Anh ta nhìn cô thăm dò, cũng không có ý định rơi vào tình trạng giống cô.
Anh hỏi cô tên gì, cô thậm chí còn không biết cô tên gì. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, Cam Điềm nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, lông mi khẽ rung nhưng tất cả các giác quan của cô vẫn tập trung ở mức cao độ. Cô rất ghét cảm giác hiện tại. Nếu anh đã đè xuống không cho cô đi thì đừng trách cô không khách khí.
Tạm thời không thể nói tên cô cho anh biết được, ngược lại cô lại muốn sử dụng thân thể của anh một chút.
Không muốn nhìn nữa, Cam Điềm mở mắt đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt mình, bởi vì gấp gáp cho nên động tác của cô rất nhanh, đôi môi ấm ước mềm mại nhanh chóng áp vào môi của người đàn ông cắn nhẹ hai cái, đầu lưỡi lướt qua môi anh khiến anh phải thở gấp rõ ràng.
Ban đầu anh muốn đẩy cô ra nhưng hiện tại lại không có sức lực nào đành tước vũ khí đầu hàng.
Cam Điềm cảm thấy người đàn ông này không còn cảnh giác và ghét bỏ cô như lúc ban đầu nữa liền rút lại đôi chân dài đang quỳ gối trên bàn sách rồi đi đến bên cạnh anh.
Tiếp theo đó là những nụ hôn sâu hơn như đang quyến rũ khiêu khích anh.
Hai cơ thể áp sát vào nhau nóng đến mức có thể đốt cháy một căn phòng chỉ toàn giấy tờ văn kiện.
Từ lúc món quà được đưa đến phòng làm việc của anh Phong Cảnh Hàng không hề có ý định sử dụng món quà này.
Vào lúc cô ôm lấy cổ anh đưa môi lại gần anh đã muốn từ chối còn định đẩy cô ra, nhưng bị đôi môi ấy hôn hai lần thì liền mất đi lý trí.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi theo nước bọt nuốt vào thấm đến tận tim làm khơi dậy nên khoái cảm kích thích mãnh liệt, hoàn toàn mất hết lý trí không thể nào kiềm chế được nữa.
Phong Cảnh Hàng một tay ôm lấy gáy cô làm cho mái tóc đen nhánh bị rối tung lên, còn tay kia bỗng nhiên dùng sức thô bạo xé đi bộ đồ lụa trắng mỏng vô dụng trên người cô thành từng mảnh nhỏ.
Anh đè Cam Điềm xuống bàn sách rồi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỗng phả xuống anh đã không thể
kiềm chế được lại bị cô dụ dỗ.
Cam Điềm ngồi trên bàn ôm lấy cổ của của Phong Cảnh Hàng, dán sát vào người của anh, mới đầu còn gấp gáp chủ động về sau lại mặc kệ anh giữ lấy eo muốn làm gì thì làm. Vào khoảnh khắc như thực sự thỏa mãn, giữa cổ họng phát ra âm thanh giống như âm thanh từ sâu trong linh hồn vọng lại, cô cuộn người lại vùi đầu vào trong lòng người đàn ông và cắn chặt vai anh.
Sự trống rỗng trong cơ thể cô dần được lấp đầy.
Từ từ khôi phục lại sức lực, đầu óc cũng dần tỉnh táo.
Cam Điềm nằm trên ghế sofa, do vừa rồi vận động mạnh nên hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi tóc mai mềm mại dính vào khuôn mặt.
Hơi thở của người đàn ông nằm trên người cô dần trở nên yên tĩnh.
Cô nhìn chằm chằm vào chùm đèn pha lê lộng lẫy trên trần nhà rồi chớp mắt vài cái, hơi thở nặng nề.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận