Thôi thị đã nhờ Thôi Thực mời một đại phu đến, nghe nói người này là đại phu chuyên về nhi khoa giỏi nhất trong Đô thành, đã từng ở Thái y viện. Sau khi về hưu, ông ấy tự mình mở y quán, gia đình bình dân cũng không dễ gì mời được. Sau khi đại phu xem bệnh đã đưa ra kết luận không khác lắm so với Tuệ Năng đại sư, ông ta khom người bái Mộc Thành Tiết, nói: “Mời Vương gia nói chuyện riêng cùng ta một chốc.”
Thôi thị không biết có chuyện gì mà còn tránh bà, thế nhưng tính bà không phải loại người hay xen vào chuyện người khác nên cũng không hỏi nhiều, Mộc Thành Tiết bèn đi theo đại phu ra ngoài nói chuyện.
Dưới mái hiên không người, đại phu lựa lời mà hỏi: “Lão phu thấy thân thể Vương phi khỏe mạnh, tiểu lang quân lúc còn trong bụng mẹ đã khí nhược thể hư, chắc có lẽ không phải do Vương phi sở sinh phải không?”
Mộc Thành Tiết gật đầu, nói: “Đó là đứa bé do thiếp thất của ta sinh ra, có chuyện gì ngươi đừng ngại, cứ nói thẳng.”
“Xin hỏi, thiếp thất kia của Vương gia có còn tại thế hay không?” Đại phu lại cẩn thận hỏi.
Đây là sao? Mộc Thành Tiết nhíu mày, đáp: “Nàng ấy vẫn ở Nam Chiếu , không cùng đến Đô thành nhưng thân thể nàng từ trước tới nay rất tốt, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Vậy thì rất kỳ lạ. Nếu người có thể chất suy yếu, một là do bẩm sinh, còn không thì do hoàn cảnh sau khi sinh ra tạo thành. Phủ Vân Nam Vương cẩm y ngọc thực, sự yếu ớt của tiểu lang quân hiện giờ hơn phân nửa là do bẩm sinh từ trong bụng mẹ.” Đại phu vuốt râu nói, “Lão phu ở Đô thành thường xuyên chẩn trị cho không ít bá tánh nghèo khổ, trường hợp tương tự rất nhiều, phần lớn là vì dinh dưỡng người mẹ không đủ, khiến cho khó sinh, hơn phân nửa khi đã sinh đứa trẻ ra rồi thì người mẹ cũng dầu hết đèn tắt. Nhưng mà ngài lại nói thân thể mẹ của tiểu lang quân rất tốt…. Lão phu nghĩ hoài cũng không ra, chẳng lẽ thời điểm tiểu lang quân ra đời không có phát sinh tình huống nguy hiểm nào sao?”
Chuyện này thì Mộc Thành Tiết lại không trả lời được. Lúc trước, khi Tằng Ứng Hiền tặng Liễu thị cho ông, bất quá ông cũng chỉ thích nghe nàng đánh đàn xướng khúc chứ không để ý nhiều. Sau này gây gổ với Thôi thị, ông không có chỗ nào để đi bèn trú lại bên Liễu thị, sau đó biết Liễu thị mang thai. Mặc dù vậy nhưng ông cũng chỉ phái vài người hầu qua ngoại trạch, trong suốt mười mấy năm không đụng vào nàng ta.
Hơn một năm trước ông rốt cuộc cũng thắng một trận lớn, bị thuộc hạ chuốc say. Không hiểu tại sao tên thuộc hạ đó lại đưa ông đến chỗ Liễu thị, sau nữa là Liễu thị lại mang thai. Ông bận rộn trấn áp bạo loạn ở các nơi trong Nam Chiếu, chờ đến khi trở về thành Dương Châu thì đứa bé này đã được sinh ra. Toàn bộ quá trình ông đều thờ ơ không hỏi chứ nói chi là tham dự vào.
Bây giờ được đại phu nhắc nhở như vậy khiến ông có cảm giác đang say mơ hồ bị dội một gáo nước cho tỉnh, bắt đầu cảm thấy nghi ngờ lai lịch đứa bé này. Từ trước đến nay ông không coi trọng Liễu thị, càng sẽ không chú ý đến nhất cử nhất động của nàng ta. Liễu thị vốn mang thân phận tội nô lại còn không có nhà mẹ đẻ, thường ngày luôn an phận thủ thường nên ông không nghĩ gì nhiều.
Nhưng nếu đứa bé này không phải là của ông thì sao? Còn ai là người đứng sau lưng Liễu thị? Ông ngẫm kỹ lại liền không rét mà run.
“Đại phu cứ cho toa thuốc, mấy chuyện khác không cần nhiều lời.” Mộc Thành Tiết hạ lệnh.
Đại phu hiểu mấy gia đình phú quý thượng lưu này luôn luôn có một số chuyện không thể để người ngoài biết được, ông đã nhìn quen rồi nên mới không làm trò mà nói ra trước mặt chủ mẫu, nếu nói lung tung làm hỏng chuyện gì thì ông cũng sợ sẽ kéo họa cho mình.
“Vương gia yên tâm, lão phu biết nên làm như thế nào.” Đại phu nói xong liền lui xuống.
Mộc Thành Tiết khoanh tay đứng trầm tư một mình thật lâu dưới hiên hành lang, sau đó gọi một thuộc hạ tâm phúc đến dặn dò vài câu vào lỗ tai hắn: “......việc này không nên làm kinh động tới bất cứ ai, chỉ âm thầm điều tra nghe ngóng thôi, có tin tức phải bẩm báo ngay cho ta.”
Tâm phúc kia vừa rời khỏi, ông đã nhìn thấy A Thường đang vội vàng đi đến, vẻ mặt trông rất vui vẻ. A Thường thấy ông đứng ở hành lang bèn hành lễ với ông trước: “Bẩm Vương gia, vị lang quân kia của Lý gia tới cửa bái phỏng ạ.”
Sau khi cả nhà họ đến Đô thành, Lý Giáng chưa từng chủ động liên lạc với Mộc Thành Tiết. Theo lý thì hai bên thông gia đã mười mấy năm chưa gặp không nên lạnh lùng như vậy. Thôi thị cũng từng lén hỏi qua việc này, Mộc Thành Tiết dối rằng bên kia là Tể tướng, luôn bận bịu công vụ nhưng cũng có ngầm thư từ hỏi thăm.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy…. cũng may, rốt cuộc thì người đã đến rồi.
Mấy ngày nay, A Thường và Thôi thị vẫn luôn đợi tin tức từ Lý gia nhưng bọn họ vẫn luôn chậm chạp không tới cửa, hai người sợ sẽ xảy ra chuyện không hay. Bây giờ, Lý Diệp đã tự mình đến đây, tảng đá lớn trong lòng Thôi thị cũng được dỡ xuống. Bà bảo A Thường sửa soạn cho bà trông chỉnh chu một chút, bên ngoài là áo khoác sa mỏng họa tiết hình hoa, khăn choàng lụa vẽ nhũ vàng, bên trong là váy eo cao màu đỏ với bông hoa nhuộm xoắn(*).
(*)Nhuộm xoắn: kỹ thuật nhuộm vải cổ xưa bằng cách dùng một tấm vải được may thành một hình dạng nhất định hoặc buộc trực tiếp bằng dây, sau đó siết thật chặt để làm cho vải nhăn và chồng lên nhau, phần bị gấp lại sẽ không dễ dính màu khi nhuộm, do đó sau khi hoàn thành sẽ tạo ra một hiệu ứng màu sắc đặc biệt.
Khi bà bước ra khỏi phòng thì Mộc Thành Tiết đang đứng đợi, ánh mắt ông gắn chặt trên dung nhan trước mặt mình. Mắt ngọc mày ngài, tóc mây gợn sóng, thật sự như một nữ tử bước ra từ trong tranh. Khó trách năm đó ông vừa gặp đã yêu, không màng ai khác.
Thôi thị bị ông ngắm mãi đến mức không được tự nhiên, bèn dời mắt đi nơi khác: “Vương gia còn không đi sao?”
Lúc này Mộc Thành Tiết mới phục hồi tinh thần, bước đi nhanh về phía trước. A Thường thấy vậy bèn nói nhỏ với Thôi thị: “Phong vận của Vương phi vẫn như năm đó, chỉ cần trang điểm lên một chút là Vương gia đã nhìn đến không rời mắt được. Phải rồi, nghe phía tiền viện nói lang quân nhà họ Lý lớn lên rất tuấn tú, mấy tỳ nữ vú già đang bàn tán ầm ĩ cả lên.”
“Lớn lên tuấn tú có ích gì?” Thôi thị lãnh đạm nói, “ Phụ thân hắn không tới, tự hắn tới làm chi? Nếu Lý gia không giải thích cho rõ ràng thì ta chưa chắc sẽ đồng ý mối hôn sự này đâu. Chiêu Chiêu là Quận chúa, chẳng lẽ còn thiệt thòi cho Lý gia bọn họ?”
A Thường biết vì phải đợi nhiều ngày như vậy nên trong lòng Vương phi không khỏi tức giận, bà chỉ im lặng mà cười cười không nói. Đến khi cả hai tới đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lý Diệp thì Thôi thị đã không còn suy nghĩ như vừa rồi.
Lý Diệp đang đứng trong phòng quan sát một bức họa được treo trên vách. Chàng chỉ vận một thân trường bào tinh khôi bằng vải bố, trên người không mang bất cứ thứ gì khác, bề ngoài toát lên một vẻ lịch sự tao nhã khó mà nói rõ, tựa như người ngọc. Dáng người Lý Diệp dong dỏng cao, tuy nhìn qua có vẻ gầy nhưng thần thái sáng láng, không thấy một chút gì gọi là bệnh tật, ngược lại có thể nhìn ra đó là người một bụng thi thư, ngực đầy chữ nghĩa.
Có thể nói Thôi thị đã rất vừa lòng với cái nhìn đầu tiên về chàng rể này.
Bà yên lặng bình tĩnh đi theo phía sau Mộc Thành Tiết vào nhà chính. Lý Diệp nghe thấy thanh âm liền đi đến trước mặt hai người hành lễ, eo cúi thấp đến sắp chạm đất: “Bái kiến Vân Nam Vương, Vương phi. Gia phụ bận rộn công vụ không cách nào thoát thân, đặc biệt lệnh cho Lý Diệp đến cửa bái phỏng thay người thăm hỏi, mong nhị vị trưởng bối tha thứ cho việc đã không tiếp đón chu toàn ạ.”
Chàng nói chuyện vô cùng thành khẩn, thanh âm cũng bình thản dễ nghe nhưng không chậm chạp, khiến người nghe cảm thấy tâm tình thoải mái. Ngay cả người từ trước đến nay luôn nghiêm khắc như Mộc Thành Tiết mà gương mặt cũng có vài phần hoà hảo: “Không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mộc Thành Tiết và Thôi thị ngồi trên sập gỗ chủ nhà, Lý Diệp an vị trên sập nhỏ bên cạnh, dáng ngồi rất đoan chính, ánh mắt nhìn thẳng. Mộc Thành Tiết hàn huyên cùng chàng vài câu, chàng đều đáp lời rất đúng mực, tiến thoái có lễ, không hề mang theo cảm giác tự ti và âm u do bị người nhà coi rẻ.
Thôi thị càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, sự tức giận tích tụ mấy ngày nay đều như tan thành mây khói. Bà không mong gả con gái mình cho đại nhân vật nào ghê gớm, chỉ hy vọng tìm được một người mà nhân phẩm cùng gia thế đều có thể xứng đôi, bình thản an ổn mà qua cả đời. Trước mắt thì Lý Diệp rất phù hợp với kỳ vọng của bà, thậm chí vượt xa cả sự mong đợi.
Người có lời lẽ và cử chỉ như thế này, đừng nói trong đám đệ tử thế gia đã xuống dốc không có được mấy người, ngay cả khi Thôi thị còn trẻ, nhóm quý công tử ở Trường An lúc bấy giờ cũng chưa chắc có ai đã bằng Lý Diệp? Bà lặng lẽ nhìn Mộc Thành Tiết một cái, có thể cảm nhận được ông cũng đang rất vừa lòng.
Gia Nhu bị Ngọc Hồ kéo đến bên ngoài chính đường, nhìn thấy một loạt tỳ nữ vú già đang bám lên cạnh cửa rình coi. Ngọc Hồ hứng trí bừng bừng cũng muốn đi qua đó xem thì Gia Nhu đã kéo nàng ấy lại, nói: “Đừng nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn!” Đêm qua nàng say rượu, không biết đã làm gì hay nói gì trước mặt hắn, giờ nếu gặp được sẽ rất xấu hổ.
Tại sao mỗi lần gặp hắn thì nàng luôn bị xấu mặt vậy chứ?
“Quận chúa không tò mò về lang quân Lý gia sao ạ? Tỳ nữ bên cạnh Vương phi nói ngài ấy lớn lên trông rất đẹp. Nếu Quận chúa thẹn thùng thì cứ đứng ở đây, nô tỳ đi xem.” Ngọc Hồ nháy mắt với Gia Nhu rồi chạy biến đến chỗ nhóm tỳ nữ vú già đang hóng chuyện.
Từ vị trí Gia Nhu đang đứng vừa lúc có thể nhìn thấy một bóng dáng đạm bạc yên tĩnh thấp thoáng bên trong, chắc có lẽ là hắn. Gia Nhu dời bước đến bên dưới hành lang, lưng tựa lên tường, nàng cười khổ lắc lắc đầu. Vị phu quân mà nàng cố gắng muốn tránh thoát ở kiếp trước vậy mà là kiểu người thế này. Nàng là dạng nhìn người theo mặt, nếu nàng sớm gặp Lý Diệp có lẽ sẽ không yêu phải Ngu Bắc Huyền, làm ra nhiều chuyện hoang đường như thế.
Đời trước, sau khi Lý Diệp từ hôn hình như vẫn luôn không cưới vợ, lại cũng không làm quan. Còn Lý gia sau khi Nguyên Hoà Đế đăng cơ đã xuống dốc, Lý Giáng bị bãi chức Tướng, rời khỏi Đô thành. Nguyên Hoà Đế trọng dụng những quan viên có xuất thân nhà nghèo, còn những đệ tử sĩ tộc có thể lưu lại bên cạnh Hoàng đế đều là người tự mình thi đỗ công danh, ví dụ như Thôi Thời Chiếu. Tuy không biết vì sao Lý Giáng bị bãi chức nhưng theo nàng tính thì Lý gia hiện nay cũng không còn mấy năm vinh hiển nữa.
Trước đó, nàng chỉ cần có thể giúp phụ vương ổn định tình hình ở Nam Chiếu, không để Thổ Phiên thừa cơ xâm lấn, như vậy đệ đệ sẽ không phải hy sinh trên chiến trường.
Những chuyện sau đó thì nàng tạm thời không quản được nhiều đến thế.
Bên trong chính phòng, Lý Diệp nhấp một ngụm trà rồi đề cập vào chủ đề chính: “Hôm qua ở biệt trang Li Sơn, vãn bối cùng Quận chúa vừa gặp đã thấy quen, ái mộ vô cùng. Hôm nay mạo muội tới cửa, ngoại trừ thăm hỏi Vương gia và Vương phi thì vãn bối cũng muốn bàn về hôn sự. Sau khi ấn định hôn kỳ rồi, nếu nhị vị tôn trưởng không phản đối, khi về nhà vãn bối sẽ cho người chuẩn bị lục lễ(**) ạ.”
(**)Lục lễ gồm: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.
Vợ chồng Mộc Thành Tiết không ngờ Lý Diệp và con gái mình đã gặp mặt. Nghe ý trong lời thì hai đứa rất vừa lòng lẫn nhau, điều này chẳng khác nào là dệt hoa trên gấm. Mộc Thành Tiết vừa định đồng ý luôn, Thôi thị đã đè cánh tay ông lại, bà nói: “Ta nghe nói Lý lang quân bệnh tật ốm yếu, không có công danh trong người, quan hệ với phụ huynh cũng khá xa cách, lại rời nhà sống một mình. Ta và Vương gia chỉ có một mụn con gái, tất nhiên thương mến vạn phần, không biết ngươi lấy cái gì để bảo đảm cho con ta hạnh phúc?”
Lời này của Thôi thị hỏi rất trực tiếp, thậm chí còn có vài phần muốn khó xử Lý Diệp nhưng bà lại cố tình hỏi, bởi vì muốn nghe Lý Diệp trả lời như thế nào.
Lý Diệp nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật không dám giấu diếm hai vị, lúc nhỏ, vãn bối phải ở xa gia đình là vì yêu cầu chữa bệnh, cần tĩnh dưỡng, hiện tại tuy sức khỏe đã rất tốt nhưng lại không quen nơi náo nhiệt. Quận chúa gả thấp cho vãn bối quả thực đã chịu nhiều thiệt thòi. Tuy vãn bối không giàu có như người nhưng nhất quyết sẽ dốc hết những gì mình có, đối xử với nàng như hai vị đã luôn yêu thương nàng vậy.”
Tình yêu tốt đẹp nhất dưới bầu trời này chính là tình yêu của cha mẹ đối với con cái, vô tư cho đi, không giữ lại chút gì, vĩnh viễn sẽ không có sự phản bội. Lời hứa này của Lý Diệp khiến Thôi thị vô cùng vừa ý, bà mỉm cười nói: “Vậy ta đây yên tâm giao nữ nhi cho ngươi.”
Lý Diệp bái hai người một cái thật sâu, sau đó cáo từ trở về.
Khi chàng bước ra ngoài thì tỳ nữ vú già đã sớm bỏ chạy tứ tán, không thấy bóng dáng một ai. Có hạ nhân tới dẫn chàng ra khỏi phủ, chàng chậm rãi thu lại nét tươi cười trên gương mặt, được Vân Tùng đỡ lên xe ngựa, chàng ra lệnh quay trở về Lý gia. Nếu chàng đã quyết tâm cưới nàng thì mặc kệ phụ thân đang có tâm tư gì, chàng cũng phải khiến mối hôn sự này diễn ra một cách vẻ vang. Mấy năm nay chàng đã không tranh không đoạt, những gì phải làm đều đã làm, duy chỉ có chuyện này là không thể thoái nhượng.
Vân Tùng cảm thấy sau khi lang quân đi xa một chuyến trở về thì có hơi khang khác. Không chỉ nghiêm túc chăm sóc hoa mẫu đơn quý giá mà còn tự mình chạy đến nhà người khác bái phỏng, bình thường ngài ấy ngay cả trở về nhà mình cũng ít nữa chứ nói chi đi bái phỏng ai.
Tuy Vân Tùng là người hầu bên cạnh Lý Diệp nhưng tính tình Lý Diệp vốn quái gở, phần lớn thời gian chỉ thích ở một mình nên dù Vân Tùng có mười cái đầu cũng đoán không ra ý định của Lý Diệp. Vân Tùng chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Lang quân, vừa rồi hình như tiểu nhân trông thấy vì Mạc đại phu chuyên phụ khoa và nhi khoa đi ra từ trong phủ. Ông ấy khó mời như vậy, nghe nói Thành quốc công mời ông ấy xem bệnh mà còn phải chờ đến ba tháng. Làm sao Vân Nam Vương lại có bản lĩnh thông thiên, nhanh thế mà đã mời được người đến rồi.”
Lý Diệp không nói gì, chính chàng đã bảo Mạc đại phu đến đây xem bệnh, tất nhiên sẽ nhanh hơn nhiều so với người khác mời. Vừa hay chàng có thể hỏi Mạc đại phu xem có nhìn ra được gì không, có phải mọi chuyện đúng như chàng đã dự đoán?
*
Cách một lúc sau, Mộc Thành Tiết gọi Gia Nhu đến, ông nói: “Chuyện Lý Diệp hôm nay đến đây con hẳn đã nghe qua. Ta và mẹ con đã đồng ý mối hôn sự này, chỉ còn chờ Lý gia phái người nâng lục lễ đến, bàn bạc chọn ngày lành. Từ hôm nay trở đi con cứ an tâm chờ gả, đừng có mà gây chuyện.”
Đến giờ phút này tất nhiên Gia Nhu sẽ không phản đối gì nữa. Thật ra, nàng còn cảm thấy có vài phần không chân thật. Tựa như vẫn luôn biết kết quả sẽ như vậy nhưng khi thực sự phải gả đi, tâm tình nàng lại phức tạp không nói nên lời.
Chỉ cần có thể giúp được phụ vương thì sao cũng được.
Từ trước đến nay, Mộc Thành Tiết luôn không biết nên thân cận với con gái mình như thế nào, sau khi nói xong liền bảo Gia Nhu trở về phòng. Hai ngày nữa sẽ là Khúc Giang yến, ông còn phải đi kiểm tra xem Mộc Cảnh Thanh đã chuẩn bị đến đâu rồi.
Kỳ thật việc Lý Diệp đến bái phỏng hôm nay đã khiến lòng ông rất vui vẻ.
Mười năm trước, tuy Lý Giáng là một nhánh của Triệu Quận Lý Thị nhưng bên trong mấy gia tộc lớn luôn có các loại tranh đấu từ nhiều thế lực khác nhau, ông ta luôn phải chịu nhiều áp lực từ các phía. Khi đó, Mộc Thành Tiết phải vào kinh vì Mộc Cảnh Thanh được sắc phong Thế tử cũng phải chịu không ít quấy nhiễu. May mắn được Lý Giáng trượng nghĩa giúp đỡ, sau đó hai người bởi vậy kết làm bằng hữu. Lý Giáng tâm sự khốn cảnh của mình, Mộc Thành Tiết hào phóng cùng ông ta định ra việc hôn nhân của con gái mình, nói rõ phủ Vân Nam Vương sẽ toàn lực ủng hộ ông ta.
Nhờ mối hôn nhân này, hơn nữa lúc ấy Mộc Thành Tiết đã nhiều lần lập chiến công, được Thiên tử coi trọng nên vận làm quan của Lý Giáng cũng suôn sẻ hẳn lên.
Mười năm sau, Lý Giáng đã lên chức Tướng, quyền thế cùng tài nguyên của Lý gia đều tập trung trên tay ông ta, không còn cần sự giúp đỡ từ người ngoài nữa. Theo sự thay đổi thái độ của Thiên tử đối với phiên trấn và vài lần giao chiến thất bại với Thổ Phiên nên Vân Nam Vương Mộc Thành Tiết đã sớm mất đi địa vị của mình. Nếu kết thân cùng phủ Vân Nam Vương cũng có nghĩa là phải cuốn vào cục diện rối rắm ở Nam Chiếu rồi.
Sở dĩ Lý Giáng không đưa ra lời từ hôn, thứ nhất là không thể thất tín với người, thứ hai là khi ký kết hôn ước năm xưa, Lý Giáng đã chừa một đường lui cho mình, đối tượng hứa hôn chính là đứa con trai nhỏ nhất. Lý Diệp không có chức quan, đối với Lý gia chỉ là một kẻ râu ria không quan trọng, cho dù tương lai Nam Chiếu có phát sinh chuyện gì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho Lý gia. Nhưng Lý Giáng không thể nào đối xử thành thật với Mộc Thành Tiết như mười năm trước được nữa.
Mộc Thành Tiết vẫn luôn hiểu rõ những điều này nhưng ông không trách Lý Giáng. Mỗi người sống trên đời này đều có những thứ mà bản thân mình luôn luôn ra sức bảo vệ. Ông kiên trì với mối hôn sự này làm sao lại không có tư tâm trong đó? Cho dù biết Lý Giáng sẽ không giúp ông nhưng ông vẫn phải cần Lý gia. Vì Nam Chiếu, vì muôn vàn bá tánh, vì duy trì từ đường đã từng được Thiên tử ban cho kim ấn.
Cho dù con thuyền đã vỡ nát nhưng ông cũng phải cố sức giữ gìn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận