Hôm sau, Thời Gia Hoan lái xe đưa Thời Hạ đi học.
Thời Hạ tới trường khi tiết tự học vừa mới bắt đầu, cô tới văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp họ Lưu, là một người trẻ tuổi, mới tốt nghiệp đại học chưa tới hai năm.
Một khối thường phân ra nhiều lớp , học sinh giỏi, điểm cao thì vào lớp chọn một hoặc lớp chọn hai.
Nếu vào hai lớp đó, ý trên mặt chữ, những học sinh thành tích tốt đều tụ tập trong hai lớp này, giáo viên giỏi nhất của trường cũng tới hai lớp để dạy .
Một số học sinh đương nhiên cũng được xếp lớp không công tâm, có giáo viên dày dặn kinh nghiệm, ai mà không muốn cho con tới đó ?
Nếu đã dạy học có kinh nghiệm, tỉ lệ học tập cao hơn , sẽ có nhiều sự lựa chọn, hai bên một trò một thầy giúp đỡ lẫn nhau, dần dần tạo ra sự chênh lệch với lớp phổ thông.
Đối với một giáo viên vừa mới tốt nghiệp đại học hai năm, điều hiển nhiên là bị phân tới lớp sáu.
Thời Hạ đi theo thầy Lưu vào lớp.
Vừa đúng thời gian tự học, mọi người bất mãn ngồi đọc bài, sau khai giảng , nhà trường tổ chức thi khảo sát, muốn xem xem kỳ nghỉ hè vừa rồi học sinh có tự giác học hành không, thuận tiện sắp xếp thành tích các lớp.
Ai cũng vui vẻ chơi đùa trong dịp nghỉ hè, bài vở quăng tận đâu rồi, mặc dù có thi khảo sát chăng nữa, lúc nhất thời cũng không có cách nào nhét hết được kiến thức vào đầu, cho nên một nhóm trong lớp đều ngủ gà ngủ gật .
Thầy Lưu giới thiệu sơ qua về Thời Hạ.
Hôm qua lớp sáu sắp xếp lại, mười mấy người chuyển đi, mười mấy người chuyển tới, nhưng hơn nửa thì toàn bạn học cũ .
Nếu là trước kia, khi giáo viên giới thiệu mình , Thời Hạ sẽ mặt đỏ tai hồng, bừng bừng cúi mặt , còn đặt vào hoàn cảnh hiện tại thì ….. Không có biểu cảm .
Da mặt có thể nói là vô cùng dày.
“Thời Hạ, Thời Hạ” có người kích động vẫy tay với cô.
Thời Hạ nhìn qua, nhiều năm như vậy, gương mặt bạn học cũng không nhớ nổi, nhưng người này cô vẫn nhớ, là bạn thân kiêm hàng xóm Hạ Mạt.
Hạ Mạt trước kia cùng học chung mười năm với Thời Hạ , ngồi cùng bàn một năm, con người Thời Hạ tính tình ôn hòa, đối với ai cũng rất tốt nhưng không phải người dễ biểu đạt tình cảm, cùng Hạ Mạt chơi thân , có lẽ là do tính cách phù hợp , lại ở gần nhà đi!
Đôi môi Thời Hạ khẽ cong lên.
“Thời Hạ, em ngồi đó đi.” Chủ nhiệm lớp chỉ vào vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Thời Hạ nhìn qua, vị trí gần sát hành lang .
Thời Hạ cao một mét sáu tám , lại gầy, ngồi ở phía sau cũng không có gì phản bác.
Cô ôm sách vở đi đến vị trí của mình, không dấu vết nhìn qua một vòng lại không thấy được gương mặt đáng sợ mà cô muốn nhìn.
Thời Hạ ngồi xuống , bạn cùng bàn quay qua tươi cười chào hỏi.
Thời Hạ liếc nhìn một cái , dựa vào ký ức mơ hồ mà cô có thể nhớ thì bạn mới ngồi cùng bàn không phải ở lớp cô , nên cô không biết.
Bạn mới tên Lý Hoàn, là học sinh cũ của lớp sáu.
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, liền bắt đầu đọc sách, chủ nhiệm lớp chưa dạy, đi qua đi lại trong phòng học, gọi mấy người ngái ngủ dậy, chỉ trích học sinh đến trễ.
Thời Hạ nhìn phiên âm tiếng Anh , cảm thấy nhìn cái gì cũng không ổn, vô cùng xa lạ, hiện tại, cô mới lo tới cuộc thi khảo sát.
Cẩm Thành không phải là một thành phố lớn , có hai trường cao trung liền nhau, một trường là Nhất Trung, một trường là Nhị Trung, Nhất Trung cao hơn Nhị Trung một bậc, học sinh toàn thành phố đều tập trung ở hai trường này, cho nên tương đối nhiều, một lớp có tới năm mươi hoặc sáu mươi người.
Lớp của Thời Hạ có 58 người, theo như xếp hạng cuối học kỳ lần trước, Thời Hạ xếp ở số ba lăm trong lớp, mà lấy trình độ hiện tại đi thi, không cần nhìn cũng biết .
“Sao bây giờ mới đến, em nhìn xem lúc này là mấy giờ rồi?”
Tiếng ồn trong phòng đột nhiên giảm xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, sau đó hi hi ha ha bắt đầu cười.
Buổi sáng này đã không biết là ngày thứ bao nhiêu , bộ mặt của lớp đúng là quan trọng, trừ bỏ học tập, cái gì cũng không thể so với lớp khác.
“Bây giờ là 7 giờ 50, thầy à, nên kết thúc tiết học rồi !”
Tiếng nói thuộc về thiếu niên thanh lãnh, ở tuổi vỡ giọng còn mang theo chút khàn khàn, xuyên qua không gian , bay thẳng đến tai Thời Hạ .
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu từng trận, trong phòng học cười vang một góc, chủ nhiệm cũng không nhịn được cười một tiếng.
Mùa hè nắng rực, hốc mắt Thời Hạ cũng đỏ theo.
Thời Hạ áp cảm xúc của mình xuống, chậm rãi ngẩng đầu.
Xa cách chín năm , Thời Hạ gặp lại học sinh cao trung Thẩm Nhất Thành.
Áo sơ mi trắng để bung hai cúc , áo khoác màu lam buộc nhẹ bên hông , cặp sách tùy ý đáp trên vai, cổ áo còn đeo một cái tai nghe màu trắng năng động, cứ như vậy thoải mái bước vào phòng học.
Thiếu niên mười tám tuổi , ngũ quan rõ ràng , sạch sẽ , là độ tuổi rực rỡ nhất đời người.
“Mau vào chỗ , chuẩn bị một chút, tiết tiếp theo làm bài khảo sát .” Chủ nhiệm lớp vẫy vẫy tay với anh, trong giọng nói không chút trách cứ.
Mọi người tập mãi cũng thành thói quen, chủ nhiệm lớp tuổi không lớn, với bọn họ cũng không có quá nhiều sự khác biệt, luôn hiền lành, huống chi người này là Thẩm Nhất Thành, cũng không gì đáng trách.
Thẩm Nhất Thành chính là thiếu niên đứng đầu lớp 11 Nhị Trung , cũng là đứng đầu Cẩm Thành, không chỉ được giáo viên của cả lớp sáu cưng chiều , mà còn được tất cả các giáo viên nhị trung nâng niu, ngoại trừ chủ nhiệm của một số lớp nghệ thuật.
Sơ trung lên cao trung, Thẩm Nhất Thành dành được số điểm cao nhất thành phố, trực tiếp tiến vào lớp chọn 1, trở thành người quan trọng nhất cần bồi dưỡng.
Chưa tới một tuần, Thẩm Nhất Thành đến tìm hiệu trưởng xin đổi lớp , không khí của lớp 1 bí bách khó chịu, tạo áp lực cho anh, nếu còn tiếp như thế sợ là sẽ trầm cảm, thành tích giảm sút.
Thẩm Nhất Thành không tìm chủ nhiệm lớp cũng không tìm chủ nhiệm khối , trực tiếp tìm hiệu trưởng, cho nên ngay lập tức được chuyển lớp, chủ nhiệm lớp chọn 1 cùng các giáo viên khác đều sợ ngây người , Thẩm Nhất Thành ôm sách của mình chuyển tới lớp sáu — không khí học tập nơi đây là nhẹ nhàng nhất.
Một vài giáo viên dạy lớp trọng điểm đều có chút kiêu ngạo trong nội tâm , bọn họ dạy lớp của học sinh đứng nhất thành phố, như vậy cũng gián tiếp khẳng định họ có năng lực . Thế mà Thẩm Nhất Thành quay lưng , đâm một dao vào tim họ.
Dạy tốt tới mấy, đệ nhất thành phố cũng không còn ở lớp họ nữa.
Vốn dĩ bọn họ khoác lác trước mặt các giáo viên khác, chính là bởi vì có Thẩm Nhất Thành, nên mới được nể nang.
Mỗi lần thi cử, luôn có giáo viên đến xem thành tích, hỏi, “Tôi xem xem lần này các lớp đứng đầu và Thẩm Nhất Thành có kém đi không?”
Thẩm Nhất Thành đi đến bên cạnh Thời Hạ , dừng bước chân, nghiêng mắt nhìn qua.
Thời Hạ trên trán dán một cái băng cá nhân.
Vốn dĩ buổi sáng Thời Gia Hoan định băng gạc trắng lại cho cô , miệng vết thương vẫn còn đỏ, Thời Hạ thật sự không đủ dũng khí đeo băng gạc ra cửa, vì thế liền dán cái băng keo cá nhân lên.
Thẩm Nhất Thành đứng ở đó không đi , Thời Hạ lại không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, cúi đầu hồi lâu, đôi chân dài bên cạnh bàn không hề nhúc nhích, Thời Hạ rốt cuộc nhịn không được lúng túng, duỗi tay định tháo cái băng dán cá nhân ra.
Đôi chân bên cạnh lập tức di chuyển , kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.
Thời Hạ ngẩng đầu, tức khắc cả người đều khựng lại.
Chỗ của Thẩm Nhất Thành ngay bên cạnh cô , chỉ cách cô có một dãy để đi lại.
Tuy rằng cô cùng với Thẩm Nhất Thành coi như đã xóa nợ, anh cũng trả lại cho cô một quả thận , nhưng hiềm khích là tự cô đồng ý xóa bỏ, anh ở mười tám tuổi cái gì cũng không biết , càng không nghĩ đến nhiều năm về sau sẽ đem vật quan trọng của đàn ông hiến cho Thời Hạ, cho nên lúc này Thẩm Nhất Thành vẫn là người oan uổng bị cô đổ oan.
Thẩm Nhất Thành thích ghi thù như vậy , ngồi thế này là muốn chỉnh cô đến mức nào đây ?
Thẩm Nhất Thành từ đầu tới cuối không cho cô vào mắt , giống như đối với cô không quen biết.
Thời Hạ dùng sách che mặt , cậu ta tốt nhất là coi mình như xa lạ.
Thi khảo sát cũng không phải thi chính thức, ngồi ngay tại lớp làm bài , giáo viên chủ nhiệm tự trông, trong vòng một ngày tất cả các môn sẽ đều làm xong.
Tiết đầu thi văn, viết Hán tự, lại nói trước đây Thời Hạ học văn cũng khá cho nên hiện tại miễn cưỡng có thể ứng phó.
Tiết hai thi toán, Thời Hạ chính thức game over.
Đây đều là cái vẽ bùa quỷ quái gì hả ?
Hiện tại Thời Hạ xếp thứ 35 trong lớp, lần thi khảo sát này sẽ tụt hạng , Thời Hạ không chút nghi ngờ cô có thể vinh quang đứng đầu bảng, đương nhiên là từ dưới lên trên rồi.
Tuy rằng nội tâm cô hiện tại đã là một bà cô già héo , nhưng dù sao bề ngoài lại là Thời Hạ của mười tám tuổi , vẫn cần chút sĩ diện.
Sau ba mươi giây, Thời Hạ liền ra quyết định, đó chính là gì .
Gì đây?
Cách một lối đi nhỏ kia chính là đệ nhất cao trung toàn thành phố mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận