Hai người đang trò chuyện trong phòng thì bên ngoài có tiếng người bẩm báo, Lý Thuần quay đầu lại, thấy Phượng Tiêu vừa vào tới. Thân phận thật sự của Phượng Tiêu là thị vệ trưởng của phủ Quảng Lăng Vương, phụ trách sự an toàn của Lý Thuần, có thể nói là tâm phúc của hắn.
“Thuộc hạ vừa mới nhận được một tin, Hoài Tây Tiết độ sứ đã đến Trường An. Sau khi trình danh thiếp lên Tiến Tấu Viện, y đã trực tiếp đến phủ Thư Vương, từ đó vẫn chưa trở ra.” Phượng Tiêu trình báo.
“Tuy Ngu Bắc Huyền không chiếm được năm châu trong trận chiến với Sơn Nam Đông Đạo nhưng triều đình vì muốn trấn an mới gả thấp Trường Bình cho y, đó thật ra lại là quyền lợi rất lớn đối với y.” Lý Thuần nhếch môi, “Hiện giờ triều đình ở thế yếu, chỉ có thể hy sinh hạnh phúc của Trường Bình đổi lấy thái bình với vùng sông Hoài. Ta biết chắc trong tương lai, Ngu Bắc Huyền sẽ khó đối phó hơn nhiều so với Hà Sóc Tam Trấn, y liên thủ cùng hoàng thúc sẽ khiến địa vị cha ta càng lúc càng nguy ngập.”
“Nên chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Trước tiên, ngài đừng vì chuyện của Quận chúa Trường Bình mà liên tiếp làm Thái tử và Thánh nhân tức giận. Thánh chỉ đã hạ, khó mà sửa đổi.” Lý Diệp nói lời thấm thía khuyên nhủ Lý Thuần.
Sở dĩ lần này Lý Thuần tới Li Sơn giải sầu là vì hắn đã góp lời với Thái tử, muốn thay đổi hôn sự của Trường Bình, sau khi bị Thái tử hung hăng răn dạy mới nản lòng thoái chí, rời khỏi Đô thành.
Từ nhỏ Trường Bình đã được nuôi trong cung, Lý Thuần không có em gái, vì hoàn cảnh côi cút của nàng nên mới đặc biệt thương yêu. Trường Bình cũng luôn “A huynh ơi, A huynh à” mà kêu hắn, bây giờ hắn đã không còn mặt mũi nào để đối diện với nàng.
Sau khi Lý Thuần chỉnh đốn lại tâm tình bèn cười nói: “Ta đi xem khách mời được sắp xếp thế nào. Vị Mộc thế tử kia hình như rất muốn đi săn thú thì phải.”
Lý Diệp tuỳ theo cười cười: “ Nếu ngài đã tới đây vậy cũng đừng nghĩ đến những chuyện trong Đô thành, Mộc thế tử là người vô tư, ở bên cạnh những người như vậy, ngài cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Ngươi nha, rõ ràng nhỏ hơn ta vài tuổi mà cứ muốn dạy dỗ ta. Khó trách tỷ tỷ ngươi luôn nói ngươi là người nặng tâm tư.” Lý Thuần dùng ngón tay chỉ chỉ Lý Diệp rồi đi cùng Phượng Tiêu ra ngoài.
Biểu tình trên mặt Lý Diệp dần dần trầm xuống, đôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
Trong mắt Quảng Lăng Vương, chàng và A tỷ là cùng một mẹ sinh ra, tình cảm thâm hậu, A tỷ vẫn luôn cố gắng biểu hiện bộ dáng thân thiết cùng chàng trước mặt mọi người nhưng chỉ có chàng mới biết, tỷ ấy luôn chán ghét chàng là người vô dụng.
Khi còn bé chàng có thiên phú dị bẩm, được người ta khen có tướng thiên tài, chiếm nhiều sự chú ý của phụ thân. Chính vì thế nên suýt chút nữa chàng phải bỏ mạng. Từ đó về sau, chàng đã biết phải tự mình bảo vệ mình, phải thu liễm mũi nhọn, giả dạng thành một kẻ tầm thường vô vị.
Tâm tư chàng sâu nặng, là bởi vì chàng không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ một ai trong đám người nhà của chàng. Những việc chàng làm là vì đại nghĩa thiên hạ, còn phải cõng thêm lợi ích của gia tộc, A tỷ làm sao mà hiểu được.
Nhiều năm như vậy rồi, chàng vẫn luôn cô đơn một bóng, lẻ loi độc hành.
Vừa không khát vọng có được thứ gì, cũng không cần bất cứ người nào thấu hiểu.
*
Gia Nhu ngồi trong phòng một lát, cảm thấy trốn tránh không phải là một biện pháp tốt, nàng vẫn nên nói chuyện rõ ràng với Lý Diệp mới được . Tuy nàng đã kiên quyết phân rõ giới hạn cùng Ngu Bắc Huyền nhưng nếu Lý Diệp để ý những chuyện này thì hai người họ có thể tìm một phương thức ôn hoà để giải trừ hôn ước.
Sau khi hạ quyết tâm, nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thôi Vũ Dung ở đối diện đang đi tới.
“Quảng Lăng Vương định mang biểu đệ ra sau núi săn thú, A huynh và ta đều muốn đi, muội có đi không?”
“Lang quân Lý gia cũng đi à?” Gia Nhu thuận miệng hỏi.
Thôi Vũ Dung nhìn nàng cười ái muội: “Người ta lại không có đi, nói muốn làm sạch mấy con cá, chờ buổi tối chúng ta trở về thưởng thức. Xem ra muội muốn ở lại bên cạnh ‘chàng’ đúng hôn?”
Tuy Gia Nhu và Lý Diệp không có gì với nhau nhưng bị Thôi Vũ Dung chọc ghẹo như vậy, nàng cũng không tránh khỏi mắc cỡ, hai bên tai cũng đỏ lên: “Biểu tỷ, tỷ đừng có nói bậy!”
“Được rồi, không trêu muội nữa. Ta dẫn Thuận Nương theo, tranh thủ kéo bọn họ đi một hai canh giờ, biệt trang này sẽ để lại cho hai vị.” Thôi Vũ Dung nói xong vô cùng vui vẻ xoay người bỏ đi.
Gia Nhu thở dài, dù sao chỉ hai ba câu cũng không thể nào nói hết được chuyện giữa hai người họ, biểu tỷ có hiểu lầm cũng kệ đi. Nàng hỏi thăm hạ nhân trong biệt trang Lý Diệp đang ở đâu, đi thẳng qua đó tìm người.
Lý Diệp đang ngồi bên hiên nhà, tay áo kéo cao làm lộ ra hai cánh tay gầy khẳng khiu. Trước mặt chàng là một cái thớt gỗ và cây dao, bên cạnh là thùng gỗ chứa mấy con cá cỡ vừa đang bơi lội tung tăng, chúng vẫn không biết chờ đợi chúng là dao và thớt đằng kia.
Thường nói quân tử xa nhà bếp nhưng tay nghề làm cá của người này lại có thể lấy ra biểu diễn trước mặt người khác, đây cũng coi là một loại tài năng đi.
Gia Nhu đứng dưới hành lang mà nhìn, rõ ràng là việc sát sinh nhưng hắn lại làm đến thong dong thoải mái, phong nhã giống như đang pha trà đánh cờ, nhẹ nhàng như gió. Nàng không tránh được suy nghĩ, nếu cùng người như vậy kết thành phu thê chắc có lẽ cả đời này nàng sẽ trôi qua trong an bình thật sự.
Đời trước đi theo Ngu Bắc Huyền là một phản thần, mỗi ngày nàng đều phải trải qua gió tanh mưa máu, thuốc súng tràn lan, sống trong đủ loại lo lắng đề phòng, cho dù chưa bao giờ nói ra nhưng nội tâm nàng lại vô cùng khát vọng một cuộc sống an bình tĩnh lặng.
Kỳ lạ chính là rõ ràng nàng không hiểu biết chút gì về người đàn ông này, chỉ mới gặp mặt thoáng qua hai lần, không hiểu sao lại tin tưởng hắn sẽ mang đến cho mình một cuộc sống hoàn toàn khác trước, cầm sắt hoà minh, ngày ngày vui vẻ.
Mới nghĩ đến đây, nàng đã dùng sức lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng của mình. Chắc có lẽ sau ngày hôm nay, cuộc sống của hai người bọn họ sẽ phải rẽ qua hai lối khác.
Lý Diệp bày thịt cá đã được cắt mỏng như cánh ve, vừa mềm vừa trắng sắp xếp chỉnh tề phía trên một cái bàn chứa đầy vụn băng, sau đó cúi đầu rửa tay, vừa rửa vừa cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Quận chúa tìm ta có việc?”
Gia Nhu thế mới biết người ta đã sớm phát hiện ra mình, nàng bèn ho khan một tiếng để che đi sự xấu hổ: “Ta có lời cần nói riêng với ngươi.”
Lý Diệp rửa tay xong thì đứng lên, nhìn ra bên ngoài tường viện, nói: “Vừa lúc ta muốn đi hái vài nhánh lá trúc, Quận chúa có nguyện ý đi cùng ta?”
Gia Nhu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn đi tới, mùi hương thanh nhã từ hắn hoà quyện với không khí xung quanh.
Nam tử ở Đô thành có thói quen dùng huân hương cho quần áo, đa phần là long diên hương(*) quý báu hoặc hương tùng chi(**) mát mẻ, riêng người này lại bất đồng. Gia Nhu nhớ mùi hương này gọi là hương sen ẩn giấu(***), được làm ra từ nhiều loại nguyên liệu quý hiếm mà Công chúa Văn Thành mang về từ Thổ Phiên. Sao khi phổ biến ở Trung Nguyên thường được dùng bên trong chùa hay miếu thờ, dùng để tắm gội trai giới.
Gia Nhu đã từng ngửi qua mùi hương này ở chùa Sùng Thánh, bình yên tĩnh lặng, thư thái tinh thần, chẳng qua không thấy người, chỉ ngửi được mùi hương thoảng qua trong không khí.
Rừng trúc bên ngoài biệt trang với những cây trúc đan xen, phóng mắt nhìn là đầy một màu xanh tươi mát. Lý Diệp chọn một cây trúc rồi duỗi tay hái lá, ngón tay chàng thon dài trắng trẻo, như ngọc tạo thành, Gia Nhu không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Chàng cảm nhận được ánh mắt nàng thì nàng đã vội dời ánh nhìn đi nơi khác.
Lý Diệp hỏi Gia Nhu: “Nàng muốn nói gì với ta?”
Gia Nhu cũng chẳng ngượng ngùng: “Lần trước ta không nên bỏ chạy mà phải nói rõ ràng với ngươi mới đúng. Năm đó là phụ vương ta định ra hôn sự này, ta chưa bao giờ gặp qua ngươi, thật sự trong lòng ôm bất mãn. Sau này, khi quen biết Ngu Bắc Huyền cũng đã từng có ý niệm từ bỏ hôn ước.”
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tuy ta và y đã từng có tình nhưng tuyệt đối không cẩu thả, ta cũng đã một đao cắt đứt. Ta biết việc này đối với ngươi không công bằng, ngươi có lý do chính đáng để từ hôn. Chỉ cầu ngươi, lúc từ hôn hãy giữ lại cho cha mẹ ta một chút mặt mũi, ta sẽ vô cùng cảm kích.”
Một cô nương gia mà lại có sự to gan thẳng thắn như vậy, Lý Diệp thật sự bội phục dũng khí của nàng. Chàng nhẹ nhàng cười mỉm: “Ai bảo nàng là ta sẽ từ hôn?”
Gia Nhu ngơ ngẩn nhìn Lý Diệp, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi, ngươi thật sự không ngại? Còn nguyện ý cưới ta?”
Lời vừa nói xong thì nàng cảm thấy có chút xấu hổ buồn bực, lời này nghe ra giống như nàng đang sợ người ta đổi ý vậy.
Tuy việc hôn nhân này không phải do nàng mong muốn nhưng cha nàng muốn gả nàng cho Lý gia. Mặc kệ Lý Diệp có được Lý Giáng coi trọng hay không, có công danh trên người hay không thì người ta đều là con vợ cả, xuất thân danh môn.
Vân Nam Vương là được thiên tử đích phong cho Mộc thị, đại biểu cho lực ảnh hưởng của triều đình ở Nam Chiếu.
Thế nhưng hiện nay triều đình suy thoái, lực uy hiếp của Vân Nam Vương ở Nam Chiếu cũng yếu đi. Mấy thị tộc sau lưng Nam Chiếu, Tiết độ sứ, rồi còn cả Thổ Phiên, hoặc là thế lực triều đình đang âm thầm duy trì, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế cha nàng. Chuyện xảy ra ở hội đua thuyền mà không tra ra được bất cứ chứng cớ nào, có thể thấy rõ những người đó đã an bài tỉ mỉ ra sao.
Vào thời điểm này, nếu nàng liên hôn cùng Lý gia, ít nhiều gì cũng sẽ trở thành trợ lực cho cha nàng.
Lý Diệp quan sát đủ loại cảm xúc biểu lộ trong ánh mắt nàng, cảm thấy làm sao cũng không giống một thiếu nữ mười lăm tuổi. Vào tuổi này, nàng hẳn phải nên ngây thơ hoạt bát chứ. Chàng nói: “Nếu nàng đã cắt đứt hoàn toàn với y, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra.”
Chàng biết nàng muốn gả cho chàng cũng không phải bởi vì yêu thích, gả cho chàng chỉ vì thân phận con trai Lý gia mà thôi.
Nàng lại khờ dại cho rằng, Lý gia sẽ giúp Vân Nam Vương.
Lý Diệp rất rõ ràng, mười năm trước và mười năm sau đã thay đổi hoàn toàn, phụ thân chàng chắc chắn sẽ không giúp bọn họ. Thế nhưng nếu nàng trở thành vợ chàng, chàng sẽ cố gắng tận lực bảo vệ nàng và người nhà của nàng, đây chính là trách nhiệm của một phu quân.
Dù sao Gia Nhu cũng là con gái, da mặt vẫn chưa dày đến mức có thể thoải mái cùng nam nhân bàn luận hôn sự của chính mình, nàng cảm thấy xấu hổ muốn bỏ chạy. Người ta đã nguyện ý cưới nàng, trong lòng nàng mang đầy cảm kích, cũng dặn lòng vì tương lai hai người mà cố gắng vun vén cho mai sau.
Kiếp trước nàng đã bị tổn thương quá sâu, không biết chính mình có còn khả năng yêu thêm một người được nữa hay không, thế nên một góc trong lòng nàng cũng hy vọng hắn đừng đối với nàng quá tốt, điều này sẽ khiến nàng cảm thấy bối rối cùng áy náy không thôi.
Giữa hai người bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát. Gió thổi lay rừng trúc, phát ra âm thanh nhỏ. Gia Nhu cảnh giác ngẩng đầu, duỗi tay kéo lấy Lý Diệp: “Có thích khách! Mau lùi lại phía sau!”
Không biết từ khi nào mà trong rừng đã xuất hiện vài hắc y nhân che mặt, bọn chúng đang nhanh chóng tiến về phía hai người.
Gia Nhu che chở Lý Diệp lùi về phía sau, hét lớn: “Người tới, có thích khách!!!” Cũng không rõ biệt trang này của Quảng Lăng Vương có hộ vệ hay không.
Kiếp trước nàng đã trải qua không ít lần bị ám sát nhưng người bên cạnh nàng lúc ấy là Ngu Bắc Huyền. Nàng không cần bảo vệ y, thậm chí còn được y bảo vệ. Nhưng bây giờ bên cạnh nàng chính là một thư sinh tay trói gà không chặt, nàng không chắc có thể đảm bảo được sự an toàn cho người này hay không.
Lý Diệp nhìn thân thể nho nhỏ của nàng che chắn trước mặt mình thì có hơi buồn cười, trong lòng lại không hiểu sao mà mềm nhũn, kéo tay nàng, nói: “Đi theo ta!”
Bọn họ chạy vào trong biệt trang, Lý Diệp đóng cửa lại, Gia Nhu hết hồn: “Ngươi, không phải ngươi cho là như vậy sẽ có thể ngăn cản bọn chúng chứ?”
Lý Diệp rất nghiêm túc gật gật đầu. Một bàn tay giấu sau lưng ra hiệu cho người đang nấp trong bóng tối, hạ một mệnh lệnh.
Nội tâm Gia Nhu sắp hỏng mất rồi, chẳng lẽ người này ở trên núi riết nên choáng váng đầu óc luôn à? Lại nhìn đám hạ nhân lao ra từ trong biệt trang, trong tay chỉ cầm mỗi chổi hoặc sào trúc thì biết bọn họ vốn không biết võ công.
Nàng giơ tay đè lên trán, gọi một người trong nhóm lại: “Mau chạy ra sau núi báo cho Quảng Lăng Vương và Thế tử!” Công phu của A đệ không tệ, có thể ngăn cản một phần, vả lại bên cạnh Quảng Lăng Vương không thể không mang theo hộ vệ.
Người nọ dùng sức gật gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Gia Nhu rút đoản đao bên hông xuống, dúi vào tay Lý Diệp, một bên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa, một bên nói: “Cầm lấy! Nếu trong chốc lát mà không ngăn cản được bọn chúng thì ngươi phải chạy cho nhanh. Bọn chúng có đuổi theo hãy cứ cầm đao chém đại đi, không cho bất cứ ai tới gần, biết chưa?”
Lý Diệp nắm lấy đoản đao, tuy chàng biết rõ mấy thích khách đó không thể tới gần nơi này nhưng vẫn ngoan ngoãn mà “Ừ” một tiếng.
Người bên trong biệt trang đều nín thở chuẩn bị cho một cuộc ác chiến. Qua một lúc lâu mà Gia Nhu cảm thấy ngoài kia quá yên tĩnh, có gì đó sai sai, nàng lặng lẽ kéo cửa ra một khe hở nhỏ. Bên ngoài im ắng, chỉ có tiếng vang sàn sạt phát ra từ trong rừng trúc, một bóng người cũng không thấy đâu.
Gia Nhu đi ra ngoài nhìn nhìn, lộ ra biểu tình nghi hoặc. Mấy tên thích khách kia vẫn chưa đạt được mục đích, cứ thế mà rút lui rồi sao?
Lý Diệp đi đến bên cạnh nàng, ra vẻ như không biết gì: “Hình như đã đi hết cả rồi.”
Lúc này, đám người Lý Thuần đã gấp rút trở về, Mộc Cảnh Thanh chạy đến trước mặt Mộc Gia Nhu, nắm chặt lấy bả vai nàng: “A tỷ, nghe nói có thích khách, tỷ không sao chứ?”
Gia Nhu bị cậu bấu đau muốn chết, một chưởng phủi bay bàn tay kia: “Không sao hết, bọn chúng chưa tới gần thì đã bỏ đi rồi.”
Bây giờ Mộc Cảnh Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy kỳ quái, thích khách đã tới mà tại sao lại tay không trở về?
Trong lòng Lý Thuần đã đoán được vài phần, đối với người hầu phía sau nói: “Dẫn người cẩn thận điều tra vùng phụ cận đỉnh núi này một lần cho ta, chứng thực không có gì nguy hiểm thì trở về. Mọi người đừng ở ngoài này nữa, đều vào trong thôi.”
Người hầu lĩnh mệnh rời đi, cả đoàn người trở về bên trong biệt trang. Thôi Vũ Dung và Thuận Nương an ủi Gia Nhu, cả hai đều cho rằng nàng đã chịu kinh sợ nhưng lại không ngờ Gia Nhu không hiếm lạ những trường hợp như vậy, khoảnh khắc mạo hiểm hơn như thế nàng cũng đã từng trải qua.
Lý Thuần trao đổi ánh mắt cùng Lý Diệp, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Chốc lát sau, trong một thiên viện bên trong biệt trang có bảy thi thể hắc y nhân chồng chất trên mặt đất, ám vệ bẩm báo với Lý Thuần: “Trên người bọn chúng không có bất cứ manh mối nào, sau khi bị bắt đều lập tức tự sát. Phía chúng ta cũng đã hy sinh hai người ạ.”
Khuôn mặt Lý Thuần trầm xuống: “Ta vừa ra khỏi Đô thành, bên kia đã phái thích khách tới Li Sơn. Hay là bọn họ thật sự cho rằng bằng này người đã có thể giết được ta?”
Lý Diệp đứng phía sau hắn nói: “Có lẽ không phải là ám sát đâu, chỉ thử thực lực của ngài thôi. Trước tiên hãy xử lý đống thi thể này cho gọn gàng, đừng nên dọa đến mấy vị khách kia mới phải.”
Lý Thuần gật đầu, giơ tay bảo ám vệ kéo thi thể ra ngoài. Hắn lại nói với Lý Diệp: “Ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Tuy rất ít người biết được thân phận của ngươi, giao hảo mặt ngoài của chúng ta lấy cớ ngươi là đệ đệ Mộ Vân nhưng một khi bị bọn họ phát hiện thì ngươi sẽ rất nguy hiểm đó. Phải biết rằng, hoàng thúc vẫn luôn truy tìm Bạch Thạch Sơn Nhân, muốn diệt trừ các ngươi.”
“Ngài trên tâm, sẽ không có ai chú ý đến ta.” Lý Diệp thoải mái cười nói.
“Được rồi, vội vàng nửa ngày có hơi đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn cái gì đi, đã mang tới không ít món ăn dân dã.” Lý Thuần khoác vai Lý Diệp, “Chừa ngươi phần lớn thịt dê, ăn cho bớt sợ.”
Thật ra Lý Diệp đã trải qua nhiều lần như vầy rồi, cũng không còn sợ hãi nhưng biểu hiện của Gia Nhu mới nãy lại quá là bình tĩnh, như người đã từng có kinh nghiệm sa trường khiến chàng cảm thấy thực bất ngờ. Suy đi nghĩ lại, nàng còn nhỏ mà lá gan lại to, chắc có lẽ là hổ phụ vô khuyển nữ đi.
Nếu vậy chàng sẽ là người yếu thế, để nàng thỏa sức bảo vệ chàng.
(*)Long diên hương (Ambergris): còn được gọi là hổ phách xám, là một chất rắn, sáp, dễ cháy với bề ngoài màu xám hoặc đen. Hình thành từ hệ tiêu hoá của cá voi, có mùi thơm ngọt độc đáo và có giá trị y tế.
(**)Tùng chi: hương liệu làm từ cành và lá thông.
(***)Hương sen ẩn giấu: là một trong ba mùi hương nổi tiếng. Nó được điều chế từ gỗ đàn hương chất lượng cao, hoa mẫu đơn trắng và mười lăm loại hương liệu khác. Hương thơm lâu dài, phong phú và tươi mát, là một kho báu trong hương liệu truyền thống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận