Cam Điềm cầm cái ghế gấp trong tay trực tiếp ném về phía ông ta. Ông già hoảng sợ nhưng phản ứng rất nhanh, ông ta lấy tay chắn phía trước,ghế gấp đập thẳng vào trên cánh tay ông ta khiến ông ta kêu lên một tiếng ui gia. Ông ta có chút đau đôi mắt trừng Cam Điềm
“Ranh con, mày làm phản rồi, muốn chết phải không?” Nói xong cầm cây chổi lông gà trên bàn đi về phía Cam Điềm ngay lập tức, vén tay áo lên tư thế như muốn đánh người kết quả là chỉ vừa đi đến trước mặt Cam Điềm cây chổi lông gà vẫn chưa giơ lên thì đã bị Cam Điềm dùng một chân đá bay dù tình trạng cơ thể của nguyên chủ không được tốt nhưng vẫn có sức bật. Cô đá ông già ngã xuống đất đập vào vách tường nghe ông ta la lên hai tiếng ui gia.
Cam Điềm nhanh chóng đứng dậy vồ đến đè ông già dưới thân đánh một trận dữ tợn.
Nguyên chủ bị ông ta đánh rất nhiều lần, dùng nắm đấm đánh ông ta là đã coi như rất hời rồi, cầm băng ghế đánh ông ta vỡ đầu chảy máu thì cũng không quá đáng. Cam Điềm không cho ông già này thời gian để kịp phản ứng, đánh một hơi là đã xong. Khi cô đánh ông ta đến mức không còn sức lực bỗng nhiên ông già bị cô đè bên dưới bắt đầu gào lên vừa dùng cánh tay chắn trước mặt vừa khóc lóc gọi cô lung tung.
“Đại ca, Điềm Gia, Ba ơi, bà nội, ông nội ơi”
Cam Điềm đánh đến mức không còn sức lực thở phì ngồi lên trên ghế sofa vén tóc dài ra phía sau, giọng nói điệu đà ngọt ngào đến tận ngọn nguồn trái tim.
“Nếu còn nhìn nữa bà đây sẽ đánh chết ông.”
Ông ta che khuôn mặt vẫn còn đang khóc của mình, đúng là ông ta rất quen với cách thức đánh người này. Khi bị đánh ông ta cũng nhận ra gương mặt trước mắt vô cùng quen thuộc. Sau khi dùng ánh mắt để trao đổi ông ta nghĩ chắc là người một nhà. Ông ta khóc một lúc lâu rồi mới buông tay đang che mặt ra. Trên mặt có vài vết thương, ông ta chịu đựng cảm giác đau đớn và lo sợ nhìn về phía Cam Điềm, khụt khịt mũi nói: “Là chị đại đó ư?”
Cam Điềm vẫn còn thở dốc, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, khi sắp thở không ra hơi Cam Điềm dường như nhận ra điều gì đó, cô nhìn người đàn ông hỏi:
“La Suy Tử?”. Không sai chắc chắn đó là La Suy Tử cậu ấy khóc lóc nhào đến bên chân
Cam Điềm cậu ấy ngửa đầu lên và nói: “Điềm gia quả thật là chị.”
Lúc này Cam Điềm nhìn người đàn ông già, xác thật vẻ ngoài có chút giống La Suy Tử cô thở phào nhẹ nhõm, hơi thở vẫn chưa ổn định, Cô nhìn người đàn ông bên chân
“Cậu vẫn chưa chết?’ La Suy Tử gật đầu giống như con gà mổ thóc “Em còn nghĩ rằng bản thân chết chắc rồi nhưng sau khi tỉnh lại thì nhận ra mình đã xuyên tới đây.”
Người một nhà thì dễ rồi Ít nhất không cần phải tốn quá nhiều sức lực để đối phó với người cha nuôi cực phẩm của nguyên chủ. Nhưng La Suy tử trước mắt quá mức buồn nôn Cam Điềm đá cậu ấy sang một bên, cô tiếp tục hỏi “Còn tiểu bát muội đang ở đâu?”.
Trước khi nhóm ba người bọn cô chưa chết thì nhờ vào việc trộm mộ để lấy vàng kiếm được tiền để trang trải cuộc sống, dựa vào những vật quý giá.
Có lẽ là do trộm cắp nên bị trời phạt, cuối cùng trong một lần xuống mộ thì lỗ mộ bị nổ ba người bọn họ không thể trốn thoát cứ thế bị nổ chết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận