Đám người Phong Bách Lý ở bên cạnh im lặng, thầm mắng lão hồ ly, nhưng mà ván đã đóng thành thuyền, bọn họ cũng không thể nói gì được, chỉ có thể hâm mộ lão tặc Đổng Minh Tùng này đã nhặt được bảo, với thiên phú và tư chất của Tô Bình thì chỉ cần không hi sinh ngoài ý muốn chắc chắn tương lai sẽ có thành tựu vô cùng lớn, thậm chí còn có hi vọng trở thành Chiến Sủng Sư cấp bậc Phong Hào, đến lúc ấy thì học viện sẽ lại có cơ hội khoác lác rằng có trong học viện có một giảng viên cấp bậc Phong Hào rồi.
Chỉ bằng nào điểm này cũng đủ để xếp hạng của học viện Phượng Sơn leo lên 1-2 bậc trong bảy đại học viện, đây cũng là một bước cờ lâu dài.
Lạc Cốc Tuyết thấy Tô Bình đồng ý cũng rất vui mừng, như này thì cô với Tô Bình chính là đồng nghiệp rồi, sau này sẽ có cơ hội thấy nhau nhiều hơn.
Tô Yến Dĩnh bên cạnh hơi choáng váng.
Từng tin tức liên quan Tô Bình càng lúc càng dọa người, cô đã sớm không cảm thấy kinh ngạc, có thực lực để săn giết yêu thú cấp 8 thì đúng là thừa khả năng để đảm nhiệm giảng viên cấp cao, chỉ là cô không nghĩ tới vừa mới mấy hôm trước Tô Bình vẫn còn là học viên như bọn họ, giờ đã đột nhiên trở thành giảng viên rồi, mà còn là giảng viên cấp cao nữa chứ, nếu như Diệp Hạo hay những học viên khác biết chuyện này thì đoán chừng sẽ tức chết đi.
Dù sao với tuổi của Tô Bình rất có thể còn nhỏ hơn cô nữa là.
Giờ thì sẽ bị dạy ngược lại sao.....
Khóe miệng Tô Yến Dĩnh giật giật, bỗng nhiên cảm thấy mình rất may mắn, giờ cô đã là năm ba, sẽ nhanh chóng tốt nghiệp thôi, chứ không mỗi ngày đều phải thấy giảng viên trẻ như vậy thì chắc sẽ bị đả kích đến độ không còn chút tự tin nào nữa.
Đám người Phong Bách Lý thấy mình không còn chuyện gì ở đây nữa đành chào tạm biệt rời đi, Tô Bình và Lạc Cốc Tuyết thì được Đồng Minh Tùng mời tới văn phòng, Tô Yến Dĩnh cũng lẳng lặng theo sau.
Ngồi ở trên ghế so pha, Đồng Minh Tùng không giữ lấy thái độ bề trên mà chủ động rót một chén trà cho Tô Bình, sau đó bảo trợ lý đưa hợp đồng cho Tô Bình.
Cảm thấy sự sốt ruột và thành ý của đối phương, Tô Bình cẩn thận đọc hợp đồng trong tay, thấy không có vấn đề gì lớn thì lập tức ký tên.
- Giảng viên Tô, cậu có thể bắt đầu dạy học từ đầu tuần sau.
Đồng Minh Tùng nhận lại hợp đồng, cười nói.
- Được.
Tô Bình gật đầu.
- Tôi sẽ lập tức cho người nhập thông tin của cậu vào, nhưng chứng nhận giảng viên thì phải mấy ngày mới có được.
Tô Bình cũng không vội với mấy thứ này, chỉ hỏi:
- Vậy lúc này tôi có thể đi xem công pháp tu luyện cấp cao và kỹ năng Chiến Sủng Sư rồi chứ? À, xem ở đâu nữa?
- Ở tầng thứ hai của thư viện.
Đồng Minh Tùng cười nói.
- Cậu có thể đến đọc bất cứ lúc nào, hiện tại cũng được, nhưng mà cậu còn chưa có chứng nhận giảng viên, nếu mà cậu muốn đi thì để tôi thông báo một tiếng với bên kia.
Lúc này sắc trời đã tối, Tô Bình cũng không có ý định đi xem lúc này, dù sao cậu cũng đã có phương pháp tu luyện, cũng không phải nhàn rỗi không có gì làm, chậm 1, 2 ngày không là vấn đề.
Nói chuyện thêm vài câu thì Tô Bình rời khỏi văn phòng, được một lúc thì đi tới trước sân đấu, từ xa xa liền có thể nhìn thấy ánh đèn lộng lẫy phía trên, các học viện và người đến xem thi đấu đang di chuyển dọc theo hành lang để ra về, cuộc tranh tài đã kết thúc, bọn họ cũng nên trở về.
Tô Yến Dĩnh đi phía sau Tô Bình, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cậu một hồi.
- Anh còn muốn lên tuyên truyền sao?
- Không cần.
Tô Bình lắc đầu.
- Có phó hiệu trưởng giúp tuyên truyền là đủ rồi.
Tô Yến Dĩnh đưa Tô Bình ra ngoài học viện, đợi đến khi Tô Bình khuất bóng thì mới quay người trở lại, chỉ là gợn sóng trong lòng không cách nào an tĩnh.
Tô Bình thấy thời gian không còn sớm nên trực tiếp bắt xe về nhà, cũng lười vòng qua cửa hàng, dù sao cũng không có khách khứa gì, hiệu quả tuyên truyền còn chưa đến mức nhanh như vậy.
Vừa mới xuống xe vào nhà thì Tô Bình liền thấy mẹ đang xem tivi trong phòng khách, trong nhà không có mặt cô em gái kiêu ngạo kia, chắc là còn chưa về đến nhà. Thấy hôm nay Tô Bình về sớm, Lý Thanh ngạc nhiên, khẩn trương hỏi.
- Sao hôm nay về sớm vậy con? Ở cửa hàng có chuyện gì sao?
- Không có, con đi xem em gái thi đấu rồi trở về đây luôn.
Tô Bình nói, dù sao đợi khi em ấy về thì cũng sẽ nhắc đến chuyện này.
- Đến xem em gái thi đấu?
Lý Thanh kinh ngạc, không ngờ Tô Bình thật sẽ đi, hồi trước bắt đi sống chết không chịu.
Tô Bình xụ mặt hỏi:
- Có gì đáng kinh ngạc như vậy?
Lý Thánh như tức giận, lườm cậu một cái, sau đó hỏi:
- Sao con trở về một mình? Tiểu Nguyệt đâu?
- Em ấy còn ở lại chơi thêm một chút.
Tô Bình nói đại một lí do.
- Các con thật là....
Lý Thanh không biết nên nói sao nữa.
- Con đói chưa, nếu chưa thì đợi em gái về rồi cả hai cùng ăn luôn.
- Vâng.
Tô Bình đồng ý, vừa mới muốn lên lầu thì cảm nhận được khí tức của em gái xuất hiện, cậu hơi nhíu mày, nhưng vẫn quay người lại ngồi lên ghế so pha trong phòng khách, coi bộ phim truyền hình ngon lành.
Tô Lăng Nguyệt mở cửa vào nhà, vừa nhìn thấy Tô Bình đang ngồi xem phim trên so pha thì lập tức trừng lớn mắt.
- Sao anh lại ở nhà? Anh về từ lúc nào?
- Nếu không thì còn đi đâu lung tung được nữa?
- Sao anh không tới cửa hàng?
Tô Lăng Nguyệt tức giận nói.
Tô Bình kinh ngạc.
- Sao em biết là anh không có đến đó?
- Bởi vì em chờ anh ở đấy rất lâu!
Tô Lăng Nguyệt càng nói càng bực bội, lớn tiếng lên.
Trận đấu của cô đã kết thúc từ sớm, đợi sau khi trận đấu á quân năm ba kết thúc thì cô đã muốn tìm gặp Tô Bình để hỏi rõ sự tình, nhưng Tô Bình và Tô Yến Dĩnh lại được lãnh đạo học viện gọi đi nên cô không có cơ hội, chỉ có thể rời khỏi học viện trước rồi bắt xe đến cửa hàng, thể nào Tô Bình cũng sẽ về đây sau khi xong việc, bởi có một số chuyện mà cô muốn nói chuyện riêng với Tô Bình, nói ở trong nhà sẽ dễ bị mẹ nghe thấy.
Kết quả là gì? Là cô chờ tên đáng giận này hai tiếng đồng hồ cũng không thấy con ma nào đi qua.
Tô Lăng Nguyệt thấy đã muộn nên mới trở về nhà, và đập vào mắt cô là Tô Bình đang ngồi vắt chân lên ghế.
- Đợi anh?
Tô Bình biết rõ nhưng vẫn cứ hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
- Đợi anh làm gì?
- Anh nói thử xem?
Tô Lăng Nguyệt nghiến răng nghiễn lợi.
- Làm sao anh biết được.
Tô Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm vào cậu, nói:
- Có phải anh đã có tinh lực rồi đúng không?
Tô Bình đã sớm biết giấy không thể gói được lửa, sảng khoái gật đầu thừa nhận.
- Thật ư?
Con ngươi Tô Lăng Nguyệt co lại, lúc đó cô nhìn thấy Tô Bình thoát khỏi đóng băng mới nghĩ đến khả năng này, tuy xác suất thức tỉnh hậu thiên (ngày sau) thấp nhưng luôn có 1, 2 người được trời cao chiếu cố, chỉ là không ngờ ông trời lại mắt mù, đi chiếu cố tên đáng giận này.
Lý Thanh Như bên cạnh kinh ngạc, không nhịn được hỏi.
- Con vừa nói cái gì? Tô Bình, con có tinh lực rồi? Con...đã thức tỉnh?
Bà vừa khẩn trương lại vừa kích động, cơ thể run lên nhè nhẹ, mặc dù là thức tỉnh hậu thiên thì thành tựu sẽ có hạn, nhưng ít ra cũng đã trở thành Chiến Sủng Sư, dù tương lai có chút kém thì cũng sẽ không bị chết đói.
Tô Bình vò đầu, nói:
- Tình cờ thức tỉnh mà thôi, cũng được một thời gian rồi.
Tô Lăng Nguyệt nhíu mày, đã sớm thức tỉnh? Nói như vậy thì cái tên đáng giận này trước nay vẫn giả heo ăn thịt hổ? Làm bộ yếu thế ở trước mặt mình nhưng thực tế là nằm gai nếm mật?
- Tốt....tốt.....tốt!
Lý Thanh Như vui mừng đến phát khóc, hốc mắt bà đã đỏ lên, bà mau chóng lau đi, nói:
- Nhất định phải nói cho ba của con tin tốt này! À đúng rồi, con có sủng thú chưa, con thức tỉnh quá muộn, nhất định phải mua một con sủng thú chất lượng tốt mới được! Ngày mai mẹ sẽ tự mình đến chợ để chọn cho con một sủng thú có tư chất tốt, ngộ tính cao!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận