Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 14: 14

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 326 lượt xem
  • 3989 chữ
  • 2022-11-01 11:40:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thôi thị chưa bao giờ nhắc tới người dì này, Gia Nhu cũng chưa từng gặp nhưng đối với chuyện của bà ấy thì nàng có từng nghe.

 

Ví dụ như bà ấy thích xa hoa, thường hay tổ chức yến hội ở biệt trang trên núi Li Sơn, khách mời đều là những phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, là người dẫn đầu trào lưu phục sức trong kinh thành. Người ta đồn rằng bà ấy có một chiếc váy kết bằng lông chim bói cá, nhìn từ mỗi góc độ khác nhau sẽ là màu sắc khác nhau, rất xinh đẹp diễm lệ. Những phu nhân nhà giàu đều bắt chước làm theo, khiến cho chim bói cá quanh phụ cận Đô thành thiếu chút nữa đã tuyệt giống, trong cung còn vì thế mà cố ý ra lệnh cấm săn chim bói cá. 

 

Vốn tưởng là một phu nhân xa hoa ngạo mạn nhưng nhìn lại thì không giống mấy. 

 

“Gặp qua A di.” Gia Nhu hành lễ. 

 

Thư Vương phi thoải mái hào phóng khoát tay, nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên gặp cháu, ta có chuẩn bị một phần lễ mọn, cháu cầm chơi nhé.” Nói xong ra hiệu bảo tỳ nữ phía sau dâng món đồ đó lên. 

 

Tỳ nữ mở hộp ra, tất cả mọi người trong phòng đều thốt lên đầy kinh ngạc. 

 

Đó là một cặp chén dạ quang(*) được làm từ ngọc hoà điền, thành ly mỏng như giấy, sáng bóng như gương, hoa văn tự nhiên tinh xảo, dù cố ý tìm bên trong cống phẩm cũng không dễ tìm được thành phẩm có cấp bậc như vầy. Gia Nhu cũng xem như đã gặp qua không ít thứ tốt, tất nhiên hiểu rõ cặp ly dạ quang này không thể nào dùng tiền tài so sánh được. 

 

(*)Ly/chén dạ quang được làm từ nhiều loại ngọc quý, khi rót rượu vào ly, để dưới ánh trăng thì chiếc ly sẽ phản chiếu ánh sáng lấp lánh nên mới có tên gọi như vậy:


 

Tuy nhiên nàng cũng cảm nhận được mối quan hệ giữa mẹ nàng và người dì này không tốt cho lắm nên do dự không dám tiếp nhận.

 

Thôi thị lại mở miệng nói: “Nếu đã là tâm ý của Thư Vương phi thì con cứ nhận đi!” Khẩu khí này rõ ràng đã lộ ra sự khách sáo và xa lạ, nghe không giống tỷ muội một chút nào. 

 

Bây giờ Gia Nhu mới nhận lấy, sau khi nói lời cảm tạ cùng Thư Vương phi bèn ngồi xuống bên cạnh Thôi lão phu nhân. 

 

Thôi Thực thấy cả phòng đều là nữ quyến, ông không tiện ở lại nên dặn dò vợ mình là Lư thị tiếp đón mọi người, sau đó xoay người rời đi. 

 

Tuy Lư thị xuất thân danh môn nhưng ở bên cạnh hai vị Vương phi này có chút hơi bị lép vế, chỉ có thể ngồi ở ghế dưới. Bà cũng tặng Gia Nhu một món quà gặp mặt, là một cặp vòng tay khắc hoa văn hoa khai phú quý bằng vàng. 

 

Thôi lão phu nhân nói đây là khi Lư thị chuẩn bị của hồi môn cho Nhị nương đã mời thợ kim hoàng nổi tiếng nhất Đô thành, vàng là lấy từ đồ hồi môn của Lư thị, cố ý làm thành một cặp vòng này, trên đời tuyệt đối không có cái thứ ba. 

 

Thuận Nương đứng bên cạnh nghe xong không khỏi muốn cắn lưỡi. Danh môn vọng tộc ở Đô thành quả thật không giống người tầm thường, tuỳ tiện vung tay tặng lễ gặp mặt thôi đã là những thứ tốt nàng chưa từng thấy qua bao giờ. So sánh cùng vài thị tộc ở thành Dương Châu thì mấy người kia chỉ như gia đình bình dân mà thôi. 

 

Thôi thị thuận tiện giới thiệu Thuận Nương, Thôi lão phu nhân và Lư thị vốn không để một thứ nữ vào mắt nhưng vì nể mặt Thôi thị nên vẫn thưởng cho vài thứ. Tất nhiên so ra kém hơn Gia Nhu nhưng cũng đều là trang sức quý hiếm khó gặp, khiến Thuận Nương cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. 

 

Thư Vương phi đang đánh giá Thuận Nương, bỗng nhiên lên tiếng: “Cô nương này thật ra vẻ ngoài không tồi, tính tình cũng an tĩnh, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Thuận Nương nhanh chóng trả lời: “Hồi Vương phi, tiểu nữ năm nay mười ba tuổi ạ.”

 

“Cũng đã đến tuổi để bàn chuyện cưới hỏi.” Thư Vương phi gật gù. 

 

Thuận Nương nghe xong mặt đỏ bừng, không ngờ vừa mới đến Đô thành, nhờ phúc của Thôi thị mà có thể được lời nói như vậy từ vị Vương phi cao quý kia, trong lòng vui sướng tưng bừng. 

 

Thôi thị không muốn để hai người đó tiếp xúc nhiều bèn kêu Thuận Nương thoái lui sang bên cạnh. Thư Vương phi đứng dậy nói: “Mẫu thân, con cũng nên tiến cung rồi. Đã lâu người không được gặp A Niệm nên hãy tâm sự với muội ấy nhé, qua mấy ngày con lại trở về thăm.”

 

Thôi lão phu nhân thuận miệng đồng ý, hiện giờ toàn bộ tâm tư của bà đều đặt trên người Thôi thị và Gia Nhu nên đối với Thư Vương phi hơi lãnh đạm. 

 

Thôi thị lại càng không nói gì, chỉ coi như không nghe thấy nhưng Lư thị đứng dậy: “Sao ngài không ngồi thêm chốc nữa? Chẳng lẽ Quận chúa Trường Bình lại náo loạn trong cung rồi ư?”

 

Thư Vương phi thở dài: “Đúng vậy. Từ nhỏ con bé đã được nuôi bên cạnh Thái hậu, tính tình kiêu căng, nghe nói phải gả cho Hoài Tây Tiết độ sứ nên quậy tưng lên, đòi tuyệt thực. Thái hậu đặc biệt bảo ta tiến cung khuyên Quận chúa, ta cũng chỉ có thể thử xem. Ai bảo việc hôn nhân này là do Vương gia nhà ta thúc đẩy chứ. A tẩu cứ dừng bước, ta đi một mình được rồi.” Nói xong liền mang theo gần nửa số tỳ nữ vú già trong phòng nhanh chóng rời đi. 

 

Lư thị vẫn cứ bẩm Thôi lão phu nhân một tiếng rồi theo ra ngoài đưa tiễn. 

 

Gia Nhu đã sớm biết Trường Bình sẽ gả cho Ngu Bắc Huyền nhưng nàng không ngờ ở giữa là do Thư Vương dắt mối. Nàng vẫn luôn cảm thấy chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà Ngu Bắc Huyền có thể nhanh chóng quật khởi, nhất định trong triều phải có người chống lưng, có lẽ đúng là Thư Vương rồi. 

 

Thư Vương đã từng có một lần cách ngôi vị Hoàng đế rất gần. Nếu ông ta lên làm Hoàng đế thì biện pháp thi hành chính trị tất nhiên sẽ khác với Nguyên Hoà Đế, có lẽ sẽ không phát sinh vụ tạo phản của Ngu Bắc Huyền, vận mệnh của tất cả mọi người cũng sẽ theo đó mà thay đổi, nhưng đời này Gia Nhu đã hạ quyết tâm rời xa y, cơn lốc xoáy tranh quyền đoạt vị gì đó cũng sẽ không có bao nhiêu quan hệ đối với nàng. 

 

Khi Thôi thị nghe nhắc tới Hoài Tây Tiết độ sứ đã thầm giật mình, nhìn qua Gia Nhu thấy nàng phản ứng bình thường thì bà mới yên lòng. Thế gian này có nhiều điều tạo hoá trêu người, xem ra con gái bà và Ngu Bắc Huyền thật sự vô duyên không phận. 

 

Thôi lão phu nhân bỗng nhiên hỏi: “Chiêu Chiêu đã mười lăm tuổi rồi phải không? Không bằng gả cho Đại lang nhà chúng ta, thân càng thêm thân. Ánh mắt Đại lang cũng quá cao, mấy năm nay người tới cửa cầu hôn nhiều như vậy mà ai nó cũng chướng mắt.”

 

Gia Nhu đang uống trà, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc. Biểu huynh Thôi Thời Chiếu của nàng trước đây đã tới Nam Chiếu cùng Thôi Thực, hai người từng gặp mặt một lần nhưng Gia Nhu sống hai đời, đã sớm không nhớ rõ diện mạo của hắn, chỉ nhớ mang máng đó là một thiếu niên rất kiệm lời. 

 

Thôi thị biết trí nhớ Thôi lão phu nhân không tốt bèn vội vàng nói: “Mẫu thân quên rồi à? Mười năm trước Chiêu Chiêu đã được hứa gả cho Tứ lang nhà họ Lý, làm sao mà gả cho Đại lang được ạ?”

 

“Là như vậy sao?” Thôi lão phu nhân nghiêm túc nhớ lại, hơi có phần tiếc nuối, “Ta còn tưởng có thể lưu Chiêu Chiêu lại bên cạnh chớ. Bộ dáng con bé xinh đẹp thế này, rất xứng đôi với Đại lang nhà chúng ta.”

 

Lời của lão phu nhân nghe hơi trẻ con, Thôi thị an ủi bà: “Chờ khi Chiêu Chiêu gả đến Lý gia, con sẽ bảo con bé thường xuyên trở về thăm người. Sau này đều ở Đô thành, lui tới cũng tiện hơn nhiều.”

 

“Được, nhất định phải bảo nó tới thường xuyên!” Lúc này lão phu nhân mới vui vẻ lại, ôm Gia Nhu không chịu buông tay. 

 

Một tỳ nữ tiến lên bẩm báo: “Bẩm lão phu nhân, Đại lang quân và Nhị tiểu thư đến ạ!”

 

Lão phu nhân híp mắt cười: “Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Mau gọi bọn nhỏ vào!”

 

Sau đó là một nam tử trẻ tuổi và một thiếu nữ lần lượt bước vào. 

 

Thôi Thời Chiếu lớn lên cao to đĩnh đạc, trên gương mặt là một đôi mắt đào hoa, tướng mạo ấm áp ôn hoà nhưng cố tình lại là người ít nói ít cười, trên người mặc một bộ trường bào tay rộng rất có khí chất của một vị văn nhân phong nhã. Thuận Nương nhìn thấy sườn mặt của hắn không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn. 


 

Thôi Vũ Dung cũng là một cô nương duyên dáng yêu kiều, tuy không xuất chúng như huynh trưởng mình nhưng trời sinh khoé miệng ngậm cười, nhìn qua thực dịu dàng dễ gần. 

 

Sau khi hai người hành lễ, Thôi thị cảm khái nói: “Khi ta rời nhà thì Nhị nương vẫn còn ôm trên tay đấy, đảo mắt đã lớn thành một đại cô nương xinh đẹp rồi. A huynh rất có phúc, có được một đôi nhi nữ như thế này, nhìn khắp Đô thành cũng không được mấy nhà như vậy.”

 

Thôi Thời Chiếu chỉ nhàn nhạt chắp tay thi lễ, Thôi Vũ Dung lại nói: “Cô mẫu quá khen, Vũ Dung vẫn luôn nghe phụ thân và mẫu thân nhắc tới người hoài, đáng tiếc khi người rời nhà thì con còn quá nhỏ, nhớ không rõ. Hôm nay rốt cuộc được nhìn thấy người, cảm thấy rất thân thiết.”

 

Thôi lão phu nhân nghe xong liền cười: “A Niệm, con nghe đi, cái miệng của Nhị nương này rất giỏi dỗ người khác, so với A huynh hũ nút của con bé thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”

 

Thôi thị cũng nhịn không được mà nở nụ cười, hai anh em cùng một mẹ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Thôi Vũ Dung lại nhìn Gia Nhu: “Còn đây chính là biểu muội Gia Nhu phải không? Lớn lên thật xinh quá!”

 

Tuy Gia Nhu chưa gặp mặt Thôi Vũ Dung lần nào nhưng cũng cảm thấy vị biểu tỷ này tính tình hoạt bát rộng rãi, cá tính thẳng thắn khiến nàng không khỏi sinh ra hảo cảm. 

 

Hai cô nương gần bằng tuổi nhau, rất nhanh đã ngồi cạnh nhau truyện trò líu ríu. 

 

Thôi Vũ Dung dán vào lỗ tai Gia Nhu thầm thì: “Ta nghe A huynh nói về muội rồi.”

 

Gia Nhu nhìn thoáng qua Thôi Thời Chiếu. Từ sau khi vị này vào đây vẫn luôn là bộ dáng không quen không biết. Nàng hỏi: “A? Biểu huynh nói ta như thế nào?”

 

Thôi Vũ Dung: “Ta nghe huynh ấy kể lúc nhỏ khi đến Nam Chiếu có cùng muội và cô trượng(**) đi săn thú, bị con mèo rừng muội nuôi cắn trúng mông, còn bị muội lột quần thoa thuốc nữa. Có hay không?”

 

(**)Cô trượng: dượng (chồng của cô). 

 

Nếu Thôi Vũ Dung không nhắc đến việc này thì Gia Nhu thật sự đã quên. 

 

Năm ấy khi bọn họ đi săn thú, Thôi Thời Chiếu bị con mèo rừng(***) của nàng doạ sợ mất mật. Loài mèo rừng này rất giỏi săn mấy động vật nhỏ, leo cây hay bơi lội cũng là nhất, quý tộc Nam Chiếu khi đi săn thú hầu như ai cũng đều có một con, nhưng nó cũng là loại hay bắt nạt kẻ yếu, Thôi Thời Chiếu mới đến liền bị nó đớp cho một phát. 

 

(***)Mèo rừng:


 

Lúc ấy tuổi nàng còn nhỏ, không nghĩ gì nhiều, có lòng tốt giúp hắn thoa thuốc mà hắn còn giận dỗi. 

 

Chắc là mang thù cho đến tận bây giờ nên mới giả bộ như không quen nàng. 

 

Lư thị đi tiễn Thư Vương phi trở về, thấy không khí trong phòng náo nhiệt bèn hỏi: “Không bằng hôm nay Vương phi lưu lại dùng bữa trưa nhé?”

 

Thôi thị cũng muốn ở bên cạnh mẹ mình nhiều hơn, vả lại còn có chuyện cần nói với Thôi Thực nên gật đầu đáp ứng: “Làm phiền A tẩu.”

 

“Người trong nhà, khách sáo làm gì.” Lư thị cười xua xua tay, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài thu xếp chuyện cơm nước. Trong nhà có khách, tất nhiên đồ ăn không thể giống như thường ngày, bà cần phải chuẩn bị nhiều món ăn phong phú hơn mới tỏ rõ sự hiền huệ của nữ chủ nhân. 

 

Lúc dùng bữa trưa, Thôi Vũ Dung và Gia Nhu vẫn ngồi kế nhau, nàng ấy nói: “Đã nhiều năm rồi muội không tới Trường An phải không? Sau này chúng ta sẽ đi biệt trang trên Li Sơn chơi, muội có muốn đi cùng không?”

 

Li Sơn là một ngọn núi nổi tiếng với nhiều nguồn suối nước nóng, thế núi uốn lượn, cỏ cây xanh tốt, rất nhiều thế gia đại tộc đều xây biệt trang ở đó. Tuy Gia Nhu đã tới Trường An hai lần nhưng chưa từng được ghé qua Li Sơn, tất nhiên có hơi thích thú. 

 

Nàng hỏi ý Thôi thị, bà bèn cười nói: “Nếu con thích thì cứ đi.” Khó có được nàng không bị chuyện của Ngu Bắc Huyền ảnh hưởng tới tâm tình, Thôi thị sẽ không ngăn cản. 

 

Thôi Vũ Dung vui vẻ reo lên: “Vậy ngày mai ta và A huynh sẽ đi cùng Gia Nhu!”

 

Thôi Thời Chiếu nghe đến đó gâm thầm thở nhẹ ra một hơi. Hắn cúi đầu ăn cơm, lúc duỗi đôi đũa ra gắp thức ăn bỗng nhiên gắp cùng một món với Gia Nhu, Gia Nhu lập tức buông ra: “Mời biểu huynh.”

 

Hắn ngược lại xoay đũa gắp món khác, vẻ mặt lãnh đạm. 

 

Gia Nhu cảm thấy thực bất đắc dĩ, người này cũng quá là mang thù đi chớ? Tựa như cùng nàng kẹp một món đồ ăn cũng không vui. Nhưng về sau hắn lại là trọng thần của Nguyên Hoà Đế, nàng sẽ không ngu mà đi so đo với hắn. 

 

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Lư thị đỡ lão phu nhân trở về nghỉ ngơi, Thôi thị cùng Thôi Thực đến thư phòng bàn công chuyện. 

 

Khi Thôi Thời Chiếu bước ra khỏi phòng ăn, Thôi Vũ Dung đuổi theo: “Rõ ràng huynh muốn mời Gia Nhu đi Li Sơn chơi, mới vừa rồi sao lại lạnh lùng như vậy?”

 

Thôi Thời Chiếu hỏi: “Ta làm sao?”

 

“Huynh rõ ràng không chán ghét muội ấy.” Thôi Vũ Dung đứng trước mặt hắn, “Hay là huynh thích muội ấy rồi?”

 

“Nói chuyện tào lao.” Thôi Thời Chiếu phất tay áo bỏ đi. 

 

Thôi Vũ Dung cũng rất hy vọng là mình nghĩ nhiều, nếu không thì không phải đang giúp huynh ấy mà là hại nhiều hơn. 

 

Tất nhiên nàng cũng thích Gia Nhu, lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy rất hợp ý nhưng Gia Nhu có hôn ước là chuyện mà ai ai cũng biết. Nhiều năm như vậy rồi, A huynh vẫn chưa chịu cưới vợ, nàng còn tưởng huynh ấy chỉ lo chuyện công danh nhưng mãi cho đến hôm nay, phát hiện huynh ấy nhìn lén Gia Nhu rất nhiều lần, nàng mới hiểu được nguyên nhân thực sự trong chuyện này. 

 

Có lẽ trong lòng huynh ấy đã tồn tại hình bóng một người từ rất nhiều năm nay, huynh ấy lại không tự biết.

 

*

 

Mười năm trước, cả nhà Lý Giáng còn chưa nổi lên thì vẫn ở tạm vùng ngoại ô phường Khang Nhạc. Hiện giờ, Lý Giáng đã là quan Tể tướng, trở về tổ trạch ở phường Vĩnh Hưng, cửa rộng nhà cao, tường vây bao quát, đình viện thâm sâu. 

 

Trưởng tử Lý Giáng tên Lý Huyên, là Đô uý hữu quân của Thần sách quân, con thứ Lý Sưởng nhậm chức quan Độ chi lang ở Hộ Bộ, chuyên về thu chi ngân sách. Trong lớp trẻ của sĩ tộc Trường An, hai người này xem như là nhân vật xuất sắc. 

 

Lại nói tới Lý Diệp, con út của Lý Giáng, từ nhỏ đã là một thần đồng, từng được mọi người ký thác kỳ vọng rất cao, cuối cùng lại như một ánh sao băng, chỉ xẹt qua một chốc ngắn ngủi phía chân trời rồi mất tăm mất tích. 

 

Khi Lý Diệp chuẩn bị xuống xe ngựa, nô bộc Vân Tùng muốn đỡ chàng, Lý Diệp lại khoát khoát tay, cúi đầu bước xuống từng bậc thang một. Gác cổng nhìn thấy Tứ lang quân đã trở lại liền vội vàng chạy đi bẩm báo. 

 

Trong chính đường là Lý Giáng đang cùng trưởng tử Lý Huyên trò chuyện, nghe bảo Lý Diệp đã trở lại, cả hai lập tức yên lặng. 

 

Lý Huyên nói: “Vừa lúc phụ thân có thể hỏi, rốt cuộc đệ ấy đã đi đâu mấy ngày nay. Con đi Li Sơn mấy lần mà không thấy người đâu.”

 

Hắn ta vừa dứt lời, Lý Diệp đã vào tới sảnh đường, trước tiên chàng hành lễ với Lý Giáng rồi lại gọi một tiếng “Đại huynh”. Lý Huyên không ừ hử gì, chỉ nhìn chàng một cái, thầm nghĩ người như Lý Diệp không thể nào yếu đuối mong manh, không tranh sự đời như vẻ bề ngoài vậy đâu?

 

Ba tuổi có thể ngâm tụng thơ văn, năm tuổi có thể học theo Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ, làm sao lại biến thành bộ dạng tầm thường vô năng như hiện giờ?

 

Lý Giáng bảo Lý Diệp ngồi xuống, hỏi: “Gần đây thân mình con thế nào? Vẫn luôn tĩnh dưỡng ở Li Sơn à?”

 

Lý Diệp chậm rãi trả lời: “Vốn con luôn ở Li Sơn nhưng đợt trước có cùng vài người bạn đi du ngoạn xa nhà, con đã viết thư báo lại, mấy ngày này sẽ trở về, phụ thân không biết sao ạ?”

 

Lý Giáng bị hỏi đến sửng sốt, ông luôn bận rộn công vụ, lại rất ít quan tâm tới Lý Diệp nên tất nhiên sẽ không biết mấy vụ thư từ, cũng có thể đã sớm bị ông thuận tay ném vào chồng công văn bị đào thải không chừng. Ông sửa lời nói: “Có lẽ ta đã xem rồi nhưng quên. Nghe nói Vân Nam Vương và Vương phi đã tới Đô thành, ngày khác con vẫn nên đến đó bái phỏng một lần cho phải phép.”

 

“Vâng, qua mấy ngày nữa con sẽ đi.” Lý Diệp cung kính nói, “Nếu phụ thân không còn gì dặn dò con xin phép được đi thăm mẫu thân ạ.”

 

Lý Giáng lãnh đạm đồng ý, cũng không còn muốn nói gì với chàng, Lý Diệp bèn đứng dậy cáo lui. 

 

Vừa ra đến ngoài cửa, chàng đã nghe Lý Huyên nói: “Phụ thân, Sơn Nam Đông Đạo làm phản đã bị Ngu Bắc Huyền trấn áp. Cứ nghĩ rằng hắn ta sẽ thu hết năm châu đó vào túi nhưng cuối cùng lại bị Kiếm Nam Tiết độ sứ Vi Luân đánh vào. Từ khi nào mà Vi Luân trở nên thông minh như vậy? Chẳng lẽ hắn có cao nhân đứng sau lưng chỉ điểm?”

 

Lý Diệp không nghe được câu trả lời của phụ thân chàng, chỉ là đôi tay ẩn dưới tay áo hơi nắm lại, chậm rãi đi về phía hậu viện. 

 

Trịnh thị đang ở trong phòng sắp lại rổ chỉ thêu, nghe tỳ nữ báo Tứ lang quân đã trở lại bèn nhanh chóng buông việc trong tay xuống, đứng dậy đón người: “Tứ lang, con trở về sao không cho người báo trước vậy hả? Để mẫu thân chuẩn bị mấy món con thích ăn.”

 

“Không sao đâu ạ, con ở cũng không lâu, phụ thân chỉ kêu con về có chút chuyện, dạo này mẫu thân có khỏe không ạ?” Lý Diệp đỡ Trịnh thị ngồi xuống rồi mới tự mình ngồi bên cạnh bà. 

 

Trong lòng Trịnh thị lại rất rõ ràng, nói một cách đầy châm chọc: “Phụ thân con muốn đề cập tới hôn sự của con chứ gì? Năm đó ông ấy định ra mối hôn sự kia mà không thèm thương lượng cùng ta, bây giờ làm như ta còn ngốc vậy. Ta không rõ, ông ấy một hai bắt con trai ta phải cưới cô nương quê mùa như thế để làm cái gì?”

 

Năm đó Trịnh thị gả cho Lý Giáng làm vợ kế hoàn toàn là chủ ý trong nhà. Tuy bà đã sinh cho ông ấy một nam một nữ nhưng bởi vì con trai mình không biết cố gắng, Lý Giáng mới không hề coi trọng bà. Hai người hoàn toàn ai làm việc người nấy, bà chỉ là vợ trên danh nghĩa của ông ấy mà thôi. 

 

Lý Diệp nhẹ giọng nói: “Nếu phụ thân đã quyết định thì mẫu thân đừng vì vậy mà tức giận. Quận chúa Li Châu cũng không khó chiều như mẫu thân vẫn nghĩ đâu ạ.”

 

“Con chưa gặp qua mặt mũi người ta, làm sao biết người ta như thế nào? Đều cùng là Quận chúa mà Quận chúa Trường Bình tốt hơn con bé kia trăm ngàn lần. Nếu con chịu nghe lời mẫu thân, sớm lui hôn….”

 

Lý Diệp khẽ nhíu mày nhưng giọng nói vẫn hoà hoãn: “Thánh nhân đã hạ chỉ tứ hôn rồi, Quận chúa Trường Bình sắp gả cho Hoài Tây Tiết độ sứ. Mẫu thân đừng nói những lời như thế này nữa!”

 

“Con à, ta là sợ con bị thiệt thòi…” Trịnh thị bắt lấy tay chàng, “Con xem, hai huynh trưởng con đều cưới được đích nữ của danh môn vọng tộc, lúc mấu chốt cũng có thể trợ giúp bọn họ một tay, địa vị trong lòng phụ thân con đương nhiên cũng bất đồng, đâu giống như con….” Bà sợ con trai mình đau lòng nên cũng không nói thêm gì nữa. 

 

Vân Nam Vương xa cuối chân trời, cho dù nữ nhi ông ta là Quận chúa đi nữa thì ở Đô thành cũng có ai xem vào mắt? Trịnh thị thật sự rất không vừa ý mối hôn nhân này, khiến bà rầu rĩ không thôi. 

 

Vốn Lý Diệp cũng có ý định từ hôn trong đầu, thứ nhất là thành toàn cho tình yêu của nàng, thứ hai là những việc mà chàng đang làm chưa chắc có thể một đời bình an nên không muốn liên lụy tới nàng. Thế nhưng chàng đi một chuyến đến Nam Chiếu thì lại thay đổi chủ ý. Chỉ cần nàng không chê chàng “thân tàn thể nhược”, vì sao chàng lại không thể cưới nàng? 

 

Một thân một mình tịch mịch đã lâu, chàng cũng rất mong bên mình có một người bầu bạn. 

 

Ra khỏi cửa Lý phủ, Lý Diệp chỉ im lặng ngồi trên xe ngựa. Vân Tùng biết lang quân nhà mình sẽ không ở đây lâu nên chuẩn bị đánh xe trở về, Lý Diệp đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vào mùa này có thể mua được hoa mẫu đơn ở chợ hoa hay không?”

 

Vân Tùng nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Mẫu đơn chỉ nở vào mùa xuân, mùa này có lẽ chỉ có cây non. Lang quân hỏi việc này làm chi vậy ạ?”

 

“Trở về ngươi hãy mang theo người đến chợ hoa mua vài bồn Nguỵ Tử, cây non cũng được. Ta muốn bày trong sân.”

 

Vân Tùng ngoài miệng vâng dạ nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, lang quân luôn không thích mấy đóa hoa diễm lệ mà bây giờ tại sao lại muốn trồng mẫu đơn vậy kìa?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top