Trường An vào đêm vô cùng yên tĩnh, một bóng người đi đường cũng không có, chỉ có binh lính Kim ngô vệ đi tuần tra xung quanh.
Trong phủ Thư Vương đèn đuốc sáng trưng, từng đoàn tỳ nữ trên tay bưng rượu ngon và thức ăn nối đuôi nhau tiến vào chính sảnh để tiếp khách. Vài vũ cơ người Hồ xoay chuyển thân hình theo tiếng trống dập dồn. Sa mỏng che khuất cơ thể, đường cong uyển chuyển như ẩn như hiện, eo nhỏ xinh chỉ một bàn tay là có thể ôm trọn, mặt mày đầy vẻ quyến rũ đa tình.
Lúc đầu Đại lý tự khanh và Hình Bộ Thị lang hơi kháng cự khi được hai mỹ tỳ ân cần rót rượu nhưng sau vài chén rượu đã xuống bụng thì lá gan cũng to hơn, không chỉ có trái ôm phải ấp mà ánh mắt còn lộ liễu nhìn chằm chằm mấy vũ cơ người Hồ với xiêm y mỏng manh.
Lý Mô một bên nhấm nháp rượu ngon từ chiếc cốc bằng vàng, một bên mỉm cười nhìn bọn họ. Tâm phúc Tề Việt đi đến ghé vào lỗ tai ông nói hai câu. Lý Mô giơ tay lên, bảo mọi người trong sảnh đường cứ vui vẻ thoải mái, còn mình thì đứng dậy bước ra ngoài. Ông nhìn chằm chằm Tề Việt: "Ngươi nói buổi chiều Vân Nam Vương và Thế tử đã rời khỏi Trường An mà bây giờ bổn vương mới biết được?"
Tề Việt bị ánh mắt ông làm cho khiếp đảm, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà cúi đầu: "Sự… sự tình xảy ra quá bất ngờ, Vân Nam Vương sốt ruột trở về nên…."
Lý Mô đấm một quyền lên mặt hắn khiến cả người hắn dội thẳng vào tường, lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội. Hắn là một cô nhi được Thư Vương nhặt về, từ nhỏ đã được huấn luyện cùng với nhiều người khác, bởi vì hắn làm việc đắc lực, trổ hết tài năng nên mới được đi theo bên cạnh Thư Vương. Hắn luôn coi Thư Vương như cha, Thư Vương lại chỉ coi hắn như chó. Nhiệm vụ mà làm không tốt sẽ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
"Ta nghĩ lính canh bốn cổng thành Trường An phải nên thay đổi, tin tình báo chậm chạp như thế, nếu một ngày nào đó có một lượng lớn thích khách ùa vào, ẩn nấp bên ngoài phủ Thư Vương, bổn vương đầu rơi xuống đất cũng vẫn chưa hay biết gì đi? Mấy tên vô dụng kia đã không còn dùng được, giết." Lý Mô lạnh lùng nói.
"Vâng ạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay." Tề Việt bất chấp vết thương trên mặt mình, đứng dậy vừa dợm bước muốn đi thì Lý Mô đã gọi hắn lại: "Gần đây Vương phi đang làm gì?"
Tề Việt nghĩ nghĩ, nói: "Dạo gần đây đều vội vàng lo tiệc sinh thần của Thôi lão phu nhân, hôm nay, sau khi trở về từ Thôi gia vẫn luôn không bước ra ngoài. Nhưng lại có một sa di ở chùa Đại Từ Ân đến, mọi chuyện còn lại vẫn bình thường ạ."
Lý Mô nheo nheo mắt, Thôi Thanh Tư chưa bao giờ tin Phật, không thể nào có lui tới gì với sa di chùa Đại Từ Ân. Ông mân mê ngọc bội kỳ lân đeo bên hông, suy nghĩ một lượt những ai có liên quan đến bà ấy…. Bà ta ganh tỵ nhất chính là Thôi Thanh Niệm. Lúc trước, cũng không biết nghe từ đâu tin tức con gái Thôi Thanh Niệm dan díu với Ngu Bắc Huyền, còn định đem việc này tung hô ra ngoài.
Lý Mô không để ý tới thanh danh nha đầu kia, nhưng Ngu Bắc Huyền chính là ái tướng tâm phúc của ông, còn đang chờ cưới Quận chúa Trường Bình, làm sao ông có thể để Thôi Thanh Tư phá hư chuyện của mình. Sau một phen cảnh cáo nghiêm khắc, bà ta mới thành thật hơn một chút, lần này không biết lại muốn chơi trò cân não nào nữa đây.
Người phụ nữ này càng lúc càng thêm phiền toái. Lý Mô không có chút hứng thú nào đối với ân oán tình thù năm xưa của bà ta, nhưng người mà bà ta cố tình ghim chặt lại chính là tiêu điểm gần đây của cả thành Trường An. Hôm trước, Thánh nhân triệu ông tiến cung, trong lời nói ám chỉ muốn ông phải thu liễm lại một chút. Ông không muốn trước khi án tử của Bùi Duyên Linh kết thúc lại có ai đó đâm chọt ra thêm chuyện gì.
Ông nhíu mày, nói: "Ngươi cho người đến chùa Đại Từ Ân hỏi thăm xem hôm nay đã phát sinh những chuyện gì, trở về bẩm báo cho ta."
Tề Việt lĩnh mệnh rời đi.
Khi Lý Mô trở lại yến hội thì mấy quan viên kia đã uống đến ngã trái ngã phải, khiến người nhìn thấy phải chê cười. Ông phất tay cho tỳ nữ dìu bọn họ đến nghỉ ngơi trong sương phòng, mọi chuyện còn lại đều nhắm mắt làm ngơ. Sự náo nhiệt mới vừa rồi lập tức tan biến không còn một một mảnh, chính sảnh có vẻ yên tĩnh quạnh hiu với một chút hương thơm mùa hè thoảng qua trong không khí.
Ông ngồi uống rượu một mình, ai cũng không dám tới quấy rầy.
Sau một lát, Tề Việt đã phái người trở về bẩm báo. Hôm nay phu nhân Trịnh thị của Lý Tướng công đã cầm bát tự Lý Tứ lang cùng Quận chúa Li Châu đến chùa Đại Từ Ân xem lành dữ thế nào, bói ra một quẻ "cát", vui vẻ ra về.
Vậy mà là cát? Lý Mô cười lạnh, còn tưởng Thôi Thanh Tư có bao nhiêu bản lĩnh, không ngờ bất quá cũng chỉ có nhiêu đó. Sau khi nạp cát là lễ nạp chinh, hai nhà trao đổi hôn thư, theo luật pháp thì Quận chúa Li Châu đã là người của Lý gia, cho dù phủ Vân Nam Vương mưu phản bị xét nhà cũng không còn quan hệ. Lý gia là muốn sớm đem nàng ta bảo bọc dưới cánh chim, Lý Giáng lại thích kiểu con dâu như thế này đây sao?
Lý Mô rất muốn xem rốt cuộc Lý gia định làm cái gì.
*
Lý gia cho người tới báo kết quả nạp cát, Thôi thị đã sớm biết điều đó từ Tuệ Năng đại sư nên bà cũng không quá lo lắng. Trước khi Mộc Thành Tiết rời khỏi đã giao cho bà toàn quyền làm chủ mối hôn sự này. Mặc dù vậy nhưng ngày Lý gia nạp chinh, bà vẫn mời huynh trưởng từ Thôi gia đến.
Lư thị sợ không đủ người nên cũng bảo hai con của mình đến giúp.
Thôi Thực mặc một thân quan bào uy nghiêm trang trọng đứng trong sân viện. Trước chính sảnh được bày sập gỗ thấp, lư hương đồng, một bát nước và con dao nhỏ. Đến khi ngoài ngõ vang lên tiếng kèn trống, A Thường chạy vội vào với khuôn mặt tươi cười: "Vương phi, người đã tới!"
Lý gia tuyển ra hai thanh niên tài tuấn trong tộc có quan phẩm trên người đến làm chính sử và phó sử(*), trong tay cầm hộp gỗ hoàng dương(**) chứa hôn thư, theo sau là vài xe sính lễ, cùng nhau được nâng vào trong viện. Bên ngoài đầy hàng xóm vây quanh xem náo nhiệt vì những dịp như thế này chính là chuyện vui, tất cả mọi người đều muốn đi theo dính chút không khí vui mừng.
(*)Chính sử, phó sử: người đại diện chính và phụ.
(**)Hộp gỗ hoàng dương:
Sính lễ gồm có vải ngũ sắc và rất nhiều gấm lụa, năm rương tiền đồng, tam sinh lục súc(***), điểm tâm trái cây được bày đầy sân. Sính lễ hạ càng nặng cũng đồng nghĩa với việc nhà chồng rất xem trọng nàng dâu mới. Phần lớn hàng xóm láng giềng nơi này không giàu cũng quý, vậy mà khi họ nhìn thấy sính lễ đưa tới thì ai cũng đều giơ ngón cái lên khen không dứt lời.
(***)Tam sinh lục súc: mâm cỗ gồm ba loại con vật: bò, cừu, lợn hoặc gà, vịt, cá, sáu vật nuôi: ngựa, gia súc, cừu, lợn, chó, gà. Được dùng trong lễ cưới hoặc những dịp lễ lớn.
Sau khi hai nhà hàn huyên một lúc, Thôi Thực tiếp nhận hộp gỗ hoàn dương, lấy ra từ bên trong tờ "hôn thư" mà Lý Giáng đã tự tay viết, ông đọc diễn cảm trước mặt mọi người một lượt. Sau khi đọc xong lại đưa trở về một phần "thư đáp lễ"(****). Sau khi trao đổi hôn thư, nhận sính lễ thì nạp chinh coi như kết thúc.
(****)Nguyên văn là "thông hôn thư" (通婚书) và "đáp hôn thư" (答婚书) - hôn thư của hai nhà trai và gái, đại loại như giấy kết hôn ngày nay.
Kế tiếp chính là người Vương phủ tiếp đón đoàn người Lý gia ngồi vào bàn tiệc.
Tiền viện náo nhiệt ồn ào khiến tỳ nữ và vú già trong phủ kéo nhau chạy ra nhìn. Gia Nhu ngồi cùng Thôi Vũ Dung trong phòng, Thôi Vũ Dung nói: "Khi thứ tỷ kia của ta xuất giá, mọi người đều nói nàng ta có phúc, nhà chồng rất coi trọng nàng ta. Nhưng nếu so sánh với sính lễ của Quận chúa chắc nàng ấy khóc nhè luôn quá."
Kiếp trước Gia Nhu đi theo Ngu Bắc Huyền chưa từng có được lục lễ nên đó không coi là cưới hỏi đàng hoàng. Dù cho Ngu Bắc Huyền có sủng ái nàng như thế nào đi chăng nữa, thân phận nàng ở trước mặt Trường Bình vẫn vĩnh viễn thấp hơn nàng ta, không có danh phận. Đời này, Lý gia hỏi cưới nàng với lục lễ đầy trịnh trọng khoa trương, nàng càng cảm thấy kiếp trước bản thân mình đã hoang đường đến mức nào, đối với Lý Diệp càng thêm áy náy. Cũng may, mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.
Lúc nàng đang trò chuyện cùng Thôi Vũ Dung thì Ngọc Hồ chạy vào, nói một cách đầy thần bí: "Quận chúa, có người tìm ngài ạ."
Ở Trường An, ngoại trừ Thôi Vũ Dung, nàng không quen ai khác nữa, tại sao lại có người tìm? Ngọc Hồ vừa lôi kéo ống tay áo nàng, vừa cười ngượng ngùng với Thôi Vũ Dung. Thôi Vũ Dung cũng rất rộng rãi nói: "Hai người cứ đi đi, vừa lúc ta phải đi tìm A huynh."
Ngọc Hồ vui vẻ lớn tiếng cám ơn rồi kéo Gia Nhu đi tới bên cửa hông. Cửa hông này đối diện một con ngõ nhỏ, ngày thường ít có ai lui tới. Gia Nhu nghi hoặc nhìn thoáng ra ngoài cửa, lại nhìn thấy Lý Diệp đang đứng đưa lưng về phía mình, dường như đang ngắm nhìn cây hoè già mọc nơi đó. Ánh mặt trời nhỏ vụn như những hạt cát vương vấn trên mặt hắn, khiến ánh mắt hàng mày kia đều tỏa ra một vầng sáng nhu hoà.
Tại sao hắn lại tới đây? Gia Nhu giật mình, dựa theo lễ nghĩa, trước khi thành thân thì cả hai không thể gặp mặt.
Nàng nhanh chóng níu lấy tay Ngọc Hồ, Ngọc Hồ lại kề vào tai nàng nói nhỏ: "Lý lang quân nói có chuyện rất, rất quan trọng, nhất định phải giáp mặt nói cùng Quận chúa. Nô tỳ không dám từ chối nha. Quận chúa ngài mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu."
Gia Nhu thầm than trong lòng một tiếng, thật không hổ là người nàng dưỡng nên, cũng xem mặt mà bắt hình dong giống như nàng. Lý Diệp không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi đã thu mua được nha đầu này rồi. Nàng cúi đầu đi đến ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Bên cạnh cửa còn dừng lại một cỗ xe ngựa màu đen không rõ lai lịch. Lý Diệp nghiêng đầu ngắm nàng, hôm nay nàng vận một thân váy eo cao màu vàng nhạt hoa văn thạch lựu, dây tua rua màu tím rũ trước ngực cùng khăn choàng vai màu trắng mỏng manh. Mái tóc dài được búi lên cao với dây cột màu xanh đậm, điểm xuyết bằng một đoá hoa lụa nhỏ xinh xinh. Cả người nàng toả ra sự thanh lệ dịu dàng, trong dịu dàng lại mang theo nét nghịch ngợm trinh nguyên.
Rõ ràng là một cô nương thích hoa mẫu đơn, tính cách phải nên rất tươi sáng mới đúng, thế nhưng nàng lại mang đến cho người khác một cảm giác lạnh lẽo đầy xa cách.
Lý Diệp đi đến trước mặt nàng, nói: "Ta có việc cần phải rời khỏi Trường An một khoảng thời gian. Đến khi trở về có lẽ nàng đã quay lại Nam Chiếu, thế nên tuy không hợp với lễ chế nhưng ta vẫn muốn đến gặp nàng một lần."
Người ta nói trắng ra như vậy khiến Gia Nhu có hơi chút ngại ngùng, nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt nhìn về hướng khác. Trong lúc vô tình nhìn đến mành xe ngựa lại trông thấy nơi đó lộ ra một góc tấu chương. Tấu chương này là quan viên địa phương hay viết để dâng lên triều đình báo cáo công việc, nàng đã từng thấy Ngu Bắc Huyền viết qua nên nhận ra hình dạng của nó. Làm sao người này lại có thể tiếp xúc với tấu chương? Không phải hắn ta không có công danh trong người hay sao?
Cho dù phụ thân hắn là Tể tướng cũng không có chuyện mang tấu chương về nhà. Chỉ có Thái tử hoặc thân vương mới có tư cách sở hữu nó.
Lý Diệp di chuyển cơ thể ngăn lại tầm mắt nàng, chàng hỏi một cách bất đắc dĩ: "Nàng có đang nghe ta nói không?"
Lúc này Gia Nhu mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chàng. Vừa rồi Lý Diệp nói gì nàng quả thật không nghe thấy vì lực chú ý đều tập trung cả trên tấu chương, nghe hỏi vậy liền trả lời: "Hả? Ngươi nói gì?"
Lý Diệp đành phải lặp lại: "Mấy ngày này ta sẽ không ở Đô thành, nếu nàng gặp phải phiền toái gì không thể nói với người nhà thì cứ đến chỗ này." Chàng nói tên một địa chỉ, sau đó lại cởi một thứ từ trên cổ mình xuống đặt vào tay nàng, "Đem món đồ này giao cho người ở đó, hắn sẽ giúp nàng."
Món đồ kia hình như là vật tùy thân, vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể người nọ. Lòng bàn tay nàng giống như bị bỏng, vội vàng từ chối: "Làm sao ta có thể nhận món đồ này chứ. Ta sẽ không gặp phải rắc rối gì đâu…."
"Cầm đi, để phòng ngừa nhỡ đâu." Chàng cười nói. Nàng là người của chàng thì chàng phải cố gắng bảo vệ nàng bằng mọi cách. Hơn nữa, ý nghĩa của món đồ này đối với chàng rất đặc biệt, sau này nàng sẽ rõ. Xem như chàng đáp lễ cho cái khăn tay kia.
Người ta đã thành tâm như thế, Gia Nhu lại từ chối nữa liền giống như đang làm kiêu. Nếu là đồ của đàn ông khác thì không thể nhận, của người này chắc không sao đâu nhỉ…. Cuối cùng nàng cũng đặt món đồ đó vào trong tay áo, đáp: "Được rồi. Ngươi phải đi bao lâu?"
Lý Diệp nghĩ nghĩ: "Chậm thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì hai ba tháng. Ta đã nói qua với trong nhà, sau khi định xong hôn kỳ sẽ ngay lập tức đến phủ báo lại, không làm chậm trễ chính sự."
Ai mà muốn hỏi hắn cái này chứ…. Gia Nhu dường như muốn bỏ đi ngay lập tức. Lý Diệp bắt lấy cổ tay nàng, thấy bộ dáng nàng đứng nhấp nhỏm không yên lại cố ý không buông ra mà cười hỏi: "Nàng còn có chuyện gì muốn nói cùng ta ư?"
Ngón tay người này hơi lạnh, nơi hổ khẩu và ngón giữa có một lớp chai. Người đọc sách tại sao lại có lớp chai ở hổ khẩu vậy chứ? Thế nhưng nàng không có cách nào tập trung suy nghĩ vì Lý Diệp đang bắt lấy tay nàng, khiến đầu óc nàng rối loạn thành một nùi.
"Ngươi… ngươi đi đường cẩn thận." Gia Nhu vội vàng nói một câu liền rút tay lại rồi xoay người đi trở vào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận