Thời Hạ ở bệnh viện đã 3 ngày.
Cảm giác 3 ngày trôi qua dài như cả thế kỷ.
Thời Hạ nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà đến phát ngốc, theo bản năng với tay sờ hộp thuốc phía dưới gối, nhưng lại không tìm thấy gì cả.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đeo kính mặc tây trang đi vào, “Hạ Hạ, con thích bánh bao nhất, có muốn ngồi dậy ăn một chút không?” Giọng điệu còn mang theo chút lấy lòng.
Thời Hạ im lặng hồi lâu, mới chậm rãi chuyển tầm mắt qua, đã ba ngày, cuối cùng Thời Hạ cũng phải tiếp nhận sự thật, người bố vì phá sản đã nhảy lầu của cô vẫn còn sống.
Không, không thể nói như vậy, nói một cách chính xác là, Thời Hạ trở về năm 18 tuổi.
Năm đó Thời Hạ vẫn đơn thuần non nớt, bố cô có rất nhiều tiền, không vì phá sản mà nhảy lầu, chưa kể Thẩm Nhất Thành vẫn ở Cẩm Thành, chưa rời đi.
Thời Hạ ngồi dậy, Thời Gia Hoan vội chạy tới đỡ, cô tức giận, “Chỉ bị xước một ít da đầu, còn chưa chết.”
Gia Hoan – cái tên này do ông nội đặt cho bố với hy vọng toàn gia sẽ được sung sướng, nhưng sau đó bọn họ lại tan nhà nát cửa, nghèo túng đến cực điểm, thật đáng châm chọc.
Thời Gia Hoan hơi sửng sốt, chạm vào trán Thời Hạ, thường ngày Thời Hạ không quá thích nói chuyện, kể cả có tức giận, cũng chỉ là đơn thuần tức giận mà thôi, đằng này lại có chút khiêu khích thậm chí là mang theo chút thô tục trong lời nói, con gái bảo bối ngoan ngoãn của ông chưa bao giờ từng nói như vậy.
Đối với tình cảm này của bố, Thời Hạ cảm thấy thật phức tạp, thời điểm ông nhảy lầu, Thời Hạ còn đứng ở dưới, tận mắt nhìn thấy cảnh ông nhảy từ trên xuống, đầu rơi máu chảy.
Thời Hạ gục bên người ông khóc lóc thảm thiết, đó là bố cô, người yêu chiều cô từ nhỏ đến lớn, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã không còn.
Nợ thì phải có chủ, khi Thời Hạ bị bức đến đường cùng, cô oán hận người đàn bà đã lừa tài sản của bố, ép ông đến mức nhảy lầu tự tử.
Trong hai năm thảm hại nhất, Thời Hạ đều nằm mơ mình đang mắng ông.
Qua hai năm đó, Thời Hạ rất nhớ bố, dù sao ông cũng là bố cô.
Nếu ông còn sống , cô không cần phải lẻ loi cô độc một mình, mặc dù sóng to gió lớn vẫn còn có nhà , nhưng bố không còn, bảo cô đi đâu tìm gia đình ?
Thời Gia Hoan nhấc chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường lên, để bánh bao và cháo lên bàn, sau đó vào toilet giặt sạch một cái khăn lông quay lại đưa cho Thời Hạ lau tay.
Phòng bệnh VIP, đương nhiên sẽ có nhà vệ sinh riêng , bệnh viện này gọi là Cẩm Thành , mấy năm nay rất nổi tiếng, viện phí cũng rất cao .
Nghèo khổ từng ấy năm bây giờ Thời Hạ khó lòng thích ứng, cô đã quên rằng trước đây mình là người có tiền .
Thời Hạ gắp một cái bánh bao nhỏ, nhấp một ngụm nước canh, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, trong trí nhớ .
Thời Gia Hoan đổ một ly nước ấm đặt lên bàn, cẩn thận hỏi, “Đầu còn đau không?”
Thời Hạ dừng đũa một chút, lắc đầu, “Không đau, có thể xuất viện.”
“Con đồng ý xuất viện ?” Thời Gia Hoan trên mặt vui vẻ, rõ ràng không nghĩ tới Thời Hạ sẽ đồng ý xuất viện.
Thời Hạ nhịn không được thở dài một hơi.
Haiz, không tìm đường chết sẽ không phải chết mà!
Tiếng gõ cửa khiến cuộc trò chuyện dừng lại , Thời Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bóng dáng người phụ nữ hiện lên rõ ràng, người này chỉ gõ cửa cũng không bước vào.
Nhưng Thời Hạ vẫn nhận ra bà ta là ai.
Thời Gia Hoan đương nhiên cũng thấy được, có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua Thời Hạ, cô liền cúi đầu ăn, giả vờ không phát hiện.
Thời Gia Hoan ho khan che dấu một tiếng, “Bố đi chuẩn bị nước ấm cho con, con cứ ăn trước đi.”
Sau khi rời khỏi phòng ông thấy Lâm Vận xách theo một túi trái cây đứng ở hành lang.
Người phụ nữ bốn mươi tuổi , khuôn mặt trắng nõn , vẫn giữ được nét xuân.
“Hạ Hạ sao rồi ? Có tốt lên chút nào không?” Vẻ mặt Lâm Vận trở nên sốt ruột.
“Không sao cả, chuyện này em không cần lo lắng.”
“Cái gì mà không lo lắng, đều do Nhất Thành xuống tay không biết nặng nhẹ, một người con gái trên trán để lại vết sẹo sẽ rất khó coi.”
“Bác sĩ nói da chỉ bị ảnh hưởng một chút……” Thời Gia Hoan hơi xấu hổ, “Kỳ thực là Hạ Hạ không chịu xuất viện ……” Chuyện này căn bản chỉ bị thương một ít trên trán.
Cửa bệnh viện không cách âm, mặc dù hai người đã cố tình đè thấp giọng, nhưng Thời Hạ mơ hồ vẫn có thể nghe được đại khái vấn đề.
Năm đó, sau khi Thời Hạ nghe được hai người nói chuyện, cô chạy ra vứt trái cây Lâm Vận mang tới rơi đầy sàn.
Mẹ vừa mất không đến nửa năm, bố đã bán chính căn nhà của mình cho một người phụ nữ mới ly hôn .
Mà người phụ nữ kia lại chính là tình đầu của ông.
Sau rất nhiều năm, Thời Hạ luôn suy nghĩ, nếu loại chuyện này phát sinh ở một người khác, cô sẽ thế nào ?
*
Trước khi Thời Hạ xuất viện, cô muốn bác sĩ kiểm tra thận toàn diện một lượt.
Bác sĩ rất kinh ngạc.
Thời Gia Hoan cũng vô pháp lý giải.
Một cô gái nhỏ mới 18 tuổi đầu, lý do gì lại muốn kiểm tra thận?
Thời Hạ kiên trì, Thời Gia Hoan tuy không hiểu nhưng ông cũng không ngăn cản, tóm lại là vì thân thể tốt cho nên kiểm tra một chút cũng không sao .
Thời Hạ cầm báo cáo kiểm tra , có chút hoảng hốt, lúc này thận trong người cô vẫn khỏe mạnh , đây là của Thẩm Nhất Thành sao ?
Sau khi cô và Thẩm Nhất Thành làm phẫu thuật xong, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô quay về năm 18 tuổi , còn Thẩm Nhất Thành ở đâu ? Còn sống sao?
Hôm nay cao nhị đã khai giảng, mà Thời Hạ ở bệnh viện bỏ lỡ ngày khai giảng đầu tiên, vì thế cô lấy sách giáo khoa ra đọc qua.
Sau đó trở nên bực bội .
Thời Hạ vốn là một người phụ nữ gần 30 tuổi , kiến thức cao trung cô còn nhớ cái được cái không
Có khi đã “chữ thầy trả thầy” từ lâu.
Ở bệnh viện ba ngày, Thời Hạ đã cảm thấy mãn nguyện, phải học tập cho tốt để thay đổi vận mệnh, lúc này nhìn quyển sách giáo khoa cao trung, Thời Hạ trông như quả cà tím héo.
Thời Hạ phát sầu khi đối diện với chồng sách giáo khoa , Thời Gia Hoan gõ cửa phòng bước vào.
Con gái nhà ông ngoan ngoãn , ôn hòa nhu thuận, duy nhất một điều là không hề yêu học tập.
Đánh đàn, ca hát, vẽ tranh, chỉ cần không liên quan đến học tập, cô sẽ cảm thấy hứng thú.
Thời Gia Hoan chưa bao giờ ép Thời Hạ học, chỉ cần Thời Hạ thích, ông đều đồng ý , học tập cũng không phải con đường duy nhất , chỉ cần Thời Hạ vui vẻ thì sao cũng được, nửa đời sau của cô chỉ cần dùng tiền của ông sống tốt, không cần phải mệt sống mệt chết học hành .
Thời Hạ nhìn ánh mắt của Thời Gia Hoan liền biết ông suy nghĩ gì , trong lòng thầm mắng một câu thô tục.
Nếu không phải bố cô dạy cô mấy cái tư tưởng nhà giàu , cô sẽ không coi thường việc học tập , trốn chui khắp nơi khi bị người ta bắt nợ , Thời Hạ thường xuyên ngồi ven đường đối diện viện nghiên cứu khoa học hút thuốc, nếu có thể cô sẽ nghiên cứu ra các loại đạn , lúc đó đám người đòi nợ kia còn dám đuổi theo cô sao?
“Hạ Hạ, chủ nhiệm lớp con gọi điện” Thời Gia Hoan nói chuyện có chút do dự.
“Vâng” Thời Hạ thất thần, “Sao thế ạ?” Muốn nghiên cứu đạn, hoá học vật lý cần phải học thật tốt đúng không?
“Không phải trường con xếp lại lớp sao, giáo viên gọi điện thoại báo cho bố xem con vào lớp nào. “
Hôm nay là ngày đầu tiên cao nhị khai giảng, trường học sẽ công bố danh sách học sinh các lớp, Thời Hạ không đi học cho nên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại trao đổi với phụ huynh .
Lúc ấy, Thời Hạ nhớ rõ cô được xếp tới lớp số sáu mà Thẩm Nhất Thành cũng ở đó.
Thời Gia Hoan ngồi trong phòng lắp bắp nói chuyện với cô .
“Bố , con được xếp tới lớp nào ạ ?” Thời Hạ phối hợp hỏi.
“Sáu … Lớp số sáu. Con học cùng Thẩm Nhất Thành .”
Quả nhiên không có gì thay đổi.
Không biết tại sao, Thời Gia Hoan cảm thấy sau lần vào viện con gái thay đổi tâm tình, vốn dĩ ông còn nghĩ sẽ giải thích nhẹ nhàng , nếu không được sẽ đem mọi chuyện nói ra hết .
Thời Gia Hoan biết Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành nhìn nhau không hợp mắt, thật ra cũng đoán được Thời Hạ có lẽ sẽ muốn chuyển lớp cho nên tính toán trước Thời Hạ một bước, “Lớp sáu là lớp kém cỏi nhất , bầu không khí học tập không tốt, hay là …. “
Bầu không khí học tập không tốt ? Cái cớ này thật giả quá đi , ông không phải không ép cô học hành sao ?
Khi đó Thời Hạ nghe nói cô cùng Thẩm Nhất Thành ở một lớp, bắt Thời Gia Hoan đến trường tìm hiệu trưởng, để cô chuyển tới lớp khác .
Thời Gia Hoan làm buôn bán, cái gì cũng rõ ràng.
Thời Gia Hoan vì cái gì không trực tiếp để Thời Hạ chuyển đến lớp khác , mà còn cẩn thận dè dặt hỏi ý kiến của cô , rất nhiều năm về sau, Thời Hạ hồi tưởng lại , lúc ấy sợ rằng Thời Gia Hoan vẫn còn ôm ít hy vọng cô có thể cùng Thẩm Nhất Thành chung sống hoà bình ?
“Lớp sáu thì lớp sáu đi.”
Thời Hạ mở miệng, Thời Gia Hoan khó tránh khỏi kinh ngạc.
Thời Gia Hoan có chút lo lắng,con gái ông vẫn luôn ngoan hiền, nhưng chuyện Lâm Vận lại phá lệ quật cường, rất kiên quyết .
Tóm lại tuổi dậy thì sẽ có một số việc căn bản không thể giải thích, giống như mấy ngày hôm trước, ông chỉ tiện đường đi qua thấy Lâm Vận đang bê thùng đồ nặng nên giúp đỡ , trùng hợp bị Thời Hạ nhìn thấy tư thế 2 người giống như đang thân mật, vì vậy Thời Hạ không quan tâm liền chạy tới đẩy Lâm Vận.
Sự tình vô cùng trùng hợp, cảnh tượng này cũng bị Thẩm Nhất Thành nhìn thấy, lôi kéo qua lại , Thời Hạ té ngã, đầu đập vào cạnh bàn quầy thu ngân.
Thời Hạ nói là bị Thẩm Nhất Thành đẩy , Thẩm Nhất Thành cũng không giải thích, mặc kệ cho đối phương trở thành cái gai trong mắt , thể hiện một vẻ mặt vô cảm.
Thời Gia Hoan lo lắng, Thời Hạ trong lòng cũng thấp thỏm, ai bắt cô vô duyên vô cớ ba hoa chích choè khiến Thẩm Nhất Thành oan uổng cơ chứ.
Thời Gia Hoan đi rồi, Thời Hạ có chút bí bách, theo bản năng sờ vào trong túi tìm thuốc lá , không có thuốc , ngược lại lấy ra được một viên kẹo ngọt .
Thời Hạ nhìn viên kẹo thật lâu, trước kia cô thực sự rất thích loại kẹo này !
Đúng vậy, khi đó Thời Hạ ngoan ngoãn, mặc đồng phục chỉnh tề , không đi tiệm net , không đi bar, chưa bao giờ nói thô tục, ai nhìn cũng thích .
Mấy năm nay, Thời Hạ thường xuyên đi tới các bar lớn , tay trái thuốc lá, tay phải Whiskey, sớm đã nhớ không rõ dáng vẻ năm 18 tuổi của mình .
Thời Hạ đem viên kẹo trong tay nhét lại vào túi , đi tới phòng khách trộm hai điếu thuốc của Thời Gia Hoan, sau đó quay về .
Không khí ám muội , Thời Hạ lạnh lùng phun ra vòng khói, nheo nheo mắt, lúc ấy nếu Thời Hạ tiếp xúc với người lạ rõ ràng sẽ đỏ mặt , vậy mà không hiểu sao khi đối diện với Thẩm Nhất Thành lại xù lông lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận