Trong phòng không được thắp nến, chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu vào từ khe cửa sổ đang mở rộng.
Tuy rằng đang giữa mùa hạ nhưng Li Sơn vào ban đêm không bị nóng nực, ngược lại còn có gió núi mát mẻ thổi vào, tiếng côn trùng kêu vang.
Lý Diệp đặt canh giải rượu lên bàn, thấy trên mặt đất có ai đó đang nằm bò ra, chàng bèn ngồi xổm xuống hỏi: “Nàng không sao chứ? Có bị thương hay không?”
Gia Nhu bị ngã một cú không nhẹ nhưng nàng đang quá say nên cũng không cảm thấy đau, chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Ngươi nhanh đỡ ta dậy chứ!”
Lý Diệp hơi sửng sốt, duỗi tay ra đặt lên vai nàng nhưng nàng đang say như chết, nằm mềm oặt như đang ăn vạ trên mặt đất, đỡ thế nào cũng đỡ không dậy được. Rơi vào đường cùng, chàng chỉ có thể bế ngang nàng lên, đi đến bên giường.
Người trong lòng nhẹ bẫng, mềm mại như không xương. Những sợi tóc nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay chàng, khiến chàng cảm thấy trong lòng hơi khác lạ. Chàng chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, tuy đã từng đọc nhiều loại sách thượng vàng hạ cám nhưng tất cả chỉ đều dừng lại trên sách vở mà thôi. Lần đầu tiên trong đời ôm một cô gái, vốn chàng phải nên sinh ra chút suy nghĩ mơ màng nhưng cố tình lại ôm phải một con ma men, chàng thật sự không ham một chút nào.
Chàng vốn không uống rượu, thường ngày cũng ghét nhất là mấy kẻ uống rượu như điên khùng, hơn phân nửa sẽ bỏ mặc không thèm nhìn nhưng hôm nay chàng lại không thể mặc kệ nàng. Chàng đã từng nghe thấy việc nàng trộm uống rượu ở tiệm sách, không ngờ tửu lượng của nàng lại kém như vậy. Thế mà còn liều chết sĩ diện cậy mạnh, nếu không phải cuối cùng bị gục trên bàn thì người khác đều sẽ cho rằng nàng có thể uống thêm vài chén nữa.
Lý Diệp tự nhận mình giỏi về mặt nhìn người, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư Thôi Thời Chiếu, vậy mà chàng lại có hơi không hiểu về cô gái này. Theo lý, nàng luôn được sống trong sự yêu chiều của cha mẹ nên lúc nhỏ mới ngây thơ khiến người trìu mến như vậy. Mười năm sau, thoạt nhìn tuy nàng vẫn tuỳ tiện như lúc nhỏ nhưng trong ánh mắt luôn đọng một tầng sương tuyết, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Hơn nữa, lúc nào nàng cũng mang theo đoản đao bên người, giống như nguy hiểm sẽ có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Chàng rất không hiểu, rốt cuộc thì mười năm qua nàng đã trải qua những chuyện gì khiến tính tình chuyển biến lớn như vậy?
Gia Nhu tựa vào ngực Lý Diệp, cảm thấy hương vị trên người chàng thật dễ ngửi, chỉ có thể si ngốc mà cười: “Tại sao ta lại mơ thấy ngươi? Còn tưởng là tên khốn kiếp kia chớ?” Nàng nhích lại gần hít hà mùi hương trên người Lý Diệp, cái đầu nhỏ xoay loạn trong ngực chàng. Đáy lòng Lý Diệp xẹt qua cảm giác ngứa ngáy, chàng thấp giọng quát: “Đừng lộn xộn!”
Gia Nhu mếu máo nhưng vẫn may, nàng còn biết nghe lời: “Ngươi lớn lên tuấn tú lắm nha! Lần đầu tiên gặp ngươi ở chùa Sùng Thánh là ta đã hơi kinh ngạc rồi. Lén nói cho ngươi hay, ta sống cả đời rồi mà chỉ cảm thấy diện mạo của hai nam tử là đẹp xuất sắc nhất thôi, ngươi là một trong hai người đó.”
Tuổi còn nhỏ như vậy mà dám nói mình đã sống cả đời? Lý Diệp bất đắc dĩ đặt nàng ngồi lên giường, cũng không thèm tiếp lời nàng. Đây cũng có thể coi như rượu vào lời ra? Chàng hiểu không nên xem lời nàng trong lúc say là sự thật, thế nhưng trong lòng lại có hơi để ý một người khác trong miệng nàng là ai. Lý Diệp vừa suy nghĩ vừa đỡ nàng ngồi xuống.
Cả người nàng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo giống như không xương, cuối cùng bèn dứt khoát dựa thẳng trên lưng chàng, giống như động vật nhỏ nào đó cố tình muốn chơi xấu.
Nàng uống say đến thế mà không có một chút gì gọi là phòng bị, nếu không phải tối nay chàng đến đây mà đổi lại là một nam tử khác thì….. quả thật chàng không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
Cố gắng đè nén sự tức giận, chàng nói: “Ta có mang canh giải rượu đến đây, nàng uống một ít không thôi sáng mai thức dậy sẽ rất khó chịu.”
Lý Diệp vừa muốn đứng dậy đi lấy thì Gia Nhu lại túm lấy vải áo trên lưng chàng, thấp giọng nói: “Lý Diệp, ta biết ngươi phải chịu thiệt thòi, rõ ràng không thích ta nhưng lại phải cưới ta. Có lẽ ngươi không cãi lời phụ thân ngươi được, phải không? Trước tiên ta và ngươi cứ chắp vá qua hai năm, hai năm sau, chờ phụ vương ta ổn định được mọi việc ở Nam Chiếu, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
Lý Diệp lẳng lặng nghe nàng nói, tuy đã sớm biết sẽ như thế nhưng trong lòng chàng cũng nảy lên một cảm giác thất vọng nhàn nhạt. Chàng vốn không cần cái gì gọi là tự do như nàng nói.
“Ta là một người thực ích kỷ, đã phạm phải rất nhiều sai lầm. Ta sợ khi chuyện đó tái diễn, ta lại không có cách nào cứu được đệ đệ, không giúp được phụ vương. Cho nên xin ngươi, coi như giúp đỡ ta đi….” Nàng bỗng nhiên nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi xuyên qua làn vải hạ sam mỏng manh chạm đến da thịt chàng.
Cả người Lý Diệp cứng đờ, chân tay luống cuống. Tuy chàng nghe không hiểu những lời này của nàng nhưng có thể cảm nhận được sự thương tâm ẩn sâu trong đó. Chàng xoay người, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Nếu ta đã đồng ý cưới nàng thì tất nhiên sẽ không nuốt lời. Nàng là thê tử duy nhất trong cuộc đời này của ta.”
Lý Diệp cảm thấy có lẽ mình đã đánh mất lý trí rồi nên mới cùng một người say tâm sự. Thế nhưng chàng cũng rất rõ ràng, những lời kia không phải chỉ tuỳ tiện nói ra, đó chính là lời hứa hẹn cả đời chàng.
Chàng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện thất hứa năm xưa, thầm cảm thấy mình khiến nàng bị thua thiệt nên cứ luôn muốn đền bù cho nàng. Lời hứa lần này với nàng, chàng nhất định sẽ làm được.
Gia Nhu ngước mặt lên, dùng đôi mắt long lanh to tròn của mình mà nhìn Lý Diệp, đôi má đỏ hây hây, nghiêng nghiêng đầu, động tác của nàng lộ ra vài phần ngây thơ đáng yêu. Nàng tựa như tỉnh, lại giống như càng say hơn, tưởng mình đang rơi vào giấc mộng. Người trước mắt nàng ôn hoà như dòng nước, dịu dàng tựa ánh trăng.
Lý Diệp vươn tay vuốt đầu nàng, cảm giác như lại thấy cô bé mười năm trước đang ăn vạ với mình, đáy lòng chàng mềm lại, đứng dậy bưng canh giải rượu đút nàng uống. Gia Nhu uống canh “ừng ực ừng ực”, xong rồi lại còn ợ thêm một cái.
Lý Diệp mỉm cười, đỡ nàng nằm xuống: “Mau ngủ đi thôi, đừng có rơi từ trên giường xuống nữa đấy nhé.”
Gia Nhu nằm lên giường xong xuôi, Lý Diệp lập tức trở ra ngoài. Bước ra khỏi cửa, chàng gọi hai vú già trực đêm đến trông cửa, còn dặn đi dặn lại: “Tối nay Quận chúa uống say, đêm khuya có lẽ sẽ khát nước, hai người phải trông chừng cho tốt.”
Hai vú già kia biết Lý Diệp là đệ đệ của Quảng Lăng Vương phi nên không dám chậm trễ, thái độ rất nhiệt tình.
Sau khi chàng sắp xếp xong mọi chuyện rồi xoay người định trở về phòng, vừa đi được hai bước thì đã dừng lại, nói: “Thế tử, ngài tìm ta có việc à?”
Lúc này Mộc Cảnh Thanh mới đi ra từ sau cột hành lang, trong lòng đầy nghi vấn, rõ ràng cậu đã học thuật truy tung, người bình thường sẽ không cảm nhận được hơi thở của cậu. Tuy nhiên, có vài người cảm giác nhanh nhạy, từ nhỏ đã khác hẳn với người thường.
Mộc Cảnh Thanh cũng không thèm nghĩ nhiều, hai tay khoanh trước ngực, nói một cách đúng lý hợp tình: “Này, vừa rồi ta thấy ngươi đi ra từ phòng A tỷ ta. Tuy hai người đã có hôn ước nhưng vẫn chưa chính thức thành hôn mà. Nói mau! Nửa đêm nửa hôm mà ngươi vào phòng tỷ ấy làm cái gì?”
Lý Diệp kiên nhẫn giải thích: “Ta chỉ mang canh giải rượu đến , nghe thấy tiếng động A tỷ ngài rớt xuống từ trên giường nên mới đi vào đỡ nàng ấy, tuyệt đối không có ác ý.”
Mộc Cảnh Thanh lập tức khẩn trương: “Làm sao? Tỷ ấy bị thương à?”
“Chắc là không có, nhưng sáng mai ngài vẫn nên hỏi lại xem sao.” Lý Diệp nói một cách bình tĩnh.
Mộc Cảnh Thanh nhìn kỹ người đang đứng trước mắt này, thật ra, từ sau khi biết được thân phận của Lý Diệp thì cậu vẫn luôn âm thầm quan sát, đoán tới đoán lui, xem nam tử sắp cưới A tỷ rốt cuộc là người như thế nào. Phát hiện Lý Diệp hơi ít nói, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, chỉ là hơi bị gầy nhưng cũng không ốm yếu giống như lời đồn.
Chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng người này đã vô tình mang đến cho người đối diện cảm giác rất đáng tin cậy. Một nam nhân mà không uống rượu đã đủ nói lên sự tự chủ tuyệt đối của hắn.
Với cả tay nghề làm món cá tươi thái lát của hắn nữa, quả thực là mỹ vị nhân gian, điều này cũng giúp hắn tăng điểm không ít.
Mộc Cảnh Thanh đã cố gắng dùng điều kiện khắt khe nhất để đánh giá vị tỷ phu tương lai này, trước mắt vẫn chưa soi ra được tật xấu nào của người ta.
“Ngươi cũng khá đấy! Ta hy vọng ngươi hãy đối tốt với A tỷ ta sau khi ngươi cưới tỷ ấy.” Mộc Cảnh Thanh nghĩ nghĩ, bèn nói thêm: “Tuy rằng…. tật xấu của tỷ ấy hơi nhiều, ví dụ như những việc mà nữ nhân nên am hiểu thì tỷ ấy lại không rành. Nhưng tỷ ấy thực sự thiện lương, đối với gia nhân rất tốt. Nếu ngươi dám khi dễ A tỷ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Trong lòng Lý Diệp cảm thấy buồn cười, bộ dáng tự quyết định của tỷ đệ hai người này giống nhau y như đúc. Chàng thong dong đáp: “Thế tử cứ yên tâm!”
Mộc Cảnh Thanh không biết nên nói gì tiếp theo bèn nhấc chân muốn đi, Lý Diệp nhớ đến một chuyện liền gọi cậu lại: “Thế tử xin dừng bước.”
Mộc Cảnh Thanh quay đầu nhìn Lý Diệp một cách khó hiểu.
Lý Diệp nói: “Khi Thánh nhân mở Khúc Giang yến thì Thế tử đừng nên biểu hiện quá tốt, vừa đủ sức là được. Nếu khi đó hoạn quan bên cạnh Thánh nhân ý bảo các vị đưa tiền, mong Thế tử đừng bủn xỉn.”
Mộc Cảnh Thanh gãi gãi đầu mình: “Nhưng mà phụ vương ta nói nếu biểu hiện không tốt thì Thánh nhân sẽ tước bỏ phong vị Thế tử của ta. Hơn nữa, phụ vương ta ghét nhất là mấy tên hoạn quan đòi hối lộ, nếu bị ông ấy biết được chỉ sợ ổng sẽ đánh gãy chân ta mất.”
Lý Diệp đoán trong Khúc Giang yến, Thánh nhân sẽ phong quan vì muốn danh, thu hết những người xuất sắc mang về Trường An vì muốn chất. Đầu tiên, có thể hối thúc các Tiết độ sứ và Phiên vương gia tăng tiến cống, thứ hai là nếu có người thừa kế nào quá xuất sắc, chưa biết chừng trong tương lai sẽ là uy hiếp lớn cho triều đình, nhân lúc còn sớm tiêu diệt người thừa kế để khỏi lo.
Lý Diệp không thể nói trắng những việc này ra cho Mộc Cảnh Thanh biết được vì dù sao cũng chỉ là suy đoán. Nếu nói nhiều có thể khiến người khác hoài nghi.
“Ta có một vị bằng hữu vừa hay cũng phải dự Khúc Giang yến, hắn nghe nhiều người nói Thánh nhân rất sủng ái tên hoạn quan bên cạnh ngài, định đến lúc đó nếu biểu hiện không tốt thì chỉ cần nhét tiền cho kẻ kia, chắc có lẽ sẽ không sao. Nếu Thế tử không ngại hãy thử một lần.” Lý Diệp nói xong liền chắp tay thi lễ, không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người đi.
Mộc Cảnh Thanh đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lý Diệp đang đi xa dần, không hiểu sao nhưng lại tin tưởng vào lời khuyên của người này. Tuy đầu óc cậu đơn giản nhưng cũng không dễ tin người, thế mà người này vừa nói dăm ba câu đã thuyết phục được cậu, chính bản thân cậu còn cảm thấy thật thần kỳ.
Khi Gia Nhu tỉnh lại vào hôm sau quả nhiên đầu đau như búa bổ. Nàng hoàn toàn không nhớ rõ đêm qua đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình đã mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, hình như mơ thấy Lý Diệp. Nhưng tại sao lại mơ thấy hắn chớ?
Nàng thay một thân quần áo khác rồi bước ra ngoài cửa, tay vẫn luôn đè lên trán, hiểu rõ trong lòng tuy rượu là thứ tốt nhưng nàng vẫn không nên chìm đắm trong đó thì hơn.
Hai vú già canh cửa thấy nàng đi ra liền cùng nhau hỏi: “Đêm qua Quận chúa có được ngon giấc không ạ?”
Gia Nhu gật đầu: “Tại sao các ngươi lại ở đây?” Nàng nhớ nơi này không sắp xếp người gác đêm.
Một người trong đó trả lời: “Đêm qua, Lý lang quân lo lắng buổi tối không có ai chăm sóc cho ngài nên cố tình dặn dò hai bà già chúng ta canh ở đây. Quận chúa quá tốt số, chưa gả qua cửa mà đã được lang quân săn sóc như vậy rồi.”
Gia Nhu nghe xong cứng đơ tại chỗ, tối qua Lý Diệp có tới? Người trong giấc mộng kia là người thật ư? Nàng cố gắng nhớ lại rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng vắt hết óc mà vẫn nghĩ không ra.
Hôm nay mọi người đều phải trở về, Gia Nhu là người đến trước cửa biệt trang trễ nhất, những người khác đều đang ở đây đợi nàng. Nàng ngỏ lời xin lỗi mọi người, Thôi Vũ Dung cười nói: “Không sao, biết tối hôm qua muội say dữ lắm. Chúng ta cũng chỉ vừa mới đến thôi.”
Thôi Thời Chiếu liếc nhìn Gia Nhu một cái rồi yên lặng dời ánh mắt đi. Đứng ở lập trường của hắn quả thật không có tư cách hỏi đến chuyện của nàng. Hắn đã từng cảm thấy Lý Diệp tầm thường vô năng, người như vậy vốn không xứng với nàng nhưng trải qua một ngày hôm qua, hắn đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩ của mình. Người tên Lý Diệp này tuyệt đối không đơn giản.
Thôi Thời Chiếu nói với Lý Thuần: “Đa tạ ngài đã thịnh tình khoản đãi.”
“Bạn bè ta không nhiều, khó khăn lắm mới hợp ý với ngươi, những lời khách sáo thì ngươi không cần phải nói.” Lý Thuần xua tay, “ Về chuyện thích khách xảy ra ngày hôm qua, nếu không muốn lệnh tôn lo lắng, ngươi vẫn đừng nên nhắc tới.”
Thôi Thực sắp đảm nhiệm chức vụ Tiết độ sứ, trong lúc mấu chốt như thế này không cần chuyện bé xé ra to. Những kẻ kia biết rõ con trai Thôi Thực cũng đang ở biệt trang mà còn muốn hạ sát chiêu, hiển nhiên đã không để Thôi gia vào trong mắt. Nếu Thôi Thực không nuốt được cục tức này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ấy.
Thôi Thời Chiếu hiểu rất rõ những mối quan hệ lợi hại trong này, tuy hắn không muốn dựa vào thế lực trong nhà nhưng cũng sẽ không đem tiền đồ của phụ thân mình ra để nói giỡn.
Bên này, Gia Nhu nhìn dáo dác khắp nơi nhưng vẫn không trông thấy Lý Diệp, vốn nàng định nói lời cảm tạ với người ta. Hình như Thôi Vũ Dung biết rõ suy nghĩ trong đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Muội tới chậm một bước rồi, Lý lang quân nói trong người không khỏe nên đã trở về trước. Muội còn sợ sau này gả cho hắn rồi sẽ không có thời gian ở bên nhau hay sao? Khẩn trương như vậy?”
Gia Nhu sợ nếu nói ra chuyện tối hôm qua lại khiến nàng ấy liên tưởng đi đâu nữa nên chỉ có thể im lặng không nói gì.
Sau khi mọi người tạm biệt nhau thì ai nấy đều lục tục rời khỏi biệt trang Li Sơn, trở về Trường An.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận