Sự thật chứng minh, lời nói không cần nhiều, có tiền là được. Thương Trì ngữ khí bình đạm nhẹ nhàng bâng quơ mà nói xong câu “Một phút một ngàn vạn”, toàn bộ căn phòng khách rơi vào yên lặng quỷ dị.
Tiền Đại Nhạc, “...”
Tần Toa, “...”
Bạch San San, “..”
Nếu như dựa vào cốt truyện bình thường, Bạch San San lúc này bắt lấy trọng điểm hẳn là ba chữ “bạn gái tôi” của lão đại biến thái, nhưng.... lời thoại “một phút một ngàn vạn” này thật sự quá mê hoặc cũng quá rung động trời đất. Làm cho cô hoàn toàn xem nhẹ câu “bạn gái” kia, trong đầu trong chớp mắt toàn là những câu nói
“Một phút một ngàn vạn, anh cho là đang đốt tiền à?”
“Vị lão đại này có phải không có khái niệm gì về tiền không, cho dù có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được không?”
“Tiêu nhiều tiền như vậy làm gì? Để xem một con heo khiêu vũ?”
“Chó điên à?” bla bla bla.
Ước chừng đơ khoảng ba giây đồng hồ, Bạch San San có thể một bàn tay quét sạch những giọng đang nói bậy trong đầu mình đi, lắc lắc đầu hồi thần.
Lúc này mới rảnh để nhớ lại câu “bạn gái” kia.
Cô một lần nữa, “...”
Giật giật môi muốn giải thích, lại nuốt trở về.
Thôi.
Vị lão đại biến thái này thích cho mình thêm đất diễn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, liên tục động kinh, không để ý đến là được. Còn những người ngồi ở phòng nghe được những lời này là Tiền Đại Nhạc và Tần Toa thì không cần quan tâm – vốn dĩ chỉ là hai người râu ria, Bạch San San cũng không có thời gian rảnh rỗi mà giải thích với họ.
So sánh với việc rối rắm câu bạn gái kia, cô càng cảm thấy hứng thú với chuyện trước mắt.
Mặc cho nội tâm đang điên cuồng tiến hành hoạt động tâm lý, cùng với hàng loạt câu chửi thề dời non lấp biển, biểu cảm trên mặt Bạch San San vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn là bộ dạng văn nhã điềm đạm, đôi mắt cong cong như vầng trăng non kia.
Một bên, Thương Trì dáng ngồi tùy ý, thân hình cao lớn lười biếng mà dựa vào lưng sofa, một tay duỗi thẳng, một tay nhẹ nắm lấy cằm Bạch San San, mắt bình tĩnh không gợn sóng rũ mắt, tiếp tục nhìn chăm chú vào cô.
Cô gái mặc một chiếc váy liền không tay, hai cánh tay tinh tế cùng hai chân thon dài lộ trong không khí, trắng như tuyết, làn da nhẵn nhụi, trơn bóng tựa ngọc. Làn mi tinh tế, cong như vầng trăng non, ánh mắt thanh thuần mà linh động, khóe miệng hơi cong một đường cong nhàn nhạt, đáng yêu mềm mại, phúc hậu mà vô hại, giống như một con búp bê barbie tinh tế.
Sau đó, búp bê Barbie của anh nghiêng đầu về một bên, không dấu vết mà tránh sự đụng chạm của anh.
Thương Trì nhẹ nhàng nhướng mày.
“Nếu Thương tổng đã mở lời, tôi cũng không thể xem miễn phí được.” Đôi mắt đen nhánh của Bạch San San khẽ chớp, vừa nói vừa móc túi ra, lấy một tờ 100 tệ đặt trên bàn, ngón tay trắng như tuyết ấn trên tờ tiền, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, cười khanh khách nói, “Tiền tổng, một phút, hai mươi tệ.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiền Đại Nhạc đen như đáy nồi.
Bạch San San lại làm bộ như không hề nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của Tiền tổng, lại ngây ngô hỏi, “Sao vậy? Tiền tổng không muốn nhảy sao?” Vừa nói vừa gần sát lại Tiền tổng, nghiêm túc mà phân tích với ông ta, “Tiền tổng, ông nghĩ mà xem, một phút được một ngàn vạn lẻ hai mươi tệ đó, ông tùy tiện nhảy vài phút, đừng nói một bộ điện ảnh, quay luôn mấy bộ cũng đủ! Cẩn thận ngẫm lại, có phải là bản thân mình thật sự rất kiếm được tiền không?”
Khuôn mặt đầy dữ tợn của Tiền Đại Nhạc giật giật, nhìn cô nương có vẻ vô hại trước mặt, hơi nhấp môi, quay đầu lại hung tợn mà trừng mắt nhìn Tần Toa ở bên cạnh mình.
Tần Toa rõ ràng có chút nhút nhát, cúi đầu căn bản không dám đối diện với Tiền Đại Nhạc.
Bạch San San vỗ tay bộp bộp, “Tiền tổng cố lên! Vô cùng chờ mong!”
Tiền Đại Nhạc: “.....”
Kỳ thật mấu chốt của chuyện này, đã không phải là tiền nữa rồi. Tiền Đại Nhạc cũng tính là cao tầng của giới giải trí, cho dù không thể so được với nhà giàu chân chính như Thương Trì, nhưng mấy ngàn vạn vẫn có. Đổi lại là thường ngày, chịu nhục như vậy, Tiền Đại Nhạc đã sớm trở mặt mà chạy lấy người.
Nhưng ông ta không quên, trước mặt mình bây giờ là người như thế nào. Một mình Thương Trì thôi, ông ta đã đắc tội không nổi.
Những chỗ mà Tiền Đại Nhạc không dám đắc tội đều phải khiêm nhường bảy phần với lão đại Thương thị, vì thế, Tiền Đại Nhạc tự nhiên cũng không dám đắc tội với người được lão đại Thương thị sủng trong lòng bàn tay, sẵn lòng ném tiền ra để được nụ cười của mỹ nhân này. Bởi vậy, sau một phen rối rắm, ông ta chỉ đành cắn chặt răng, đứng dậy đi đến giữa nhà, đứng thẳng cái bụng bia miễn cường cười tươi mà nhảy.
Bạch San San xem đến vui vẻ.
Tần Toa thì cho Bạch San San một ánh mắt cảm kích.
Tiền Đại Nhạc nhảy tổng cộng gần hai phút.
Tên này chơi quy tắc ngầm với rất nhiều người mới, vị lão tổng của truyền thông Tinh Không tự xưng là đại ca một tay che trời của giới giải trí sau khi vấp ngã ở trước mặt Bạch San San, liền cáo từ với Thương Trì.
Nhìn theo bóng dáng gần trăm cân kia, Bạch San San vui mừng mà huýt sáo, vui cười hớn hở: “Tiền tổng, nhảy đẹp quá! Tiểu vương tử hộp đêm chính là ngài!”
Thân thể mập mạp của Tiền Đại Nhạc bị vấp phải tấm thảm, xém chút nữa ngã dập mặt, hung tợn mà cắn chặt răng, đi không quay đầu lại.
Hai người rời khỏi phòng.
Phòng khách chỉ còn lại Bạch San San và Thương Trì, không khí rơi vào an tĩnh.
Bạch San San đứng tại chỗ, phủi phủi tay, nụ cười thỏ trắng thanh thuần vô tội đã dần dần nhạt đi. Sau lưng bỗng truyền đến âm thanh của Thương Trì, âm sắc, ngữ khí tùy ý không chút để ý nào, “Vừa lòng không?”
Nghe vậy, Bạch San San không trả lời. Cô im lặng một lát, quay đầu lại, không cảm xúc gì mà nhìn về người đàn ông đẹp trai lạnh nhạt, mặc âu phục phẳng phiu.
Rồi sau đó cong cong môi, tươi cười lễ phép mà xinh đẹp: “Anh Thương, công việc của anh đã xong rồi, bây giờ tôi có thể nói chuyện của tôi không?”
Thương Trì nhã nhặn vắt hai chân lên nhau, hai tay đặt trên đầu gối, không có động tác gì. Sự lịch thiệp từ trong xương cốt, ngay cả chỉ an tĩnh mà ngồi đó, phong cách “quý tộc” cũng thể hiện hết sức rõ ràng. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh mà tĩnh, ngữ khí cũng đạm bạc: “Chăm chú lắng nghe.”
Bạch San San hít sâu một hơi, thở ra, nói: “Lần này tôi tới tìm anh, là muốn nói với anh, tôi đồng ý dọn đến nhà họ Thương, làm bác sĩ tâm lý cho anh. Nhưng trước khi chính thức dọn qua, tôi muốn giao ước trước với anh.”
Giọng nói kết thúc, Thương Trì tựa như cảm thấy thú vị, trong đôi mắt sâu thẳm như hiện ra ý cười nhàn nhạt. Anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt bảo cô tiếp tục.
Bạch San San liền nói tiếp: “Thứ nhất, không có sự cho phép của tôi, anh không được tùy tiện ra vào phòng ngủ của tôi, không thể có bất cứ động tác tiếp xúc tứ chi trong phạm vi bình thường. Thứ hai, không có sự cho phép của tôi, anh không thể đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào với nhà họ Bạch, cho dù là Bạch Nham Sơn chủ động muốn kết thân cùng Thương thị, anh cũng cần phải cự tuyệt. Thứ ba, ngoại trừ hai điều kia, tôi có thể bổ sung bất kỳ điều lệ mới nào.” Ngừng lại, cô ngước mắt, ánh mắt không gợn sóng, “Ba điều trên, nếu như anh đồng ý, chúng ta lập tức đạt được thỏa thuận. Tôi sẽ nhanh chóng dọn vào nhà họ Thương.”
Phòng tiếp khách to như vậy một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Thương Trì không trả lời, Bạch San San cũng không thúc giục, ở tại chỗ lặng lẽ nhìn anh.
Một lát sau, Thương Trì rũ mắt, gõ nhẹ điếu thuốc, không chút để ý chậm rãi nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Bạch San San không thể không thừa nhận, người đàn ông này trời sinh từ trong xương cốt, đã tạo cảm giác xâm lược. Làm cho người ta sợ hãi, bất an. Tựa như lúc này, rõ ràng chỉ là một câu bình tĩnh giản đơn, không chút ngữ khí nào, cảm giác áp bức vô hình lại trong nháy mắt mà quét qua toàn thân cô.
Nhưng trên mặt cô cũng không có bất kỳ biểu hiện rụt rè nào.
Cô nói: “Nếu anh không đồng ý, xem như hôm nay tôi chưa từng đến Thương thị. Cầu hôn cũng được, bức hôn cũng thế, Thương tổng ngài muốn như thế nào thì mời tự làm như thế.”
Trong mắt Thương Trì, gương mặt của cô vẫn là khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, vẫn là bộ dạng tươi cười ôn hòa vô hại, ánh mắt lại không hề để ý, rất giống sự phóng khoáng tùy tiện kiêu ngạo không kiềm chế hồi mười bảy tuổi.
Thanh âm nhẹ nhàng, gằn từng chữ mà tiếp tục: “Chúng ta cưỡi lừa xem hát* – nhẩn nha mà xem.”
(* cưỡi lừa xem hát – nhẩn nha mà xem: Cứ để xem diễn biến thế nào, rồi mới từ từ đưa ra kết luận.)
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh mấy phút đồng hồ.
Sau khi im lặng thật lâu, Thương Trì nhàn nhạt mà nói: “Được.”
“....” Bạch San San bị một chữ này làm cho sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại, “Cái gì?”
Thương Trì nhìn chằm chằm cô, khóe miệng câu lên một hình cung, ưa nhã kiêu căng một cách hoàn toàn tự nhiên. Anh hờ hững nói: “Cô Bạch đưa ra ba điều kiện, tôi đều chấp nhận.”
Bạch San San hiển nhiên không đoán được vị lão đại này sẽ đáp ứng nhanh đến vậy. Tàn nhẫn thô bạo thiết huyết lạnh lùng như Thương Trì, khi nào mà trở nên thân thiện hiểu ý dễ nói chuyện như vậy?
Trong lòng cô bồn chồn, nhăn mi lại, động động môi, cơ hồ có chút không thể tin mà nói: “Anh... Anh cứ như vậy mà đồng ý?”
Điếu thuốc yên lặng cháy giữa hai ngón tay thon dài hữu lực trắng trẻo tinh xảo. Thương Trì thở ra một hơi khói, tầm mắt dù cách một làn khói nhàn nhạt vẫn ung dung nhìn cô gái đứng cách đó không xa. Đôi tay trắng như tuyết của cô vô thức mà nắm vạt áo, rõ ràng là hồ nghi không yên.
Thương Trì yên lặng mà thu hết hình ảnh đáng yêu này vào mắt, nhấc mí mắt lên, tầm mắt lãnh đạm nhìn trở lại khuôn mặt cô: “Trở về thu dọn đồ đạc.”
Bạch San San: “?”
Anh phủi đi khói bụi, mắt cũng không thèm động mà nói: “Tối nay tôi muốn thấy em ở nhà họ Thương.”
**
Thẳng thắn mà nói, Bạch San San có chút hoài nghi Thương Trì sáng nay đi ra khỏi cửa đã bị kẹp đầu. Nếu không, cô thật sự không tưởng tượng được lý do nào khác để giải thích cho chuyện ly kỳ là lão đại biến thái sẽ đồng ý với 3 điều khoản của mình.
Nhưng mà hoài nghi thì hoài nghi, nói tóm lại, đàm phán đại thành công, Bạch San San vẫn rất vui mừng.
Cô thậm chí còn gọi điện cho Đồ Lam để chia sẻ niềm vui này.
Nữ tổng tài ở đầu dây bên kia đối với tin tức vui vẻ mà bạn tốt bị bệnh xà tinh của mình chia sẻ không hề có hứng thú, không ngữ khí mà nói: “Thứ hai tuần sau cậu có thể đi làm bình thường không?”
“Từ tuần sau tôi có thể mỗi ngày đều không đi làm rồi!” Bạch San San rất vui vẻ mà nói.
Đồ Lam, “...”
Đồ Lam, “..... Tin tức vui vẻ mà cậu muốn chia sẻ, cmn chính là cái này?”
“Không, tin tức tốt mà mình muốn chia sẻ đó chính là mình đã đồng ý là bác sĩ tâm lý riêng cho Thương Trì, tối nay dọn đến nhà họ Thương!”
Bên kia điện thoại, Đồ Lam một mặt mê man, đối với tình huống này vô cùng khó hiểu: “..... Sao mình nhớ không lâu trước đây cậu còn giận mắng Thương thị yêu cầu vô lại vô lý, hơn nữa nói như chém đinh chặt sắt, đánh chết cũng không đồng ý?”
Bạch San San: “Mìnhhhhhh.... Tóm lại tối nay phải dọn đến, tình huống cụ thể quá phức tạp, chờ lần sau gặp mặt mình sẽ nói cho cậu rõ ràng! Được rồi, mình phải về nhà thu dọn đồ đạc rồi, 88*!” Nói xong liền tút tút tút ngắt điện thoại.
(*88: ngôn ngữ mạng giới trẻ Trung Quốc, có nghĩa là bye bye).
Tổng bộ KC.
Điện thoại chỉ còn mấy tiếng tút tút, Đồ Lam hơi nhướng mày nhìn điện thoại, bỗng nhiên như hiểu được cái gì, có chút bất đắc dĩ lại có chút trào phúng mà mỉm cười. Cất điện thoại, lực chú ý tiếp tục dừng lại trên màn hình máy tính.
Cô gái trợ lý nhỏ mang cà phê đến cho Đồ Lam, thuận miệng nói: “Đúng rồi Đồ tổng, sao gần đây không nhìn thấy thầy Bạch*.”
(*lão sư – thầy: Bên Trung thường dùng từ lão sư – thầy để biểu đạt sự tôn trọng của mình đối với một người, một ngành nghề nào đó.)
“Sau này phỏng chừng mọi người còn không nhìn thấy thầy Bạch dài dài.” Đồ Lam nhàn nhạt mà nói.
Trợ lý nhỏ nhíu mày, “Vì sao?”
“Thầy Bạch làm lành với bạn trai cũ siêu cấp bá đạo tổng tài của mình, phỏng chừng lập tức phải gả vào nhà giàu.” Đồ Lam gõ chữ, một bộ dạng nói chuyện phiếm, “Thông báo cho mọi người, có thể bắt đầu chuẩn bị tiền ăn cưới rồi.”
**
Dựa theo thoả thuận, Bạch San San đêm đó dọn đến nhà họ Thương.
Sau khi biết được cô dọn đến nhà họ Thương làm bác sỹ tâm lý cho Thương Trì, Bạch Nham Sơn cùng với Dư Lỵ đều là kinh ngạc rồi kinh ngạc, nhưng, cũng không có bất kỳ ý tứ ngăn cản nào. Chỉ như thường lệ mà dặn dò vài câu chú ý chăm sóc tốt bản thân, ở nhà họ Thương không thể so với nhà họ Bạch, phải thời thời khắc khắc mà nhớ gia giáo lễ nghĩa, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Bạch San San nghe hai người này nói vài phút, nhanh chóng đường hoàng mà phiên dịch chuyển ngữ thành ngôn ngữ bình dân của loài người: Biểu hiện cho tốt, đường làm nhà họ Bạch mất mặt, tranh thủ mê hoặc Thương Trì đến thần hồn điên đảo mà cưới cô về.
Đối với sự tính toán trong lòng Dư Lỵ và Bạch Nham Sơn cô biết rõ ràng, đáy lòng cười lạnh, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn lễ phép mà tiếp lời.
Kỳ thật, nếu Bạch Kế Châu ở nhà, Bạch San San chuẩn bị dọn đến nhà họ Thương không chừng còn phải nghe một hồi khuyên can. Nhưng lúc này, vị anh trai kế ăn chơi trác táng thường ngày lấy việc làm cho cô ngột ngạt làm vui, nhưng trong lòng lại ngầm bảo vệ cô khắp nơi, đang ở Nhật Bản tiến hành khảo sát trong một tháng.
Cứ như vậy, Bạch San San vào một buổi chiều chạng vàng bình thường, bình thường, bình thường như bao nhiêu buổi chiều khác mà thu thập đồ đạc, dọn vào nhà họ Thương.
Theo thường lệ là Giang Húc đón cô.
Trên xe, Giang Húc cười vui vẻ mà lải nhải nói chuyện, Bạch San San vừa nghe, vừa nghịch điện thoại. Hình bóng của nhà họ Bạch theo khoảng cách ngày càng xa mà trở nên mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn mất dạng trong bóng đêm.
**
Bạch San San cứ như vậy mà dọn vào nhà họ Thương.
Có lẽ Thương Trì đã sớm phân phó, Bạch San San vừa mới vào cửa đã thấy Glory và hai người giúp việc đứng ở cửa, tiếp nhận hành lý của cô mang lên tầng hai biệt thự, đưa cô vào một gian phòng ngủ.
Bạch San San nhìn quanh bốn phía. Phát hiện gian phòng này cho dù là màu sắc hay đồ đạc, vẫn là một cảm giác mê hoặc kỳ dị -- màn cửa màu đen, sô pha màu đen, một chiếc giường kim loại đen hình lồng chim, phòng quần áo cũng là màu đen hắc ám, bên trong còn có mấy chục bộ váy.
Cô hơi nhíu mi, đi vào phòng quần áo, tùy tiện mà lấy một cái váy ở đó ra đánh giá.
Thuần màu đen, ren, bó eo, làn váy bồng bồng, chiều dài hoặc là đến mắt cá chân hoặc là đến đầu gối, đều không ngoại lệ là thiết kế váy công chúa của Châu Âu thời trung cổ.
“....” Bạch San San trong nháy mắt nhíu mày càng chặt hơn. Không biết vì sao trước mắt cô lại sinh ra ảo giác: Phòng này sớm đã được thiết kế thành dạng này. Này không giống như một căn phòng bình thường dành cho khách, mà là chủ nhân của tòa biệt thự này chuẩn bị để nuôi dưỡng vật cưng.
Sủng vật....
Từ này làm cho lòng Bạch San San run lên, lắc lắc đầu định thần, cưỡng ép bản thân quên đi suy nghĩ này.
Quay người lại, thấy nhóm giúp việc theo Glory tiến vào yên tĩnh mà thu dọn đồ cô mang từ nhà họ Bạch đến. Bạch San San có chút ngượng ngùng, tiến tới vài bước nói: “Các người đi xuống đi, tự tôi làm là được rồi.”
“Đây là công việc mà chúng tôi nên làm, cô không cần khách khí.” Quản gia Glory đứng thẳng bên giường, mặt không cảm xúc, ngữ khí cung kính mà bình tĩnh.
Tầm mắt Bạch San San tiếp tục quét quanh phòng. Đột nhiên, ánh mắt dừng trên hộp quà tinh xảo màu đen, sạch sẽ mà đặt trên mặt bàn có vẻ rất nổi bật. Không khỏi sửng sốt, chỉ vào bàn, khó hiểu hỏi: “Đó là cái gì?”
Glory đáp, “Là ông chủ tặng cho cô.”
Khóe miệng Bạch San San giật giật, “....”
Bạch San San gượng cười một cái, “Còn chuẩn bị lễ vật gặp mặt, anh Thương quá khách khí rồi.”
Cả người Glory, trầm ổn ít nói, khí chất toàn thân trầm thấp mà lạnh lùng, có ba phần tương tự Thương Trì. Nếu không phải biết thân phận của bà, Bạch San San còn cho rằng bà là vợ cả chính thất của nhà giàu nào đó, sao cũng không thể liên hệ hai từ “Quản gia” trên người bà được.
Bạch San San và vị quản gia này đứng cạnh nhau, cả người đều có chút không được tự nhiên, chỉ nói thể nói đông nói tây để tìm đề tài. Cũng may nhóm người giúp việc đã thu dọn tất cả đồ đạc xong, cung kính mà lui về một bên.
“Cô nghỉ ngơi trước đi.” Glory nói xong liền dẫn theo đám người giúp việc đi ra ngoài.
Một tiếng cạch nhẹ nhàng, cửa đóng lại.
Trong phòng im ắng, ánh đèn cũng có chút ảm đạm – đại khái là do Thương Trì thích không gian hắc ám, trên thực tế, toàn bộ nhà họ Thương, ngoại trừ phòng khác, tất cả những nơi còn lại đều rất tối tăm.
Bạch San San đứng tại chỗ mà phát ngốc một lúc, tầm mắt vô thức mà nhìn về hộp quà trên bàn sách kia. Một lát sau, cô có chút tò mò mà đi qua.
Mở hộp ra.
“....” Ánh mắt Bạch San San chợt lóe lên.
Ảnh. Là ảnh của cô.
Cái hộp chứa đầy ảnh chụp của cô, chia làm sáu chồng, mỗi chồng đều để rất ngay ngắn thẳng hàng.
Lông mi Bạch San San khẽ run, ngón tay không chịu khống chế mà run lên, lấy một chồng từ trong đó ra: Bức ảnh thứ nhất, là cô lúc mười bảy tuổi đang ở sân thể dục đánh cầu lông, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời; bức ảnh thứ hai, là cô thời cấp ba đang đứng trong một quán tạp hóa nhỏ mua kẹo mút; bức ảnh thứ hai là ảnh cô đi dạo phố cùng bạn bè sau khi thi đại học xong... Thậm chí còn có bức ảnh cô đôi mắt mê mann trống rỗng khi thăm mộ của ba ở nam thành.
“.....” Bạch San San giơ tay bịt miệng, đáy mắt hoảng sợ đan xen, hồi lâu cũng không hồi thần.
Trong không khí như mơ hồ truyền đến mùi thuốc lá mát lạnh như có như không.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp thanh lãnh bất thình lình từ đằng sau truyền đến, ngữ điệu ôn hòa, gần như dịu dàng bình tĩnh, “Thích lễ vật mà tôi đưa cho em không?”
Bạch San San hoảng sợ, quay đầu lại. Thương Trì không biết từ khi nào đã vào phòng ngủ. Hình như anh mới từ công ty về, trên người vẫn là bộ âu phục màu đen phẳng phiu không chút cẩu thả kia, dựa vào khung cửa. Dưới ánh sáng mờ ảo, cà vạt của anh hơi lỏng, lười biếng tùy ý, giữa hai tay kẹp một điếu thuốc, cả người không hiểu tại sao lộ ra vè tịch mịch cùng với cô đơn lạnh lùng.
Sau mất lát khiếp sợ ngắn ngủi, Bạch San San lấy lại tinh thần, thay vào đó là một sự tức giận không biết từ đâu đến. Cô khó hiểu thắc mắc, giơ mấy bức ảnh lên, trầm giọng nói: “anh Thương tiên, anh không cảm thấy hẳn là nên cho tôi một lời giải thích sao?”
“Em muốn nghe giải thích cái gì?” Thương Trì hút thuốc yên lặng nhàn nhạt mà nói.
“.....”
“Nghe mười năm này mỗi ngày tôi đều vuốt ve những bức ảnh đó, trong lòng tưởng tượng như đang vuốt ve em.” Ánh mắt Thương Trì sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm cô, tiếng cực nhẹ, “Hay là nghe tôi nói, tôi đã hối hận nhường nào khi cho em cơ hội trốn thoát?”
Lời kết thúc, Bạch San San sửng sốt, không đoán được sẽ nghe được câu trả lời như vậy từ người đàn ông này, trên mặt đột nhiên đỏ bừng.
Nhưng cũng chỉ là vài giây mà thôi.
Tiếp theo trong nháy mắt, cô nghe thấy giọng nói u ám của chính mình một lần nữa vang lên trong căn phòng, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại nói: “Biết vì sao tôi lại đồng ý dọn đến nhà họ Thương, sớm chiều nhìn thấy anh không?”
Thương Trì không nói.
Bạch San San rũ mắt, từ tay mà ném mấy bức ảnh kia vào hộp, nhàn nhạt mà nói: “Mười năm trước, tôi là công cụ để anh thử nghiệm tâm ma, công bằng mà nói, bây giờ, đến lượt anh làm công cụ cho tôi.” Ngừng lại, ghé mắt nhìn anh, “Lại đánh cược đi.”
Thương Trì, “Cược gì?”
“Trong ba tháng. Nếu như trong thời gian tôi và anh sớm chiều ở chung, tôi lại thích anh thêm một lần nữa, thì tôi thua. Ngược lại, thì tôi thắng.” Bạch San San ngữ điệu rất bình tĩnh, không có chút lên xuống gợn sóng.
Thương Trì nghe vậy, nhướng mày, bước chân dài chậm rãi đi về phía cô, “Tôi chỉ quan tâm, em lấy cái gì để trả giá, tôi có thể được lợi ích gì.”
Thấy anh tới gần, Bạch San San tựa hồ theo bản năng mà lui về phía sau nửa bước, trên mặt vẫn cố gắng trấn định như cũ. Cô nói: “Nếu như tôi thắng, từ đây tôi và anh là người xa lạ, không phải là cho tôi cơ hội trốn thoát, cũng không phải là tạm thời buông tha, mà là triệt để biến mất khỏi cuộc sống của tôi.”
“Nếu em thua.”
“Nếu như tôi thua, tôi sẽ gả cho anh.”
Nghe vậy, bước chân Thương Trì đột nhiên ngừng lại. Con ngươi đen nhánh hiện lên tia kinh ngạc không dễ phát hiện.
Bạch San San yên lặng mấy giây, hít sâu một hơi thở ra, giống như cố lấy một dũng khí lớn lao mới nói tiếp: “Cho dù là cố chấp độc chiếm của anh đối với tôi, hay là bất cứ thứ khác không quan hệ đến hai chữ ‘tình yêu’, đều không sao cả. Tôi vẫn gả cho anh.”
Ngọn lửa màu đỏ sậm chợt lóe liền bị dập tắt.
Thương Trì dụi tắt điếu thuốc, hướng về phía cô mà đi qua.
Ngữ khí của anh lạnh mà bình tĩnh, “Công chúa, có biết tôi thích điều gì của em nhất không?”
Bạch San San vốn dĩ đang rũ đầu đứng tại chỗ, bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, hoảng hốt, theo bản năng mà muốn lùi về sau. Nhưng đã muộn rồi.
Cánh tay thon dài hữu lực của người đàn ông không biết từ lúc nào đã vòng qua eo mảnh khảnh của cô, kéo về phía trước, không chấp nhận bất cứ phản kháng nào mà ôm chặt cô. Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn lại, lòng cô khẽ run, ngẩng đầu, con ngươi lấp lánh trấn định cùng bình thản sụp đổ, chỉ còn lại hoảng loạn.
Cô nhíu mày, dùng sức mà tránh, “Anh có ý gì?”
Cánh tay Thương Trì dùng sức không cho cô nhúc nhích chút nào, bá đạo cường ngạnh không cho phản nghịch. Môi cong, gợi lên một đường cung nhàn nhạt, “Bạch San San, muốn em đối với tôi điên cuồng động tâm, sao phải cần đến ba tháng.”
Bạch San San, “....”
“Biết không,” môi Thương Trì gần sát bên tai cô, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, “Nếu như trở lại mười năm trước, một đêm ở nam thành, tôi đã không để em đi.”
“.......”
“Tôi sẽ hung hăng mà làm em.” Anh thấp giọng, gằn từng chữ một, “Làm cho em đời này, cho dù một giây đồng hồ, cũng không dám có suy nghĩ rời khỏi tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận