Nghe nói ở thành phố Tân Hải xuất hiện một tên ăn mày mới không thuộc trong nhóm ăn mày, không ai biết tên đó hết.
Tuy không thuộc nhóm nào nhưng dành chén cơm là một đối thủ mạnh.
Nếu có thân thế thê thảm thì thôi lần này chàng trai 20 tuổi không què, không mù, dáng dấp còn trắng trẻo đẹp trai. Thiếu niên đẹp trai không ăn vạ chỉ viết tấm biển có sáu chữ to “biết nấu cơm cần bao nuôi”.
Điều khiến người ta tức giận là mấy chị gái bác gái đi ngang qua sẽ cho cậu ta tiền.
Tên nhóc này trắng trợn phá hỏng không khí nhóm ăn mày, không chỉ vậy mà còn dám giành chén cơm của người khác, đương nhiên ai cũng tức giận. Rất nhiều người đã nhìn cậu ta không vừa mắt từ lâu muốn làm thịt cậu ta.
Tuy không giết chết hay bị thương thì ít nhất cũng phải đuổi cậu ta đi.
Kết quả tên nhóc này không phải vừa, mặt ăn cơm mà còn biết đánh nhau, 18 người không phải là đối thủ của hắn.
Người bình thường không ai làm lại trong nhóm ăn mày không ai đối phó được với cậu ta, cục tức này không trôi được.
Vì thế dạo gần đây đang tuyển người, nói ai có thể tiêu diệt được kẻ phá hỏng địa bàn thì để người đó lên làm lãnh đạo.
Không được làm chủ nhóm ăn mày nhưng lãnh đạo 18 người già trẻ không thành vấn đề.
La Suy Tử tự nhận tài nghệ không tệ nên chủ động ứng cử ngày mai đi xử tên ẻo lả kia.
Cam Điềm vừa ăn mì vừa nghe La Suy Tử nói, ban đầu thì rất tức giận nhưng sau đó lại lưu manh cực kỳ.
Cô liếc hắn “Cậu làm được sao, đừng có để người ta đánh tàn phế đấy”.
La Suy Tử “Hừ. em là người trải qua mưa gió nhiều chẳng lẽ không đánh lại tên mặt trắng à?”.
Cam Điềm đang ăn mì thì dừng lại nhìn hắn “Chúa phù hộ cậu”.
Mặc dù chuyện này không liên quan tới Cam Điềm nhưng hôm sau cô vẫn theo chân La Suy Tử tới.
Chuyện tới chợ đồ cổ tìm bảo vật không cần phải vội, đa phần chính là duyên phận, cô còn phải lo an nguy của anh em tốt.
Sau khi La Suy Tử đến gặp mặt mấy người kia, cầm đầu nhìn thấy cậu ấy mang con gái đến thì vẻ mặt không vui lắm, nói giọng địa phương không biết ở đâu “Cậu cũng không chuyên nghiệp quá rồi, sao còn mang theo cô gái”.
Cam Điềm đội mũ lông trên đầu mặc đeo khẩu trang nên người ta chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt. Cô đứng cạnh La Suy Tử trông rất nhỏ con, trên áo lông dường như hiện ra hai chữ đỏ to lớn ‘liên lụy’. Đôi mắt chớp chớp có nhịp điệu, Cam Điềm không nói lời nào mặc kệ mấy tên ăn mày lôi thôi lết thết nhìn cô như thế nào.
La Suy Tử cười nói “Chị đại Nhà tôi ở nhà rảnh rỗi quá nên xương cốt đau, chạy ra xem trò vui thôi không ảnh hưởng gì đâu. Đừng lãng phí thời gian nữa người ở đâu mau dẫn chúng ta tới đó đi”.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận