Ngay khi tay anh nâng lên muốn thực hiện bước tiếp theo thì một bàn tay mềm mại không xương đột nhiên nắm lấy cổ tay của anh, âm thanh mềm mại xen lẫn chút tức giận vang lên bên tai: “Anh làm gì vậy?”
“hử”
Tại sao phản ứng của cô gái này sau khi tỉnh dậy lại không giống với những gì mà Cô Hai nhà họ Tống đã nói, không lập tức nhận chủ nhân cũng không ngoan ngoãn ấm áp và cả dịu dàng nũng nịu.
Phong Cảnh Hàng trở nên cảnh giác hơn, giữ chặt bàn tay đang để ở eo của cô gái. Hiện tại ánh mắt của cô gái nhìn anh đã không còn sự trong trẻo ngây thơ như lúc mới vừa tỉnh dậy. Một câu “Anh làm gì vậy” từ trong miệng thốt ra Cam Điềm liền cảm thấy có chút bối rối.
Đây không phải giọng nói của cô, cô không thể nào nói giọng nũng nịu ngọt ngào như vậy được.
Người đàn ông trước mặt đang giữ chặt eo và đè cô trên bàn là ai cô cũng không biết.
Có điều là anh ta rất đẹp trai, lông mày sắc bén cùng đôi mắt sáng nhìn rất khôi ngô tuấn tú, dáng người cao lớn khí chất cao quý, hơi thở mạnh mẽ.
Cổ áo sơ mi của anh ta đang mở rộng ra, lộ ra một mảng da thịt cùng cơ bắp trước ngực làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy khát nước.
Cô chống một cánh tay để ngồi dậy thì phát hiện không chỉ giọng nói thay đổi mà cả cơ thể cũng thay đổi. Làn da trong suốt trắng nõn mềm mịn giống như trứng gà mới được bóc vỏ, mà trên người cô lại không mặc quần áo gì chỉ mặc một bộ đồ lụa trắng nhìn giống như đồ ngủ gợi cảm.
Tại sao cô lại biến thành bộ dạng như vậy trước mặt đàn ông.
Với vẻ ngoài ngây thơ nhưng lại có chút lẳng lơ gợi tình Cam Điềm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy khác hai gò má dần trở nên ửng hồng.
Cô nuốt nước miếng một cái, không thấy được yết hầu ẩn dưới da đang dần chuyển động. Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, nhướng mày hỏi “Không gọi chủ nhân sao?”
“Chủ nhân?” đây là trò chơi gì vậy? Cam Điềm muốn xuống bàn nhưng eo đang bị người đàn ông giữ chặt khiến cô không thể cử động được, cô phát hiện mình không có chút sức lực nào cảm giác toàn thân mệt mỏi đến mức cả người mềm nhũn, giãy giụa vài cái sau đó quyết định ngồi im không động đậy nữa.
Cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự chú ý đều đổ dồn về phía anh càng ngày càng bị anh thu hút, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng lớn, rất thèm khát, rất khó chịu và muốn được lấp đầy, cảm giác này khiến cô rất khó chịu ngay cả đầu óc cũng không còn sức để suy nghĩ thêm điều gì nữa. Cảm giác trống rỗng trong cơ thể đang dày vò cô, cô rất muốn muốn chiếm lấy thân thể của người đàn ông trước mặt mình.
Chỉ cần đợi thêm một phút thì cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn một phần hành hạ cô đến mức cả người đều trở nên ửng hồng giống như hoa đào còn động sương càng thêm quyến rũ.
Cam Điềm vẫn đang cố gắng suy nghĩ có phải mình bị người khác bỏ thuốc hay không. Sẽ không đơn giản là người đàn ông đang đứng trước mặt cô quá đẹp trai phải không? Nhưng người đàn ông trước mặt hình như không phản ứng giống cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận