Tiểu bát nhìn La Suy Tử một chút “Sau khi đề cập tới hai lần qua lời Cam Điềm Điềm thì nhân vật này hầu như không có ra sân nữa chỉ có tên thôi.”
Cam Điềm lại hỏi “Cậu thì sao?”.
Tiểu bát cắn môi dưới “Người qua đường Giáp không có tên.”
La Suy Tử và Cam Điềm nghe Tiểu bát nói vậy, Cam Điềm kẹp một miếng thịt cá lên nhét vào miệng, cô bày tỏ rằng mình không có chút hứng thú nào với cốt truyện của cuốn tiểu thuyết chó má này.
Tiểu bát lại tìm thấy một lỗ hổng, cậu ta biết rõ thể chất yêu kiều thơm tho hoàn mỹ của Cam Điềm hiện tại, vậy nên cậu ta chớp chớp mắt hỏi Cam Điềm:
“Theo cốt truyện thì Cam Điềm Điềm không nên ở đây, sao chị lại...”
Cam Điềm ăn vài miếng cá to, hai xong mới nhìn sang Tiểu bát “Cam Điềm Đềm là Cam Điềm Điềm còn tôi là tôi, sao tôi phải để người khác thao túng mình chứ. Tôi chạy ra từ nhà họ Phong đấy.”
Nghĩ cũng đúng, Cam Điềm Điềm kém thông minh kia đổi thành chị đại nhà cậu ta rồi thì sao có thể tiếp tục đi theo cốt truyện trong tiểu thuyết gốc chứ.
Tiểu bát kẹp tôm lên rồi từ từ lột vỏ, im lặng suy nghĩ tiếp, Phong Cảnh Hàng vốn đã đề phòng không nhận Cam Điềm Điềm thế nên Cam Điềm Điềm bị đào tạo thành một món đồ chơi người lớn đã trở thành một nhân vật hy sinh.
Bây giờ chị đại của cậu ta đã chạy mất thoát khỏi cốt truyện chính có lẽ sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tiểu thuyết gốc, vì thế cậu ta không thèm lo nghĩ và cũng không hỏi thêm nhiều nữa, yên tâm, rồi nhét con tôm đã lột vỏ xong vào miệng nhai tự tốn.
Bây giờ Cam Điềm đã hoàn toàn không còn chút hứng thú nào với cốt truyện.
Trong tiểu thuyết Yêu Hận Tình Thù đầy máu chó giữa những nữ chính nữ phụ kia thì liên quan gì đến ba nhân vật hi sinh bọn này chứ, quan tâm đến chuyện của mấy cô gái đó thì có thể kiếm được tiền à.
Bây giờ Cam Điềm chỉ để ý đến tiền mà thôi.
Cô uống một ngụm rượu Nhị Oa đầu rồi đặt chén rượu xuống.9
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi “La Suy Tử và Tiểu bát hai cậu vẫn đi quậy với tôi à?”.
Nghe thấy vậy Tiểu bát lập tức gật đầu không thèm suy nghĩ thêm gì.
Có một đoạn thời gian khi cậu ta vừa xuyên đến đây, cậu ta không hề biết mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, cũng không biết Cam Điềm và La Suy Tử cũng xuyên đến đây, mỗi ngày cậu ta chỉ có thể ngồi bên đường xin cơm, cảm giác không có ai dẫn dắt không dễ chịu chút nào.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được tổ chức,tất nhiên là cậu ta sẽ không rời khỏi rồi.
La Suy Tử thì càng khỏi nói, cậu ấy cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi liếc nhìn Cam Điềm “Làm con mà còn muốn đuổi cha đi là sao, không nuôi cha nổi à?”.
Cam Điềm rảnh rang xoay xoay cổ tay rồi bất ngờ tát một cái vào đầu La Suy Tử.
La Suy Tử bị dọa giật mình, rượu trong chén rượu cầm trên tay văng hết lên mặt cậu ấy, ánh mắt cậu ấy từ Cam Điềm dời xuống chén rượu của mình, thấy đáy chén vẫn còn chút rượu thế là im lặng uống cho xong.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận