Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)
  4. Chương 8: 8

Sắc Xuân Chợt Đến (Dịch) (Đã Hoàn)

  • 424 lượt xem
  • 3300 chữ
  • 2022-01-05 22:29:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hơi thở của người đàn ông lành lạnh, xen lẫn một chút mùi thuốc lá mát lạnh, phả lên môi của Bạch San San. Tim cô như trật mấy nhịp, nhìn thấy hình bóng của mình trong con ngươi đen lạnh lùng của Thương Trì và khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, không biết tại sao lại nhớ đến năm lớp 12 ấy.

 

Lúc đó cô còn trẻ.

 

Tuổi mười bảy đẹp nhất trong đời. Cảm giác thích một người trong truyền thuyết đó, ngay cả cuốn bài tập đặt cạnh cuốn bài tập của anh cũng sẽ vui vẻ ngốc nghếch đến thật lâu.

 

.....

 

Nhất Trung của thành phố B là trường điểm, dựa theo cách nói khoác loác không cần bản thảo bao nhiêu năm trong đại hội phụ huynh học sinh của đồng chí hiệu trưởng lão Ngô, toàn thành phố B, bàn về giáo viên và học sinh, bàn về tỷ lệ thành tích, bàn về không gian xanh sạch, bàn về tay nghề của đầu bếp trong nhà ăn, Nhất Trung bọn họ nhận thứ hai, không trường nào dám nhận đứng thứ nhất.

 

Dĩ nhiên, đồng chí lão Ngô ngoài việc làm một hiệu trưởng thì còn kiêm luôn chức người phóng đại của Nhất Trung, ở trước mặt phụ huynh phóng đại như thế một chút cũng là rất bình thường. Nhưng mà bình tâm mà nói, theo Bạch San San cảm thấy, trường cấp ba của cô mặc dù không khoa trương giống như lão Ngô nói, nhưng cũng quả thật là một ngôi trường nổi tiếng hiếu học trong cả nước, trong xếp hạng mấy trường trọng điểm của thành phố B đứng ở top 3, cũng không phải là vấn đề gì lớn.

 

Với một bối cảnh trâu bò như vậy, tự nhiên mỗi năm đều có những học sinh của các trường học nổi tiếng chuyển đến.

 

Năm Bạch San San học lớp 12, lớp của cô có hai học sinh mới chuyển đến.

 

Một trong hai học sinh chuyển trường tên là Vương Chí Cường, tháng 9 nhập học cùng với đại bộ phận học sinh cả lớp. Cậu bạn học này tướng mạo bình thường, chất phác thật thà, vì vậy cậu ta nhập học cũng không gây quá nhiều chú ý với tất cả mọi người. Ngày nhập học đó, Chương Bình An chỉ đơn giản để cho cậu tự giới thiệu một chút rồi sắp xếp cho cậu ta ngồi phía sau Bạch San San.

 

Vương Chí Cường vóc dáng hơi mập mạp mà không cao, cộng thêm đôi lông mi ngắn xoăn tự nhiên, nhìn giống như bánh mì mới ra lò. Vì thế, Bạch San San cùng với đám bạn của mình thân thiết gọi cậu bạn mới tới này là "Vương hoa cuốn"

 

(Hoa cuốn: bánh mỳ hấp - cuộn tròn lại hấp chín)

 

Có vị bạn học "Vương hoa cuốn" mở màn, vì thế Bạch San San cũng không có bất kỳ hy vọng nào đối với vị bạn học chuyển trường thứ hai. Thậm chí, Bạch San San còn dựa trên biệt danh của "Vương hoa cuốn" mà đặt biệt hiệu trước cho vị bạn học đó, gọi là "gì đó lung bao” (*bánh bao).

 

Ngày đó là thứ hai cuối cùng của tháng chín. Một ngày rất bình thường như bao ngày khác, người dân cả nước cũng đi làm như mọi khi, ngay cả thời tiết cũng là một ngày tươi đẹp bình thường nhất trong mùa thu của thành phố B.

 

Hôm trước là cuối tuần, Bạch San San và Cố Thiên Dữ cùng nhau chém giết lấy kinh nghiệm trong một game võng du nào đó, dẫn đồng bào sư môn đi khiêu chiến PK các môn phái khác, còn tranh thủ thời gian đi tham dự hôn lễ của một vị tiểu sư muội trong game. Trong hôn lễ Bạch San San giúp đỡ tăng thêm náo nhiệt trình diễn phần xoay Thomas 360 độ đợi đưa hai vị tân lang tân nương vào động phòng, lúc thoát mạng nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

 

Vì vậy, buổi sáng thứ hai đó, Bạch San San cũng vô cùng bình thường, không phụ sự mong đợi của mọi người mà đến muộn vào tiết tự học.

 

Phong cách quản lý kỷ luật ở Nhất Trung vô cùng nghiêm khắc, thứ hai và thứ năm hàng tuần, cô giám thị gian ác gấp vạn lần bộ phận kỷ luật gian ác của hội học sinh sẽ tự mình đến cổng trường trực điểm chuyên cần, chuyên đợi những học sinh đến muộn.

 

"Đứng lại!" Cô giám thị răng hô kéo cổ áo của một nam sinh quay lại, hừ lạnh, "Tên tuổi, lớp? Cái dáng người của cậu mà dám thừa dịp tôi không chú ý lén chạy vào hả? Coi tôi mù chắc?"

 

Căn cứ vào ánh mắt thì một nam sinh mập mạp nặng ít nhất 90kg đang xấu hổ cúi đầu, nói quanh co: "Lớp 12-4."

 

Cô chủ nhiệm gầm lên: "Trở về viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ nộp cho tôi!"

 

"Đứng lại! Cậu nữa!"

 

"Còn có cậu nữa!"

 

....

 

Ặc, nhìn một cái liền biết là mấy con gà mờ.

 

Cách đó mấy mét, Bạch San San cắn bánh mousse dâu tây vừa đồng tình thở dài, nhìn chăm chăm với ánh mắt đầy kính sợ vào mấy vị dẫn đầu vinh quang tử trận.

 

Sau đó nhấc chiếc cặp sách nhỏ lên, rẽ phải, bước chân định quay ra một cái hẻm nhỏ bên cạnh.

 

Đột nhiên, một tiếng động cơ xe hơi từ đằng sau lưng Bạch San San truyền đến, từ xa đến gần.

 

Cô sợ run lên, nghiêng đầu qua nhìn một cái, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen nhỏ bình thường đậu bên đường. Xe rất sạch sẽ, toàn bộ thân xe màu đen từ đầu đến đuôi đều không thấy được một chút bụi bặm, mới tinh, ngay cả bánh xe cũng toát ra vẻ quý tộc thượng lưu.

 

Học sinh Nhất Trung có tiền rất nhiều, bình thường họp phụ huynh, toàn bộ bãi xe lộ thiên giống như là triển lãm xe, vì thế chiếc xe không nhiễm bụi trần này cũng không lấy được quá nhiều sự chú ý của Bạch San San. Cô lại cắn một miếng bánh mousse dâu tây, suy nghĩ thu hồi ánh mắt của mình tiếp tục "cuộc hành trình thám hiểm tuyệt địa thoát thân leo tường cửa phụ của sân trường nhỏ"

 

Nhưng lúc vừa mới đi, cánh cửa phía sau xe mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi xuống xe. Người đàn ông có gương mặt châu Âu, quần áo sẫm màu, khí chất trầm ổn. Ông ta xuống xe trước, ngay sau đó cúi người, giơ tay lên chặn đỉnh trên của cửa xe, dùng một loại tiếng anh vô cùng thuần Mỹ nói: "Thiếu gia, đến rồi”

 

Tầm mắt của Bạch San San còn chưa kịp thu về, sau đó nhìn thấy một đôi giày màu trắng.

 

Là giày của nam sinh, màu trắng, sạch sẽ.

 

Thật ra chỉ riêng đôi giày mà nói, nó quá sạch rồi, sạch sẽ đến mức quá không bình thường. Có chút bệnh hoạn, cũng có chút khác biệt, bởi vì ngay cả đế giày của nó cũng không dính chút bụi bặm nào.

 

Ngay lúc Bạch San San đang thâm trầm suy nghĩ trường mình từ chỗ nào mà có một vị "thiếu gia" kim tôn ngọc quý như vậy, chủ nhân của đôi giày kia đã xuống xe. Cô lại cắn một miếng bánh mousse dâu tây nữa, tầm mắt không tự chủ mà hướng từ đôi chân kia lên trên, tiến lên, tiến lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt của vị "thiếu gia" kia.

 

Ánh mắt của Bạch San San đột nhiên giật mình.

 

Thiếu gia mặc trên người bộ đồng phục của trường cô, chân dài thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, tóc đen được cắt gọn gàng sạch sẽ. Ánh nắng sáng sớm nhu hòa, nhưng người kia khí chất lạnh lùng, nhan sắc dưới ánh mặt trời, đường cong tuấn mỹ cũng không hề nhu hòa đi chút nào, cả người toát ra một loại khí chất "người sống chớ lại gần".

 

Tư thế của người đàn ông trung niên rất cung kính, rũ mi mắt dùng tiếng anh nói cái gì đó.

 

Giữa chân mày của cậu thiếu gia hiện lên một tia mệt mỏi không dễ phát hiện, mặt không đổi nhìn thẳng về phía trước, không nói gì. Cả người lạnh lùng không có tinh thần.

 

"Chúc thiếu gia trải qua thời gian tươi đẹp ở trường học này. Có bất kỳ yêu cầu gì, xin hãy liên lạc cho tôi hoặc Glory Tạm biệt." Người đàn ông trung niên nói đến câu cuối cùng, sau đó lên xe rời đi.

 

Bạch San San cũng không biết có phải giây phút nguy cấp kiểu "thời gian là sinh mệnh này" tiếp thêm cho cô một loại dũng khí âm thầm để cho cô có thể cắn thêm một miếng bánh mousse dâu tây nữa, say sưa hứng khởi xem một màn "lão đại nhà giàu đi học" này.

 

Tóm lại, từ đầu đến cuối ánh mắt của cô đều không rời khỏi vị lão đại nhà giàu này.

 

Thật ra thì, lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, khí chất và nhan sắc của cậu thiếu gia này, hấp dẫn trái tim thiếu nữ bất giác nhìn lâu thêm mấy lần cũng hết sức bình thường. Nhưng Bạch San San lại không phải vô tri, cô là một thiếu nữ đã gặp qua gió to sóng lớn, nguyên nhân quan sát vị thiếu gia kia không chỉ bởi vì khuôn mặt đẹp không trộn lẫn và khí chất thanh lãnh cấm dục kia.

 

Mà bởi vì, cô nhớ ra cậu ta.

 

Người ngày đó ở cửa phòng làm việc của chủ nhiệm lớp nghe lén cô và Chương Bình An bàn thảo luận về vấn đề nhân tính của hồng hạc, chính là cậu bạn học chân đẹp này.

 

Bạch San San nhíu chân mày, suy nghĩ như vậy, không khỏi càng mở to hai mắt mà quan sát thiếu gia cách đó không xa.

 

Ừ, cái dáng cao này, đôi chân dài này, cái mông cong này, mặt mũi vóc dáng này, chính là cậu ta. Một ánh nhìn như đã ngàn năm, đã gặp qua là không quên được, trí nhớ này của cô quả thật đúng là không ai có được mà, chỉ có thiên tài mới có. Bạch San San vô cùng nghiêm túc mà cho mình một like.

 

Đột nhiên, 

 

"Nhìn đủ chưa?" Bên tai bất thình lình vang lên một giọng nói, lãnh đạm trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì.

 

"...."

 

?

 

Bạch San San bỗng nhiên sửng sốt một chút.

 

Toàn bộ đường phố dường như cũng yên lặng trong nháy mắt.

 

Thương Trì hơi ghé mắt, tầm mắt lạnh lùng thờ ơ lướt qua. Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, trên lưng là một chiếc cặp sách màu nhạt với họa tiết nhỏ, cầm trên tay một miếng bánh ô mai ngọt đã bị cắn đi mấy miếng. Một miếng bánh vừa mới cắn trong miệng còn chưa kịp nuốt, miệng hơi phồng ra, khóe miệng dính một chút bánh ngọt, đôi mắt to trong suốt sáng ngời có chút kinh ngạc lại có chút hoảng hốt nhìn vào cậu, một cảm giác quẫn bách của việc lén lút làm chuyện xấu lại bị phát hiện.

 

Đối mặt với vị lão đại nhà giàu này, không cảnh giác sẽ bị rớt xuống thế hạ phong, miếng bánh ngọt còn ở trong miệng cũng là thế quá hạ phong. Bạch San San suy nghĩ, vì vậy nuốt miếng bánh xuống, ngay sau đó vô ý thức mà liếm môi một cái.

 

Cái lưỡi màu hồng của thiếu nữ quét qua làn môi, cuốn miếng vụn bánh vào miệng, đôi môi mềm mại màu hồng nhất thời trở nên thật ướt át.

 

Thương Trì nhìn chằm chằm vào đôi môi và đầu lưỡi thoáng qua rồi biến mất của cô, trong đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy một tia hứng thú như có như không, ngón trỏ vô ý thức giật giật. Nhưng trên mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì như cũ, giây tiếp theo liền thu hồi tầm mắt, đi về phía cổng trường.

 

"Này." Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng, giọng tùy ý, thế nhưng lại mềm mại dịu dàng.

 

Bước chân Thương Trì hơi ngừng lại, không quay đầu.

 

"Có câu tục ngữ, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng." Cô gái nhỏ đổi thành một bộ già dặn, chậm rãi nói: "Cùng là những chú chó đến trễ, gặp nhau chính là duyên. Người anh em, nhìn bộ dạng của cậu là lần đầu tiên tới trễ chứ gì? Cô phụ trách đang ở cổng, cậu qua đó chính là chết, như vậy đi, cậu đi cùng tôi, tôi mang cậu đi một con đường sống."

 

"..." Nghe xong giọng nói như là quỷ của cô, Thương Trì im lặng mấy giây, mặt không thay đổi quay đầu lại.

 

Cô gái nhỏ giơ ngón tay trắng trẻo chỉ chỉ về phía sau mình, nhàn nhạt nói nói ra bốn chữ: "Chúng ta leo tường."

 

.....

 

Cuối cùng Bạch San San cũng không thể đưa vị đại thiếu gia nhà giàu đi leo tường. Nghe cô nghiêm túc nói xong hai chữ "leo tường", khuôn mặt lạnh lùng của thiếu gia vẫn không có gì thay đổi. Cậu ta cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, chẳng qua là đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô

 

Đôi mắt kia đen lánh, hẹp dài hơi nháy, vốn là đôi mắt phong lưu đa tình ở trên gương mặt đó lại rất trong trẻo lạnh lùng và thâm trầm.

 

Ngay khi Bạch San San bị nhìn đến nỗi cả người sợ hãi thiếu chút nữa đứng không vững, đối phương mới thu hồi tầm mắt xoay người đi về hướng cổng trường, không nhìn cô nữa.

 

"..." ?

 

Vị thiếu gia này muốn làm gì? Dẫn cô đi gặp cô giám thị để cả hai cùng bị giết nằm trên đất lau đường sao?

 

Bạch San San đứng hình hai giây, mới vừa đưa đôi tay của Nhĩ Khang chuẩn bị nói cái gì đó để cứu vớt vị thiếu gia này, ngẩng đầu, Thương Trì đã đứng trước cổng trường đối mặt cùng cô giám thị.

 

Cô: "....."

 

Cách đấy một đoạn, không nhìn thấy được tình hình bên kia. Ngay lúc Bạch San San chuẩn bị tinh thần "cùng chí hướng nhưng không cùng chết" co cẳng chạy về ngõ nhỏ phía cửa sau, một cán bộ kỷ luật của hội học sinh phát hiện ra cô đang lén lút thậm thụt bên ngoài.

 

"Bạn học kia! Cậu đang làm gì đó?"

Bạch San San bị dọa đến tay run một cái, một nửa miếng bánh mousse dâu tây rơi "bộp" một cái dưới đất.

 

Bạch San San, "...."

 

:)

 

Mấy giây sau, Bạch San San tâm như đã chết ôm theo linh hồn bị tan nát bởi vì làm rơi miếng bánh mousse dâu tây đứng trước cửa trường học, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuẩn bị lắng nghe tra hỏi và rửa tội từ trong tâm hồn của cô giám thị.

 

Chính là Bạch San San vạn lần không ngờ tới, cô ấy cũng không gầm thét nổi trận lôi đình như Bạch San San tưởng tượng. Cô giám thị hình như biết vị thiếu gia kia, thầm đánh giá cậu ta một lần , nhíu mày lại, nhưng vẫn hắng giọng hỏi một cái: "Bạn học, em tên là gì?"

 

Người bên cạnh lãnh đạm đáp lời: "Thương Trì."

 

Thương Trì.

 

Bạch San San vô ý thức mà đọc tên này lại một lần.

 

Sau khi cô giám thị nghe được tên Thương Trì, thái độ hơi thay đổi, hơi suy tư vừa quay đầu, lại nhìn Bạch San San đang đứng bên cạnh, giọng không tốt lắm hỏi: "Còn em?"

 

Lúc này trong đầu Bạch San San không kịp phản ứng, không trả lời, ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nam hờ hững vang lên bên tai, lại nói ba chữ: "Bạch San San."
 

 

Lời vừa dứt, Bạch San San liền giật mình, quay đầu mở to hai mắt nhìn người bên cạnh.

 

.... Đúng rồi, lúc trước cậu ta đứng ở ngoài cửa phòng làm việc nghe toàn bộ quá trình thẩm vấn của cô, có thể vào lúc đó vô tình nghe thấy ba chữ "Bạch San San" này.

 

Ngoại trừ cái đó ra, Bạch San San không còn có lý do nào khác để giải thích vị lão đại nhà giàu này lại biết tên cô một cách ly kỳ như vậy.

 

Thương Trì thần sắc không có một chút khác thường nào. Chốc lát, cậu ta mở miệng, lạnh tanh không mang theo một chút cảm xúc nào, "Còn bảy phút nữa là vào lớp."

 

Bạch San San: ?

 

Cô giám thị: "À, vậy các em mau vào đi thôi."

 

Bạch San San: ..... ????
 

Buổi sáng hôm ấy, ngoài dự đoán của mọi người, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô giám thị răng vẩu diện trước giờ vẫn mặt lạnh vô tình lại không làm khó Thương Trì và Bạch San San. Dưới ánh mắt tràn hiếu kỳ và kính sợ của mấy học sinh trong ban kỷ luật, Bạch San San mơ màng như rơi vào trong sương mù, đi theo Thương Trì vào trong trường học.

 

Từ cổng trường đến tầng học của lớp 12, mắt Thương Trì nhìn thẳng, lạnh lùng không nói, Bạch San San vẫn còn chưa hồi phục lại sau khiếp sợ, an tĩnh như gà.

 

Thì ra thiếu gia cũng học lớp 12. Lớp nào nhỉ? Dựa vào khuôn mặt này ở trong trường không có lý gì mà không hot, không có lý gì mà cô lại không biết đâu.... Chẳng lẽ là học sinh của lớp nào đó từ trường nào đó mới chuyển đến?
 

Phỏng đoán không sai.

 

Nghĩ như vậy, Bạch San San hắng giọng một cái, nhìn cậu thiếu niên cao lãnh trước mặt dò xét mở miệng: "Vị bạn học này, lỗ mãng hỏi một chút, cậu học lớp nào vậy?"

 

Vừa lúc dứt lời, điện thoại trong túi cô bỗng nhiên rung lên. Bạch San San lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Thiên Dữ gọi đến.

 

"Nghe." Bước chân của Bạch San San ngày càng nhanh hơn.

 

“Chương Bình An muốn nổi trận lôi đình rồi, cậu đang ở đâu?" Giọng nói của Cố Thiên Dữ trong điện thoại ép đến mức thấp nhất, sau khi hỏi xong cũng không chờ Bạch San San trả lời, bỗng nhiên lời thoại chuyển hướng hứng thú bừng bừng nói: "Nghe nói hôm nay 'cái gì đó lung bao' sẽ đi học, nhưng mà bây giờ cũng còn chưa thấy tới, cậu có thể cùng 'cái gì đó lung bao' cùng lúc tiến vào phòng học không...."

 

Bạch San San căn bản nghe không hiểu, cau mày, "Cái gì lung bao?"

 

"Học sinh chuyển trường số một là 'Vương hoa cuốn', học sinh chuyển trường thứ hai chính là 'cái gì đó lung bao', tên này không phải là chị San nhà chúng ta đặt hay sao? Chương Bình An nói hôm nay bạn mới sẽ chính thức nhập học, để cho chúng ta.... Đệt, không nói cùng cậu nữa, Chương Bình An tới, bái bai!" Tút, tút, tút, điện thoại bị ngắt.

 

"..." Bạch San San có chút mờ mịt lại có chút hoang mang nhìn điện thoại bị ngắt.

 

Ngắt điện thoại nhìn lên, lại phát hiện ra vị thiếu gia nhà giàu cả người đều toát ra vẻ "Lão tử ngươi không chọc nổi" đang dừng bước trước hành lang ngoài cửa lớp, đứng yên.

 

"..."

 

Trùng hợp như vậy?

 

Người anh em cậu đang đùa tôi chứ?

 

Khóe miệng Bạch San San giật giật, có chút không thể tin mà ngước cổ nhìn một bên mặt anh tuấn lãnh đạm của đối phương.

 

Thiếu gia đứng bên cạnh liếc mắt nhìn cô, lãnh đạm thờ ơ liếc nhìn cái biển lớp 12-1, không lên tiếng, sau đó chân dài liền bước đi thẳng vào lớp.

 

Học sinh chuyển trường thứ hai - Thương.... Thương lung bao?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top