Buổi tối, khi Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh hồi phủ thì Thôi thị đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú, chỉ còn chờ hai cha con trở về. Sau khi Mộc Thành Tiết ngồi xuống mọi người mới dám động đũa, Mộc Cảnh Thanh phải chạy bên ngoài cả một ngày nên đói đến mức da ngực dán da lưng, ăn uống thỏa thích.
Mộc Thành Tiết trái lại mày hơi nhíu, hình như có điều lo lắng. Thôi thị cũng không vội hỏi ông, chờ mọi người ăn xong dưa lê, bọn nhỏ đều trở về viện của mình hết rồi thì bà mới lên tiếng: “Vương gia, hôm nay mọi việc không thuận lợi hay sao?”
Mộc Thành Tiết cũng đang định chia sẻ cùng bà: “Hôm nay ở Tiến Tấu Viện nghe được tin không tốt, triều đình thiếu hụt quân lương, Thánh nhân triệu chúng ta vào kinh hơn phân nửa là muốn chúng ta cống nạp thêm.”
Sau khi thi hành luật hai thuế(*) đã trừ đi phần lớn sưu cao thuế nặng, chỉ thu tiền đồng. Nguồn thu tiền đồng vào quốc khố gia tăng, Thánh nhân dùng để xây dựng thêm quân đội, trấn áp các cuộc phản loạn của Tiết độ sứ các nơi nhưng theo số lượng cấm quân ngày càng khổng lồ, quốc khố vẫn cứ thu không đủ chi. Triều đình bèn đánh chủ ý tới địa phương.
(*)Là luật thuế dựa trên thuế địa phương và thuế hộ gia đình, thay thế và thống nhất những luật thuế khác nhau. Luật thuế này được thu vào mùa hè và mùa thu nên mới có tên gọi “luật hai thuế”.
Thôi thị nhíu mày, nói: “Nam Chiếu vốn không giàu có gì, tài phú đều tập trung trong tay mấy đại thị tộc. Nếu phải cống nạp thêm chỉ sợ sẽ rơi xuống đầu bá tánh bình dân mất, cuộc sống họ đã khổ sẵn rồi. Đây rốt cuộc là chủ ý của ai thế?”
Mộc Thành Tiết đấm mạnh lên mặt bàn: “Hộ Bộ Thị lang Bùi Duyên Linh! Hôm nay ở Tiến Tấu Viện hắn còn ám chỉ ta phải hối lộ cho hắn, ta nhổ vào!”
Bùi Duyên Linh vốn chỉ là một Tiến sĩ tầm thường, Thư Vương thấy trống một chỗ ở Hộ Bộ nên đề cử hắn cùng Thánh nhân, hắn mới có được ngày hôm nay. Người này thật sự là một nịnh thần chính hiệu, từ sau khi hắn chưởng quản thuế má đã cấu kết với Tằng Ứng Hiền cùng nhau làm việc xấu, dối trên gạt dưới. Biết Thánh nhân đang cần tiền, hắn không từ thủ đoạn bóc lột bá tánh, khiến muôn dân oán thán không thôi.
Cá nhân Bùi Duyên Linh rất giỏi a dua nịnh hót, sau khi hắn quản lý tài chính, mỗi năm Thánh nhân vậy mà thu vào năm mươi vạn mân(**) nên những đại thần dâng tấu buộc tội hắn phần lớn đều bị cách chức lưu đày, trên triều hiện giờ cũng không có ai dám nói hắn không phải.
(**)Là đơn vị tính thuế: tiền mười(một nghìn văn tiền trong một xâu).
“Ngày mai thiếp thân dẫn theo Chiêu Chiêu cùng Thuận Nương về thăm nhà, sẽ nói qua việc này với huynh trưởng.” Thôi thị nói, “Thiếp thân biết Vương gia khinh thường kết giao với bọn họ nhưng thà đắc tội quân tử chớ nên đắc tội tiểu nhân. Nếu có thể dùng tiền tài để giải quyết vấn đề thì đừng nên bủn xỉn.”
Mộc Thành Tiết biết lời Thôi thị là có lý nhưng tính ông thà gãy chứ không cong, bèn lựa chủ đề khác hỏi: “Nàng muốn dẫn theo Thuận Nương đi Thôi gia?”
Thôi thị gật gật đầu: “Nếu đã mang con bé theo thì cũng nên dẫn nó đi mở mang kiến thức một tí. Thiếp thân nghĩ nếu có thể tìm một mối hôn sự cho con bé ở Đô thành, về sau sẽ có thể cùng Chiêu Chiêu chăm sóc lẫn nhau. Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà, vẫn nên thân thiết hơn mới phải.”
Mộc Thành Tiết nghe bà nói một cách rộng lượng như vậy, trong lòng lại rất hụt hẫng. Cho dù bà có hào phóng đến cỡ nào thì chắc cũng có khúc mắc đối với Thuận Nương, nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra năm xưa khiến ông như nghẹn nơi cổ họng.
“Những việc như thế này, nàng cứ làm chủ đi.” Mộc Thành Tiết lại nhỏ giọng nói, “Ngày mai ta cùng Nhị lang tiến cung, nếu về kịp sẽ cùng mẹ con các nàng đến Thôi gia.”
Vốn Thôi thị còn muốn bàn với ông chuyện tìm thầy trị bệnh cho Mộc Cảnh Hiên nhưng Mộc Thành Tiết lại không để ý, vội vã đến chỗ Mộc Cảnh Thanh bàn chuyện tiến cung ngày mai.
A Thường nhịn không được nói với Thôi thị: “Người con trai Vương gia để ý nhất cũng chỉ có Thế tử, còn Tứ lang quân bất quá cũng chỉ là con thứ mà thôi, Vương phi đừng nên quan tâm chuyện của hắn.”
“Nếu ông ấy thực sự không để ý thì vì sao lại sinh ra nó? Vừa sinh ra đã mang về trong phủ?” Thôi thị tức giận nói.
A Thường không nhịn được cười: “Nô tỳ còn tưởng ngài không để bụng chớ. Liễu thị chuyên môn dùng thủ đoạn, giả vờ điềm đạm đáng yêu, Vương gia làm sao mà là đối thủ của ả được. Nếu ngài nguyện ý chịu thua, giải thích rõ ràng chuyện năm xưa cùng Vương gia cũng sẽ không có kết quả đẩy Vương gia cho người khác.”
“Ta làm việc đàng hoàng đoan chính thì không cần phải giải thích. Ông ấy ở với ai ta mới không thèm quản.” Thôi thị được A Thường đỡ về phòng, vừa đi vừa dặn dò, “Mau lấy lễ vật chuẩn bị cho ngày mai kiểm tra lại một lần đi.”
A Thường biết rõ chẳng qua Vương phi nhà mình mạnh miệng mà thôi. Đều đã khuyên mười mấy năm, hai vợ chồng vẫn cứ là bộ dáng này, rõ ràng ai cũng để ý đối phương nhưng ai cũng không chịu cúi đầu trước. Bà nhớ lúc Vương phi vừa mới được gả đến Nam Chiếu vẫn còn tính khí tiểu thư, bởi vì nhớ nhà nên ngày nào cũng khóc, lúc ấy Vương gia còn rất nhẫn nại vỗ về vợ mình.
Thời gian có thể mài giũa một đại cô nương nũng nịu trở thành chủ mẫu trầm ổn, cũng có thể hoà tan những thâm tình đã từng hiện hữu giữa hai người.
Ngày hôm sau, tuy Thôi thị dậy thật sớm nhưng Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh dậy còn sớm hơn, đã tiến cung diện thánh.
Gia Nhu vẫn còn ăn vạ trong ổ chăn, bị Ngọc Hồ đánh thức. Nàng nhìn thấy Ngọc Hồ bận trong bận ngoài, phân phó tỳ nữ chuẩn bị xiêm y, lại lấy ra hương phấn son môi thì hoảng sợ: “Chỉ đến Thôi gia thôi mà, không cần long trọng như vậy chứ?”
Ngọc Hồ lại không cho là đúng: “Tốt xấu gì ngài cũng đường đường là Quận chúa, theo Vương phi về thăm nhà cũng phải khí thế một chút, mọi người mới biết chúng ta sống tốt ở Nam Chiếu, có phải hay không? Hơn nữa, nô tỳ đã hỏi thăm qua rồi, những tiểu thư ở kinh thành đều phải trang phục lộng lẫy mới có thể ra ngoài, nhợt nhạt quá không tốt đâu ạ.”
Gia Nhu nghĩ nghĩ, nhớ đến hôm qua nhìn thấy những nữ tử trên đường thật sự là nùng trang diễm lệ, ai cũng như ai. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, cuối cùng Ngọc Hồ cũng không làm quá khoa trương nhưng dù chỉ điểm trang nhè nhẹ thôi thì nàng cũng đã đẹp đến mức kinh diễm động lòng người.
Ngọc Hồ chải tóc song hoàn kế cho Gia Nhu với dây cột khảm trân châu, cài lên tóc nàng vài đóa hoa lụa khác màu, hoa tai hình trăng tròn càng tôn lên vẻ mắt ngọc mày ngài, nàng diện một thân áo tay hẹp hoa văn chìm màu xanh lục, phối hợp với váy eo cao hoa nhỏ vàng nhạt, hai bên ngực rũ xuống hai dải lụa, hai tay khoác thêm một dải lụa mỏng màu trắng khiến từng bước đi của nàng càng thêm phiêu dật.
(***)Kiểu tóc song hoàn:
(****)Trang phục của Gia Nhu tương tự như vầy:
Khi Gia Nhu đi tới trước cửa thì Thôi thị đã ở đó nói chuyện cùng Thuận Nương, hôm nay Thuận Nương cũng tỉ mỉ trang điểm một phen, váy áo eo cao hoa văn hoa lan màu vàng cam, mái tóc chải song hoàn kế không khác mấy so với Gia Nhu, chỉ là nàng ta sử dụng trâm bạc và châu thoa điểm xuyến trên mái tóc của mình, vẻ ngoài cũng thêm vài phần đẹp đẽ sang quý.
Vốn dĩ đêm qua Thuận Nương nghe A Thường nói nên hôm nay cố ý dậy sớm tốn công trang điểm thật đẹp, Thôi thị nhìn thấy cũng có lời khen nàng xuất sắc khiến nàng có chút đắc chí.
Vậy mà từ khi Gia Nhu xuất hiện thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, trên người Gia Nhu không có bất cứ trang sức quý báu nào, quần áo cũng là loại bình thường không có gì đặc biệt, không cần tới trang phục lộng lẫy hoa lệ nhưng nàng thiên sinh lệ chất, tư thái hơn người khiến Thuận Nương lập tức bại trận.
“Khiến cho mọi người đợi lâu, chúng ta khởi hành thôi ạ.” Gia Nhu nói.
Thôi thị gật đầu: “Tại sao con không mang trang sức thế?”
Gia Nhu cúi đầu nhìn nhìn chính mình: “Sao ạ? Trang điểm như vầy rồi còn chưa được sao?”
Ngọc Hồ nhịn không được oán giận: “Vương phi, đấy là nô tỳ đã vất vả lắm mới được như vậy đó ạ. Nếu không thì Quận chúa còn muốn vận nam trang nữa cơ.”
Nhóm người Thôi thị nở nụ cười, A Thường nói: “Quận chúa của chúng ta trang điểm nhạt cũng đủ đẹp rồi, vốn không cần mấy thứ diễm tục kia.”
A Thường chỉ thuận miệng nói nhưng Thuận Nương nghe xong lại cảm thấy xấu hổ, chờ khi lên xe ngựa đã lặng lẽ tháo hơn phân nửa châu ngọc đang cài trên đầu mình.
Tỳ nữ Xuân Đào thấy vậy kinh nhạc hỏi: “Tam tiểu thư làm gì vậy? Chúng ta đã tốn không ít thời gian đó.”
Thuận Nương cười khổ: “Ngươi không thấy Quận chúa điểm trang mộc mạc như vậy sao? Ta sao dám lấn lướt người ta?” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu bội phần. Nàng bỗng nhiên hiểu được lời mẹ dạy, thiếp không bằng vợ. Thân là thứ nữ thì ngay cả trang điểm quần áo cũng không thể tuỳ theo ý mình.
Thôi gia ở phường Sùng Nhân bên cạnh Thái Miếu, cách chợ Đông không xa. Những phường gần đó đều là hoàng thân quốc thích, quan lớn quyền quý cư ngụ, trên đường luôn có vệ binh tuần tra nên yên tĩnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Còn chưa đi đến cửa phủ Thôi gia đã thấy có một cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang dừng bên đường, bốn phía xe ngựa treo lưu kim hương cầu và màn che trang trí, số lượng tuỳ tùng và thị vệ đi theo cũng không ít, làm đường phố tắc nghẽn đầy người.
(*****)Lưu kim hương cầu:
“Mẫu phi ơi, hình như hôm nay Thôi gia có khách.” Gia Nhu nói với Thôi thị.
Thôi thị vén rèm cửa sổ nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo. Bà còn không biết vì sao hôm nay mẫu thân và huynh trưởng muốn bà trở về, thì ra người nọ cũng đến.
Gã nô bộc gác cổng thấy Thôi thị cùng Gia Nhu bèn vội vàng đi vào bẩm báo. Qua một lát đã thấy Thôi Thực tự mình ra đón người.
“Gặp qua Vương phi, Quận chúa.” Thôi Thực chắp tay thi lễ, ông vận một thân thường phục hưu nhàn, tướng mạo trông rất đường hoàng, thân hình mảnh khảnh.
“Đều là người một nhà, A huynh không cần đa lễ.” Thôi thị giơ tay, nghiêng đầu về phía Gia Nhu nói, “Chiêu Chiêu, lại đây bái kiến cữu phụ của con đi nào!”
Thôi Thực đã từng đến Nam Chiếu một lần khi Gia Nhu còn bé nên nàng vẫn còn nhớ mang máng. Nàng tiến lên hành lễ, Thôi Thực đỡ lấy khuỷu tay nàng, nói: “Không dám nhận lễ của Quận chúa.”
“Cữu phụ hãy gọi cháu là Chiêu Chiêu cho gần gũi ạ.” Gia Nhu chắp tay, nhẹ nhàng cười nói.
Tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng nhan sắc đã xinh đẹp bức người. Thôi Thực đồng ý với nàng xong liền giơ tay mời mọi người vào trong. Thôi thị cùng Thôi Thực đi ở đằng trước, Thôi thị hỏi: “Hôm nay A huynh gọi muội trở về là bởi vì nàng ta à?”
Vẻ mặt Thôi Thực thoáng hiện một tia xấu hổ: “A Niệm à, quả thật kêu muội trở về là chủ ý của A tỷ của muội. Đã nhiều năm vậy rồi mà hai tỷ muội còn chưa buông xuống sự kiện kia được hay sao?”
Ánh mắt Thôi thị nhìn thẳng phía trước, ngữ khí lãnh đạm: “Ta không có loại tỷ tỷ như vậy.”
Thôi Thực thở dài rồi lại không nói gì, chỉ dẫn mọi người đi đến chỗ ở của lão phu nhân. Thôi gia là một nhánh tách ra từ Thanh Hà Thôi Thị, gia nghiệp to lớn, trang trí bên trong thập phần ưu nhã thanh lịch, các sân nối với nhau bằng hành lang gấp khúc, lại có hơn phân nửa là kiến trúc lâm viên.
Còn chưa đi đến sân của lão phu nhân thì đã nghe được bên trong truyền ra tiếng nói nói cười cười. Trong viện là một hàng tỳ nữ trang phục lộng lẫy đứng hầu khiến Thuận Nương cảm thấy giật mình, nghĩ mấy tỳ nữ này ăn mặc còn muốn tốt hơn gấp mấy lần so với nữ tử nhà bình thường.
Thôi thị bước vào trong phòng thấy Thôi lão phu nhân với khuôn mặt hiền lành, tóc mai đã điểm bạc đang ngồi trên sập gỗ đàn hương. Ngồi bên cạnh bà là một người phụ nữ búi tóc triều nguyệt, một thân váy khổng tước vờn mây tráng lệ, trên búi tóc cài bộ diêu bằng vàng ròng đầy tinh mỹ chói lọi.
Đôi mắt Thôi lão phu nhân đã mờ, yên lặng nhìn nữ tử đang đi tới, giọng nói bà run run: “Là A Niệm của ta đã trở lại phải không?”
“Mẫu thân.” Thôi thị bước nhanh đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống, bắt lấy đôi bàn tay già nua tiều tụy của bà, nức nở nói, “Là con đây ạ. Người có khỏe hay không?”
Thôi lão phu nhân vuốt vuốt mặt Thôi thị rồi ôm chặt lấy, khóc lên: “A Niệm con ta đã trở về. Mẹ cứ cho rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại con….”
Thôi thị cũng rất xúc động, cứ rơi lệ không ngừng. Ngày bà gả đi xa, mẫu thân lưu luyến không rời mà tiễn đi một đoạn rất xa, đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua, mẫu thân đã trở thành một bà lão với mái đầu bạc trắng.
“Mẫu thân, A Niệm trở về là chuyện tốt đáng mừng mà, sao lại khóc chứ?” Người phụ nữ bên cạnh vuốt lưng lão phu nhân, trấn an nói, “Đôi mắt người khóc nhiều không tốt đâu ạ.”
Thôi thị nghe vậy vội buông lão phu nhân ra, giúp bà lau nước mắt: “Mẫu thân, mắt người làm sao vậy?”
Thôi lão phu nhân cười cười lắc đầu: “Lớn tuổi rồi, tật xấu gì cũng có, chỉ là nhìn mọi thứ không rõ nữa thôi, không sao đâu con. Đến đây, ngồi cạnh mẹ nào. Nhanh gọi Chiêu Chiêu đến cho ta gặp.”
Thôi thị vâng lời ngồi bên cạnh Thôi lão phu nhân, hai mẹ con nắm chặt lấy tay nhau. Gia Nhu tiến lên quỳ xuống dập đầu, lão phu nhân vội nói: “Chiêu Chiêu là Quận chúa, không nên hành lễ lớn như vậy đâu cháu.”
Thôi thị đè bà lại: “Người là ngoại tổ mẫu của con bé, xứng đáng nhận một lạy này của nó.”
Lúc này Thôi lão phu nhân mới yên lặng, mỉm cười nhìn Gia Nhu. Khi Gia Nhu đứng dậy, nhìn thấy người ngồi kế bên lại không biết nên xưng hô như thế nào cho phải.
Thôi thị giới thiệu một cách lãnh đạm: “Đây là Thư Vương phi, dì của con.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận