Gia Nhu say rượu, cảm thấy không khỏe nên ngồi cùng xe ngựa với Thuận Nương. Nàng trông Thuận Nương vẫn luôn cúi đầu, cảm xúc hình như không tốt cho lắm bèn lên tiếng hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Thuận Nương làm sao dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể vội vàng lắc đầu: “Không sao, chắc có lẽ lạ giường, tối qua ngủ không ngon giấc.”
Gia Nhu không hỏi nhiều nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Dù ai có khổ đi chăng nữa cũng chưa tới lượt Thuận Nương, nàng mới không cần nhọc lòng.
Tối qua, sau khi tan tiệc rượu thì Thuận Nương đã lén đi theo Thôi Thời Chiếu, muốn nhân cơ hội này bày tỏ nỗi lòng. Lúc ở biệt trang, Thôi Thời Chiếu vẫn luôn luôn chiếu cố mấy cô nương bọn họ, cũng không vì nàng là thứ nữ mà khinh nàng, điều này càng khiến nàng thêm vui mừng. Nhưng sau khi nàng đã lớn mật thổ lộ rồi, Thôi Thời Chiếu lại cự tuyệt nàng không chút do dự.
Nàng tự biết thân phận mình không xứng với hắn, thậm chí đã nói dù có làm thiếp nàng cũng cam nguyện nhưng Thôi Thời Chiếu lại phất tay áo bỏ đi. Cho đến sáng hôm nay gặp lại một lần nữa trước cửa biệt trang, hắn vẫn luôn lãnh đạm với nàng.
Tuy Thuận Nương cảm thấy dung mạo mình không tính là quốc sắc thiên hương nhưng tốt xấu gì cũng là tiểu gia bích ngọc, mấy thứ nữ công gia chánh đều thông thạo hơn người. Tối qua, lúc chơi hành tửu lệnh, nàng ngâm thơ tuy bại nhưng vẫn vinh. Từ nhỏ nàng đã không được danh sư dạy dỗ, hoàn toàn dựa vào tự mình khổ học, có thể đáp trả được nhiều câu như thế là việc không hề dễ dàng, ngay cả Quảng Lăng Vương cũng khen nàng. Nàng không cho rằng mình thua kém người khác nhưng lại bị người thương cự tuyệt.
Chỉ vì cái thân phận hèn mọn này của nàng.
Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung đưa hai người đến trước cổng phường rồi cáo từ. Thôi Vũ Dung ngồi trên lưng ngựa, hỏi Thôi Thời Chiếu: “A huynh nè, đêm qua hình như muội thấy Thuận Nương ngăn đón huynh, hai người nói cái gì đó rồi nàng lại khóc lóc chạy ra? Có phải nàng ta thích huynh, muốn gả cho huynh không?”
Thôi Thời Chiếu không trả lời, khuôn mặt tuấn tú tựa như bao phủ một tầng sương lạnh.
Thôi Vũ Dung rất hiểu tính huynh mình, nếu không trả lời thì chẳng khác nào cam chịu. Thật không ngờ Thuận Nương kia thoạt nhìn vâng vâng dạ dạ mà lá gan lại không nhỏ. Tuy hiện giờ thế gia đại tộc có xu thế xuống dốc nhưng A huynh nàng cũng là số một số hai trong hàng ngũ đệ tử sĩ tộc, năm nay còn là người đứng đầu được chọn đi thi tiến sĩ.
Mấy năm nay, người bị A huynh cự tuyệt có thể xếp hàng từ cửa Thôi gia dài đến đường Chu Tước cơ, chỉ bằng một thứ nữ như nàng ta mà cũng dám mơ tưởng?
“Muội về trước đi, ta còn phải đến một nơi.” Thôi Thời Chiếu nói.
“Được. Nhưng huynh đừng đi lâu quá nha, không thôi mẫu thân sẽ tóm lấy muội hỏi han đủ thứ.” Thôi Vũ Dung nói xong liền thúc ngựa đi thẳng về phía trước. Thôi Thời Chiếu thay đổi phương hướng, cưỡi ngựa đi về phía phủ Thư Vương.
Phủ Thư Vương nằm phía sau cung Hưng Khánh, hầu như chiếm toàn bộ diện tích phường Vĩnh Gia, có hai con kênh đào xuyên qua phủ mang đến nguồn nước phong phú, cây cỏ sum suê.
Lý Mô đang ngồi trên sập gỗ trong chính sảnh, trên đầu gối là một con mèo toàn thân trắng như tuyết. Ông ta vừa đọc sách, vừa vuốt ve con mèo, nhìn qua mười phần nhàn nhã.
Chính sảnh được bày biện xinh đẹp quý giá, cổ kính tao nhã, những tấm màn trướng đều được thêu hình kỳ lân vờn mây bằng chỉ vàng, dưới hàng hiên ngoài hành lang có treo mấy lồng chim tơ vàng, tiếng chim hót ríu rít, ngoài sân là mấy cây ngô đồng cao to che đi phần lớn ánh mặt trời.
Thôi Thời Chiếu đi vào chính sảnh, hành lễ với Lý Mô: “Cháu xin bái kiến cô trượng.”
(*)Cô trượng: chồng của cô ruột.
“Tử Chiêm, tới đây!” Lý Mô cười nói, giơ tay bảo Thôi Thời Chiếu ngồi xuống: “Sao mới đi có một ngày đã trở lại rồi? Chuyến đi này như thế nào?”
Thôi Thời Chiếu trả lời: “Cũng tính là thuận lợi ạ. Tuy nhiên, trên đường chúng cháu gặp phải thích khách nên trở về sớm hơn dự định.”
“Sao? Còn có chuyện đó nữa à? Có tóm được thích khách đó không?” Lý Mô hỏi mà mặt không đổi sắc.
Thôi Thời Chiếu nói: “Không có ạ, không biết vì sao những tên đó lại bỏ đi.” Hắn cố ý nói thật chậm, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lý Mô. Mục tiêu của nhóm thích khách đó tất nhiên là Quảng Lăng Vương, mà người có hiềm nghi lớn nhất không ai khác hơn chính là vị cô trượng này.
Gần đây Thánh nhân long thể bất an, vị này đã có rất nhiều hành động, bao gồm cả triệu tập mấy vị Phiên vương và Tiết độ sứ đến phủ. Rất có thể một ngày nào đó sẽ xảy ra cung biến. Mấy năm nay, địa vị Thái tử hầu như rất mờ nhạt, uy hiếp duy nhất chỉ có Quảng Lăng Vương. Thế nhưng bên cạnh Quảng Lăng Vương có một Ngọc Hành tiên sinh là đệ tử của Bạch Thạch Sơn Nhân. Đây chính là băn khoăn rất lớn trong lòng Thánh nhân, khiến ngài ấy không dám dễ dàng có ý nghĩ phế trữ.
“Quảng Lăng Vương chủ trương tước quyền Phiên vương, lại đấu với Hà Sóc Tam Trấn đã nhiều năm như vậy thì người muốn giết hắn không phải ít. Tuổi trẻ ngông cuồng sẽ có lúc phải trả giá.” Lý Mô hỏi: “Cháu có phát hiện manh mối của Ngọc Hành không?”
Thôi Thời Chiếu lắc lắc đầu: “Tuy Quảng Lăng Vương có qua lại với cháu nhưng vẫn chưa tới mức thành thật với nhau. Cô trượng điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra người, chắc có lẽ đã phí một phen công sức rồi. Lần này Quảng Lăng Vương không mang theo ai đi cùng, chỉ dẫn theo thê đệ của ngài ấy, nhìn bề ngoài thì giao tình của hai người đó cũng khá thâm sâu.”
Lý Mô nhẹ nhàng vuốt ve con mèo, nói không chút để ý: “Một đứa con vô dụng của Lý gia, không đáng nhắc tới.”
Thôi Thời Chiếu lại không cho rằng đúng. Tuy hắn không hiểu tại sao Lý Diệp không phải là người vô năng nhưng lại muốn rời xa Trường An, không dựa vào quyền thế Lý gia, cũng không dốc sức vì Lý gia nhưng người này có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Thôi Thời Chiếu, tất nhiên không phải là một kẻ đầu đường xó chợ. Đương nhiên, những lời này Thôi Thời Chiếu sẽ không đề cập với Lý Mô.
Thư Vương dưới gối không con nên mới phá lệ xem trọng đứa cháu vợ này, cố gắng bồi dưỡng để về sau có thể sử dụng. Thôi Thời Chiếu vì ích lợi của Thôi gia mới không thể không thân cận vị Thư Vương quyền khuynh triều dã này, tuy mặt ngoài phụ thuộc vào ông ta nhưng nội tâm Thôi Thời Chiếu có một giới hạn chừng mực, luôn biết chính mình nên làm gì.
Mèo trắng trên gối Lý Mô bỗng nhiên kêu lên một tiếng, bên ngoài đã vang lên giọng nữ tử: “Nghe nói Đại lang tới?”
Lời vừa dứt, Thư Vương phi đã mang theo tỳ nữ uyển chuyển đi vào sảnh đường, tỳ nữ bưng theo trái cây tươi và nước mát cho bọn họ thưởng thức. Thư Vương phi rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lý Mô, cười nói: “Lần trước đến thăm tổ mẫu của cháu mà không gặp được cháu. Ta mới vừa trong cung ra tới, Thái hậu và Quý phi nương nương còn hỏi thăm đến hôn sự của cháu kia, muốn làm mai cho cháu.”
“Đa tạ cô mẫu quan tâm, cháu chỉ dốc toàn lực chuẩn bị cho khoa cử, tạm thời chưa có ý định kết hôn.” Thôi Thời Chiếu trả lời.
Mỗi lần hắn đều trả lời như vậy nên Thư Vương phi cũng quen rồi. Thôi Thời Chiếu ngồi thêm một lát liền cáo từ trở về. Chờ hắn vừa đi khỏi, Lý Mô đã ngay lập tức thu lại tươi cười, bắt lấy cổ tay Thư Vương phi, trầm giọng nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không được phép tuỳ tiện đến chỗ của ta.” Mèo trắng dường như cũng bị sự tức giận của ông ta làm cho kinh sợ, nhanh chóng nhảy xuống đất trốn mất dạng.
Cổ tay Thư Vương phi bị ông nắm đến phát đau, thấp giọng giải thích: “Thiếp thân chỉ muốn nhìn Đại lang một chút nên mới đến đây…. Cầu Vương gia thứ tội.”
Lý Mô lạnh lùng hất tay bà ta ra: “Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ vị trí của mình, đừng có tốn tâm tư vào mấy chuyện vô dụng. Năm đó ta đâm lao phải theo lao, chỉ vì ngươi là nữ nhi Thôi gia mà thôi, không hơn không kém!”
“Thiếp thân không có….” Thư Vương phi kinh hoàng lắc đầu, “Không phải Vương gia vẫn luôn muốn người Thôi gia cho rằng chúng ta ân ái hoà thuận sao, cho nên….”
“Ta muốn nói không phải điều này.” Lý Mô nhìn bà ta, đứng dậy khỏi sập gỗ, “Tằng Ứng Hiền nói ngươi thông qua hắn tìm được thiếp thất bên người Mộc Thành Tiết, còn sắp xếp cho người đó được vào phủ Vân Nam Vương. Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”
Thư Vương phi không ngờ Tằng Ứng Hiền mới đó mà đã bán đứng mình, mệt cho bà còn nhét cho hắn nhiều tiền như vậy, thực sự quá đáng giận. Bà nhanh chóng tự hỏi một chút rồi nói: “Tất nhiên là thiếp thân muốn theo sát nhất cử nhất động của Mộc Thành Tiết, có thể kịp thời bẩm báo với Vương gia. Sản lượng muối của Nam Chiếu rất phong phú, không phải Vương gia vẫn luôn muốn thu phục Mộc Thành Tiết sao? An bài một người bên cạnh ông ta sẽ rất hữu dụng.”
Lý Mô cười lạnh một tiếng: “ Ngươi muốn dùng lời này để lừa bổn vương? Có biết vì sao năm đó, lúc nghị thân cùng Thôi gia, ngươi lớn tuổi hơn Thôi Thanh Niệm, tuổi tác thích hợp hơn mà ta lại nhìn trúng nàng ấy không? Không phải vì tài mạo ngươi không sánh kịp nàng ấy mà là ngươi quá nặng tâm tư. Bổn vương không muốn ở bên ngoài ứng phó xong kẻ địch, về nhà còn phải cẩn thận với nữ nhân, ngươi hiểu chưa?”
“Thiếp thân…. thiếp thân đã hiểu.” Thư Vương phi run giọng trả lời. Bà đã từng thấy ông mặt không đổi sắc ra lệnh giết một thiếp thất gây chuyện thị phi trong hậu trạch, sau đó chỉ chôn một cách qua loa. Lúc ấy bà còn tưởng rằng ông làm vậy là đang bảo vệ bà, bây giờ mới hiểu được nguyên nhân.
Người đàn ông này vô cùng ích kỷ lạnh lùng, ngoại trừ quyền vị thì trong mắt ông ta không chứa được thứ gì khác nữa. Mạng người đối với ông ta chỉ mỏng manh như một trang giấy mà thôi.
“Mộc Thành Tiết không phải kẻ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Trước khi sự việc bại lộ thì ngươi hãy dọn dẹp mình cho tốt, tránh bị liên quan. Trong lúc mấu chốt này, nếu ngươi khiến ta gặp phải phiền toái, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lý Mô vô cảm nói xong liền chắp tay sau lưng bỏ đi.
Thư Vương phi vô lực ngã ngồi lên sập gỗ, cơ thể không kiềm chế được mà phát run. Rõ ràng năm đó Thôi Thanh Niệm không cẩn thận, tự mình ngã xuống nước, vừa lúc Mộc Thành Tiết cứu được, đâu có liên quan gì đến bà? Không có chứng cứ mà con tiện nhân kia cứ đổ do bà làm, khiến Thư Vương ghét bỏ bà.
Mỗi ngày bà đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ, tất nhiên bà cũng sẽ khiến con ả kia phải chịu ngột ngạt!
*
Khi Gia Nhu và Thuận Nương trở lại phủ đã nghe nói mời được đại phu đến chẩn bệnh cho Mộc Cảnh Hiên, Mộc Thành Tiết và Thôi thị luôn ở bên đó trông chừng, Thuận Nương cũng vội vàng đi qua. Gia Nhu bị nhức đầu nên muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.
Mộc Cảnh Thanh bắt lấy cánh tay Gia Nhu, kéo nàng đến một chỗ vắng vẻ rồi nói một cách thần bí: “A tỷ, đệ có lời muốn hỏi tỷ.”
Gia Nhu dựa người lên cột trụ hành lang, uể oải ỉu xìu: “Chuyện gì? Nói nhanh, nói xong ta còn phải về ngủ nữa!”
“Tối qua đệ thấy tỷ phu Lý gia, huynh ấy nói đệ không cần biểu hiện quá tốt trong Khúc Giang yến, chỉ cần hối lộ hoạn quan bên cạnh Thánh nhân là được. Đệ không dám nói với phụ vương, tỷ nói xem rốt cuộc đệ có nên nghe theo lời huynh ấy?”
Gia Nhu đã tức khắc tỉnh rượu hơn phân nửa, hỏi: “Ngoài điều này ra thì hắn còn nói gì nữa không?“
Mộc Cảnh Thanh lắc lắc đầu: “ Cũng không còn gì khác, huynh ấy nói mình nghe được từ một người bạn cũng phải đến dự yến tiệc. Không biết là thật hay giả, đừng có đến lúc đó đệ lại bị hại cho thảm.”
Gia Nhu nhớ rõ, ở đời trước, sau khi Mộc Cảnh Thanh thuận lợi trở về Nam Chiếu rồi cũng không xảy ra chuyện gì. Nàng không biết còn có phong ba trong Khúc Giang yến, Ngu Bắc Huyền không nhắc gì về điều này với nàng. Nhưng Lý Diệp đã cố ý nhắc nhở Mộc Cảnh Thanh chắc có lẽ việc này không đơn giản như bề ngoài đâu.
Hắn chỉ là một quý công tử Đô thành luôn ru rú trong nhà, làm sao quen biết ai là Tiết độ sứ hay con trai của Phiên vương?
“Đệ không cần nói với phụ vương, nghe theo lời Lý Diệp đi.” Gia Nhu kết luận. Tuy chỉ gặp Lý Diệp có hai lần nhưng tự nhiên lại cảm thấy hắn rất thông minh. Chắc có lẽ trong người yếu ớt nhiều bệnh nên mới không khảo thí công danh, hoặc cũng có thể hắn đối với công danh lợi lộc không có hứng thú. Nhiều khi hắn còn thông minh hơn so với nàng nghĩ nữa, đại trí giả ngu mới là cảnh giới cao nhất của sự thông minh.
Mộc Cảnh Thanh hơi sửng sốt: “Có phải tỷ bị huynh ấy chuốc canh mê hoặc rồi không, sao lại tin người như vậy? Đệ phát hiện tỷ vậy mà rất dễ dàng bị sắc đẹp làm lu mờ hai mắt nha.”
Gia Nhu hung hăng cốc đầu Mộc Cảnh Thanh một cái: “Lu mờ cái đầu đệ á! Hắn ở Đô thành, lại là con trai Tể tướng, chẳng lẽ không rõ hơn tỷ đệ chúng ta sao? Hắn tốt bụng mở miệng nhắc đệ chẳng lẽ sẽ hại đệ? Hại đệ thì hắn được gì? Không bằng hắn khỏi nói gì cho xong.”
Mộc Cảnh Thanh ngẫm lại cũng thấy đúng, cậu mới không ham mấy chức quan kia. Quy củ ở Trường An có một đống lớn, làm sao mà tự tại sung sướng như Nam Chiếu được. Chỉ cần Thánh nhân không tước đi phong vị Thế tử của cậu thì mấy chuyện khác sao cũng được.
Gia Nhu cũng không muốn nghĩ quá nhiều, trở về phòng ngã đầu xuống gối là ngủ liền. Ai ngờ, vừa mới mơ màng được một chút thì Ngọc Hồ đã lay nàng tỉnh dậy: “Quận chúa! Quận chúa!”
Nàng không kiên nhẫn phủi tay Ngọc Hồ ra, xoay người tiếp tục ngủ. Ngọc Hồ lại tiếp tục lay: “Quận chúa, lang quân Lý gia tới cửa! Ngài mau mau tỉnh lại đi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận