Cửa chống trộm màu xanh lục trốc sơn trắng trước mắt khép lại Cam Điềm nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Cô sợ việc Phong Cảnh Hàng và người nhà họ Tống đã đầu tư vào cuộc phẫu thuật này sẽ tìm thấy nơi này.
Bởi vì cha nuôi của nguyên chủ vì để trốn nợ ông ta vẫn luôn che giấu dấu vết của chính mình, thường xuyên đổi chỗ ở để người ta không biết ông ta đang ở nơi nào, vì để không bị truy đuổi ngược xuôi ngay cả di động ông ta cũng không cần.
Nguyên chủ có dùng di động nhưng tất cả đồ đạt của cô đều bị bỏ lại ở phòng thí nghiệm, quần áo túi xách di động bao gồm cả thẻ ngân hàng chứa số tiền 5 triệu.
Cam Điềm không định lấy điện thoại và thẻ ngân hàng, trả lại cho nhà họ tống 5 triệu, cô không thể làm loại chuyện trở thành chim hoàng yến của mấy vị giám đốc.
Còn về phần 5 triệu lúc trước coi như là thù lao cho nguyên chủ vì phải trở thành chuột bạch cho cuộc phẫu thuật thẩm mỹ này.
Dù sao cô cũng không còn số tiền đó nữa. Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết khẳng định là số tiền đó đã bị cha nuôi của nguyên chủ cờ bạc gần hết.
Cam Điềm dựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi một lúc rồi lăn vào trong phòng.
Căn nhà này rất nhỏ tổng cộng chỉ có 30 m vuông, có một phòng vệ sinh một phòng khách, phòng khách cũng là phòng bếp và phòng ngủ.
Lúc trước nguyên chủ ở trong ký túc xá dành cho công nhân may mặc nên không thường xuyên trở về nhà, sau khi về chỉ ngủ dưới đất trong phòng khách.
Trong phòng khách không có sofa và mấy thứ như tivi chỉ có một cái bàn nhỏ, hai cái sofa và hai cái ghế gấp nhỏ, sau đó là một cái bàn làm việc củ kỹ đầy vết cắt và một cái ghế dựa.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, một cái tủ quần áo đơn giản. Quần áo bị vứt lung tung giống như bãi rác.
Điều kiện dừng chân rất kém cõi nhưng có thể được sưởi ấm là Cam Điềm đã cảm thấy rất đủ rồi. Trước đây khi đào mộ bọn cô đều ngủ ở ngoài trời, môi trường thật sự rất tệ.
Một người dám mạo hiểm ngoài dã ngoại cũng là một người rất giỏi việc sinh tồn người đó sẽ không quan tâm chỗ ở của mình trông như thế nào, chẳng qua là cơ thể này quá mức kén chọn, trên giường mà không có nệm sẽ không thể thích ứng được.
Ngủ không được bao lâu là phải xoay người một cái, cả người bị cọ đến mức xương cốt đau ê ẩm.
Ngủ tiếp không được bao lâu Cam Điềm không thèm nằm nữa.
Cô ôm chăn nửa ngồi nửa nằm dựa vào sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi chờ La Suy Tử mua lẩu về.
Sau khi Cam Điềm chạy trốn khỏi biệt thự giữa lưng chừng núi được nửa tiếng, Phong Cảnh Hàng ở dưới thảm sofa trong phòng sách cũng từ từ tỉnh lại.
Anh tỉnh lại nhíu mày một cái sau đó lập tức bùng nổ, khó thở tới mức suýt chút nữa là đã c hết bất đắc kỳ tử.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận