Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 17: 17

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 330 lượt xem
  • 2568 chữ
  • 2022-11-01 11:42:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nếu nói khu vườn nào đẹp nhất Đô thành hiện nay thì không đâu có thể so với Phức Viên.

 

Phức Viên nằm gần Hoàng thành, diện tích bằng phân nửa một phường, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ đua nở khắp bốn mùa ở Trường An. Ngày xuân là lúc hoa mẫu đơn nở rộ, Diêu Hoàng, Nguỵ Tử dẫn đầu đua nhau khoe sắc. Mùa hè hoa sen nở khắp mặt hồ, lá sen phủ kín, bên bờ là hai hàng dương liễu theo gió đung đưa. Ngày mùa thu hoa cúc phô bày sắc thắm, rất nhiều chủng loại khác nhau được trồng ở nơi đây, ngay cả hậu phi trong cung cũng đều mộ danh mà đến thưởng hoa. Tới mùa đông tuyết phủ Trường An, khắp nơi là một màu trắng tinh khôi xinh đẹp thì cũng đã tới lúc hồng mai và bạch mai đến hồi khoe sắc. 

 

Mà chủ nhân của Phức Viên không ai khác chính là Thư Vương Lý Mô hiện đang quyền khuynh triều dã. 

 

Ngu Bắc Huyền vừa bước chân vào Phức Viên đã ngửi được một mùi hoa thơm ngát. Hạ nhân dẫn y đến chỗ cây cầu bắc ngang qua mặt hồ, Lý Mô đang đứng trên cầu, trên đầu là khăn vấn màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo bào màu vàng ánh đỏ, eo mang đai lưng cẩn ngọc. Người này tướng mạo bất phàm, thân hình oai phong lẫm liệt, không ai ngờ rằng ông ta là nam nhân trung niên đã có tuổi. 

 

Trong tay Thư Vương nắm cả binh mã trong thiên hạ, lại rất được thánh tâm, chân chính là một kẻ dưới một người trên vạn người. 

 

Ngu Bắc Huyền nghe nói vị này có nuôi rất nhiều động vật trong Vương phủ và cả nơi đây, nào mèo, nào chó, nào cá rồi chim, nhìn qua là một người bác ái. Thế nhưng một kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực thì bàn tay làm sao có thể không vấy máu? Tích chút thiện nghiệp để tự an ủi mình mà thôi. 

 

“Sứ quân chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo với Vương gia.” Hạ nhân vươn tay bảo Ngu Bắc Huyền đứng chờ chỗ này, Ngu Bắc Huyền cũng theo lời dừng lại. 

 

Vào lúc này bỗng có một thị vệ đi lên cầu từ một hướng khác, ghé vào tai Lý Mô nói nhỏ vài câu, sau khi nghe xong, vẻ mặt Lý Mô lập tức biến đổi, tùy tiện đặt đĩa sứ đựng thức ăn cá lên thành cầu rồi vội vã đi mất. 

 

Ngôi đình hóng mát ở cuối đường hình như có ai đó đang chờ, Ngu Bắc Huyền mơ hồ nghe thấy tiếng răn dạy của Lý Mô truyền đến: “Buồn cười, ai cho phép ngươi tự chủ trương! Chỉ bằng ngươi mà giết được hắn sao? Ngu xuẩn!”

 

Hình như người nọ đang liều mạng xin tha, còn có tiếng rơi vỡ của ly bàn chén tách, sau đó thì mọi thứ đều an tĩnh lại. 

 

Ngu Bắc Huyền đứng nhìn hoa sen trong hồ nước, bỗng nhiên nhớ đến nha đầu kia đã từng nói hoa sen quá mức e ấp, nàng chỉ thích mẫu đơn, đến lúc nở hoa phải nở rộ không kiêng nể gì, đè ép hết tất cả những hoa thơm cỏ lạ xung quanh, hơn nữa cũng không diễm tục. Y cười một cái, thật đúng là một cô nương tuỳ hứng mà, tính tình còn có vài phần bá đạo nữa. 

 

Không lâu sau, Lý Mô đã trở lại trên cầu, cười cười nói: “Tĩnh An, ta có chút chuyện riêng nên để ngươi phải đợi lâu! Lại đây, chúng ta trò chuyện nào!”

 

Lúc này, Ngu Bắc Huyền mới đi qua đó: “Là thần đến không đúng lúc.”

 

Lý Mô vỗ vỗ bả vai y: “Ngươi đã lập được công lớn trong lần bình loạn này, ta mới cố ý giúp ngươi tìm một mối hôn sự rất tốt. Trường Bình gả cho ngươi rồi thì ngươi sẽ là người của Hoàng thất, về sau còn ai dám coi thường Hoài Tây Tiết độ sứ ngươi đây? Ngươi có thể rảnh tay rảnh chân mà làm được thêm nhiều việc.”

 

Biểu tình của Ngu Bắc Huyền bỗng trở nên cứng nhắc, vừa chắp tay bái Lý Mô vừa nói: “Vương gia, thần đang muốn nói đến việc này. Quận chúa Trường Bình tuổi còn nhỏ, thần chỉ là một người thô lỗ, chỉ sợ….”

 

Ánh mắt Lý Mô trở nên lạnh lùng: “Sao hả, ngươi không hài lòng với mối hôn sự bổn vương chỉ định cho ngươi?”

 

“Thần không dám.” Ngu Bắc Huyền lập tức trả lời. Tuy y là Tiết độ sứ, ở Hoài Thuỷ có thể uy phong một cõi nhưng trước mặt Thư Vương thì ông ta muốn cho y nếm mùi thất bại chỉ là chuyện trong nháy mắt. 

 

Vẻ mặt Lý Mô hoà hoãn lại, giọng nói mang theo ý cười: “Ta thấy ngươi đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất nên mới sốt ruột thay ngươi. Tính tình nha đầu Trường Bình hơi kiêu căng nhưng nhan sắc lại thuộc hàng nhất phẩm. Sau khi cưới về, mọi chuyện đều do ngươi định đoạt, không phải sao?”

 

Ngu Bắc Huyền biết việc này là kết cục đã định bèn thuận theo: “Đa tạ hảo ý của Vương gia. Thần có mang theo vài phần lễ mọn, đã cho người hầu mang vào Vương phủ, mong ngài vui lòng nhận cho.”

 

Lý Mô xua xua tay, nói một cách nghiêm túc: “Aizz, ngươi làm gì vậy?”

 

“Chỉ là vài món đồ không đáng giá thôi ạ. Thần có thể lãnh binh bình loạn cũng nhờ vào sự tiến cử của Vương gia. Nếu không phải do Vi Luân ra sát chiêu vào lúc cuối cùng, thần sẽ còn có thể hiếu kính ngài nhiều hơn một chút.” Giọng nói Ngu Bắc Huyền chứa đầy tiếc nuối. 

 

Nhắc tới chuyện này, Lý Mô liền lạnh giọng: “Trong thư ngươi đã từng nói có kẻ cầm lệnh bài Thần sách quân xuất hiện ở Nam Chiếu ? Có lẽ Vi Luân kia là do Quảng Lăng Vương sai sử…. Mới thả cho hắn chưởng quản một nửa Thần sách quân mà hắn lại vọng tưởng chống đối ta? Nếu không phải cố kị Bạch Thạch Sơn Nhân thì bổn vương đã sớm động thủ rồi.”

 

“Vương gia đã tìm được tung tích vị kia rồi ạ?” Ngu Bắc Huyền hỏi. 

 

Lý Mô xoay người đi về hướng lương đình, vừa lắc đầu vừa nói: “Nói dễ hơn làm. Chỉ cần kẻ kia còn sống một ngày thì Thánh nhân sẽ không dễ dàng chịu phế trữ. Hơn nữa, Ngọc Hành bên cạnh Lý Thuần vốn xuất quỷ nhập thần, thật sự khó đối phó. Nếu không, tại sao chỉ trong một lúc vô ý mà bổn vương đã bị bọn họ nuốt hết nửa Thần sách quân.”

 

Dẫn đầu Thần sách quân là Bắc cấm quân, trước đây, chưởng quản Thần sách quân là hai hoạn quan bên cạnh Thiên tử, cả hai đều có quan hệ rất tốt với Thư Vương. 

 

Mấy tháng trước, gián quan luân phiên nhau dâng tấu buộc tội một trong hai tên hoạn quan đó nhận hối lộ, mua quan bán tước, còn phanh phui vụ việc hắn ta đã cưới vợ nhận con trai ở dưới quê, cướp đoạt đất đai của bá tánh để xây dựng dinh thự xa hoa cho mình. Thiên nhan giận dữ, ra lệnh tước đi chức quan người nọ rồi biếm hắn ra khỏi kinh thành. 

 

Vốn Lý Mô định tiếp quản Thần sách quân nhưng có kẻ cố tình góp lời ở ngự tiền, nói ông ta đã là Binh mã Đại nguyên soái, không thể ôm quyền quá nhiều. Thiên tử nghe xong bèn sửa lại chủ ý, cho Quảng Lăng Vương tiếp quản một nửa Thần sách quân. 

 

Ngu Bắc Huyền ở lại Phức Viên trong chốc lát rồi mới cáo từ ra về. 

 

Thư Vương làm chủ gả Quận chúa Trường Bình cho y, ngoại trừ ý đồ chiêu an như mặt ngoài thì cũng có ý định trói buộc y. Trường Bình là người Hoàng thất, về sau y chính là con rể Hoàng thất, làm sao dám ngang nhiên đối nghịch triều đình? Cũng chỉ có thể thuần phục. 

 

Ngu Bắc Huyền y lại không cam lòng vĩnh viễn phải uốn gối dưới người khác. 

 

Y vừa mới đi xuống mấy bậc thang bỗng có một bóng người bất ngờ nhảy xuống từ trên một cây đại thụ ven đường, ánh đao sáng loáng chợt loé qua trước mặt y. 

 

Đám người Thường Sơn vốn đang chờ bên đường, vừa thấy có kẻ hành thích thì mặt mày biến sắc, gấp rút chạy nhanh tới. Đến khi tới gần mới cảm thấy không thích hợp. 

 

Ban ngày ban mặt, người đến còn không mặc y phục dạ hành, vóc dáng nhỏ xinh, nhìn sơ qua là một cô gái. Người này lại dám ra tay hành thích trên địa bàn của Thư Vương thì chính là tự tìm đường chết, làm gì có thích khách nào mà ngu như vậy?

 

Ngu Bắc Huyền nhẹ nhàng bắt lấy tay người nọ gập lại, trở tay khoá chặt sau lưng, thuận tiện đoạt lấy thanh đao trong tay nàng. 

 

“Ngươi buông ta ra! Mau buông ra!” Nàng giãy giụa la lớn. 

 

Thị vệ trong Phức Viên cũng nghe tiếng chạy ra, nhìn thấy tình cảnh này bèn hai mặt nhìn nhau. 

 

Có thị vệ nhận ra người mới tới, cả kinh hô lên: “Quận chúa Trường Bình, tại sao ngài lại ở đây?”

 

Ngu Bắc Huyền híp mắt lại, thả lỏng lực tay. 

 

Trường Bình thoát ra được, nàng chỉ cảm thấy tay mình đau như muốn đứt rời ra, nhìn Ngu Bắc Huyền chằm chằm đầy hung tợn. Quả nhiên ma ma nói không sai, tên này chính là một kẻ man rợ! Một kẻ mang rợ há có thể xứng đôi cùng nàng? Nghe nói y mang dòng máu người Hồ, thân phận đê tiện!

 

Ngu Bắc Huyền nhìn thiếu nữ trước mắt như hoa phù dung, ánh mắt mang theo vài phần quật cường cùng cao ngạo, y hành lễ với nàng: “Thần không biết là Quận chúa nên có chỗ mạo phạm, vẫn mong Quận chúa thứ lỗi.”

 

“Ngu Bắc Huyền, ngươi hãy nghe kỹ cho ta, dù có chết ta cũng sẽ không gả cho ngươi! Chúng ta cứ chờ xem!” Trường Bình nói xong, đầu cũng không thèm xoay lại mà chạy mất. 

 

Ngu Bắc Huyền không muốn so đo cùng một tiểu cô nương, bảo thị vệ Phức Viên đều trở về. Thế nhưng lời nói của Quận chúa Trường Bình đã khiến hắn nhớ đến có một người cũng đã từng nói như vậy với y ở chùa Sùng Thánh. 

 

Nghe nói hiện tại nàng cũng đang ở Trường An. 

 

*

 

Bữa tối trong biệt trang Li Sơn thực phong phú, có cá có thịt, còn có cả rượu ngon. Một nhóm người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, trên núi ngày thong thả nên ai cũng tạm thời quên đi tục sự nơi phàm trần. Trong bữa tiệc, Lý Thuần đề nghị chơi trò hành tửu lệnh(*), rút thăm để phân tổ, ngoại trừ người tuyên lệnh thì chia ra hai người một tổ, một người đáp lệnh, một người uống rượu. Quảng Lăng Vương bắt thăm được vị trí tuyên lệnh, Gia Nhu và Thuận Nương một tổ, Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung một tổ, còn lại là Lý Diệp và Mộc Cảnh Thanh. 

 

Lý Thuần thở dài: “Ngươi xong rồi nha Mộc Thế tử, Lý Tứ không uống rượu đâu.”

 

Mọi người đều không nhịn được mà bật cười, Mộc Cảnh Thanh vỗ ngực nói: “Không sao, ta có thể uống.”

 

Thôi Thời Chiếu lên tiếng: “Hai cô nương cùng một tổ có hơi bất công, hay là đổi đi nha?”

 

“Không cần đâu, nếu đã rút thăm rồi mà còn đổi lại sẽ không thú vị.” Gia Nhu nói với Thuận Nương, “Ngươi cứ việc đáp lệnh, ta sẽ uống.”

 

Thuận Nương nhỏ giọng hỏi: “Tỷ uống được chứ?”

 

“Bắt đầu đi!” Gia Nhu biết Quảng Lăng Vương giấu rất nhiều rượu ngon, uống được bao nhiêu nàng sẽ uống bấy nhiêu. 

 

Thôi Thời Chiếu bèn thôi, không nói gì nữa. 

 

Lý Thuần yêu cầu ngâm thơ, thật ra cũng khá đơn giản, lấy “Nguyệt” làm chủ đề ngâm vịnh. Thuận Nương đã được Liễu thị dốc lòng dạy dỗ từ khi còn nhỏ, tài học tạm được nhưng cũng không phải là đối thủ của Thôi Vũ Dung và Lý Diệp. Con cái nhà thế gia đại tộc như bọn họ, cầm kỳ thư họa là những thứ cơ bản nhất cần phải học, tất nhiên sẽ không rơi xuống thế yếu. 

 

Vậy nhưng lại làm khổ Gia Nhu. 

 

Rượu này vừa uống vào cảm thấy ngọt lành ngon miệng, Gia Nhu cũng nghĩ không có gì. Sau khi uống hơn năm bát lớn thì nàng đã cảm giác trời đất hơi quay cuồng, miễn cưỡng mới chống đỡ nổi. Sau khi uống xong bát thứ sáu đã gục xuống bàn. 

 

Thôi Thời Chiếu vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy vậy liền nhỏm người dậy theo bản năng, Lý Diệp đang ngồi bên cạnh hắn đã giơ tay ngăn cản. 

 

Trăng lạnh như nước, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau. Thôi Thời Chiếu cảm giác tuy Lý Diệp đang cười nhưng trong mắt lại lộ ra sự lạnh lùng khó giấu. 

 

Hắn chỉ có thể lại ngồi trở về, gian nan cứ như bị người nhìn thấu bí mật trong lòng. Hắn có thể tự lừa mình rằng quan tâm đến nàng chỉ là xuất phát từ trong vô thức, vì dẫu sao thì hai người cũng là biểu huynh muội. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Lý Diệp lại khiến hắn không còn cách nào che giấu. 

 

Bên kia, Mộc Cảnh Thanh đã chạy đến bên người Gia Nhu, giơ tay lắc lắc nàng, nói với Lý Thuần: “Quảng Lăng Vương, A tỷ của ta không ổn rồi, ta đưa tỷ ấy về trước.”

 

Lý Thuần gật gật đầu: “Cứ nghĩ Quận chúa đồng ý sảng khoái như vậy thì tửu lượng cũng không tệ lắm, không ngờ yếu thế nhỉ! Thôi, ngươi mau đưa nàng ấy về phòng đi.”

 

Mộc Cảnh Thanh nhanh chóng đỡ lấy Gia Nhu, dìu nàng rời khỏi tiệc rượu. Những người khác thấy sắc trời không còn sớm nữa cũng lục tục giải tán. 

 

Sau khi Lý Diệp trở về phòng cứ cảm thấy không yên tâm, gọi hạ nhân đi nấu canh giải rượu, nghĩ đi nghĩ lại, hay là tự mình đưa qua đó vậy. 

 

Chàng đến trước cửa phòng Gia Nhu, đầu tiên là giơ tay gõ cửa nhưng bên trong yên tĩnh không một tiếng động. 

 

Chàng cho rằng nàng đang ngủ say, không tiện vào quấy rầy. Vừa đang muốn trở về bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng vật nặng ngã xuống đất. Chàng không chút do dự dùng tay đẩy cửa, trực tiếp bước vào. 


 

Diêu Hoàng:

 

Ngụy Tử:

 

Một số loài Cúc:

 

Hồng mai:

 

Bạch mai:

 

(*)Trò chơi hành tửu lệnh: là một trò chơi xuất hiện từ thời Tây Chu, nhà Tùy và nhà Đường, rất phổ biến trong giới học giả thời đó, dùng để tiếp đón khách phương xa, sẽ có một người ra đề, những người còn lại ngâm thơ theo chủ đề được đặt ra, ai không đối được sẽ phải chịu phạt là uống rượu.

Hành tửu lệnh không chỉ giới thiệu rượu ngon mà còn kèm theo những lời thơ bay bổng, thể hiện tài năng văn chương và sự thông minh của khách và chủ, là biểu hiện truyền thống hiếu khách và là sự kết tinh của nghệ thuật uống rượu..

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top