Thời Hạ bị bệnh thận, thận đã bắt đầu bước vào thời gian suy yếu.
Bác sĩ khuyên cô không nên từ bỏ hy vọng, phải thả lỏng tâm trạng, việc giữ tâm trạng tốt đối với bệnh tình là điều rất quan trọng.
Bác sĩ phụ trách là một người tốt bụng, nói năng nhẹ nhàng, nhưng Thời Hạ có thể hiểu ra được hai ẩn ý trong lời nói này, 1 là đổi thận, 2 là chết.
Mà hiện tại lại không có thận phù hợp, cho nên Thời Hạ chỉ còn 1 con đường, đó chính là chết!
Quả thật Thời Hạ rất muốn chết quách đi cho xong, bác sĩ phụ trách của cô nói đúng, nếu muốn sống tiếp thì phải có hy vọng, nhưng con mẹ nó, cô đã chẳng còn hy vọng từ lâu rồi, hy vọng ở đâu cơ chứ?
Hy vọng sau khi chết phải đầu thai thật tốt sao?
Thời Hạ đang suy nghĩ xem phải chết thế nào để giữ lại một chút uy nghiêm cho bản thân, cô trốn lên tầng thượng hút thuốc.
Bệnh nhân thường sẽ bị cấm hút, mỗi ngày vô số ánh mắt của bác sĩ, y tá để ý xung quanh, cho nên nếu không muốn nghe nhắc nhở liên tục thì chỉ còn cách lén lút.
Khu vực tầng thượng của bệnh viện đã bị biến thành câu lạc bộ nghiện thuốc lá, mấy ông chú có hàm răng ố vàng đều tham gia, còn Thời Hạ là cô gái ít tuổi và xinh đẹp nhất ở đây.
Con người dù gì cũng sẽ chết, thế nhưng còn nghĩ chết làm sao để có tôn nghiêm, thật là châm chọc.
Thời Hạ đứng ở nơi khuất gió, hung hăng hít một hơi thuốc, cảm thấy chết như vậy cũng khá tốt. Mấy năm nay cô hút thuốc rất nhiều, cũng may hàm răng còn chưa bị biến đổi màu, chờ đến lúc giống như mấy ông chú kia, trở thành một cô gái xinh đẹp với hàm răng vàng khè, chắc cô không chịu nổi được mất.
Gió hè mang theo cái nóng oi bức, ngón tay thon gầy của Thời Hạ kẹp lấy điếu thuốc lá, thành thạo hít mây nhả khói, một nửa mái tóc của cô đang bay tán loạn trong gió đêm, nếu lúc này có người đi lên có khi còn bị cô nàng dọa cho chết khiếp.
Thời điểm người kia mở cửa sân thượng đi vào, Thời Hạ đang châm lửa cho điếu thuốc mới.
Buổi sáng, bác sĩ đã tịch thu thuốc lá và bật lửa của cô, còn đây là 3 điếu thuốc, 1 hộp diêm mà cô xin được của bệnh nhân bên cạnh.
Gió quá lớn, que diêm sáng được một ít thì tắt, Thời Hạ cứ châm rồi lại bị dập, lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi cửa sân thượng mở ra.
Thời gian này cũng sẽ có người chạy lên đây vì quá nghiện thuốc lá, Thời Hạ cũng không ngoài ý muốn, cô ngậm thuốc lá ngẩng đầu nhìn qua.
Trên sân thượng có một bóng đèn tròn 50W vô cùng yếu treo ngoài cửa, nói chính xác là trên đỉnh đầu của người kia.
Thời Hạ ngẩn ra một lúc lâu, mãi đến khi que diêm cháy đến đầu ngón tay.
Người con trai có vẻ mặt lạnh lùng, đeo 2 cái túi trên vai, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Nếu không phải do cặp mắt kia, Thời Hạ đã không nhận ra con người có gương mặt hơi lạnh nhưng rất hay trêu chọc người khác – Thẩm Nhất Thành.
Ở cái đêm hè oi bức này, đôi mắt của Thẩm Nhất Thành dường như sáng hơn cả cái bóng đèn 50W trên đầu anh.
Thẩm Nhất Thành bước lên phía trước, ném hai cái túi trên vai xuống đất, mang theo cả một đống bụi, khiến cho Thời Hạ không nhịn được liền ho khan vài tiếng.
Thẩm Nhất Thành ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng cô ra sau đó nhét vào miệng mình, Thời Hạ ngớ người ra không biết làm sao, cô đành tìm nốt điếu thuốc còn lại mà mình vừa xin được.
Thẩm Nhất Thành nhìn tay cô, hít 2 hơi, rũ mắt, ngậm thuốc trong miệng, giọng nói trầm thấp không có chút cảm tình, “Tôi làm kiểm tra thành công rồi, có thể hiến thận cho cậu.”
Thời Hạ không để ý lắm.
Bao lâu rồi chưa gặp nhỉ?
Thời Hạ suy nghĩ.
Vừa nghĩ tới mà đã nhớ ra số ngày.
Từ lúc nào mà trí nhớ cô tốt như thế?
Chín năm bảy tháng lẻ mười ngày
Thời Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, bây giờ là 11h30 tối.
Khi đó, cậu ấy đi vào lúc 10 giờ sáng, nói như vậy chính là 9 năm 7 tháng 10 ngày với 13 tiếng 10 phút đồng hồ.
“Mấy năm nay cậu đi đâu?”
Thời gian không gặp đã lâu như vậy, đây có phải là cùng cậu ôn lại chuyện xưa không?
“Stromboli.”
“Ồ” Thời Hạ kéo dài giọng, chớp chớp mắt, “Đó là ở đâu thế? Chưa từng nghe qua.”
“Cậu không cần phải quan tâm đó là chỗ nào.” Thẩm Nhất Thành tức giận, hung hăng hít một hơi thuốc, phun ra mấy vòng khói, “Vẫn nên quan tâm thận của cậu trước đi.”
Thời Hạ nhún nhún vai, lấy điếu thuốc cuối cùng ở trong miệng ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nhất Thành, sau đó tiến sát lại gần, điếu thuốc của cô chạm phải điếu thuốc trong miệng cậu.
Thẩm Nhất Thành căng lưng.
Thời Hạ hít một hơi, hai điếu thuốc chạm nhau phát ra đốm sáng.
Thuốc lá rẻ thật, chỉ có 6 đồng một hộp .
Thời Hạ hít một hơi, lại cảm thấy có điểm hơi khác so với hương vị cũ.
Thẩm Nhất Thành cứ ngồi như vậy , tùy ý tới gần rồi lại cách xa , biểu tình có chút nhạt nhẽo.
Hơi thở mệt mỏi cùng với mùi nước sát trùng ở bệnh viện hòa vào nhau một cách hoàn mỹ.
“Cậu đến đó làm gì?” Hình như bầu không khí có chút nặng nề.
Điếu thuốc lá trên tay Thời Hạ đã cháy đến hơn nửa cũng không thấy Thẩm Nhất Thành trả lời.
Lúc đó Thời Hạ cho rằng cậu ta sẽ không trả lời nhưng Thẩm Nhất Thành lại mở miệng, “Ngắm núi lửa.”
“Ách” Thời Hạ ngậm thuốc lá nghẹn nửa ngày, “Anh hùng, thực dũng cảm!”
Mí mắt của Thẩm Nhất Thành giật mạnh một cái, dũng cảm con mẹ nó ấy.
Ánh đèn neon lấp lánh , Thời Hạ còn cho rằng mình đã quên lí do người này xuất hiện, cố gắng vặn hết óc suy nghĩ .
Thời Hạ vẫn luôn giữ nguyên tâm lý chờ chết, đột nhiên lại xuất hiện ý nghĩ này thì thật khó chịu, hoá ra cũng có lúc sống còn khó chịu hơn chết.
Cái phiền muộn này cũng không biết phải dẹp đi thế nào, lửa cũng không còn, Thời Hạ ném phần thuốc lá còn lại đi.
Không có thuốc khiến Thời Hạ có chút hụt hẫng, móng tay cào nhẹ lên mặt đất, dường như không tìm được lời để nói , “Nếu đi ngắm núi lửa thì sao đã quay về rồi ?”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng Thẩm Nhất Thành ngồi nói chuyện phiếm , hầu như trong quá khứ giữa hai người họ toàn là ân oán .
“Bởi vì cậu sắp chết.” Thẩm Nhất Thành tự cười giễu một tiếng, ngón trỏ khó khăn gẩy gẩy chút khói bụi.
“Cho nên, cậu tới là để hiến thận cho tôi à?” Thời Hạ không nhịn được, nở nụ cười trầm thấp, người này vạn dặm trở về để hiến thận cho cô là thật sao ?
Hơn nữa kiểm tra thận lại còn phù hợp, con mẹ nó chuyện này cũng thật giống hai chữ nghiệt duyên!
Thẩm Nhất Thành không nói gì.
Thời Hạ đứng lên cười cười, “Cậu đi đi.”
Thẩm Nhất Thành là người bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chưa bao giờ để người khác phải nợ mình cái gì.
Đây là một bên thận, là thận đó, chẳng phải là thứ mà đàn ông con trai các cậu quý nhất sao?
Thời Hạ không nhịn được liếc mắt về phía nửa người dưới của cậu, chân dài, vòng eo thon gọn còn có một số vị trí ở đằng sau lớp quần không thể nói ra, chắc mấy năm nay thận cậu ta không có thời gian rảnh rỗi đấy chứ ?
Nếu như lấy thận của cậu, sợ là Thẩm Nhất Thành có đuổi cùng giết tận cũng không tha mất.
Nhưng thiếu cái thận này cô sẽ không sống nổi.
Nhưng Thời Hạ đã quên, Thẩm Nhất Thành là người muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản, cậu muốn hiến thận cho Thời Hạ, Thời Hạ không cần cũng phải lấy!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận