Chợt nghe được mấy từ “một đêm ở nam thành” trong miệng Thương Trì, ánh mắt Bạch San San lóe lên, không biết nhớ tới cái gì, mặt cô bỗng chốc như thiêu đốt, nóng bỏng một mảng.
Một đêm nam thành,
Một đêm nam thành....
Trong chớp nhoáng, vô số mảnh nhỏ ký ức phủ đầy bụi thời gian cuồn cuộn như sóng thần, lấy tư thế quét sạch tất cả mà lướt qua người cô.
Bạch San San sửng sốt, ngẩn người.
Khoảng cách giữa môi của Thương Trì và lỗ tai của cô không đến nửa cm. Tư thế thân mật, ngữ khí dịu dàng lay động lòng người, làm cho người ta không thể liên hệ được con người này với những lời nói âm trầm biến thái lãnh khốc.
Khuôn mặt tinh xảo đỏ ửng của Bạch San San ở trong lồng ngực của người đàn ông, eo nhỏ bị anh ôm chặt, cả người bị giam cầm trong không gian chỉ thuộc về anh. Bị bắt ngẩng đầu, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo mát lạnh của anh quét qua lỗ tai rồi phả vào mặt.
Ngón tay Thương Trì khẽ nhúc nhích, lại nhẹ nhàng bẻ cằm cô, rũ mắt, ánh mắt nhu hòa như sao trên trời, môi mỏng mềm mại khẽ kề gần sát cánh môi cô.
Gần sát.
Trước lúc Thương Trì hôn lên môi Bạch San San một giây, ánh mắt cô gái đột nhiên lóe sáng, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia kinh hoàng, lúc này mới đột nhiên hồi phục tinh thần.
Tiếp theo, Bạch San San dùng sức tránh.
Thoát khỏi khống chế của lão đại biến thái, Bạch San San trong nháy mắt hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều, cắn cắn môi, hít sâu ổn định lại nhịp tim đang đập điên cuồng, nét đỏ rực trên mặt chưa hết.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh mấy giây.
Thương Trì đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc mà nhìn cô chằm chằm. Hai con ngươi đen lãnh như mị ảnh trong bóng đêm, lộ ra vẻ cô tịch lại lạnh lùng.
Thật lâu sau,
Bạch San San nghiêng đầu rời tầm mắt đi, không có ngữ khí gì mà nói: “Dựa theo ước định, tôi nhớ rõ, không có sự cho phép của tôi anh không thể vào phòng ngủ của tôi. Mời trở về.”
Trực tiếp lựa chọn làm lơ với hai câu nói cuối cùng của anh.
Ánh mắt Thương Trì không rời khỏi mặt của cô, nhàn nhạt mà nói: “Đánh cược kia, em xác định giữ lời?”
Bạch San San nói: “Giữ lời.” Chợt ngừng lại, ngước mắt nhìn anh, hoảng loạn trong lòng cô sớm đã tiêu tan không còn thấy bóng dáng. Lại trở về với bộ dạng bình thản cái gì cũng không để ý kia.
Cô nói: “Tôi đánh cược với anh, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.”
Nghe vậy, Thương Trì khẽ cong môi thật nhẹ, “Được. Nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời.”
Tiếng bước chân trầm ổn hữu lực đi xa. Bóng dáng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông tịch liêu hoang vắng lạnh lẽo, lại có một loại ngạo mạn giẫm đạp mọi vật trên thế gian xuống dưới chân.
Biến mất trong tầm mắt của Bạch San San.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, cạch một tiếng.
Bạch San San rũ mắt an tĩnh một lát, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự buồn bực không rõ nguyên nhân. Cô xoay người đi về phía cửa sổ.
Bạch San San đón gió nhắm mắt lại.
Mười năm trước, cô trầm mê với kịch độc nhân gian Thương Trì kia không cách nào kiềm chế, bây giờ tất cả đều bắt đầu lại, cô tuyệt đối sẽ không động lòng dù chỉ một chút.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận