“Thời Hạ đi thôi.” Mạc Mạt chạy tới thân thiết ôm cánh tay Thời Hạ.
“Hôm nay tớ không đi xe đạp, bố tớ đón.” Thời Hạ thu dọn sách vở trên bàn.
“Vậy cậu đi lấy xe với tớ đi.” Mạc Mạt kéo cô ra ngoài, “Về thôi, tớ đói sắp chết rồi.”
Thời Hạ đeo cặp theo Mạc Mạt rời khỏi phòng học.
Dọc đường đi Mạc Mạt ríu rít nói không ngừng, lúc thì cằn nhằn bài kiểm tra quá khó, lúc thì lại phàn nàn về bạn cùng bàn không có tiếng nói chung.
Thời Hạ chỉ lẳng lặng nghe rồi gật đầu đáp lại, cũng không biết trả lời thế nào.
Thường ngày cô cũng không thích trò chuyện, Mạc Mạt tập mãi thành quen cho nên không để ý lắm.
Hai người dắt xe từ bãi đỗ ra đến cổng trường, “Cậu ngồi bên cạnh Thẩm Nhất Thành không sao chứ?”
Thời Hạ cười, “Vẫn ổn mà, ngoại hình Thẩm Nhất Thành không tồi, cứ coi như cảnh đẹp ý vui đi.”
“Hả?” Mạc Mạt nhìn thoáng qua chỗ đỏ trên trán Thời Hạ, cảm thấy có khả năng ngã đến mức hỏng đầu rồi.
Thẩm Nhất Thành học tập tốt, quan trọng hơn là dáng vẻ rất đẹp mắt, kể cả đứng ở đâu đi nữa cũng loá mắt trong đám người.
Kiểu nam thần như Thẩm Nhất Thành rất được nhiều nữ sinh để ý, Thời Hạ từng nói, “Mạc Mạt, phiền cậu lần sau đừng đề cập cái tên Thẩm Nhất Thành trước mặt tớ.”
Tính cách Thời Hạ vốn ôn hòa, Mạc Mạt chơi thân với cô một thời gian dài như vậy, đó là lần đầu tiên thấy Thời Hạ lạnh mặt nói chuyện.
Hai người tạm biệt nhau, Thời Hạ đứng quan sát xung quanh cũng chưa thấy xe của Thời Gia Hoan tới.
Cô đứng chờ ngoài cổng trường, tiện thể nhìn lại ngôi trường 1 cách toàn diện.
Tốt nghiệp xong cao trung, Thời Hạ rời khỏi Cẩm Thành học đại học, học đến năm 2 thì Thời Gia Hoan cũng rời Cẩm Thành, đến thành phố cô đang ở làm kinh doanh.
Từ đó về sau Thời Hạ cũng chưa 1 lần quay lại trường.
Cô không hề biết sau này Nhất Trung thay đổi thế nào, còn bây giờ nó vẫn giống y hệt trong trí nhớ của cô.
Trường phân ra 2 khu riêng biệt: khu phía đông và phía tây, khu phía đông diện tích khá lớn, năm trước được xây dựng lại làm khu vực học của lớp 10 và 11, khu phía tây có 2 toà nhà cũ 3 tầng, 1 toà thường gọi là Bắc Đại, toà còn lại là Thanh Hoa, học sinh lớp 12 đã phải ở đây vất vả trải qua học hành.
Năm tháng học cao trung của Thời Hạ không thể không nhớ lại.
“Thời Hạ, sao cậu chưa về thế?” Lý Hoàn xách phần cơm hộp đi về phía trường học.
Học sinh nội trú thường không thích ăn cơm trong căn tin, hàng ngày thời gian ăn tối gần sát giờ tự học nên trường sẽ không cho phép ra khỏi cổng, vì thế rất nhiều học sinh đành tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi ăn một bữa cơm ngon.
Thời Hạ cũng muốn biết tại sao mình chưa về.
Thời Gia Hoan đâu rồi?
Thời Hạ đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy bóng dáng Thời Gia Hoan mà chỉ thấy cuộc gọi của ông gọi đến.
Trên màn hình chiếc điện thoại Nokia màu đen cứng nhắc hiện lên chữ “Bố”.
“Hạ Hạ à, trưa nay bố có tiệc xã giao nên không thể đi đón con, con tự bắt xe về nhé.” Tiếng nói ngà ngà say của Thời Gia Hoan truyền đến.
Thời Hạ cúp máy, nhìn ánh nắng ban trưa chói chang suy nghĩ, bắt xe từ đây về tới chỗ cô thuê chắc cũng phải mất hơn trăm tệ.
Làm sao mà có nhiều tiền như vậy chứ?
Thời Hạ đeo cặp đi được khoảng 10 phút mới đột nhiên tỉnh táo lại, bây giờ cô là Thời Hạ 18 tuổi, không phải là người nghèo đến nỗi chỉ có mấy chục tệ, đi 3 4 tiếng mới về đến nhà, cũng không cần phải về lại căn nhà thuê kia nữa.
Bây giờ cô là người có tiền.
Thời Hạ đứng bên đường vẫy một chiếc taxi.
Từ trường học về đến nhà cùng lắm mất mười phút, tính ra cũng chỉ có 5 tệ.
Xe taxi dừng lại trước cửa tiểu khu, ngay đó là siêu thị nhỏ của mẹ Thẩm Nhất Thành.
Cửa hàng phải thuê, ông chủ là Thời Gia Hoan .
Xung quanh chủ yếu mọi người chỉ mở mấy cửa hàng tạp hoá, siêu thị này mở ngay cửa tiểu khu lại bán đủ loại thực phẩm rau dưa củ quả vì thế rất tiện lợi.
Mẹ của Thẩm Nhất Thành là người rất có đầu óc buôn bán.
Ít nhất Thời Hạ có thể nhìn ra được bà ấy còn ưu việt hơn cả Thời Gia Hoan.
Thời Hạ vẫn không hiểu được tại sao ông lại yêu thích công việc kinh doanh đến thế, mãi đến khi Thời Gia Hoan nhảy lầu thì cô mới hoàn toàn hiểu ra.
Ông trời đã cho cô biết, người tâm địa thiện lương hay thành thật cỡ nào đi nữa, cuối cùng vẫn không tránh nổi kết cục thê thảm.
Thời Hạ xuống xe, thuận tiện liếc mắt vào phía không gian nhỏ của siêu thị đang để cửa mở, từ góc độ của Thời Hạ vừa vặn thấy được Thẩm Nhất Thành đang ăn cơm.
Trong mâm cơm có 3 món mặn 1 món canh, mẹ Thẩm Nhất Thành đang ân cần gắp thức ăn cho anh.
Thời Hạ bĩu môi, cúi đầu đi vào tiểu khu.
Đã bao nhiêu năm cô chưa ăn cơm nhà?
Rất nhiều năm rồi.
Từ khi mẹ cô qua đời dường như cô chẳng còn cơ hội này.
Thời Hạ về đến nhà, bên trong không có ai cũng không có chút hơi ấm.
Thời Gia Hoan rất bận, luôn vội vội vàng vàng, thời gian ở nhà rất ít, Thời Hạ mấy ngày cũng không thấy ông cũng là chuyện thường tình.
Mất một lúc cô mới tìm được một gói mì trong bếp.
Đang lấy nước sôi Thời Hạ đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Buổi chiều kiểm tra các môn tự nhiên phải làm sao bây giờ?
Sinh Lý Hoá.
Năm Thời Hạ thi đại học, cô nhớ rất rõ điểm tổng 3 môn là 240, cô chỉ thi được 120 điểm.
Có thể nói là rất kém cỏi.
Mà đối với hiện tại mà nói, có thể sẽ trực tiếp ôm trứng vịt về.
*
Thẩm Nhất Thành rảo bước đi trên hành lang, một mùi hương cay nồng của mì gói bay đến, lông mày anh lập tức nhăn lại.
Đối vừa người vừa ăn cơm xong thì cái loại mùi vị này quá khó ngửi.
Đi theo cầu thang lên trên mùi ngày một nồng.
Thời Hạ ôm bát mì ngồi ngay trước cửa cầu thang tầng 3 ăn.
Bước chân Thẩm Nhất Thành dừng lại, anh vô cảm nhìn con người đang ăn mì kia.
Tiểu khu Thời Hạ đang ở mới được hoàn thiện xây dựng vào năm ngoái, là tiểu khu lớn nhất toàn huyện, bố Thời Hạ cảm thấy nơi này có tiềm năng đầu tư cho nên ông mua liền hai căn hộ: 301 và 302.
Mà hiện tại 302 là nhà của Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành muốn về nhà thì phải đi qua người Thời Hạ, mà cô lại chiễm chệ ngồi ngay chính giữa cầu thang, hai bên để chừa lại lối đi nhỏ.
Cô ngồi đây mục đích chính là chờ Thẩm Nhất Thành về.
Nuốt xong mì, Thời Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Thẩm Nhất Thành, đôi mắt anh thon dài, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn qua có chút lạnh nhạt.
Lúc này toàn bộ ánh mắt anh không chút che dấu ghét bỏ bát mì của cô.
Thời Hạ đã nhiều ngày nghĩ tới cảnh nói chuyện với Thẩm Nhất Thành, sau khi chết đi sống lại cô phải nói câu gì với Thẩm Nhất Thành 18 tuổi đây?
Thật ra những năm tháng kia cô và anh không có nhiều mâu thuẫn, chỉ khi Thời Gia Hoan và mẹ Thẩm Nhất Thành có ‘ ái muội ‘, Thời Hạ sẽ ầm ĩ nhưng trước nay chỉ ầm ĩ với ông, đối với Thẩm Nhất Thành và mẹ anh, Thời Hạ luôn làm như không thấy.
Xung đột lớn nhất cùng lắm cũng chỉ là lần Thẩm Nhất Thành oan uổng đẩy cô, trải qua lần đó, quan hệ giữa cô và anh gần như đóng băng, từ việc làm như không thấy thành không thấy.
Lần sau gặp lại là chuyện mẹ anh bị ung thư, mùa hè khi thi đại học xong thì bà mất.
Trên hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Thẩm Nhất Thành ngồi xổm ôm đầu khóc ngoài cửa nhà xác.
Sau khi mẹ cô mất, Thời Hạ một lần nữa tiếp xúc cận kề với cảnh chết chóc, một người vẫn luôn xuất hiện trước mắt chỉ trong khoảng khắc đã không còn.
Ngày ấy thời tiết rất oi bức, không nghe ra được tiếng ve kêu.
Thẩm Nhất Thành ấn cô lên tường bệnh viện hôn ngấu nghiến.
Mất một lúc Thời Hạ mới hiểu được nụ hôn kia không phải là nụ hôn đơn thuần, nó giống như một loại phát tiết để tìm kiếm một người có thể san sẻ nỗi tuyệt vọng ấy.
Có lẽ chỉ trong một giây, Thời Hạ cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ cũng không còn quan trọng, cô và Thẩm Nhất Thành đang *đồng bệnh tương liên(1).
Thời Hạ muốn ôm anh.
(1)Đồng bệnh tương liên: Thông cảm lẫn nhau
Thẩm Nhất Thành nói, “Cậu về đi.”
Cô và anh giống như hai đường thẳng, khoảnh khắc kia vừa chạm vào liền tách ra, sau đó tiếp tục kéo dài về phía khác.
Thời Hạ ôm bát mì, trong đầu nghĩ xem nên nói chuyện cùng Thẩm Nhất Thành thế nào.
Hồi lâu sau vang lên tiếng còi xe ồn ào dưới đường.
Thời Hạ giật mình, cô và Thẩm Nhất Thành cùng nằm lên bàn mổ, cô trở về năm mười tám tuổi còn Thẩm Nhất Thành thì sao?
Có phải cũng trọng sinh giống cô hay không?
Thời Hạ đột nhiên nhìn về phía Thẩm Nhất Thành.
Vẻ mặt anh không kiên nhẫn, đang định bảo người ngồi ăn mì tránh ra.
Thời Hạ đột nhiên mở lời, “Thẩm Nhất Thành, thận cậu còn khoẻ chứ?”
Dáng người thẳng tắp dường như sắp chạm đến tường cầu thang hơi ngẩn ra, người con gái này chắc chắn là bị va chạm đến nỗi có bệnh rồi.
Thẩm Nhất Thành mông lung nhìn cô, đột nhiên lùi về sau 1 bước dựa vào tường, cong một chân lên, giọng điệu nhàn nhạt, “Muốn thử?”
Thời Hạ, “….”
Có thể xác nhận đây không phải là Thẩm Nhất Thành đi ngắm núi lửa sau đó quay về hiến thận cho cô rồi.
“Cmn cậu giữ lấy mà dùng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận