Tiết đầu tiên của buổi chiều là kiểm tra Tiếng Anh, với Thời Hạ không quá mức lo lắng, mấy năm nay trình độ Tiếng Anh của cô không hề bị giảm sút.
Không cần suy nghĩ cũng biết ở quán bar phải cần có trình độ ngoại ngữ vì hàng ngày có rất nhiều người nước ngoài đến.
Trong mấy năm học cao trung, môn thi Thời Hạ thi tốt nhất cũng chỉ có môn Anh, vào đại học thi tiếng Anh cấp sáu cũng vượt qua, sau này khi làm việc trong bar, không cần đọc thêm, không cần luyện viết, chỉ cần mỗi kỹ năng nói là đã hơn được mấy “đồng nhiệp” kém cỏi học thức, coi như “múa rìu qua mắt thợ” vài câu .
Tiếp xúc nhiều với bạn bè ngoại quốc rồi mới phát hiện ra bọn họ đều không so được với đàn ông Trung Quốc hào phóng, tuy rằng nhìn bề ngoài cao to, đẹp trai lắm tiền nhưng lại vô cùng keo kiệt, còn có nhiều người tới với mục đích chính là để “câu” gái.
Mấy tên đàn ông “bơm não”(1) vui vẻ bỏ tiền ra mua vài chai rượu sau đó cho cô mấy tờ tiền bo cũng là thu nhập ngoài ý muốn.
Kiến thức nhiều năm của Thời Hạ thì chỉ có tiếng Anh phát huy tác dụng.
(1)Bơm não: Từ dùng để châm biếm, mắng chửi những kẻ có lời nói, hành vi vô văn hoá.
Khi ấy Thời Hạ không hề có ý muốn bán thân nhưng rơi vào đường cùng cửa nát nhà tan, cái xác khô này chẳng còn gì có ích, cô cũng chẳng còn ai yêu cầu mình phải thủ thân như ngọc, nếu có tiền thì cô không để bụng nữa.
Cười lấy lòng người khác rồi tiếp rượu thực sự rất mệt, giống như những tiểu cô nương, bất quá nằm ở một nơi mấy giờ lại có thể thu tiền, mấy ngàn thậm chí là mấy vạn, là số tiền mà cô phải hơn nửa tháng hay còn hơn một tháng vắt kiệt sức mới có thể với tới.
Thời Hạ thật sự đã thử cùng đàn ông xa lạ chung giường .
Bị cuộc sống hỗn loạn hành hạ, phải uống rượu hút thuốc nói lời thô tục, thậm chí phải vung tiền để mua rượu là chuyện bình thường, chưa kể còn bị đàn ông “ăn đậu hũ”, sờ trên sờ dưới như cơm bữa.
Thời Hạ cảm thấy loại chuyện này cùng với việc bị người khác sờ một lúc không khác biệt, nhắm mắt chịu đau một chút sẽ xong, mở to mắt sẽ bỏ túi được mấy ngàn, quả thực quá easy.
Nhưng khi khoảnh khắc đó tới thật, tên kia vừa đi tới mép giường chạm vào cánh tay cô , Thời Hạ nôn sạch bữa lẩu tối hôm đó, chất lỏng bẩn thỉu đầy giường, cô nôn đến long trời lở đất.
Thời Hạ không phải ghê tởm người muốn cùng cô lên giường mà là ghê tởm chính bản thân mình.
Trong đầu cô đều là khung cảnh của mùa hè năm ấy, Thẩm Nhất Thành đẩy cô trên tường hôn mạnh, môi lưỡi quấn quýt phảng phất còn lưu lại hương vị bạc hà thơm mát..
Ngày mùa đông, Thời Hạ bị người ta đuổi ra khách sạn, áo khoác cũng chưa kịp mặc, chỉ mặc một cái váy ngắn để chân trần đi trong đêm.
Gió thật lạnh, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy mùa đông quá lạnh giá mà khi ấy lại lạnh tới tê tâm liệt phế .
Nước mắt rơi trên mặt như dao cắt.
Trong lòng tự chửi rủa, cmn Thời Hạ mày thật dơ bẩn.
Thời Hạ cúi đầu bắt đầu làm bài, tuy rằng nói miệng và viết giấy khác nhau, nhưng cũng may từ đơn Tiếng Anh không quá xa lạ , bài thi không đến mức khó coi.
Tiết thứ hai kiểm tra các môn tự nhiên.
Trường học muốn tiết kiệm thời gian nên đã sắp xếp hoàn thành buổi khảo sát chất lượng trong ngày, vì thế Hoá-Lý-Sinh đều gộp vào cùng một bài, bắt chước đề thi đại học.
Lúc Thời Hạ nhìn thấy bài thi, cô hoàn toàn suy sụp.
Cái gì tới cũng sẽ tới, tuổi cũng đã sớm già.
Khi Thẩm Nhất Thành ném đáp án qua, Thời Hạ vẫn còn ngẩn người.
Tên nhãi Thẩm Nhất Thành thực sự nói được làm được ?
———-
Giữa trưa , không khí xung quanh hai người chỉ vì một câu nói của Thẩm Nhất Thành mà lâm vào tình trạng im lặng.
Thời Hạ hỏi thăm thận của Thẩm Nhất Thành, anh trái lại làm như không có gì mà còn đùa giỡn một phen, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không tốt hơn so với người còn lại.
Vốn dĩ Thời Hạ muốn hỏi chuyện đề thi, hy vọng Thẩm Nhất Thành sẽ nể tình bạn cùng lớp mà cho cô chép một chút, nhưng vẫn không thể nói ra.
Thời điểm cô xoay người ra cửa thì Thẩm Nhất Thành đã mở miệng trước, “Cậu đang lo lắng tiết kiểm tra buổi chiều à ?”
Thời Hạ không thể không thừa nhận, tên nhãi Thẩm Nhất Thành này đầu óc rất thông minh.
Cô không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng im lặng hồi lâu mới nói, “Thẩm Nhất Thành, tôi biết cậu vẫn luôn tốt bụng mà.”
Thẩm Nhất Thành đóng cửa lại ‘rầm ‘ một tiếng. Khen anh tốt bụng? Không phải đầu cô bị cửa kẹp đấy chứ ?
Nhưng với hiện tại , Thẩm Nhất Thành thật sự có lòng tốt, anh ném cho Thời Hạ một tờ đáp án.
Thời Hạ yên lặng nhìn tờ giấy có cả đáp án lẫn công thức rồng bay phượng múa.
Vốn dĩ vẫn không tin Thẩm Nhất Thành có lòng như vậy .
Hình như Thẩm Nhất Thành chú ý tới Thời Hạ, thấy cô chậm chạp không động bút “Sao, không tin à?”
Thời Hạ nghiêng đầu nhìn anh, hỏi lại, “Nếu là cậu, cậu tin không?”
Thẩm Nhất Thành nheo đôi mắt nhìn vết sẹo trên trán cô, trực tiếp đẩy bài thi của mình ra.
Thời Hạ kinh ngạc, Thẩm Nhất Thành muốn làm gì thế?
Chỉ bởi vì cô khen anh một câu tốt bụng sao?
Anh cứ thế bày tấm lòng chân tình ra trước mặt cô ?
Mà bài thi và đáp án đang phơi trước mắt cho nên cô đành phải xin lỗi bản thân rồi.
Khi chuẩn bị thu bài, Thịnh Thác Lý thừa dịp thầy giáo không chú ý quay người gọi, “Thành ca, Thành ca, đáp án, đáp án.”
“Ai vừa gọi đấy ? Tự xem lại bài đi , đừng mong có thể nhìn bài người khác.”
Giám thị tiết này là giáo viên dạy hoá hơn 50 tuổi, ông đeo kính, hai tay chắp sau người trông vô cùng nghiêm túc.
“Thẩm Nhất Thành, em có thể nộp bài rồi.” Thầy giáo trực tiếp tới thu bài thi của anh, “Cầm thẻ đi ăn cơm đi.”
——-
Mỗi lần thi cử, chỗ của Thẩm Nhất Thành là nơi chủ chốt.
Thẩm Nhất Thành chưa nói câu nào, không nhanh không chậm cầm thẻ cơm thong thả đi về phía cửa.
Nghe thấy được ăn cơm, đám người chưa được giải phóng hai mắt liền sáng quắc như diều hâu.
“Thành ca, lấy cho em đùi gà với, chậm một chút lúc nào cũng hết.” Nam sinh ngồi ở bàn cuối hét to.
“Nhớ lấy thêm sườn cho tôi nhé.” Thịnh Thác Lý không cam lòng .
Thầy giáo hoá học thổi râu trừng mắt, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, đừng thi nữa, đi ăn cơm đi.” Cùng lớp thì cái gì cũng tốt, nếu khác lớp, xem có thể táo báo trắng trợn như thế không ?
Thẩm Nhất Thành không quay đầu lại nhấc tay làm dấu ok sau đó rời đi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Mắt thấy vị cứu tinh đi rời , Thịnh Thác Lí nhanh chóng chuyển mục tiêu, vỗ nhẹ bàn Thời Hạ “Cậu chỉ tôi đáp án bài thi với.”
Thời Hạ không cần nghĩ ngợi liền đem đáp án của Thẩm Nhất Thành đưa mình cho Thịnh Thác Lý xem .
Thịnh Thác Lý tay ôm quyền về hướng cô “Mạng tôi hôm nay do cậu định đoạt.”
*
Bài thi chấm rất nhanh, ngày hôm sau đến lớp đã có kết quả .
Kiến thức trong đề là của lớp 10, hôm qua các bài kiểm tra giống như chỉ để cảnh cáo mấy người ham chơi, một ngày đã chấm xong, sau đó nhanh chóng bắt đầu chương trình học mới, dù gì cũng đã lớp 11, thời gian vô cùng gấp gáp .
Môn Ngữ Văn trả bài đầu tiên, Thời Hạ vẫn luôn trong trạng thái lơ mơ.
Bài thi văn cô được 105 điểm.
Đối với một người tốt nghiệp cao trung đã lâu, ngữ văn còn có thể thi được điểm như thế, đúng thật là không dễ dàng.
Thời Hạ cảm thấy rất vừa lòng.
Khiến cô hoảng hốt là bài thi tổng hợp tự nhiên.
Vừa thấy bài môn Văn lúc này đã phát bài của các môn tự nhiên.
Trên thang điểm 240, Thời Hạ thi được 64.
Chép bài của đệ nhất thành phố thì cô được 64 điểm.
So ra cũng không tồi.
Thời Hạ nhìn bài thi phát ngốc, phản ứng đầu tiên thế mà lại lo lắng cho Thẩm Nhất Thành.
Tuy rằng cô không chép toàn bộ bài của anh nhưng nhìn bài thi của mình, cô cũng đoán được Thẩm Nhất Thành kiểm tra không được tốt.
Vị trí thứ nhất lần này khó mà giữ được.
Thời Hạ lơ đãng nhìn về phía bên cạnh.
Cả người đều không ổn.
Tại sao mình chép bài của cậu ta mà lại chỉ được 64 điểm?
Bạn học Thịnh Thác Lý ngồi phía trước cũng không khác cô bao nhiêu. Thịnh Thác Lý dựa người vào tường, nhìn Thời Hạ bằng ánh mắt quá mức u oán cho nên cô muốn làm lơ cũng khó.
Ánh mắt kia phảng phất như đang nói, cậu gài tôi, cậu gài tôi, gài tôi. Oán hận kéo dài không dứt nổi.
Thời Hạ vất vả giải thích, đáp án kia là của Thành ca nhà cậu , là của Thành ca nhà cậu đấy.
Tôi không liên quan, không liên quan, không liên quan , không liên quan.
“Tôi phát hiện chỉ qua một kỳ nghỉ hè mà các bạn học của chúng ta đều trở nên ‘vô cùng’ tài năng.” Cô giáo Ngữ Văn hơn 40 tuổi , bộ dáng xinh đẹp , trang điểm thời thượng, nhìn thế nào cũng không ra đã là mẹ của đứa con 16 tuổi .
Trong tay cô giáo cầm tập tài liệu, phía trên là nội dung tổng hợp bài thi.
Lúc này cô đứng chống tay trên bục giảng, một tay cầm phấn viết bảng , “Nhìn thành tích ngữ văn lần này xem, bài thứ nhất có bao nhiêu người hiểu đề sai ? Vần cũng không ghép lại, chữ đa âm cũng không liên kết ? Nghỉ hè chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không đọc sách sao?”
“Còn cả đề viết chính tả, như thế nào, đem bài trả lại hết cho tôi rồi à ?Có bạn học còn tự bịa bài để viết, tôi đây thật sự bội phục:
‘Tôi đang nằm bệnh gần chết cũng kinh sợ mà ngồi bật dậy
Cười hỏi khách từ nơi nào đến.'(2)
[Phiên âm:
‘Thuỳ tử bệnh trung kinh toạ khởi,
Tiếu vấn khách tòng hà xứ lai.’]
tài hoa như thế thì giải Nobel văn học phải bái em làm sư đấy!”
(2) Viết đúng phải là:
‘Tôi đang nằm bệnh gần chết cũng kinh sợ mà ngồi bật dậy,
Suốt đêm nghe gió tạt mưa luồn qua khung cửa sổ lạnh giá.’
[Phiên âm:
‘Thuỳ tử bệnh trung kinh toạ khởi,
Ám phong xuy vũ nhập hàn song.’]
– Trích “Văn Bạch Lạc Thiên tả giáng Giang Châu tư mã” –
Trong lớp hơi sửng sốt một chút , sau đó lớn tiếng cười một trận, “Ha ha ha ha ha ha”
Người vỗ bàn, người dậm chân “Tài năng thế trời ơi, ha ha ha ha, tôi nằm bệnh sắp chết ngồi dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến, tiếp theo là cùng nhau uống một bầu rượu sao?”
Thời Hạ còn mải đắm chìm trong bài thi tổng hợp tự nhiên, nghe được tiếng cười của mọi người mới mê mang, ‘Tôi đang nằm bệnh gần chết cũng kinh sợ mà ngồi bật dậy’ chẳng lẽ câu sau không phải ‘Cười hỏi khách từ nơi nào đến’ hả?
Thời Hạ vẫn nhìn bài thi tự nhiên, bài thi Ngữ Văn để trên chồng sách vở vừa khéo từ góc độ của Thịnh Thác Lý có thể nhìn thấy, lại đúng bài kiểm tra chính tả. Cậu ta cầm bài của Thời Hạ cười to ra tiếng, “Thời Hạ, cậu tài năng thế, sắp chết mà còn ngồi dậy, cười hỏi khách từ nơi nào đến, ha ha ha ha, ha ha ha”
Thời Hạ nổi danh chỉ bởi một câu thơ, đương nhiên công đóng góp quan trọng là của Thịnh Thác Lý.
Cô giáo vốn dĩ không muốn tiết lộ tên nhưng không ngờ lại có người nói hộ mình.
Nhờ câu thơ này không chỉ khiến đám học sinh lớp sáu thậm chí là cả khối 11 nhớ kỹ tên Thời Hạ.
Công nhận, người này đặc biệt có tài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận