Thấy bộ dạng kích động của Lý Thanh Như, Tô Bình cũng có hơi cảm động, cười nói.
- Mẹ, sức khoẻ mẹ không tốt, chuyện này mẹ không cần quản, con cũng đã có sủng thú, chẳng lẽ mẹ quên cửa hàng chúng ta là bán sủng thú sao, sao con lại có thể không có sủng thú của chính mình, mỗi ngày đổi một con cũng không dùng hết.
Lý Thanh Như thấy Tô Bình nói đùa vậy, tức giận nói:
- Chỉ biết nói hươu nói vượn, nào có đạo lý Chiến Sủng Sư mà mỗi ngày đổi một con sủng thú, con thích dùng chủng loại sủng thú nào? Nếu như trong tiệm không có thì mẹ sẽ mua cho con một con sủng thú tốt.
Tô Lăng Nguyệt cũng vểnh tai lên nghe, trước đây Tô Bình chỉ là người bình thường nên có gì đáng lo, chuyện bị sỉ nhục hồi bé sẽ không tái diễn, nhưng giờ Tô Bình cũng đã là Chiến Sủng Sư, miễn cưỡng đuổi kịp gót chân của cô rồi, mặc dù chỉ vẻn vẹn là gần đuổi kịp nhưng cũng khiến cho địch ý trong lòng cô đang dần dần biến mất lại một lần nữa trỗi dậy, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác với cái tên đáng giận này!
- Là vong linh sủng.
Tô Bình cười nói.
- Phẩm chất cũng không tệ lắm, coi như trung hạ đi.
- Vong linh?
Lý Thanh Như hơi ngạc nhiên, vong linh xem như là một chi nhánh của sủng thú hệ Ác Ma tương đối ít được quan tâm, chủ yếu là bề ngoài của bọn nó quá xấu, trong thời đại chuộng cái đẹp như này thì có thể nói là ai gặp cũng ghét, có điều năng lực chiến đấu của sủng thú hệ vong linh cũng không tệ lắm.
- Là con sủng thú hệ nào?
Bà liền hỏi.
Tô Lăng Nguyệt lộ vẻ cố quái, nhớ lại mỗi sáng cô đều dùng những huyễn cảnh kinh khủng để dọa Tô Bình kia, chẳng lẽ là......tên đáng giận này bị ngược đãi nhiều thành nghiện rồi?
Ngay cả mắt thẩm mĩ cũng có vấn đề?
Chợt nghĩ đến mấy hôm trước Tô Bình còn làm vẻ mặt quỷ để hù doạ con quỷ do Tuyết Cầu làm ra, cô lập tức rùng mình một cái, cả người nổi da gà, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như mình làm hơi...hơi vui quá rồi.
Nếu không có lẽ Tô Bình sẽ trở nên như vậy, nếu thật sự trở thành đam mê đặc thù thì sẽ không hay tí nào.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô lộ ra vẻ suy tư.
Tô Bình thấy mẹ hỏi, chỉ có thể trả lời.
- Là một con tiểu Khô Lâu.
- Tiểu Khô Lâu?
Lý Thanh Như ngạc nhiên, đôi mắt vừa mới bình thường lại lập tức đỏ lên.
- Đứa nhỏ ngốc này, sao không sớm nói cho mẹ biết con đã thức tỉnh, coi như phải đi vay tiền thì mẹ cũng phải mua cho con sủng thú tốt, tiểu Khô Lâu thì sao được đây?
Tô Lăng Nguyệt cũng sững sờ, không hiểu sao từ đáy lòng lại cảm thấy an tâm, nhưng cũng có chút ghen ghét khi nghe mẹ thương anh trai như vậy.
- Mẹ, hiện tại anh mới giác tỉnh, coi như mẹ mua cho anh một con sủng thú tốt thì anh cũng không dùng được, có được mấy người giác tỉnh hậu thiên lại có thể trở thành Chiến Sủng Sư cấp cao? Theo con thấy thì hiện tại anh đã thức tỉnh, không bằng để anh đi công hội Chiến Sủng Sư kiếm đại một công việc tốt, dù sao tiền lương cũng cao hơn trông cửa hàng, cả tháng nay cửa hàng chúng ta đã không thu được đồng nào.
Lý Thanh Như nhanh chóng chùi nước mắt, tức giận nói:
- Không thử thì làm sao biết không thể làm được? Quả thật giác tỉnh (thức tỉnh) hậu thiên rất ít người có thể phát triển lên cao, nhưng có bao nhiêu người giác tỉnh hậu thiên chứ? Một phần triệu! Con có thể gặp được mười người giác tỉnh hậu thiên coi như là không tệ rồi, còn trong mười người này có xác suất ít nhất một người có thể trở thành Chiến Sủng Sư cấp cao, xác suất này còn lớn hơn nhiều nhiều so với những người thức tỉnh tiên thiên (bẩm sinh)!
Tô Lăng Nguyệt hơi há mồm, không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể ngậm lại, phụng phịu ở một bên.
Lý Thanh Như nói tiếp:
- Anh của con vất vả mới giác tỉnh được, chúng ta cũng nên cho anh con một cơ hội, có thể giác tỉnh hậu thiên đã khó khăn vô cùng, con cũng nên giúp anh con mới phải.
Tô Lăng Nguyệt chép miệng, tiếp tục phụng phịu.
Tô Bình không ngờ Lý Thanh Như lại bao bọc cậu như thế, nói thật là trong lòng vô cùng cảm động, nhà bọn họ cũng không tính giàu có, tập trung toàn bộ để giúp Tô Lăng Nguyệt phát triển mới là đúng đắn, như vậy thì mới có thể bồi dưỡng được Chiến Sủng Sư cấp cao, nhưng Lý Thanh Như là một người mẹ, cảm xúc luôn cao hơn lý trí, luôn luôn muốn xử lý mọi việc công bằng, không bạc đãi bất cứ đứa con nào.
- Mẹ, không cần phải đi vay tiền, số tiền đó còn phải giữ lại để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ đi, hơn nữa sủng thú của con rất tốt, con còn chướng mắt mấy con sủng thú bình thường kia.
Tô Bình nhẹ nhàng nói.
Tô Lăng Nguyệt nhíu mày, cô vốn cho rằng Tô Bình sẽ tận dụng cơ hội này mà đòi hỏi, muốn mua một con sủng thú có cùng cấp bậc với Huyễn Diễm Thú của cô, tên đáng giận này luôn thích tranh giành vơi mình không ngờ lại từ chối, đây thật sự tiếc tiền cho nhà hay là muốn lấy lòng cô đây?
Mặc kệ là loại ào thì Tô Lăng Nguyệt đều có hơi thay đổi cách nhìn, vẻ bất mãn trên mặt cũng dịu đi, nói với Lý Thanh Như:
- Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn mua thì mua một con sủng thú có huyết thống trung cấp là được rồi, với thiên phú của anh thì có thể trở thành Chiến Sủng Sư trung cấp đã là thắp nhang cầu nguyện. Nếu như thiên phú của anh tốt thì lúc đó mẹ lại mua cũng chưa muộn, khi ấy con khẳng định sẽ ủng hộ cả hai tay, coi như mẹ bảo con đưa Huyết Diễm Thú cho anh thì con cũng không có ý kiến.
Huyết Diễm Thú là được cô nuôi lớn từ khi còn nhỏ nên vô cùng yêu thương nó, dĩ nhiên sẽ không cho bất cứ ai, chỉ là cô không tin thiên phú của Tô Bình tốt đến đâu, coi như là thiên phú không tồi thì cũng chẳng thể nào vượt qua được cô.
Tất cả thành tích từ bé đến giờ của Tô Lăng Nguyệt đều đứng hàng đầu, không phải thứ nhất cũng là thứ ba, đây chính là sự kiêu ngạo, tự tin của cô.
Lý Thanh Như thấy hai đứa con nói cũng có đạo lý, nhìn hai anh em chút rồi thở dài.
- Nếu hai bọn con sau này cũng hiểu chuyện như vậy thì thật tốt quá, sức khoẻ của mẹ không tốt, cũng không biết có thể sống thêm mấy năm, sau này hai con phải biết giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau đó.
Tô Lăng Nguyệt cau mày lại.
- Mẹ, mẹ đừng nói những điều không đâu như vậy, giảng viên của con đã nói, đợi con tốt nghiệp và tiến vào hoang khu thì sẽ kiếm được công huân rất mau thôi, đến lúc đó thì có thể mua được thuốc chữa bệnh cho mẹ rồi.
Tô Bình nhìn cô một cái rồi cũng cười nói với Lý Thanh Như.
- Mẹ, mẹ chỉ cần an tâm nghỉ dưỡng thật tốt là được, còn những sự tình khác thì không cần để ý, con sẽ tự mình giải quyết vấn đề sủng thú, tiểu Khô Lâu của con rất lợi hại đó nha.
Lý Thanh Như khẽ cười khổ, lợi hại? Một con tiểu Khô Lâu cấp thấp thì có thể lợi hại như nào chứ?
Nhưng mà bà cũng hiểu được đây là vì Tô Bình không muốn để bà quá mệt mỏi, chỉ là thấy Tô Bình không tranh không đoạt gì khiến bà lại càng khổ sở, trong lòng chua xót hơn, nếu như lúc trước mình không sinh bệnh thì chuyện làm ăn của cửa hàng vẫn sẽ phát triển không ngừng, lúc đó thì áp lực mua một con Huyễn Diễm Thú nữa cũng không lớn.
Thầm than một tiếng, Lý Thanh Như đứng lên nói:
- Vậy mẹ đi nấu cơm cho các con trước đã.
Vừa nói xong, bà quay người đi vào bếp.
Phòng khách chỉ còn lại Tô Bình và Tô Lăng Nguyệt, đợi khi Lý Thanh Như đi khuất thì Tô Lăng Nguyệt đang nhíu chặt đôi lông mày cũng buông lỏng ra, thản nhiên nói:
- Khó mà thấy anh hiểu chuyện như vậy, rất tốt, hi vọng sau này anh cũng đừng làm những chuyện điên rồ, đừng tưởng mình đã thức tỉnh thành Chiến Sủng Sư là có thể đánh thắng em, coi như anh có thể tu luyện từ khi còn nhỏ cũng không có cơ hội, chứ nói gì anh giác tỉnh quá muộn, về sau cứ an phận biết điều là được, nói không chừng tâm tình em tốt sẽ dạy anh vài kỹ năng Chiến Sủng Sư.
Tô Bình nhìn thấy Tô Lăng Nguyệt ra vẻ người lớn, có chút im lặng.
- Hình như anh lớn hơn em vài tuổi đấy?
- Ờ!
Tô Lăng Nguyệt cười khẩy:
- Con trai thật đúng là ngây thơ.
Tô Bình triệt để không biết nên nói gì.
- Xem ra em rất hiểu về con trai?
Nghe lời nói ám chỉ của Tô Bình, Tô Lăng Nguyệt biến sắc, lạnh lùng nói:
- Anh thật sự muốn chọc tức em?
Tô Bình đã đứng lên còn Tô Lăng Nguyệt vẫn ngồi dưới, nhìn thấy Tô Bình từ trên cao nhìn xuống khiến cho cô càng thêm tức giận.
Tô Bình giơ tay lên, đặt lên vuốt vuốt đầu cô.
- Ngoan ngoãn một chút, em gái nhà người ta thì ngoan ngoãn dịu dàng, em mạnh mẽ như vậy sau này không ai dám lấy đâu.
Tô Lăng Nguyệt sững người.
Cảm thấy bàn tay đang xoa đầu mình cùng với những lời Tô Bình vừa nói, cô cảm thấy mình đang nằm mơ, từ năm mười hai tuổi vào học ở học viện Tinh Sủng thì cô chưa từng bị Tô Bình chạm qua, cũng không có bị nam sinh khác chạm vào chứ đừng nói hành động thân mật như chạm vào tóc thế này, cảm giác như là mình bị xúc phạm vậy!
Cô lập tức phản ứng lại, giận tím mặt, nhanh tay đập tới bàn tay Tô Bình, vì muốn giáo huấn Tô Bình nên lần này cô sử dụng tinh lực, cái tát này đủ để đánh sưng tay Tô Bình!
Nhưng mà cô lại đập trượt!
Bị né rồi? Tô Lăng Nguyệt khẽ giật mình, nhưng chợt nghĩ có lẽ là trùng hợp, lập tức nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn về phía Tô Bình.
- Anh không biết mình đang đùa với lửa sao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận