Khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, Thời Hạ bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.
Chủ nhiệm lớp ngồi ở bàn làm việc, trong tay cầm hai tờ phiếu điểm so sánh.
Đại khái Thời Hạ cũng đoán được lý do bị gọi lên.
Sau mỗi lần thi cử, hầu như giáo viên đều sẽ trò chuyện cùng học sinh .
Chủ nhiệm lớp nhìn thành tích của Thời Hạ thở dài một hơi.
Thời Hạ đứng bên cạnh ghế thăm dò liếc mắt, chầm chậm tìm số thứ tự đếm ngược từ dưới lên.
Ngữ văn , tiếng Anh vượt ngưỡng một trăm điểm thì miễn cưỡng có thể chấp nhận, khó chịu nhất vẫn là môn tổng hợp tự nhiên đang rơi vào tình trạng báo động, kéo chân những môn kia .
Thời Hạ vốn cho rằng cô sẽ ngồi ở top đầu, hiện tại xem ra còn phải đếm ngược lên.
Thành tích kiểu này của Thời Hạ đương nhiên sẽ được các giáo viên chú trọng cân nhắc, đặt trên thang điểm thi đại học chỉ cần cố gắng thêm một chút là có khả năng đỗ.
“Thời Hạ, thành tích của em bị giảm sút nghiêm trọng , kì nghỉ hè vừa rồi đã làm gì vậy?”
Thời Hạ cúi đầu, tóm lại , cô không thể nói mình vừa trọng sinh nên đã sớm vứt sạch hết đống kiến thức cao trung đi rồi.
Chủ nhiệm lớp mới chỉ hai mấy tuổi, Thời Hạ còn là một cô gái nhỏ, giáo viên không nỡ to tiếng , sợ khiến cô bị tự ái nên luôn cố gắng lựa lời, “Thật ra, điểm tổng môn Anh Văn của em tương đối khá , chỉ có toán và các môn tự nhiên thì có chút ….”
Chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng, “Sao lúc phân lớp em không chọn khoa Văn?”
Từ khi vào văn phòng đến giờ, Thời Hạ thể hiện bộ dáng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn im lặng, lúc này cô cảm thấy nếu không nói lời nào thì có chút không thích hợp , “Nếu tính điểm Văn lúc đó của em có khi còn không bằng các môn tự nhiên đâu ạ, ít nhất mỗi lần thi điểm tự nhiên của em còn trên 10 .”
Chủ nhiệm lớp, “….”
Chủ nhiệm run run khoé môi sau đó xua tay, “Em về lớp đi, tiện thể gọi Thịnh Thác Lý tới đây.”
Trên đường đi về lớp, Thời Hạ suy nghĩ lại cẩn thận.
Vừa rồi nhìn phiếu điểm, ngoài việc xem được điểm mình thì quan trọng hơn là thấy được điểm của Thẩm Nhất Thành.
Không hề sai biệt đứng thứ nhất.
Vậy bài thi hôm qua cô chép là của ai?
Thời Hạ về phòng học gọi Thịnh Thác Lý ra ngoài, Thịnh Thác Lý bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Thật ra Thịnh Thác Lý cũng được coi là lực học khá, ở trong lớp có thể đứng trước 29 người, chỉ là nghỉ hè quá happy, hơn nữa còn đánh giá cao trình độ học Thời Hạ , cho nên mới gây ra kết quả này .
Thời Hạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng ra được một cái kết luận: cô bị Thẩm Nhất Thành chơi.
Đúng là ngu mà, có điên mới tin Thẩm Nhất Thành tốt bụng .
Có điều Thời Hạ vẫn chưa hiểu, cùng chép từ bài Thẩm Nhất Thành mà sao điểm lại khác nhau?
Có lẽ là ánh mắt cô quá mức u oán, Thẩm Nhất Thành đang làm bài ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Hai ngưới đấu đá mắt , Thời Hạ chĩa ngón giữa về phía anh .
Thẩm Nhất Thành cong môi, lôi ra 1 tờ bài thi trong ngăn bàn ném cho Thời Hạ.
Thời Hạ cầm tờ bài thi không được chấm điểm sạch sẽ trắng tinh, tên nhãi này dám làm riêng hẳn hai bài để bẫy cô.
Lúc đầu anh đưa đáp án cho cô chép đã nghĩ đến việc Thời Hạ không tin, cho nên để lại một đường lui, làm thêm một bài thi sai be bét cho Thời Hạ chui đầu vào lưới.
Thẩm Nhất Thành, chú mới mười tám tuổi đấy, một bụng đầy mưu hèn kế bẩn!
Cứ coi như Thời Hạ đổ oan cho anh một lần , lần này coi như không so đo, hoà đi , tính tình của anh vẫn là trẻ con, Thời Hạ là một người phụ nữ đã gần 30 tuổi, cô quyết định không cùng anh chấp nhặt.
Thành tích này còn chưa mất mặt hơn ‘ Tôi đang nằm bệnh gần chết cũng kinh sợ mà ngồi bật dậy. Cười hỏi khách từ nơi nào đến ‘.
Thời Hạ thở dài một hơi, mạng internet thật hại người!
Nếu không phải nhìn thấy câu thơ đùa bỡn này, cô có nghĩ đến việc ‘ hạ bút thành văn ‘ đâu cơ chứ?
*
Một tuần sau, Thời Hạ cũng thích ứng được lịch sinh hoạt của một học sinh cao trung , đương nhiên, cũng thích ứng với việc thành tích mãi không thể nhích lên của mình .
Thời Hạ cảm thấy mình phải nhờ Thời Gia Hoan tìm gia sư.
Năm đó thành tích của cô cũng không tốt, qua nhiều năm như vậy, thành tích không phải nói tiến bộ liền tiến bộ .
Đó chưa phải việc gấp gáp gì, Thời Hạ cảm thấy có một việc vô cùng cấp bách.
Chính là sức khoẻ của mẹ Thẩm Nhất Thành.
Năm đó bác sĩ nói, nếu bệnh của bà phát hiện sớm từ ba tháng trước, còn có khả năng chữa được.
Mà hiện tại từ lúc Lâm Vận ngất xỉu tới khi đó còn hơn một năm, hẳn vẫn kịp.
Nhưng Thời Hạ không biết phải mở miệng nói với Thẩm Nhất Thành thế nào, tất nhiên không thể nói thẳng đuột ra, ‘ Mẹ cậu bị bệnh, cần phải đến bệnh viện kiểm tra ‘.
Mấy ngày nay Thời Gia Hoan rất bận, hơn nửa đêm mới về, rạng sáng rời khỏi nhà, Thời Hạ cảm thấy giống như vài năm đã không gặp ông.
Tối thứ bảy Thời Gia Hoan về sớm, chưa đến 6 giờ đã ở nhà, cùng ông về còn có chú ruột Thời Lạc Văn và con gái Thời Vũ Mông.
Thời Lạc Văn hôm nay tới để vay tiền, mấy ngày Thời Gia Hoan bận rộn, Thời Lạc Văn gọi điện thoại nghe ngóng cũng lường trước được thời gian ông về sớm, hôm nay đích thân đứng ở cửa tiểu khu chờ.
“Chú có việc gấp cần vay tiền à ?” Thời Gia Hoan rót hai cốc nước, đưa đĩa trái cây cho Thời Vũ Mông, “Mông Mông, ăn hoa quả đi.”
“Cảm ơn bác .” Thời Vũ Mông bằng tuổi Thời Hạ , chỉ kém Thời Hạ hai tháng, vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan, mắt to, dáng vẻ xinh đẹp, có điều bị cận nên đeo một cặp kính đen.
“Vâng, Mông Mông sắp phải thi đại học , em và mẹ nó định mua 1 căn hộ gần trường để tiện di chuyển, áp lực học tập của con gái dạo này quá lớn, trong trường không đảm bảo dinh dưỡng.” Thời Vũ Mông học giỏi, vẫn luôn ở trong top đầu.
“Ừ ừ, học tập là chuyện quan trọng, mua căn hộ cũng khá tốt, còn có thể tăng giá trị, chú đang thiếu bao nhiêu tiền ?”
Thời Lạc Văn chà xát tay, “Tiền vốn của em không đủ, còn thiếu mười mấy vạn .”
Bây giờ Cẩm Thành chỉ là một thành phố nhỏ , hơn hai mươi vạn đã có thể mua một căn hộ hơn 80 mét vuông , Thời Lạc Văn vừa nói đã mượn hơn nửa căn nhà rồi.
“Được, chú cứ để lại số tài khoản, mai anh chuyển khoản cho .” Thời Gia Hoan thoải mái.
Thời Hạ vẫn không hé răng, nghe Thời Gia Hoan dễ dàng đồng ý việc cho vay tiền liền đứng dậy tắt TV, “Con đi siêu thị 1 chút.”
“Em đi với chị .” Thời Vũ Mông đứng lên.
“Không cần đâu, gần thôi, chị sẽ về ngay .” Thời Hạ đi ra ngoài, Thời Gia Hoan vội nói, “Hạ Hạ, bố đặt đồ ở quán ăn, con qua lấy luôn nhé, đỡ phiền người ta giao tới đây.”
“Vâng.” Thời Hạ đáp xong liền ra khỏi cửa.
Bên ngoài gió nóng ập đến làm cả người bực bội , Thời Hạ sờ sờ túi chỉ thấy kẹo, không có thuốc lá.
Thời Hạ đến siêu thị nhà Thẩm Nhất Thành, Lâm Vận đang ngồi ở quầy thu ngân tính toán.
Cô đi vào chọn mấy túi đồ ăn vặt để trên bàn cho Lâm Vận tính giá, “Tổng cộng mười ba tệ.”
Lâm Vận ngẩng đầu thấy Thời Hạ liền sửng sốt, có chút luống cuống chân tay “Hạ Hạ”
Thời Hạ dừng một chút mới mở miệng, “Dì ơi, cho con thêm hai bao thuốc lá.”
Đây là lần đầu tiên Thời Hạ gọi bà là dì, Lâm Vận có hơi không kịp phản ứng.
Đôi khi cô cảm thấy rất khó mở miệng gọi, nhưng khi đã gọi rồi lại cảm thấy không hề khó như mình nghĩ .
Khoé môi Thời Hạ hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt, “Dì ơi, bố con nhờ mua hai bao thuốc.”
” À , được được, dì lấy cho con hai bao .” Lâm Vận vội xoay người lấy thuốc cho Thời Gia Hoan cộng với túi đồ ăn vặt đưa cô.
Thời Hạ lấy tiền ra trả cho bà, Lâm Vận xua tay, “Không cần, cái này không tính tiền.”
Thời Hạ đưa tiền qua, “Không được, dì nhất định phải lấy.”
Lâm Vận tìm tiền lẻ trả cô, quan tâm hỏi, “Vết thương của con đỡ hơn chưa?”
Thời Hạ vén tóc mái lên cho bà xem , “Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ , đợi qua một khoảng thời gian nữa thì vết sẹo này sẽ tiêu ngay thôi .”
Nhìn kĩ mới thấy vết sẹo kia là một đoạn rất nhỏ nhàn nhạt. Lâm Vận thở nhẹ một hơi, vẫn ổn thì không sao rồi , con gái trên mặt có sẹo sẽ rất tự ti.
Lúc Thời Hạ rời đi có để lại một câu khiến Lâm Vận ngẩn cả người.
Cô nói, “Dì à, con rất xin lỗi, hôm đó là con bất cẩn tự ngã, không phải do Thẩm Nhất Thành đẩy .”
Con trai của bà đương nhiên bà biết, không có chuyện Thẩm Nhất Thành sẽ đẩy Thời Hạ. Chỉ là, bà không nghĩ tới Thời Hạ sẽ xin lỗi mình.
*
Thời Hạ hung hăng hút một hơi thuốc lá, lời xin lỗi đè ở ngực mười mấy năm rốt cục cũng nói ra được, không phải chỉ là vì oan uổng cho Thẩm Nhất Thành, còn có hiểu nhầm của cô về Lâm Vận, đều theo câu xin lỗi này mà trả lại công đạo cho người ta .
Ở hẻm nhỏ u ám, Thời Hạ dựa lưng vào tường, phun ra một vòng khói.
Ở phía sau là quán mà Thời Gia Hoan đặt cơm, vì đồ ăn chưa làm xong, nên Thời Hạ đi vào hẻm này để hút thuốc .
Nghĩ đến việc nhà Thời Lạc Văn, một trận phiền muộn kéo tới.
Thời Gia Hoan có tính tình rất tốt bụng , đối với thân thích trong nhà cũng rất tốt, đặc biệt là sau khi ông bà nội của Thời Hạ mất đi , Thời Gia Hoan không có người thân, quen thuộc nhất chắc chỉ có người em trai này .
Chỉ cần Thời Lạc Văn mở miệng , Thời Gia Hoan hầu như không hề từ chối.
Trước kia Thời Hạ cũng đã nghĩ chỉ có Thời Lạc Văn là người thân duy nhất, nhưng đó là trước kia.
Sau khi Thời Gia Hoan nhảy lầu, Thời Hạ cùng đường, dùng 60 tệ cuối cùng để mua vé xe trở về Cẩm Thành.
Thời Hạ không có chỗ để đi, cuối cùng không thể nề hà, đi tới nhà của Thời Lạc Văn, muốn tá túc một đêm, khi Thời Lạc Văn nghe nói Thời Gia Hoan bị truy nợ đến mức bức tử, sợ chọc phải phiền toái, cho Thời Hạ một trăm tệ để cô ở khách sạn.
Thời Hạ chưa từng cảm thấy việc Thời Lạc Văn làm có gì không đúng, gần lợi tránh xa việc xấu , cũng là việc thường tình, không có gì đáng trách, cũng không có gì phải oán hận, chỉ là không bao giờ nhận đó là người thân thôi .
Buổi tối , Thời Hạ ngồi ở ghế dài bên ngoài tiểu khu Thời Lạc Văn sắp mua, nhìn bầu trời đầy sao .
Thời Hạ nghĩ , kiếp trước cô đã từng muốn lựa chọn phương thức rời đi giống Thời Gia Hoan .
Nếu không nhờ Lâm Hải Quân, Thời Hạ rất có thể đã sớm không còn ở trên thế giới này .
Lâm Hải Quân là cậu ở xa của Thẩm Nhất Thành, người chuyên nhận thầu xây dựng, Lâm Hải Quân sở dĩ biết Thời Gia Hoan là thông qua Lâm Vận.
Bởi vì ông ấy là họ hàng của Lâm Vận, làm về đất đai, cho nên Thời Gia Hoan đã cho ông mấy căn nhà để ở, Thời Hạ cũng từng ở gặp qua ông ấy.
Thời Hạ biết ông là họ hàng nhà Thẩm Nhất Thành, cho nên không cùng ông nói chuyện, nhưng ông lại nhớ kĩ Thời Hạ.
Nhà của Lâm Hải Quân với căn nhà sau này Thời Lạc Văn mua cùng được Thời Gia Hoan kiến nghị , sau này một tiểu khu gần đó được coi là đắt đỏ , tiểu khu ở gần cũng hưởng lây , chứng tỏ ánh mắt Thời Gia Hoan không tồi.
Lâm Hải Quân thấy được Thời Hạ, nhất định để cô đến đó tá túc một đêm , Thời Hạ không nghĩ sẽ đi, là bị ông cường ngạnh túm đến.
Lâm Hải Quân lập tức sai con đi làm cơm mời Thời Hạ , ngày hôm sau Thời Hạ rời đi, ở trong ba lô có được một vạn .
Khi ấy, một vạn là rất nhiều tiền , đặc biệt đối với gia đình không dư dả như Lâm Hải Quân càng là không ít.
Nhờ vào một vạn đó mà Thời Hạ chống đỡ được một năm tiền sinh hoạt phí.
Thời Hạ đem mẩu thuốc tàn dí xuống đất , dùng chân dẫm lên, số tiền một vạn kia , cho tới tận khi cô ở trên bàn làm phẫu thuật vẫn chưa đủ để trả Lâm Hải Quân .
Gió thổi tới, đồ ăn cũng đã xào xong, khi cô xách hai túi đồ đi ra cửa thì chạm mặt với Thẩm Nhất Thành .
Anh mặc bộ đồng phục thể thao màu trắng , trong tay ôm một trái bóng, trên trán còn vương chút mồ hôi, nhìn dáng vẻ là biết vừa đi chơi bóng rổ về.
Theo ánh đèn đường, Thẩm Nhất Thành phát hiện một cái túi cô xách viết tên siêu thị nhà anh .
Thời Hạ chưa bao giờ đến siêu thị nhà họ mua đồ.
Cô thường tình nguyện đi qua vài con đường đến chỗ khác , cũng không thèm bước vào siêu thị nhà anh.
Thời Hạ cảm nhận được ánh mắt người kia, cúi đầu xuống nhìn cái túi trên tay.
Thời Hạ đang suy nghĩ nên chào hỏi Thẩm Nhất Thành thế nào , từ sau việc sao chép đáp án, cô cảm thấy không khí giữa hai người hoà hoãn không ít.
Tuy rằng chưa có ai chủ động nói nhưng không giống trước đây đến trách còn chẳng kịp.
Bình thường bạn học cùng lớp gặp anh cũng sẽ kêu lớn gọi một tiếng đúng không ?
Thời Hạ nghĩ như vậy, xoay người hướng về phía tiểu khu , thôi bỏ đi, Thẩm Nhất Thành người này mưu kế lắm , vẫn là đừng tự làm mình mất mặt !
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận