Trong nhóm ba người bọn cô Cam Điềm là cơ sở dữ liệu lịch sử biết di chuyển, tinh thông cấu tạo của cổ mộ và các loại cơ quan có tri thức giám định bảo vật, trời sinh đã có thể giám định bảo vật, là chị đại trong nhóm.
La Suy Tử biết xem phong thủy và kinh dịch bát quái cũng có thể nhìn tướng đoán mệnh là một Thần Côn còn Tiểu bát là một nam sinh mặt phấn ít nói và mặt liệt nhưng trong lòng lại rất ấm áp cậu ta rất thích làm việc vặt vãnh, chủ yếu là phụ trách máy việc hậu cần bởi vì Tiểu bát quá xinh đẹp thế nên Cam Điềm và La Suy Tử thường gọi cậu ta là Tiểu bát muội và bát muội.
Khi Tiểu bát kháng cự thì sẽ gọi cậu ta là Bát gia chẳng qua là Cam Điềm và La Suy Tử cảm thấy biệt danh bát Muội vẫn phù hợp với khí chất của Tiểu bát hơn.
Nhóm ba người bọn cô cũng có chút võ thuật nếu không thì sao có thể làm mấy kẻ trộm mộ được.
Dù có võ thuật vẫn không thể ngăn được kiếp nạn mất mạng.
La Suy Tử cũng giống như Cam Điềm cậu ấy xuyên vào cơ thể của cha nuôi nguyên chủ không được bao lâu cho nên cũng không biết Tiểu bát có xuyên qua cùng không.
La Suy Tử bò dậy từ trên mặt đất mở căng cái ghế gấp ra rồi ngồi xuống. Cậu ấy nhìn Cam Điềm nói : “Không biết nữa. Em chỉ mới xuyên qua đây không được bao lâu thì Cam gia đã tới đây rồi. Chúng ta cùng nhau xuyên qua nên chắc là Tiểu bát vẫn còn sống.”
Loại suy đoán này cũng không phải không có tính xác thực. Cam Điềm không để tư duy bay xa.
Vừa rồi đi đường xa như vậy còn đánh La Suy Tử một trận hoàn toàn vượt qua giới hạn của cơ thể này. Bây giờ cô vừa đói bụng vừa mệt mỏi, cảm giác không giống như khi mới vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Phong Cảnh Hàng đơn thuần là đói bụng mà thôi.
Cô dùng tay đè bụng chính mình hỏi La Suy Tử có gì ăn không.
Trước khi Cam Điềm tới đây La Suy tử cũng đang tìm thức ăn. Nhưng xui xẻo là cậu ấy lại lắc đầu với Cam Điềm: “Không có.”
Cam Điềm không muốn nhúc nhích, cô nheo mắt nhìn La Suy Tử: “Tôi nghỉ ngơi một lúc cậu đi mua chút đồ ăn rồi mang về. Tôi đói bụng quá.”
La Suy Tử gật đầu: “Chị cả, Chị muốn ăn cái gì?”
Cô quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy bông tuyết bay phấp phới “Trời lạnh như vậy.” Cam Đềm chẹp miệng một cái: ‘Ăn lẩu đi. Bây giờ chỉ mới 9 giờ siêu thị vẫn chưa đóng cửa, mua chút rau dưa thịt viên về vẫn không có vấn đề.”
Cam Điềm kéo sofa đến bên cạnh bàn làm việc màu vàng, cô dựa cơ thể mềm mại của mình vào trên ngăn tủ nhìn La Suy Tử tròng lên áo bông củ kỹ màu đen của cậu ấy ra ngoài. Khi cậu ấy duỗi tay cầm then cửa Cam Điềm bỗng cảm thấy bàn chân đau rát cô gọi cậu ấy lại, “Mua thêm chút thuốc hạ sốt, băng gạt và băng keo trở về”.
La Suy Tử quay đầu quan tâm cô: “Chị bị thương chỗ nào?”. Cam Điềm nâng chân lên cho cậu ấy xem. Đi đường lâu như vậy nên lòng bàn chân bị mài ra vài bọng nước, còn bị đông lạnh đến mức sưng đỏ.Thật sự là rất yếu ớt.
La Suy Tử nhìn thấy cô nâng bàn chân trắng mềm lên ửng đỏ do bị đông lạnh thế mà lực chú ý lại không đặt trên bọng máu,không tự chủ được mà nghĩ bậy. Cậu ấy giơ tay tát lên gương mặt chính mình một cái rồi mở cửa bước ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận