Thẩm Nhất Thành làm bài rất nhanh, trong lúc Thời Hạ nhẩm thời gian giải bài thứ hai , anh đã làm xong cả đề, ngay cả bài điền vào chỗ trống cũng được lấp kín.
Mà Thời Hạ thì bài thứ hai còn chưa làm xong.
Khi Thời Hạ liếc mắt sang nhìn bài, Thẩm Nhất Thành đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau .
Tim cô hẫng một nhịp .
Không phải động lòng , là điển hình của việc có tật giật mình.
Thẩm Nhất Thành có vóc dáng cao ráo, không nhầm thì đã một mét tám sáu, chân rất dài, đối với một cô gái còn thừa nhiều chỗ thì anh ngay cả chỗ để chân còn thiếu .
Thẩm Nhất Thành một chân duỗi ra lối đi, hững hờ thả lỏng , tướng ngồi nghênh ngang như một tiểu đại gia .
Áo sơ mi thả bung hai cúc, nửa lộ nửa hở , xứng với biểu tình trên mặt anh lúc này, có thể nói là tương đối…… Có chút áp bách.
Thời Hạ thật ra không có lúng túng, dũng cảm nhìn Thẩm Nhất Thành vài giây, tầm mắt di chuyển , bình tĩnh liếc bài thi của anh, sau đó cúi đầu xuống viết vào bài thi của của mình một dãy đáp án BBCBA.
Cuối đề, Thẩm Nhất Thành chọn D, nhưng nghĩ đến việc trước đây Thẩm Nhất Thành hầu như đều đứng nhất môn lịch sử, Thời Hạ cảm thấy không nên chép hết mới hợp lý.
Không cẩn thận chép bài đệ nhất cao trung, loại mùi vị này cũng cũng không phải quá tốt.
Trắng trợn cóp bài như vậy, Thẩm Nhất Thành lại không phải người ngu, sao lại nhìn không ra.
Lập tức ở lần kế tiếp Thời Hạ liếc mắt sang, Thẩm Nhất Thành bình tĩnh nâng cánh tay lên……
Che bài thi kín mít.
Thời Hạ, “……” Là một người đàn ông nhưng Thẩm Nhất Thành thật thực sự thù dai.
Bài thi toán học của Thời Hạ còn một mặt để trống phía sau.
Thẩm Nhất Thành lộ ra vẻ không thể chép được, Thời Hạ nghĩ không bằng nhìn bài của bạn mới ngồi cùng bàn Lý Hoàn đi.
Lý Hoàn hào phóng hơn Thẩm Nhất Thành nhiều, mở bài thi ra cho Thời Hạ tùy ý cóp.
Thời Hạ xem xét trái phải , hồi lâu cũng từ bỏ .
Thành tích của Lý Hoàn…… Không kém cô là mấy…..
Thời Hạ cũng không hứng thú đem một cái đáp án đã biết là sai viết lên bài mình.
Lý Hoàn, Lý Hoàn, vừa nghe chính là tên của học bá mà!
Hiện thực thảm khốc nói cho Thời Hạ biết rằng , không nên lấy tên nhìn người.
Còn hơn mười phút là thu bài, trong phòng học bắt đầu xuất hiện tiếng hỗn loạn.
Mọi người đều nghỉ hè xong mới ôn tập, ai cũng như ai .
“Thành ca, Thành ca……” Phía trước Thời Hạ có một bạn nam sinh đang dựa vào tường đôi tay đặt ở miệng loa loa kêu gọi, “Đáp án, đáp án, mau mau……”
Thẩm Nhất Thành nằm nhoài trên bàn nhắm mắt ngủ, nghe được tiếng, cũng không ngẩng đầu lên bèn rút bài thi bên dưới người mình ném sang.
Thời Hạ tâm tâm niệm niệm chờ đợi đáp án bài thi , thế mà cứ như vậy, rơi vào tay người khác .
Người nọ bắt được bài thi, mặt mày hớn hở.
Thời Hạ nhìn tới mức mí mắt giật giật.
“Làm gì đấy?”Thầy giáo đang sắp xếp tài liệu toán học trên bục giảng đứng dậy , trừng mắt, “Đều là bài của chính mình , đừng có mà ngấp nghé , nghỉ hè không ôn tập cho tốt, cả ngày làm này kia năm sáu bảy tám lần, có ích sao ? Lúc thi đại học còn có thời gian cho các cô cậu cùng nhau mở tọa đàm thảo luận đáp án như này không?”
Thầy giáo Toán học bắt đầu đi xuống, chắp tay sau lưng thong thả nhìn quanh.
Nơi thầy đi qua thì đám học sinh ngoan ngoãn , múa bút thành văn, không để ý một chút liền nhanh tay mở hội chép đáp án.
Thầy Toán đi quanh một vòng , vô cùng đau đớn, không cần suy nghĩ cũng biết, đám nhãi ranh này thực sự đã có một kỳ nghỉ hè happy .
Thầy giáo đi tới bên cạnh Thẩm Nhất Thành, làm bộ lơ đãng nhìn bài thi dưới cánh tay anh, một bên xem một bên vừa lòng gật đầu.
Bài thi này quả thực có hiệu quả dập lửa tức giận trong lòng thầy.
Thấy Thẩm Nhất Thành đang ngủ, thầy giáo gõ gõ mặt bàn, “Một đề nữa đâu?”
Qua năm sáu giây, Thẩm Nhất Thành mới ngồi thẳng dậy, tầm mắt nhìn thoáng qua bạn học ngồi trên Thời Hạ, sau đó bắt đầu chậm rì rì tìm bài thi trên bàn mình .
Chính xác trên bàn chỉ có một tờ đề , ngay cả nháp cũng không thấy, Thẩm Nhất Thành tìm ba lần, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía thầy , vẻ mặt vô tội, “Thầy ơi, một đề nữa của em đâu ?”
Đề còn lại của Thẩm Nhất Thành đâu ?
Tâm tình nảy lửa của ông vừa hạ xuống lại một lần nữa cuộn lên.
Có bao nhiêu năm chưa từng nói lời thô tục rồi?
Bài thi cậu đâu ?
Cậu hỏi tôi , tôi hỏi ai đây?
Thẩm Nhất Thành thế mà lại rất bình tĩnh, trực tiếp làm lơ thầy giáo đang thay đổi nét mặt, hơi hơi nghiêng đầu, “Thầy, em làm phiền một chút.”
Thầy giáo theo bản năng lùi ra phía sau.
Thẩm Nhất Thành khom lưng nhặt ít giấy từ bàn dưới lên, chậm chạp ép ra cho bằng phẳng, sau đó mở lời, “Thưa thầy đây là bài thi của em .”
Thầy giáo nhìn qua một cái, tức nổi gân, “Em , cầm bài lên bục giảng ngồi.”
Ngày hôm nay , biết nhiều hơn một điều , Thẩm Nhất Thành có thể làm chuyện này.
Thẩm Nhất Thành theo thói quen, bình tĩnh không gợn sóng đứng lên, cầm bài thi, ở cuối lớp học, đi qua mấy tiếng đè nén khúc khích lên bục giảng, ngồi ở vị trí của thầy giáo .
“Cười cái gì? Đều viết xong hết rồi à ? Viết xong thì nộp bài đi .” Đáng giận nhất là đáp án trên bài thi kia đều đúng , ông muốn tìm lí do để giáo huấn cậu ta cũng không có.
Trong phòng học tức khắc im lặng.
Thầy giáo toán học đi tới chỗ của Thẩm Nhất Thành xem xét một lượt, ý đồ tìm ra là ai chép bài của Thẩm Nhất Thàn , liền nhìn đến bài thi của Thời Hạ……
Nhịn không được ông liền nhìn qua góc ghi tên bên trái , Thời Hạ.
Nhìn qua bài một chút , xác nhận đây là một học tra yếu môn Toán!
Thời Hạ cũng bị đè nén, bài thi của Thẩm Nhất Thành cô còn chưa đụng tới, còn giúp cái tên Thịnh Thác Lí kia làm trò dở hơi , ném bài thi xuống dưới chân Thẩm Nhất Thành.
Cô làm gì có ý đồ gì đâu chứ?
*
Một buổi sáng bốn tiết học , hai tiết kiểm tra văn, hai tiết kiểm tra toán, thi xong thì tan học.
Trong trường học phân ra học sinh ngoại trú ,nội trú , nhà gần thì học ngoại trú, nhà xa thì ở lại trường.
Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành đều là học sinh ngoại trú.
Thịnh Thác Lý một bên thu xếp sách vở , một bên nói lời cảm ơn với Thời Hạ , “Ân cứu mạng này , về sau tôi sẽ hậu tạ thật kĩ.”
“Ân cứu mạng là lấy thân báo đáp, cứ được đà lấn tới, không văn hóa, thật đáng sợ.” Bạn cùng bàn của Thịnh Thác Lí trêu ghẹo cậu ta.
Thời Hạ không quan tâm việc có công hay không, hiện tại cô còn có một việc vô cùng tò mò , “Ba mẹ cậu thích đảo Santorini (Thánh Thác Lí Ni) sao?”
Thịnh Thác Lý sắc mặt tức khắc thay đổi, hai người ở cự ly như vậy gần, Thời Hạ có thể lấy mắt thường nhìn được cằm cậu ta đang run rẩy.
Người xung quanh còn chưa đi, nghe được lời này, tức khắc sôi trào lên, toàn bộ phòng học đều là tiếng cười.
Thịnh Thác Lý run rẩy nửa ngày, chắp tay, bi phẫn nói, “Chúng ta huề nhau.”
Thời Hạ không biết chính mình vô tâm đâm vào nỗi đau của Thịnh Thác Lý.
Mẹ của Thịnh Thác Lý là một nữ thanh niên văn nghệ , đặc biệt thích đảo Santorini (Thánh Thác Lí Ni), vừa lúc gả cho ông chồng họ Thịnh, chính mình họ Lý, cho nên
Cái tên này, Thịnh Thác Lý trốn không thoát.
Thời Hạ nghe được tất cả mọi người đều đang cười, bỗng nhiên hiểu ra mình đang đả kích tên tiểu tử này, thiếu niên tuổi dậy thì có chút mẫn cảm, bởi vì tên đã bị cười nhạo mà tạo thành bóng ma tâm lí.
Thời Hạ cảm thấy nên nói lời xin lỗi, “Thịnh..”
“Thành ca, đi thôi” Thịnh Thác Lý đeo cặp sách trên vai, cùng Thẩm Nhất Thành một trước một sau đi ra ngoài phòng học, vừa đi vừa lên tiếng hát vang, “Tên tôi là Thịnh Thác Lý, đảo Santorini (Thánh Thác Lí Ni), nó là một đảo nhỏ mỹ lệ , đó là nơi đến trong mộng của tôi”
Trong phòng học có người vỗ bàn cười tới sắp ngất.
Mí mắt Thời Hạ giật hai cái, cảm thấy hình như mình đã xem thường năng lực thừa nhận của đứa nhỏ này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận