Không biết là do mới giao chiến với lão đại biến thái tiêu hao quá nhiều nơron thần kinh, hay là do nơi này hơi thở tư bản chủ nghĩa quá nồng đậm, vô tình làm cho thanh niên “tràn ngập nghĩa khí của chủ nghĩa xã hội” sinh ra phản ứng bài xích, hoặc đơn giản là do chiếc giường tạo hình lồng chim hoàng yến kia, tóm lại, đêm đầu tiên sau khi dọn đến nhà họ Thương, Bạch San San liền gặp ác mộng.
Lúc này hình tượng của cô trong giấc mơ không phải là con hồng hạc màu đỏ nữa. Cô đã biến thành một con dê béo mập màu trắng mềm mại như bông, đang vui vẻ thoải mái mà ăn cỏ trên thảo nguyên xanh mướt... Môi, mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Bỗng nhiên một tia chớp cắt ngang chân trời, sau khi phía chân trời vang lên một tiếng sấm chớp đùng đoàng, một con sói lớn giống như Thương Trì lại một lần nữa lóe sáng mà lên sân khấu.
Chú dê nhỏ béo mập Bạch San San đang ăn dâu tây bị dọa lảo đảo một cái, thân hình mập mạp tròn vo ngã chỏng vó trên mặt đất, lại sau không phút ba giây vèo một cái mà nhảy lên, trốn ra sau một cây non. Thò đầu ra nhìn.
Con sói lớn vẫn là bộ dạng lạnh lùng lãnh khốc, từ trên cao nhìn xuống vẻ lúng túng của cô.
Chú dê nhỏ béo mập Bạch San San nuốt nước miếng một cái, ngây ngô nhất trời đất mà nói: “.... Lần này tôi không ăn bánh mousse dâu tây của anh, anh không thể ăn tôi.”
Sói lớn Thương Trì ghé mắt, tầm mắt lạnh lùng đảo qua mặt đất đầy dâu tây, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao ngươi lại thích ăn dâu tây?”
“.....” Chú dê nhỏ lông xù xù Bạch San San trên mặt lộ ra vẻ mê man, mờ mịt nói: “Ta thích ăn dâu tây không được sao?”
Sói lớn hừ lạnh, “Ngươi là dê, tại sao không ăn cỏ mà lại ăn dâu tây! Ta muốn ăn ngươi!”
Bạch San San, “.......”
Sau đó.....
Cô liền bị sói lớn rít gào mà đuổi cả một buổi tối.
Lịch sử luôn là những chuyện đáng sợ giống nhau. Sáng sớm hôm sau, Bạch San San trong lúc ngủ mơ bị tàn sát cả một đêm, thể xác và tâm hồn mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Tinh tinh tinh tinh....
Một vật thể không rõ trong chăn bất an mà nhấp nhô, lăn lộn, lại lăn lộn. Nửa giây sau, một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn từ trong chăn ló ra, luồn xuống dưới gối sờ sờ, sờ sờ sờ, sau đó khóa vào mục tiêu, cầm lấy điện thoại, vèo một cái lại lùi về trong chăn.
Nhìn thời gian, 7h30 phút sáng.
Một đêm đầy ác mộng, lúc này Bạch San San váng đầu hoa mắt buồn ngủ vô cùng, cau mày kêu rên một tiếng, đang chuẩn bị cùng với sâu ngủ đại nhân chiến đấu đến cùng, làm một tiếng trống lấy lại tinh thần hăng hái rời giường, lại đột nhiên nhớ đến mình đã làm bác sĩ tâm lý cho Thương Trì, không cần phải đến công ty đi làm nữa, thoáng chốc liền thả lỏng.
Nếu như cô nhớ không lầm, hợp đồng làm việc cũng không có quy định cô mấy giờ phải dậy đi làm.
Nên, vẫn là ngủ đến tự tỉnh thôi.
Rốt cuộc cũng là tiện nghi của nhà tư bản. Nhân từ với địch thủ, chính là tàn nhẫn với chính mình, ngược lại, tàn nhẫn với địch thủ, chính là nhân từ với bản thân. Chiếm tiện nghi của nhà tư bản chính là giành phúc lợi vì quần chúng nhân dân lao động.
Một hồi suy nghĩ loạn xạ trong đầu, Bạch San San yên tâm thoải mái mà ném điện thoại di động đi, kéo chăn lên, một lần nữa vô cùng an tâm mà nhắm mắt lại, cảm thấy việc ngủ nướng này của mình quả thật hết sức vĩ đại.
Nhưng mà mới nhắm mắt không được vài giây, một trận gõ cửa vang lên. Cộc cộc cộc, có quy luật mà trầm ổn.
Bạch San San nhíu mày, dùng giọng lẩm bẩm mê man mà trả lời: “Ai vậy?”
Ngoài phòng truyền đến âm thanh của Glory, cung kính mà bình tĩnh, âm lượng không cao cũng không thấp, nói: “Cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời cô xuống lầu ăn cơm.”
“Ưm...” Bạch San San ngáp một cái mà xoa mắt, mơ mơ màng màng nói: “Cảm ơn dì Glory. Bữa sáng dì cứ để đó, bây giờ tôi không muốn ăn.” Nói xong kéo chăn lên trùm đầu, làm bộ chính mình là một cái bánh chưng.
Tiếng nói của Glory tiếp tục truyền vào, vẫn bình tĩnh như cũ: “Ông chủ đang đợi cô dùng bữa sáng.”
Khoảnh khắc nghe thấy, bánh chưng nhỏ trong chăn đột nhiên cứng đờ.
Glory: “Chín giờ ông chủ phải mở hội nghị video toàn cầu, tám giờ đã phải đi đến công ty. Cho nên,” dừng lại, ngữ khí vững vàng lại lộ ra vẻ sự cường thế không cho phép phản bác, “Mời cô trong năm phút đồng hồ xuống lầu ăn sáng.”
Bạch San San, “.....”
?
Có sao không vậy dì? Ông chủ nhà dì sáng sớm muốn mở họp, cho nên cướp đoạt quyền ngủ nướng của tôi để đi ăn sáng cùng anh ta sao? Có còn nhân quyền không? Còn có thiên lý không? Tôi chỉ đến đây là bác sĩ tâm lý cho ông chủ nhà dì, không phải đến đây để ăn cơm cùng anh ta có được không?
Một đàn cmn* ríu rít mà phun trào trong lòng Bạch San San, Bạch San San nằm trong chăn nhắm hai mắt lại, hít khí, thả hơi, hít khí, thả hơi, hít sâu thở ra liên tục nhiều lần, mới miễn cưỡng làm cho tiểu vũ trụ sắp bùng nổ trong lòng mình ẩn nấp vào sâu trong lòng ---
*Thảo nê mã
Nếu là ngày thường, lấy tính tình của người được giang hồ hô tụng “Lão đại một mét sáu mươi” Bạch San San, đã sớm làm cho vị quản gia mặt than kia dỗi mà trở về. Nhưng, cô cũng không quên một hiện thực tàn khốc rằng chính mình lúc này đang ở nhà họ Thương.
Đây là địa bàn của “Lão đại trung nhị” mà giang hồ xưng tụng là lão đại của lão đại. Có câu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Sống cùng một mái nhà, vẫn nên sáng suốt một chút mà cụp đuôi mà làm người.
Vì thế sau 4 phút 50 giây, Bạch San San với hai mắt gấu trúc xuất hiện dưới nhà ăn tầng một, biểu cảm trên mặt đúng chuẩn hình =.=.
Chỉnh thể thiết kế của biệt thự nhà họ Thương không biết có phải xuất phát từ người rất có quyền và tài ba hay không, cảm giác không gian rất mạnh, tràn ngập hơi thở quý tộc, cùng với sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa phong cách HongKong và phong cách LonDon, đối với việc vận dụng ánh sáng và mỹ thuật cũng vô cùng xuất sắc.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, vừa hay là lúc mặt trời mới mọc, chân trời nổi lên màu trắng, chiếu lên những cây xanh tươi tốt ngoài vườn, giống như một bức tranh phong cách, một phòng trắng đen lạnh lẽo cũng có vài phần dịu dàng.
Người giúp việc lặng lẽ đứng một bên.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen yên tĩnh ngồi bên bàn ăn, mắt hơi rũ xuống, mặt không cảm xúc mà đọc tập tài liệu trên tay. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đường nét cao lớn của anh như được nhuộm thêm một tầng ánh sáng thật mỏng, đẹp trai sắc sảo, không cần nói gì vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, như một người từ trong tranh bước ra.
Bạch San San đi trên đôi dép lê vịt mỏ vàng của cô mang từ nhà đến, đứng cách bàn ăn vài bước, yên lặng mà đánh giá Thương Trì.
Nhìn không được mà cảm thán trong lòng một tiếng.
Tuy Bạch San San không tham gia nhiều những tiệc rượu đầy mặt trái của xã hội thượng lưu, nhưng thân cũng là người trong cái xã hội đấy, vì hoàn cảnh bắt buộc, mấy năm nay, cô cũng biết đến nhiều nhân vật của thương giới, thanh niên tài tuấn từng gặp qua cũng có thể nói là nhiều như cá diếc qua sông.
Nhưng không một ai giống Thương Trì.
Anh có vẻ bề ngoài như một nhân vật phản diện, đẹp trai, lịch thiệp. Anh không giống những thương nhân phô trương thân thế dựa vào vẻ ngoài và hư danh. Anh trời sinh quý tộc, có tính cách lạnh nhạt làm người khác không dám đến gần, cũng có sự kiêu căng tự cao tự đại, cho dù là ngồi một chỗ đọc báo đọc báo, cũng có thể làm người ta cảm nhận được sự cứng rắn và lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt.
Khó trách năm đó dù có danh xưng “học sinh thiên tài gương mẫu”, nhưng người theo đuổi anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thời trai trẻ, khí chất trên người Thương Trì không hề phù hợp với bối cảnh “thanh xuân vườn trường”. Mà trong nhóm nữ sinh mê mệt khuôn mặt đẹp hơn người cùng với khí chất đại BOSS phản diện của anh, cũng không có mấy người can đảm đi đến bước “theo đuổi”.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Bạch San San bên này đang miên man suy nghĩ, Thương Trì bên kia đang rũ mắt đọc báo cũng chú ý đến cô. Thực ra, giây đầu tiên cô xuất hiện anh đã biết rồi.
Bởi vì câu đầu tiên anh mở miệng nói chính là mấy chữ vô cùng bình tĩnh: “Em còn muốn nhìn bao lâu.” Vừa nói, mắt anh cũng không ngẩng lên, thậm chí còn chưa từng rời khỏi tờ báo.
Bạch San San có đôi khi hoài nghi người này xuất thân từ lính trinh sát. Nếu không, cô thật sự không hiểu nổi sao anh lại có năng lực quan sát, cùng với cảm giác sự vật thay đổi xung quanh mình nhanh như vậy.
Nhạy bén đối nỗi làm người khác sợ hãi.
Bạch San San trên mặt bày ra một nụ cười chuyên nghiệp, tiếng nói ngọt ngào, mềm mại: “Anh Thương, chào buổi sáng.”
Thương Trì nhìn lướt qua nụ cười giả trân trên miệng cô, ngữ khí rất nhạt, “Lại đây, ăn sáng.”
Hai giây sau, Bạch San San ngáp một cái mà lắc lư lảo đảo đi qua, rũ mắt nhìn, trên bàn dài bày những đồ ăn thanh đạm ngon mắt, điểm tâm kiểu dáng tinh xảo, hai phần bít tết, hai bát cháo hạt kê, chủng loại phong phú, hoa hòe hoa soái. Nhìn vô cùng phong phú. Đều đựng trong những bát nhỏ bằng Sứ Thanh Hoa, rất có thẩm mỹ, làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Bạch San San bỗng nhiên có ảo giác mình đang dùng ngự thiện cùng hoàng thượng.
Ngay sau đó, ánh mắt lại quét một vòng trên bàn, lại chú ý đến vị trí sắp xếp của hai bát cháo kê và hai phần bít tết.
Trong đó cháo và bít tết ở vị trí trung tâm, trước mặt Thương Trì. Mà một phần khác thì đặt ở chỗ ngồi ngay cạnh bên phải Thương Trì.
Bạch San San không dấu vết mà nhướng mày.
Ngay sau đó, người giúp việc Gina đứng ở trong phòng bếp liền thấy một màn như sau:
Cô gái nhỏ mà nghe trợ lý Giang nói chính là phu nhân tương lai của bọn họ, đứng trước bàn ăn, quay trái quay phải, tựa hồ như đang chọn vị trí thích hợp trong bàn ăn, hai giây sau hình như cô đã chọn xong, duỗi tay, kéo một chiếc ghế cách xa ông chủ nhà bọn họ nhất, khom lưng ngồi xuống, sau đó lại giơ tay kéo bát cháo đặt ở chỗ ngồi kia dịch về trước mặt mình, cuối cùng cầm lấy đũa, gắp một miếng bỏ vào miệng, chớp mắt to thực vui vẻ mà nhai.
Gina, “.....”
Mấy người giúp việc khác, “.......”
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt và bất lực. Tìm trên mặt nhau một vòng mà không có đáp án, mấy người lại sôi nổi nhìn về phía quản gia Glory.
Nhưng Glory lại rất bình tĩnh. Vị quản gia đã hầu hạ được hai đời nhà họ Thương rũ mắt, cung kính mà đứng bên cạnh gia chủ đương nhiệm, ngay cả lông mày cũng không động.
Bạch San San ăn xong một miếng rau xanh, nhịn không được mà nhấn like cho đầu bếp của nhà họ Thương, sau đó lại gắp một miếng ngó sen, bỏ vào trong miệng.
Ngó sen giòn giòn, nhai rắc rắc rắc.
Thanh âm không lớn, nhưng không gian nhà ăn trống trải, to như vậy mà an tĩnh, tiếng vang này liền rất rõ ràng.
Đối diện, Thương Trì chưa động đũa, ngước mắt, tầm mắt bình tĩnh mà nhìn về phía Bạch San San cách anh cả một bàn ăn.
Cô gái giống như không hề nhận thấy ánh mắt của anh, vẫn lo cho đồ ăn của chính mình như cũ, miệng nhỏ hồng hào ngậm chặt, quai hàm phồng phồng, nhai vui vẻ lại nghiêm túc. Ăn xong ngó sen, lại tiếp tục gắp đồ ăn khác. Đại khái là thức ăn hợp khẩu vị, cô vừa ăn còn thỉnh thoảng sẽ hạnh phúc mà híp đôi mắt sáng lấp lánh.
Giống như một chú thỏ đáng yêu.
Sau khi nếm thử vài món ăn, Bạch San San lấy muỗng múc một ngụm cháo, mãi cho đến khi thật sự không chịu nổi ánh mắt chăm chú của vị lão đại biến thái ở đầu kia bàn ăn, cô mới âm thầm trợn mắt trong lòng, giống như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, nhìn về phía đối diện.
“ Anh Thương, quản gia Glory nói lát nữa anh phải mở họp.” Bạch San San mặt đầy tươi cười mà nhìn anh, “Vì sao không ăn?”
Thương Trì nhìn chằm chằm cô, ngữ khí vô cùng bình tĩnh mà nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại cách tôi xa như vậy?”
Bạch San San, “...........”
Này đúng là một câu hỏi hay.
Đều là người trưởng thành rồi, vì sao tôi cách anh xa như vậy chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?
Bây giờ cô nên trả lời như thế nào? Nói thẳng “ do khí chất Tu La trong phạm vi trăm dặm không có một ngọn cỏ, tôi ngồi bên cạnh anh, đừng nói có thể ăn được hay không, dù cho ăn được tôi cũng không tiêu hóa nổi bla bla bla?” Không thích hợp lắm, tuy rằng đêm qua cũng đã lật bài rồi, muốn nói cái gì cũng nói rồi, nhưng cùng sống dưới một mái hiên, cơ bản ngoài mặt hòa bình vẫn là yêu cầu cơ bản đi?
Ngắn ngủi vài giây, trong đầu Bạch San San bay vèo vèo vô số suy nghĩ.
Nhưng mà, không đợi Bạch San San chọn ra một lý do sâu sắc hợp lý nhất trong một đống lý do đó, Thương Trì lại mở miệng. Anh rũ mắt, không ăn cháo, mà chỉ thong thả ung dung cầm dao nĩa, bắt đầu cắt đĩa bít tết, mắt cũng không ngẩng lên, ngữ khí nhạt mà lãnh: “Lại đây, ngồi bên cạnh tôi.”
“....” Ngồi bên cạnh anh làm gì, tiện cho anh muốn đánh thì đánh sao?
Bạch San San như đơ nửa giây, sau đó cong cong môi, tận lực dùng một loại giọng vô cùng hiền hòa thân thiện nói: “Anh Thương, bàn ăn này lớn như vậy, chỉ có hai chúng ta ăn cơm. Tôi ngồi chỗ nào cũng giống nhau.”
Thương Trì, “Không giống nhau.”
Bạch San San hơi ngẩn ra, “Cái gì?”
“Em ở bên cạnh tôi, sẽ làm cho tôi cảm thấy tâm tình vui vẻ.” Sắc mặt Thương Trì rất bình tĩnh, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
Giọng nói kết thúc, tầm mắt Bạch San San vô thức rơi xuống. Chỉ thấy người đàn ông mặc bộ tây trang phẳng phiu như họa, từ cổ tay áo âu phục không nhiễm hạt bụi đi xuống, hai bàn tay thon dài hữu lực, cầm dao và dĩa. Lưỡi dao cắt miếng bít tết, ba phần chín, tơ máu theo vân thịt cùng với thân dao mà chậm rãi chảy xuống.
Tơ máu đỏ tươi, thân dao màu bạc phản quang, cùng với người đàn ông quý tộc ưu nhã như xuyên từ thế kỷ trước đến. Một màn đầy máu me lại lịch thiệp đập vào mắt Bạch San San, làm cô không hiểu tại sao liên tưởng đến một loại sinh vật siêu tự nhiên tồn tại trong truyền thuyết tôn giáo.
Quỷ hút máu. Trong đầu cô ma xui quỷ khiến mà hiện lên một từ như vậy.
Thần bí nhã nhặn, tượng trưng trong bóng tối cùng tội ác.
Thương Trì khẽ hé miệng, bỏ miếng thịt vào trong miệng. Bạch San San khô cằn mà nuốt nước miếng, tầm mắt vô thức mà nhìn chằm chằm vào môi mỏng đang khép của anh, cùng với mỗi lần nhai nuốt tinh tế.
Cô tưởng tượng máu của miếng bít tết tràn ngập trong miệng anh.
Sau đó cả người liền rùng mình một cái, lạnh toát sống lưng.
“Ngồi lại đây.” Thương Trì nuốt miếng thịt kia xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau lau miệng, giương mắt, đôi mắt lạnh lùng màu đen một lần nữa lại nhìn xoáy vào cô, nhẹ nhàng nhướng mày, “Công chúa, hình như tôi đã nhắc qua với em, không nên chọc tôi tức giận.”
“.....”
Bạch San San cũng không biết sau đó mình đi như thế nào mà đến ngồi bên cạnh Thương Trì.
Xong việc mà hồi tưởng, cô giải thích loại hành vi này chính là khi nhân loại đối mặt với nguy hiểm, bản năng sẽ yếu thế hơn so với cường giả. Đặc biệt, đối phương còn làm động tác biến thái là cắt một miếng bít tết máu tươi đầm đìa, rồi nhã nhặn đưa vào miệng mà nhai nuốt trước mặt cô.
Bị một miếng thịt đầy máu me dọa sợ, nói thật, rất mất mặt.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
Lúc này, Bạch San San ngồi bên cạnh Thương Trì, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng quy quy củ củ mà ăn cháo kê trong bát của cô, mắt nhìn thẳng, an tĩnh như gà. Thương Trì thì tiếp tục an tĩnh mà ăn bít tết của anh.
Trong lúc Bạch San San cố tình quan sát một chút thói quen ăn uống của vị lão đại biến thái này. Phát hiện đại khái là do từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, không có thói quen dùng đồ Trung Quốc, Thương Trì từ đầu đến cuối không động qua những cái như kiểu cháo và rau xanh.
Không ăn đồ Trung còn bảo đầu bếp làm nhiều đồ ăn như vậy, lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ.
Còn lôi kéo cô để cùng nhau lãng phí, làm cô cũng xấu hổ theo, lão đại biến thái này tâm cơ thật sự quá sâu.
Bạch San San chửi thầm, hóa phẫn nộ thành sức ăn, ngay sau đó liền lấy mục tiêu ăn cho lão đại biến thái nghèo đi, giận thở phì phò mà ăn hai bát cháo cùng một phần bít tết to.
Lúc cô kết thúc chiến đấu vừa vặn là 7h55p.
Bạch San San sờ cái bụng tròn vo của mình nấc cụt một cái, rồi vô thức quay đầu, vừa vặn đụng phải một đôi mắt sâu không thấy đáy. Thương Trì đã sớm ăn xong, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chuyên chú mà tràn ngập hứng thú, không biết đã nhìn cô bao lâu.
“.....”, nhìn gì mà nhìn?
Chưa thấy qua cô gái ăn nhiều sao?
“Ghi lại chưa?” Thương Trì bỗng nhiên hỏi một câu.
Bạch San San: ?
Sau đó liền thấy Glory cung kính mà vững vàng trả lời: “Ông chủ yên tâm. Bữa sáng hôm nay, cô gắp thức ăn tổng cộng 103 lần, trong đó ngó sen là 14 lần, gạo nếp bọc tôm bóc vỏ là 9 lần....”
“......” Vẻ mặt Bạch San San mờ mịt mà nhìn dì quản gia không sai một lần nào mà báo cáo số lần cô gắp thức ăn trong bữa sáng, còn số lần gắp từng món.
Bạch San San: ?????
Bạch San San nhíu mày hồ nghi, “Glory, tại sao bà phải ghi nhớ cái này?”
“Đây là ý của ông chủ.” Glory nhàn nhạt nói, “Chúng tôi phải biết được món ăn yêu thích của cô.”
“....” Bạch San San kinh ngạc, như một người máy mà quay qua, nhìn Thương Trì, không thể tin nổi mà nói: “.....Anh Thương, muốn biết tôi thích ăn cái gì, trực tiếp hỏi tôi không được sao? Phí công sức như vậy còn làm trễ nải thời gian, gần đây anh không có việc gì sao?”
Khó trách chuẩn bị một bàn ăn lớn như vậy, hoá ra lần này cô mới là hoàng đế, còn lão đại biến thái mới là cầm khách sao? Hao tiền tốn của như vậy chỉ vì muốn biết bữa sáng cô thích ăn cái gì, ngại nhiều tiền hay là ngại nhiều thời gian?
Ngữ khí Thương Trì rất bình tĩnh, “Thứ nhất, như vậy chính xác nhất.”
“....”
“Thứ hai.” Thương Trì, ngước mắt nhìn cô, trầm giọng, “Bạch San San, em chính là người mà tôi để ý nhất.”
“....$^%#^&$#.”
Giọng nói kết thúc, Bạch San San chỉ cảm thấy hai má nóng lên, giống như là bị người ta đốt lên, tim cũng bỗng nhiên đập rộn ràng. Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nghiêng đầu, ra vẻ trấn định mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất.
Lúc này tiếng bước chân từ phòng khách truyền đến, từ xa đến gần.
Bạch San San nghe thấy, quay đầu lại nhìn. Trợ lý Giang Giang Húc trên tay đang cầm cái gì đó mà đi về phía bọn họ.
“Ông chủ.” Giang Húc đứng yên, kính cẩn nói, khi ánh mắt chuyển qua Bạch San San nhẹ nhàng tự nhiên hơn rất nhiều, “Cô Bạch.”
Bạch San San cũng hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay, “Trợ lý Giang, chào buổi sáng.”
“Ông chủ, hội nghị buổi sáng yêu cầu lùi lại một tiếng, hệ thống máy tính bên phân bộ Phần Lan bị hacker tấn công, bộ phận an ninh đang gấp rút sửa chữa, dự tính cần phải 40 phút mới có thể xong.” Giang Húc nói, “Trần Túc đang điều tra chuyện này. Theo phán đoán bước đầu của cậu ta, lần này phân bộ Phần Lan bị hacker tấn công là có kế hoạch rõ ràng, có đồng loã và mưu đồ từ trước.”
Thương Trì mặt vô cảm mà nghe Giang Húc báo cáo, không có phản ứng gì, lạnh nhạt mà nói, “Nói cho Trần Túc, tôi cho cậu ta hai ngày. Hai ngày sau, tôi phải biết ai là người chủ mưu của vụ tấn công này.”
“Vâng.”
Hai người nói chuyện công việc, Bạch San San chán đến chết, ngáp một cái chuẩn bị đứng lên đi ngủ, chợt nhìn thấy Giang Húc đang xách theo chiếc túi. Đây là túi vải trơn, chỉ là ở góc nhỏ bên phải của chiếc túi lộ ra logo của một nhãn hiệu.
Ánh mắt Bạch San San chợt lóe lên. Cô biết cái logo này, là một nhãn hiệu đồ thể thao nổi tiếng nào đó.
Cô có chút tò mò, chỉ vào túi hỏi: “Trợ lý Giang, đây là quần áo anh mua sao?”
“.... Xem trí nhớ của tôi này, Cô Bạch không nhắc đến xém chút nữa tôi quên mất.” Giang Húc giơ cái túi lên cười cười, “Cuộc thi đấu bóng rổ giao hữu giữa trường học thành phố B và nhóm Ivy, cuối tuần chính thức bắt đầu, đây là áo đồng phục mà ông chủ tài trợ cho trường đại học Pennsylvania.”
Bạch San San nghe xong thì sửng sốt.
Giải thi đấu bóng rổ giao hữu giữa trường học thành phố B và Ivy? Thi bóng rổ?
Đánh bóng rổ....
Trong đầu nháy mắt lại hiện lên những hình ảnh vụn vỡ đan xen, ánh mắt hình như có lúc trống rỗng.
Giang Húc lấy đồng phục bóng rổ trong tay đưa cho Thương Trì, nói: “Ông chủ, nhà tài trợ mang đồng phục đến Thương thị, nói mời ông chủ thử mặc trước, xem có vừa lòng hay không. Nếu có chỗ không thoải mái, bọn họ làm lại một lần nữa.”
Thương Trì mặt không cảm xúc mà nhận đồng phục bóng rổ, hơi nghiêng mắt, nhàn nhạt mà liếc nhìn Bạch San San đứng bên cạnh một cái. Cô gái không biết nhớ tới cái gì, cả người ngơ ngẩn, phát ngốc, hồi lâu cũng chưa hồi thần.
Thương Trì bất động thanh sắc mà thu hết biểu cảm của cô vào mắt, thử quần áo.
Tiếng bước chân đi xa.
“Cuối tuần chính thức thi đấu, thật mong chờ, tôi từ trước đến giờ còn chưa được nhìn ông chủ đánh bóng rổ.” Giang Húc nói bỗng nhiên mắt sáng lên, nhìn Bạch San San cười tủm tỉm nói: “Cô Bạch, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi làm đội cổ động viên cho ông chủ đó!”
Nghe thấy mấy lời này, Bạch San San lúc này mới nhanh chóng hoàn hồn, từ trong thế giới của mình bước ra. Cô cười gượng một cái với Giang Húc, nói: “.... Thi đấu bóng rổ này, mỗi năm đều có sao?”
“Đúng vậy.” Giang Húc gật đầu, “Nhưng mấy năm trước Ông chủ chưa từng tham gia, năm đột nhiên bảo tôi đi đăng ký, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ.”
Bạch San San trầm mặc vài giây, không có ngữ khí mà thuận miệng đáp một cậu, “Vậy sao.”
Hai người đang nói chuyện, sau lưng Thương Trì đã thay xong đồng phục đi xuống.
Bạch San San quay đầu lại.
Toàn bộ nhà họ Thương trong chớp mắt yên tĩnh.
Người đàn ông đứng cách xa vài bước, mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đen, dáng người khỏe khoắn mà cao lớn, giống như tùng lại giống như bách. Bộ đồng phục màu đen làm cho ngũ quan sắc sảo lạnh lùng của anh không kiềm chế được mà tản ra, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, hơi che đi khuôn mặt lãnh đạm.
Giờ phút này, Bạch San San thấy thời gian như ngược về mười năm trước.
Không còn nhìn thấy hình bóng người này trên sân bóng rong ruổi tự do, đã trở thành tiếc nuối cùng áy náy lớn nhất thời thiếu nữ của cô.
Mà nay.
Ánh mắt cô lướt qua kinh ngạc, rồi sau đó, nghiêng đầu bình thản mà nhìn về nơi khác. Xem vị “Thiếu niên” lạnh nhạt phong nhã hào hoa đứng cách đó không xa là không khí.
Giang Húc dường như không cảm nhận được không khí vi diệu giữa hai người, cười khen: “Ông chủ, bộ đồng phục này rất hợp với ngài.” Ngừng lại, nhìn về phía Bạch San San, “Đúng không cô Bạch, rất đẹp nhỉ?”
“....” Bạch San San đối với hàng loạt động tác của vị trợ lý cáo già này không còn lạ. Bởi vậy cô chỉ đơ người 0.1 giây, liền quay đầu lại, nhìn Thương Trì, con ngươi trong trẻo trong suốt như sao trời.
Thương Trì thần sắc bình tĩnh mà đối diện với cô.
Hai ánh mắt giao nhau trong không khí.
Giây lát, Bạch San San sau khi đánh giá Thương Trì một vòng, cười cười gật đầu, tiếng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, “Đúng vậy. Anh Thương như vậy nhìn rất trẻ.”
Một từ “trẻ” nói xong, Giang Húc, “.......”
Người hầu trong phòng, “.......”
Thậm chí là Glory, “.........”
Sắc mặt Thương Trì thì vẫn vạn năm bất biến. Mắt đen nhìn chằm chằm Bạch San San, nhướng mày, nhàn nhạt mà nói: “Cuối tuần tôi thi đấu, cô Bạch có hứng thú tới xem một lát không.”
Bạch San San nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh, nghiêm túc nói: “Được đó. Sân ở đâu?”
“Vốn dĩ là trong nhà thi đấu Thế Kỷ, nhưng nhà tài trợ lớn nhất của giải đấu này lại nhất thời thay đổi sân đấu của vòng thứ nhất.” Trợ lý Giang như không thấy một màn đao quang kiếm ảnh giữa hai người, thong dong nói tiếp, đầy mặt tươi cười, “Ở Nhất Trung.”
Nghe vậy, Bạch San San kinh ngạc, trừng mắt lớn khó tin mà nhìn về phía Giang Húc, “Nhất Trung?”
“Đúng vậy.” Giang Húc nói, “Ngạc nhiên chưa, vừa hay là trường học cũ của ông chủ và cô Bạch.”
Bạch San San, “.....”
Bạch San San cơ hồ là buột miệng thốt ra: “Giải thi đấu bóng rổ giao hữu giữa trường học thành phố B và Ivy là giải thi đấu lớn như vậy, lại chơi trên sân bóng rổ của một trường cấp ba? Có lầm hay không? Nhà tài trợ lớn nhất kia đầu óc bị lừa đá sao?”
Không khí chung quanh không biết tại sao lại lạnh hơn mấy độ.
Trợ lý Giang lúc này mới đột nhiên nhớ đến cái gì, à một tiếng, có chút xấu hổ, sờ sờ mũi nói: “Xin lỗi cô Bạch. Vừa rồi tôi quên nói cho cô, nhà tài trợ lớn nhất cho giải đấu này, chính là ông chủ.”
Bạch San San : “.........:)”
Bình tĩnh, bình tĩnh. Giết người là phạm pháp, xúc động là ma quỷ.
Lúc này sau lưng bất thình lình truyền đến thanh âm, trầm thấp, lạnh tanh, “Bạch San San.”
Cô hít sâu một cái sau đó thở ra, vài giây mới kìm nén được xúc động muốn đá bay ‘tổ hợp hai chủ tớ bệnh xà tinh’ này đến sao hỏa, lại đọc mấy lần “Đạo khả đạo phi thường đạo”* mới có thể bình tĩnh lại. Mặt mỉm cười, “Xin hỏi còn có chuyện gì sao, anh Thương?”
(*Đạo khả đạo phi thường đạo
Danh khả danh phi thường danh
Tạm dịch:
Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn
Tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn
“Lại đây.” Thương Trì không có ngữ khí gì, xoay người bước chân dài mà đi về phía cầu thang.
**
Vài phút sau, Bạch San San cũng không hiểu mình ma xui quỷ khiến như thế nào mà rời khỏi nhà ăn, mai xui quỷ khiến như thế nào mà đi sau Thương Trì lên lầu hai, ma xui quỷ khiến như thế nào mà ngừng tại cửa phòng ngủ chính của nhà họ Thương.
Thương Trì mở cửa đi vào.
Xuyên qua khe cửa, có thể thấy bên trong không bật đèn, tấm màn chắn nắng kéo kín mít chặn lại tất cả ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ. Cái gì cũng không nhìn rõ. Trong lòng Bạch San San bồn chồn, nao nao, đứng ở cửa hắng giọng, tăng thêm vài phần âm lượng nói: “Anh Thương, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?”
Bên trong không ai trả lời, không có chút âm thanh.
Bạch San San: “?”
Cô chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn định thần, cất bước đi vào.
Nhưng mà, người vừa tiến vào phòng ngủ, cửa lập tức bị người ở đằng sau đóng lại. Ánh đèn ngoài hành lang cũng bị ngăn cách, trong lòng Bạch San San trầm xuống, có chút luống cuống, phản ứng lại đây là cái gì, theo bản năng mà muốn quay người kéo cửa cướp đường mà chạy. Nhưng mà tiếp theo trong nháy mắt, một cánh tay đã vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, gắt gao mà ôm chặt cô.
Bạch San San ngửi thấy được mùi thuốc lá mát lạnh quen thuộc trong không khí.
Cô ngập ngừng giật giật môi, ý đồ muốn ổn định cảm xúc của chính mình, nhưng giọng nói khi cất lên, âm điệu vẫn run rẩy như cũ. Cô nói: “Thương Trì, anh lại trúng gió gì vậy? Buông tôi ra.”
“Làm sao bây giờ.” Ngữ khí của anh thật bình tĩnh.
“...... Cái gì?”
Trong bóng đêm, giọng nói của người đàn ông vang lên, lạnh mà dịu dàng, ngữ khí hư vô đến mờ mịt giống như dệt ra một khung cảnh hư vô, hoảng loạn trong mơ. Môi mỏng của anh nhẹ nhàng cọ qua lỗ tai cô, thấp giọng thong thả nói: “Chỉ cần ngồi bên cạnh em, nhìn em, tôi đều mất khống chế.”
“........”
Hô hấp của anh phả vào sau vành tai cô, hai tay gắt gao mà ôm cô, cơ hồ như muốn khảm cô vào trong thân thể mình.
Bạch San San mặt đỏ tai hồng hô hấp khó khăn, giãy giụa, tránh không được, cảm giác như chính mình sắp vỡ rồi.
“Công chúa.” Anh nhắm mắt lại, gương mặt nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt trắng như tuyết của cô, “Trận bóng mười năm trước, em nói nếu tôi thắng, sẽ thưởng cho tôi.”
Bạch San San, “Trận đấu kia rõ ràng....”
“Nếu tôi thắng,” Anh ngắt lời cô, cắn một cái trên vành tai cô, “Tôi muốn em hôn tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận