Thời Hạ đi được hai bước , liền nhìn thấy Thời Vũ Mông từ cửa tiểu khu tới “Chị, sao hôm nay lại đi lâu thế ?”
“Đồ ăn làm chưa xong, lúc đến nơi phải đợi người ta làm , em ra đây làm gì vậy?”
“Em thấy chị đi lâu như vậy nên đi ra ngoài tìm .” Thời Vũ Mông đi tới duỗi tay cầm một cái túi trong tay Thời Hạ.
Đêm qua có một trận mưa to , trên mặt đất vẫn còn vương lại vài vũng nước , ở dưới ánh đèn đường phản chiếu lại.
“Thẩm Nhất Thành?” Thời Vũ Mông nhìn người đằng sau cách Thời Hạ hai ba bước, đặc biệt ngạc nhiên .
Thời Vũ Mông xoay người cùng Thời Hạ đi song song, nhỏ giọng nói, “Chị, nhà của Thẩm Nhất Thành ở gần đây ạ ?”
“Ừ .” Thời Hạ gật gật đầu.
Thời Vũ Mông trong mắt hiện lên chút hâm mộ, ban đầu Thẩm Nhất Thành ở trong ban một cùng Thời Vũ Mông , nhưng anh ở trong lớp chưa được một tuần liền chuyển đi , Thời Vũ Mông không có cơ hội nói chuyện cùng anh.
“Chị, bây giờ chị và cậu ta ở cùng một lớp, có thể giới thiệu cho em làm quen được không ạ ? Lúc không hiểu bài em còn có chút cơ hội hỏi cậu ta .”
Ở đây ảo tưởng như vậy , đúng là với một tiểu cô nương đang ở độ tuổi trưởng thành thì không thể trách .
Thời Hạ đang muốn nói chuyện, đột nhiên trên cánh tay truyền đến một lực kéo mạnh mẽ.
Thời Hạ không kịp phòng ngừa, chỉ lùi về phía sau hai ba bước liền đụng phải cái gì đó .
“A” Thời Vũ Mông kinh ngạc hô một tiếng, nhảy nhảy trốn tránh , không tránh được nước bị bắn.
Đây là chỗ trũng nước bên ngoài tiểu khu , cống thoát nước không xử lí được hết đống nước mưa này , trước đó vài ngày còn có người đến sửa , cũng không biết sửa thế nào, đêm qua mưa lớn, hôm nay chỗ nước đó còn ngập đến mắt cá chân.
Chiếc xe kia đi nhanh, Thời Vũ Mông lại dựa gần ven đường, quả thực là đổ ập xuống, trực tiếp xối ướt người.
Thời Vũ Mông nhìn quần áo ướt nhẹp của mình, tức giận dậm chân, “Ai a, gì thế không biết ?”
Thời Hạ thấy mình được người đỡ, liền tò mò ngước lên nhìn , lại đối diện với con mắt trong trẻo.
Đối với ý tốt bất ngờ ập đến của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ nhịn không được chớp chớp mắt, không khỏi nghĩ đến trước đây trên mạng có lưu hành một video , nam chính ôm nữ chính vào trong lòng , trực tiếp lấy thân mình làm ô che nước .
Thời Hạ cảm thấy chính mình bị Thẩm Nhất Thành bức đến mức sắp có bệnh vọng tưởng.
“Cảm ơn!” Thời Hạ cảm thấy vẫn nên nói lời cảm tạ người ta , mặc kệ Thẩm Nhất Thành có âm mưu gì , quan trọng là trên người cô một giọt nước cũng chưa thấm tới.
“Khách sáo ” Thẩm Nhất Thành trả lời cô hai chữ, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị bấu chặt , “Có thể buông lỏng ra chút được không ?”
Quần áo mùa hè đều là đồ ngắn, cô bắt lấy tay anh còn mạnh bạo véo véo , Thẩm Nhất Thành hoài nghi có phải cô nhân cơ hội trả thù anh hay không.
Thời Hạ đối diện với anh nhẹ nhàng cười , cũng bỏ tay ra, cô sẽ không nói là mình cố ý đâu.
Thời Vũ Mông trên tóc còn vương lại chút nước, mắt kính bị bắn ướt hết, nhìn không rõ lắm , mặt đỏ như cua nấu chín, lại còn có Thẩm Nhất Thành bên cạnh, nếu bị nhìn thấy còn ra thể thống gì chứ .
“Chị , chúng ta mau về nhà đi .” Thời Vũ Mông lôi kéo Thời Hạ hướng về phía tiểu khu đi nhanh .
Thời Hạ cùng Thời Vũ Mông về đến nhà, lấy cho cô ta một bộ quần áo.
Lúc thay quần áo , Thời Vũ Mông nhìn thấy hai cái mp4 trên bàn “Chị , chị thật sướng nha, còn được mua hẳn hai cái mp4?”
Lúc ấy mp3 đã hết thời , bắt đầu lưu hành mp4, Thời Gia Hoan nhìn thế mà đối với mấy cái này biết rất nhiều , mỗi khi ra một phiên bản mới , không cần Thời Hạ đề cập , ông sẽ mua ngay về để lấy lòng con gái , lúc mua còn lấy mấy cái , tuỳ ý Thời Hạ chọn .
Vậy nên hiện tại , trên tủ sách có hẳn hai ba cái đĩa CD, còn lại toàn mp3.
Trước kia, khi Thời Vũ Mông tới, lúc nào cũng dùng cách uyển chuyển biểu đạt sự thích thú , hâm mộ với đồ dùng trong nhà, Thời Hạ tuỳ ý để cô ta chọn mấy món đồ tốt, nhưng chỉ là lúc đó , còn bây giờ, Thời Hạ lạnh nhạt ậm ừ hai câu cho qua chuyện.
Mặc dù biết mình không có tư cách trách bọn họ, nhưng Thời Hạ vẫn là làm không được, trong lòng luôn có khúc mắc.
Thời Vũ Mông thay xong quần áo, mọi người đều ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, còn may là ông chủ ở đó gói đồ cẩn thận, nếu không tối nay chắc không có cơm ăn rồi.
“Anh, Thời Hạ tối ngày đi học , chỉ ăn đồ ăn ngoài hàng quán e là không tốt cho sức khoẻ .” Thời Lạc Văn đem đồ ăn dọn ở trên bàn, lại đi tới phòng bếp cầm bát đũa ra .
Mới nói như vậy, Thời Gia Hoan liền nhớ tới một việc “Đúng rồi, Lạc Văn, em dâu mấy ngày nay có rảnh không ?”
“Làm sao vậy anh? Có việc gì à? Cô ấy so với trước đây không giống nhau, công việc hoàn thành sớm, tương đối nhàn hạ .”
“Sắp tới anh phải đi công tác, có khi phải qua mấy tháng nữa mới về, để Thời Hạ ở một mình trong khoảng thời gian lâu như vậy anh không yên tâm , ý định muốn để em dâu qua bên này chăm sóc nó , thuận tiện Mông Mông cũng không cần phải ở trong trường nữa, phương tiện đi lại càng nhanh hơn .”
Thời Gia Hoan không có biện pháp khác ,mẹ Thời Hạ qua đời, ông không có thời gian để ý cô nhiều, lúc trước có tuyển được bảo mẫu, nhưng bảo mẫu đó lúc dọn dpej nhà cửa lấy trộm mấy đồng tiền trong ngăn kéo rồi chạy mất, nên từ đó, ông không tuyển giúp việc nữa.
Lúc ông không có ở nhà, toàn là gửi tiền về cho Thời Hạ, để con gái tự chăm lo cho bản thân , nói thật , ai chả xót con chứ.
Chỉ vì bất đắc dĩ, với một người đàn ông lại phải đảm đương con cái , vừa muốn kiếm tiền , vừa muốn cân bằng việc gia đình , sợ là ông phân thân còn khó hoàn thành hết .
Muốn mẹ của Thời Vũ Mông lại đây chiếu cố Thời Hạ, cũng là suy nghĩ mãi chưa quyết định, ít nhất là người trong nhà, chăm nom con cháu sẽ cẩn thận hơn, hơn nữa Thời Vũ Mông cùng tuổi với Thời Hạ , có người bầu bạn cô cũng bớt cô đơn .
Mỗi lần ông về nhà, mở cửa ra đều lạnh ngắt, cửa phòng Thời Hạ đóng chặt , yên tĩnh một mảng.
Ánh mắt Thời Vũ Mông sáng rực lên, cô ta không thích ở trong kí túc xá trường , chỉ vì nhà bọn họ ở thị trấn, không còn cách nào học ngoại trú, nếu có thể đến ở cùng Thời Hạ, lại thêm cả mẹ đến , nhất định rất tốt.
Thời Hạ cúi đầu gắp đồ ăn vào bát , cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không cần phiền tới thím, mỗi ngày thím đi làm đã đủ mệt , lại phải dốc sức làm này kia, thực sự rất khổ cực .”
“Việc này không sao hết.” Thời Lạc Văn hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Thời Vũ Mông, vội nói, “Thím con công việc hằng ngày đi làm như chơi, ông chủ ở đó cũng dễ tính , mỗi ngày đi làm mất có hơn nửa tiếng đi xe, đổi lại là con, bố con đi làm , ai chăm lo đây.”
Thời Hạ buông đũa, ngẩng đầu, cười cười, “Không sao đâu chú, bố con trước đây đã nói chuyện với dì Lâm nhà bên cạnh rồi, có thể nấu thêm cơm cho con ăn chực một ngày ba bữa, hơn nữa, con ở thế này quen rồi , không muốn có người lạ vào nhà.”
Thời Hạ nói xong lại cúi đầu ăn cơm.
Không khí có chút xấu hổ, Thời Gia Hoan vội nói, “Hạ Hạ suy xét cũng đúng, em dâu từ nơi này đi làm xác thật có chút không tiện, là tôi nghĩ chu toàn tới đó , chuyện này về sau hẵng nói, thôi thôi, ăn cơm đi , Mông Mông con ăn nhiều thịt một chút “
Thời Lạc Văn cùng Thời Vũ Mông đi rồi, Thời Hạ tắm rửa xong ra ngoài phòng khách , liền nhìn thấy Thời Gia Hoan đang ngồi ở ghế chờ cô .
Thời Hạ đi tới sô pha ngồi xuống , một bên lau tóc một bên xem TV, trong TV đang ở chiếu《 Sợi dây chuyền định mệnh》 (*)
(*)Sợi dây chuyền định mệnh (放羊的星星) : Là bộ phim gồm 20 tập do Lâm Chí Dĩnh và Yoo Ha-na đóng chính . Được phát sóng vào năm 2007
Trong khoảng thời gian này các phim truyền hình vô cùng hot, bọn họ đi học không có cách nào xem phim , nhưng lại muốn biết cốt truyện, đến lớp giờ tự học liền đóng cửa lại, nhờ Thịnh Thác Lý có tiếp ứng bên ngoài kể lại .
Thịnh Thác Lý đứng ở trên bục giảng, bắt đầu phất tay ngồi kể, nước miếng bay tứ tung như phun sương, cao hứng không nghỉ lấy một phút .
Thời Hạ mới đầu không hiểu vì sao Thịnh Thác Lý thích xem phim ngôn tình thần tượng, sau đó nhìn thấy đám nữ sinh vây quanh mới rõ.
Thời Hạ trước kia không thích xem phim truyền hình, hiện tại xem thử, cảm thấy không phải không thú vị .
“Hạ Hạ, buổi tối con nói muốn để dì Lâm chăm sóc, là thật hay giả?” Thời Gia Hoan có chút không xác định được , ông đã từng đề cập vấn đề này với con gái rồi , thế nhưng cô không nói chuyện với ông cả tuần liền.
Sau đó, Thời Gia Hoan có việc đột xuất phải đi công tác một tuần, không còn ai có thể nhờ vả, chỉ còn cách tìm Lâm Vận, nhờ bà lo cho con bé, Lâm Vận biết Thời Hạ không thích mình, một ngày ba bữa làm cơm đều đặt ở cửa, ai ngờ cả tuần đó cô ăn mì gói, một miếng cơm cũng không đụng đên .
“Vâng.” Thời Hạ thất thần lên tiếng.
“Vậy sao?” Thời Gia Hoan cho rằng chính mình đã nghe lầm.
Thời Hạ quay đầu nhìn ông, “Ngày hôm đó là con tự té ngã, không phải do Thẩm Nhất Thành đẩy, thậm chí đến người con cậu ta còn chưa kịp chạm tới để đỡ.”
Thời Gia Hoan sửng sốt.
Những lời này Thời Hạ đã nói hai lần trong ngày, cảm giác như vừa uống một liều thuốc hối hận vậy .
Rất nhiều người đã làm sai, sau này kêu gào giá như có thuốc xám hối thì tốt rồi.
Cảm giác lúc này của Thời Hạ chính là như vậy.
“Bố, con đã lớn rồi , bố muốn làm gì thì làm đi , đừng lo cho con như vậy, con luôn ủng hộ bố mà.”
Chuyện của Thời Gia Hoan cùng Lâm Vận, cho tới sau này Thời Hạ vẫn không hiểu rõ, chỉ duy nhất thông suốt đó là việc lúc mẹ cô còn sống cho tới khi nhắm mắt, bố cùng với dì Lâm không có bất kì liên lạc nào.
Đến cả việc vì sao hai người gặp được nhau thì Thời Hạ càng không biết.
Kỳ thật thẳng đến lúc Lâm Vận qua đời, mối quan hệ của Thời Gia Hoan và Lâm Vận càng không có gì phát triển, sau này khi Thời Gia Hoan tìm được một cô tình nhân, lại bị ả ta ép tới mức tự sát.
Thời Hạ nói những lời này cũng không phải muốn Thời Gia Hoan cùng Lâm Vận phát sinh thêm quan hệ nào ,lấy mấy lời này tránh mấy việc về sau, còn lại thì thuận theo tự nhiên đi.
Nếu ông có tình cảm với Lâm Vận, vậy thì cô thành tâm chúc phúc, bởi lẽ cô đã thiếu nợ bố mình quá nhiều.
Thế sự khó đoán, nhưng thực tế có thể tiến thêm một bước, cô liền dũng cảm để bố mình có thể hạnh phúc .
Không biết vì sao, hốc mắt Thời Gia Hoan đột nhiên có chút ướt át, từ khi mẹ Thời Hạ đi rồi, khoảng cách giữa hai cha con bị dày lên một tầng, chỉ là, nhờ vào câu nói nhàn nhạt này của con gái đã đánh vỡ lớp kính khoảng cách đó rồi.
*
Khi Thời Gia Hoan tìm Lâm Vận nói chuyện , Thẩm Nhất Thành đang ở bên cạnh.
Thời Hạ bởi vì chuyện đã đổ oan cho anh mà đến xin lỗi mẹ mình, anh đều biết.
Lúc này lại nghe được Thời Gia Hoan đến nhờ Lâm Vận chăm sóc Thời Hạ thì càng khó hiểu.
Thời Hạ người này, nói như thế nào đây….
Thẩm Nhất Thành tự nhận ở mười tám năm cuộc đời, chưa có người nào khiến anh vừa mắt.
Thời Hạ xếp đầu tiên.
Cô gái nhỏ này rất biết diễn.
Dám chỉ vào mặt anh hét lớn “Là Thẩm Nhất Thành đẩy con.”
Thời Hạ không bày ra vẻ mặt khóc lã chã đáng thương, mà chỉ nhàn nhạt nói một câu, đã tuỳ ý khiến người khác gật đầu răm rắp tin tưởng,nếu Thẩm Nhất Thành không phải đương sự, chỉ sợ đã rơi vào bẫy .
“Chỉ cần Hạ Hạ vui, tôi tất nhiên đồng ý.” Lâm Vận cũng có chút kinh ngạc.
“Đây là ý kiến tự nó nói ra, Nhất Thành thông cảm cho chú nhé, con bé này bình thường rất ngoan, chuyện lần này là nó sai, mong là con đồng ý tha thứ cho nó.” Thời Gia Hoan nói xong liền quay về phía Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành ngồi ở quầy thu ngân, trong tay cầm một quyển sách, nghe vậy, lắc đầu, “Chú, con không sao hết.”
Chuyện này đã được quyết định, hai người lại nói chuyện phiếm thêm chút nữa, Lâm Vận đột nhiên nhớ ra có chuyện cần hỏi , “Ông không phải nói muốn cai thuốc lá sao? Thế nào lại bảo Thời Hạ qua đây mua thuốc ?”
“A?” Thời Gia Hoan sửng sốt một chút, vừa lúc điện thoại vang lên, Thời Gia Hoan nhận điện thoại, thuận tiện chào Lâm Vận rồi qua bên đường “Cậu tới rồi à, tôi đang ở bên đường, cho xe tới đây đi .”
Lâm Vận lắc đầu, “Chuyện bỏ thuốc này thật khó khăn, người kiên trì như ông ngoại con cũng có nhưng không nhiều .” Ông ngoại Thẩm Nhất Thành lúc bốn mươi tuổi quyết định cai thuốc lá, trong ba tháng là bỏ được, từ đó về sau không bao giờ hút quá một điếu .
Thẩm Nhất Thành nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, không biết vì sao liền nhớ tới lúc đó, khi cô nhào vào ngực anh, liền thoang thoảng một chút mùi hương bên ngoài, hình như khá giống với mùi thuốc lá .
Là anh cảm nhận sai rồi sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận