“....” ... @#$^&%.....
Không phải, đại ca, tôi chỉ muốn nhìn đường phụ tuyến của cậu một cái thôi, đến mức này sao? ????
Nghe xong lời nói bâng quơ của lão đại trung nhị*, Bạch San San nắm bút, khóe miệng bên trái không chịu khống chế mà giật giật, cả người như bị quạt trong phòng thổi cho hỗn độn.
(*Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở [1] (hay "sơ trung" theo một số cách dịch sang tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".)
Thần sắc Thương Trì vẫn tự nhiên bình tĩnh thật sự. Hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm sâu lãnh đạm lười biếng mà nhìn cô, không lên tiếng, cũng không thúc giục, ngón tay phải khẽ cong mà gõ vào mặt bàn.
Phát ra mấy âm thanh “Cộc” “Cộc”.
Cùng dao ứng với âm thanh kim giây của đồng hồ từng đợt từng đợt ‘tí tách’ ‘tí tách’.
Giống như chuông tang đòi mệnh.
Lúc này, Chương Bình An cách đó không xa tay cầm thước dạy học, biểu cảm nghiêm túc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến hành lần tuần tra không góc chết lần thứ 38 trong phòng học. Đột nhiên, khoé mắt ông đảo mắt nhìn qua cái gì, nheo mắt lại, thước dạy học trong tay nhanh như chớp mà đập một cái thật mạnh lên bàn thứ tư của tổ thứ ba.
Sấm trên mặt đất, một tiếng vang lên, “Bùm.”
Toàn lớp bị tiếng vang kia làm giật mình, dọa nhảy dựng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy hai hàng lông mày trên gương mặt vuông chữ điền của Chương lão nhân biến thành chữ “Bát” viết ngược, hung thần ác sát nói: “Em đang làm cái gì!”
Đối tượng tiếp nhận đợt công kích hét to là một nam sinh mặt trắng vóc dáng thanh tú cao gầy. Tên mặt trắng này thoạt nhìn thuộc kiểu người gan rất nhỏ, bị lão Chương dọa như vậy, tay cậu ta mềm nhũn, bút máy kẹp ở trong tay lập tức “Cạch” một cái mà rơi xuống bàn, run run mà ấp úng trả lời: “Không.... Không làm gì ạ....”
Chương Bình An lại đập một thước lên bàn của cậu nhóc, gầm lên: “Giao ra đây!”
Nam sinh mặt trắng nghe vậy, khuôn mặt vốn đã rất trắng nháy mắt liền ngay cả một chút huyết sắc cũng không có. Cậu ta sắp khóc rồi, nhưng vẫn cắn chặt răng mà dùng toàn lực mà hấp hối giãy giụa: “Thầy, em thật sự cái gì cũng không làm...”
Lần này Chương Bình An lại không gầm lên. Dạy học nhiều năm, gặp qua vô số loại học sinh, am hiểu sâu sắc, tỏ vẻ là mình là một nhà giáo nhân dân với đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thấu hết tất cả các loại gian lận hoa hòe lòe loẹt. Ông lạnh lùng mà hừ một tiếng, duỗi tay nắm cổ nam sinh mặt trắng mà xách cậu ta giống như xách một con gà, lắc lắc tay áo cậu ta.
Kết quả là, mọi người mở to hai mắt tinh tế nhìn lên, một cục giấy nhỏ bằng đầu ngón tay từ trong tay áo cậu ta rớt xuống.
Mọi người, “....”
“...” Chân tướng sáng tỏ khắp thiên hạ, bằng chứng như núi, nam sinh mặt trắng hết đường chối cãi, nhắm mắt đỡ trán, trong lòng thầm rơi xuống dòng nước mắt hối hận, bụm mặt khóc than mà nói: “Thầy, em sai rồi, em nhất thời bị ma xui quỷ khiến, em không dám nữa....”
Chương Bình An nắm chặt cục giấy đau lòng mà quay đầu vẫy vẫy tay, “Ngày mai viết 2000 từ kiểm điểm nộp.”
“Vâng.” Nam sinh mặt trắng tuyệt vọng mà cúi đầu, ngồi lại chỗ.
Mọi người sôi nổi mà cho cậu ta một ánh mắt đồng tình.
“Hừ! Đều cẩn thận cho tôi! Tri thức là của chính mình, bài thi của mình thì tự mình làm! Phải thành thật!” Chương Bình An đứng giữa phòng học, giơ tờ giấy nhỏ cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng, “Ai dám gian lận! Kết cục liền giống như tờ giấy này!” Nói xong, hai tay nắm lấy tờ giấy nhỏ dùng sức xé rách vài cái, một tay giơ cao lên, phong độ bộc phát mà vung lên không trung.
Tờ giấy nhỏ tức khắc phân thành nhiều mảnh, giống như bông tuyết bay trong gió rồi rơi xuống đất.
Bạch San San, “...”
Cổ áo đồng phục bỗng nhiên có một trận gió lạnh buốt thổi vào, âm trầm, cô rụt rụt cổ, trừng mắt nhìn mặt đất đầy mảnh giấy nhỏ mà nuốt nước miếng. Trong lòng cảm thán: haizzzz, tàn nhẫn. Thật sự là tàn nhẫn.
Khúc nhạc đệm trong giờ kiểm tra nhanh chóng trôi qua, lão Chương tiếp tục chắp tay sau lưng, thong thả bước chân mà tuần tra một vòng quanh lớp.
Bạch San San ngắm nhìn đồng hồ treo trên tường, khoảng cách hết giờ chỉ còn 6 phút.
Mồ hôi lạnh trên trán dọc theo thái dương trượt xuống dưới, lạnh lạnh, ngứa ngứa, rơi xuống bài thi toán trước mặt. Đôi chân mày nhỏ của cô nhăn đến gắt gao, cắn bút, nội tâm lách cách leng keng mà giao chiến 300 hiệp, trầm tư đến tột cùng thì mình nên làm một học sinh tốt, hay là ép dạ cầu toàn, đè ép cao ngạo mà cúi đầu trước lão đại trung nhị vạn ác.
Bạch San San rối rắm không thôi.
Bên này Thương Trì vẫn là bộ dạng lãnh đạm không chút để ý, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm cô.
Một giây đồng hồ trôi qua, hai giây....
Chương Bình An cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, rất hảo tâm mà báo cho mọi người thời gian: “Còn năm phút nữa là nộp bài, các bạn hãy kiểm tra kỹ lại bài một lần cuối cùng.”
Âm thanh báo giờ này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Bạch San San hít sâu một hơi, tâm quyết định, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc dùng hết sức thân mình mà dịch về phía Thương Trì mấy cm, ngữ khí nhanh mà thấp giọng nói: “Tôi không chán ghét cậu.”
Giọng nói của cô gái tinh tế, nhẹ mà mềm, âm lượng cũng thấp như không thể nghe thấy, giống như sương mù lại giống như kẹo bông gòn ở vùng sông nước Giang Nam, ngô nông mềm ngữ*, không cần cố ý cũng có thể đi vào trong xương cốt người khác. Năm chữ nhỏ nhẹ giống như lông chim mà nhẹ nhàng quét qua trái tim Thương Trì.
(*Ngô nông mềm ngữ: Lời nói mềm mại dễ nghe, theo điển tích Trung Quốc)
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng nhạt khép mở của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cậu thấp giọng, “Còn một câu.”
“Tôi chỉ xem đường phụ tuyến, không xem quá trình giải đề.” Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, nhìn cậu, rất nghiêm túc, một bộ ngữ khí vô cùng hiển nhiên: “Cho nên tôi chỉ nói câu đầu tiên.”
Thương Trì không nói, hơi nhướng mày bên trái, đôi mắt màu đen khẽ lóe lên một tia hứng thú.
Thương Trì lấy cuốn sách đặt trên bài thi ra.
Bạch San San nhìn chăm chú, thấy rõ ràng, ánh mắt lập tức sáng ngời. Vòng hai ngón tay lên thành chữ “OK” với cậu, lại cúi đầu ngòi bút xoạt xoạt xoạt trên giấy. Trong quá trình làm bài đến đoạn tính toán, lười lấy giấy nháp, lại ngẩng lên liếc nhìn bài thi của Thương Trì một cái.
Rập khuôn.
Lại gặp phải chỗ tính toán. Lại nhìn một cái, lại chép.
Một bài thi, chữ cũng như người: Nét chữ ngân câu thiết họa* mạnh mẽ hữu lực, cácc bước giải đề ngay hàng thẳng lối. Đặt bút tức thành, tất cả các bài đều không có bất kỳ một dấu vết sửa chữa nào.
(*ngân câu thiết họa: Dùng để miêu tả nét chữ thư pháp của Trung Quốc, ý nói chữ viết vừa có độ sắc nét lại có sự mềm mại, đẹp đẽ.)
Chép đáp án nhất thời sung sướng, càng chép lại càng sướng. Bạch San San chép đáp án đến âm thầm sảng khoái vui vẻ không thôi.
Nhìn nhìn cả lớp, lập tức đến giờ phải nộp bài. Lớp học vốn dĩ yên tĩnh như gà lại một lần nữa thức tỉnh, trong nháy mắt, tiếng dịch băng ghế, tiếng duỗi người ngáp dài, tiếng nắp bút, nắp hộp bút hỗn độn đan xen vang lên.
Lại ở trong nháy mắt mà biến mất, quay về một mảnh yên tĩnh.
Bạch San San còn đang chăm chú với việc chép đáp án nên không nhận thấy được sự biến hóa quỷ dị này. Cuối cùng một câu hỏi nhỏ, cô cúi đầu, nghiêm túc nhìn quá trình tính toán, sau lại nhìn lên bài thi ở góc trái bàn của Thương Trì, nhìn lên.
Hả?
Sao lại có chút không giống với cô?
Vì thế nhíu mày, một lần nữa đọc đề, vừa cầm bút lên, gõ gõ vào vai trái của Thương Trì, ôm ấp tâm thái “Nghiên cứu vấn đề học thuật” mà nhỏ giọng đưa ra nghi ngờ: “Bạn học Thương, câu hỏi nhỏ thứ 3 của cậu có phải làm sai rồi không? AD vuông góc với GE, cho nên diện tích của hai tam giác này hẳn là bằng nhau chứ?”
Một âm thanh vang lên bên lỗ tai cô, là giọng đại thúc hồn hậu, chữ hiền lành hòa ái viết hoa lên: “Bạn học Thương Trì làm đúng rồi, động não làm gì? Theo đó mà chép là được rồi?”
“Phải không?... À, tôi nhìn lầm một chỗ. Cảm ơn nha.” Bạch San San rất lễ phép mà cảm ơn người hảo tâm không biết tên kia, xóa đi chỗ mà mình giải sai.
Vừa muốn tiếp tục viết, cả người đột nhiên cứng lại.
Ý thức được cái gì, cổ nhỏ trắng như tuyết của Bạch San San cứng ngắc, như người máy mà nghiêng một góc 90 độ về bên trái, ngước mắt, một gương mặt phóng đại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tiến vào tầm mắt: Mày rậm mắt to mặt chữ điền, tiêu chí mặt nhẹ nhàng trước khi chuẩn bị nổi bão, nhìn cô, cười đều vô cùng hòa ái dễ thân.
Chương Bình An cong eo chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nói với cô: “Chép bài của bạn đứng nhất khối, yên tâm không?”
Bạch San San, “...”
Chương Bình An lại xoay đầu, cười tủm tỉm mà nhìn về phía bạn cùng bàn sắc mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm của cô. Nói với bạn cùng bàn của cô: “Được bạn học đứng top 10 của khối chép bài, kiêu ngạo nhỉ?”
Bạch San San, “....”
Một lát, Chương lão nhân đứng thẳng người, mặt vô cảm mà tuyên án: “Hai người các em, ngày mai nộp bản kiểm điểm 3000 từ cho tôi, đề mục là “Nhóm dê đầu đàn cùng nhau sa đọa như thế nào.” Ngoài ra, hôm nay sau khi tan học hãy quét sân thể dục sạch sẽ mới được về.”
**
Nộp bài thi xong, tiếng chuông tan học vang lên. Cả tầng học lớp 12 trong nháy mắt như bùng nổ, học sinh lớp 12 nhanh chóng thu thập sách vở, kề vai sát cánh nói nói cười cười mà rời khỏi khu lớp học đi về phía cổng trường, cả người nhẹ nhàng.
Bạch San San chép bài bị bắt tại trận thì không thoải mái một chút nào. Cô sầu đến biến hình. Gục đầu xuống, bả vai nhỏ suy sụp, hữu khí vô lực mà cất mấy cuốn sách luyện tập hộp bút vào trong ba lo, trong đầu vang đi vang lại câu nói của Chương Bình An “Bản kiểm điểm 3000 từ, bản kiểm điểm 3000 từ, bản kiểm điểm 3000 từ.”
Lúc ba tiểu đệ tiến đến, ba người mồm năm miệng mười mà an ủi Bạch San San vài câu, sau đó liền nghĩa khí mà cầm chổi lên tỏ vẻ muốn cùng đại ca nhà mình chung hoạn nạn, giúp cô đi quét dọn sân thể dục.
Bạch San San tùy ý mà xua tay, cự tuyệt.
Mấy tiểu đệ không lay chuyển được, đành phải an ủi cô vài câu rồi ai về nhà nấy.
Lớp 1 năm ba nhanh chóng chỉ còn lại Bạch San San và vị lão đại trung nhị ngồi cùng bàn cô.
Thu thập đồ đạc xong, Bạch San San nhấc balo lên lưng, cầm cái chổi đặt ở góc phòng, nắm chặt trong tay, quét qua quét lại, rốt cuộc không nhịn được, lén lút mà quay đầu, nhìn về phía bên phải. Thương Trì hơi cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không cảm xúc.
Đại khái qua hai giây,
“Khụ... Cái kia,” Bạch San San khô cằn mà hô một tiếng, một tay ôm chổi, một tay gãi đầu, ôm ấp hai vạn phần xin lỗi ậm ừ nói, “Tôi chép bài của cậu, kết quả lại liên lụy đến cậu phải viết bản kiểm điểm, lại phải dọn vệ sinh, thật xin lỗi.”
Thương Trì nghe vậy, như không nghe được, sắc mặt bình tĩnh không có phản ứng gì.
Bạch San San không thấy cậu đáp lời, cho rằng cậu đây là tức giận, trong lòng áy náy càng thêm mãnh liệt như nước, nói tiếp: “Nếu không, cậu về trước đi. Sân một mình tôi quét cũng được...”
“Đồ đạc thu dọn xong rồi?” Thương Trì ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, vẫn là ngữ khí đạm bạc nghe không ra bất cứ cảm xúc gì kia.
Bạch San San theo bản năng mà nhìn balo trên lưng, gật gật đầu, “Ừ, xong rồi.”
Thương Trì không nói gì nữa, tắt điện thoại, đứng dậy, cầm lấy một cái chổi khác dựng bên biển cảnh báo, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng học. Bước chân được nửa bước thì dừng lại, như nhớ ra cái gì, quay đầu đi ngược lại hướng cô gái đang ở phía sau mình.
Đứng yên trước mặt cô, rũ mắt nhìn. Không có biểu cảm gì.
Bạch San San: “?”
Ngay tại lúc cô không hiểu rõ chuyện gì, thấy đối phương duỗi tay nắm lấy dây đeo cặp sách bên trái của cô, trực tiếp lấy ba lo từ trên lưng cô xuống, một tay xách lên. Xoay người đi rồi.
Bạch San San sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng ôm chổi đuổi theo sau, “Bạn học Thương, cặp sách của tôi...”
“Nặng.” Thương Trì xách theo balo đi phía trước, mí mắt cũng không nhúc nhích, ngữ khí rất nhẹ, “Cậu sẽ mệt.”
“...”
Bạch San San cũng không biết vì cái gì. Khi mà bị lão đại dùng ngữ khí bình đạm nói ra một câu như vậy, nhịp tim từ trước đến nay cho dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không tăng tốc, tự nhiên đập nhanh hơn hai nhịp.
Thịch thịch thịch thịch thịch thịch.
Nhìn sườn mặt của Thương Trì trong bóng đêm, cô giật mình, trong đầu không thể hiểu được mà liền nhớ đến nụ hôn trước đó. Bạo lực, cường ngạnh, dã mãn, chiếm đoạt.
Nếu không phải tự mình trải qua, Bạch San San sao cũng sẽ không tin, một người lạnh nhạt cấm dục như thế, thế nhưng lại điên cuồng mà hôn môi cô.
Máu theo suy nghĩ mà nhảy loạn trên khuôn mặt. Hai má cô nóng nóng, lỗ tai cũng có chút nóng, bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt, nhìn nơi khác, âm thầm hít sâu bình phục nhịp tim hỗn loạn.
Hai người một trước một sau đi trên đường.
Toàn bộ Nhất Trung đã không còn người, ánh đèn đường tối tăm, không đủ để chiếu sáng lên một sân thể dục to như vậy, khắp nơi đều đen như mực. Giương mắt nhìn toàn trường, chỉ còn phòng bảo vệ cùng với lác đác vài văn phòng chủ nhiệm vẫn còn sáng đèn.
Gió thổi, làm Bạch San San có chút lạnh, rụt rụt cổ, đầu vô thức mà quay sang bên trái. Bên trái sân thể dục là một khoảng đất trống. Nghe nói lúc trước trường học vốn muốn tu sửa khu này thành nhà thi đấu, nhưng sau khi đăng ký hạng mục, cấp trên vẫn luôn không phê duyệt, cho nên cũng vì thế mà bỏ hoang.
Cỏ dại mọc tốt, che khuất mặt trời. Ban ngày nhìn không có cảm giác gì, lúc này mọi nơi đen nhánh, hoang tàn vắng vẻ, chợt nhìn lên, giống như cảnh tượng phim kinh dị, rợn người thực sự.
Bạch San San trong lòng phát ớn, nhìn bóng dáng cao lớn ở phía trước, vô thức mà bước chân nhanh hơn theo sát một chút. Hai tay nắm chặt chổi, căng thẳng mà nhìn xung quanh.
Cái chổi như có như không mà quét trên mặt đất.
Đúng lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng đen tuyền.
“....” Bạch San San bị dọa sợ, trong lúc hoảng sợ ngay cả chổi cũng ném đi, theo bản năng mà đi lên phía trước túm lung tung, bắt được cái gì.
Giờ mới thấy là chú bảo vệ mặc đồng phục miệng đang ngậm điếu thuốc.
Phạt học sinh quét sân thể dục, là hình thức phạt yêu thích của nhóm thầy giáo, cho học sinh trong lúc cải tạo lao động hối lỗi và sửa sai. Chú bảo vệ thấy nhiều không trách, nhìn bọn họ một cái sau đó đi qua.
Bóng người xa dần.
Hô. Trong lòng Bạch San San như thoát được gánh nặng, thở dài ra một hơi.
Lúc này phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh, lạnh tanh, ngữ khí trong bóng đêm lại nghe được vài phần ôn nhu, “Sợ sao?”
“Không có.” Bạch San San chột dạ, khuôn mặt nóng lên, cơ hồ là buột miệng thốt ra.
Thương Trì hơi rũ mắt. Thiếu nữ không tự mình phát hiện, hai ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đang nắm góc áo cậu, gắt gao, chặt chẽ, giống như một chú mèo nhỏ sợ chủ nhân vứt bỏ.
Ngón trỏ vô thức mà giật giật.
Trái tim nhưng có mạng nhện lan tràn.
Máu, trong xương cốt, khắp người, từng dây thần kinh, có cái gì như đang tàn sát bừa bãi rít gào, nóng lòng muốn thoát ra khỏi xiềng xích trói buộc cùng gông cùm nào đó trong lòng.
Tia tà hỏa kia lại nổi lên, cảm xúc mất khống chế cuồn cuộn như sóng thần, lấy tư thế nghiền nát bẻ gãy tất cả mà quét qua toàn thân Thương Trì.
Sắc mặt cậu vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ.
Nói: “Nếu sợ, duỗi tay ôm tôi.”
Vị lão đại trung nhị này, xin hỏi cậu lại muốn mở ra cốt truyện kỳ quái gì vậy...
Thương Trì giương mắt, tầm mắt nhìn thẳng trên khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ, nhàn nhạt mà nói: “Bộ dạng bất an của cậu, làm tôi đau lòng.”
**
Bắn cung một lát nữa với Cố Thiên Dữ, sau khi nhớ đến bạn học thời thiếu niên, Bạch San San lại về nhà ngủ một giấc. Một đêm nhiều mộng, ngủ không an ổn, trong lúc ngủ mơ, trong đầu lại như vang vọng lời nói của Cố Thiên Dữ: Thừa nhận đi Bạch San San, cậu đối với Thương Trì tránh còn không kịp, kỳ thật là sợ sau khi xa cách mười năm, chính mình lại một lần nữa thích anh ta.
Có thể nói là ác mộng không hề nghi ngờ gì.
Ngày hôm sau sáng sớm, Bạch San San với một cặp mắt gấu trúc xốc chăn đột nhiên từ giường ngồi dậy. Mặt vô cảm mà đối diện với Doraemon công tử to lớn mười phút, tay cô nắm chặt, làm ra một quyết định vĩ đại.
Sau đó liền rửa mặt thay quần áo, kêu tài xế A Trần ra cửa.
A Trần mở máy, “Tiểu thư, đi nơi nào?”
“Tổng bộ Thương thị.”
**
Trung tâm thành phố, tập hợp những tòa nhà cao tầng chọc trời. Tòa nhà nhiều mặt với kính thuần màu đen, tạo hình độc đáo không ai bì được, phong cách mạnh mẽ không bị ràng buộc của thời đại công nghiệp kết hợp một cách nhuần nhuyễn. Giống như đế vương trời sinh, vĩnh viễn đứng trên cao nhìn xuống muôn nghìn chúng sinh trong hồng trần thế tục.
Cũng phù hợp với phong cách diễn xuất trước sau như một của chủ nhân nó.
Bạch San San xuống xe, đứng dưới tòa nhà Thương thị ngẩng đầu lên đánh giá tòa nhà quái vật này vài phút, cảm thấy đói, vì thế lấy bánh bao ngọt mua trên đường cắn một miếng. Lại uống một ngụm sữa đậu nành, lảo đảo lắc lư ở sân vắng như là tản bộ mà tiến vào cửa lớn của tập đoàn Thương thị.
Cả một tòa cao ốc 26 tầng đều thuộc sở hữu của Thương thị, cửa lớn còn cài đặt thiết bị kiểm tra an ninh rất hoàn thiện, mấy nhân viên kiểm tra an ninh, một đám tây trang sắc mặt lạnh lùng, như đinh mà đứng tại chỗ nãy như một biểu tượng đây là mảnh đất của tư bản chủ nghĩa.
Bạch San San qua cửa kiểm tra an ninh, đi về phía quầy lễ tân.
“Xin chào, có thể giúp được gì cho ngài?” Cô gái tóc vàng mắt xanh là người nước ngoài nói tiếng Trung lưu loát, cười lễ phép hỏi.
“Tôi muốn gặp Thương tổng.” Bạch San San cũng mỉm cười, “Nếu anh ta đang bận, làm phiền cô giúp tôi liên hệ với trợ lý Giang Húc.”
Nhân viên lễ tân quốc tịch Anh vẫn cười như cũ, nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước sao?”
Bạch San San, “Không có.”
“Không có hẹn trước, thật xin lỗi...” Cô gái quốc tịch Anh trên mặt lộ ra vài phần khó xử, trầm ngâm đang muốn mở miệng cự tuyệt, một thanh niên tây trang phẳng phiu anh tuấn từ bên ngoài đi vào.
Thấy bóng dáng đứng trước quầy lễ tân, trong mắt Giang Húc hiện lên tia kinh ngạc: “Cô Bạch? Sao cô lại ở chỗ này?”
Bạch San San quay đầu lại, cong cong môi với Giang Húc, tươi cười điềm đạm: “Tôi tới tìm anh Thương. Anh ta rảnh không?”
“Đang tiếp khách. Nhưng cũng không sao.” Giang Húc hơi hơi mỉm cười, “Toàn bộ Thương thị không có người khách nào quan trọng bằng cô Bạch. Xin theo tôi.”
Bạch San San cười nói cảm ơn, tiếp theo liền đi theo phía sau Giang Húc thẳng vào thang máy chuyên dụng đi đến khu vực tầng của CEO.
Trong quá trình đi thang máy, Bạch San San nhàn rỗi nhàm chán, vừa ăn bánh bao vừa hỏi Thương tổng đang gặp ai, Giang Húc liền nói cho cô, lúc này đang ở trong phòng Thương Trì là tổng giám đốc công ty văn hóa truyền thông Tinh Không Tiền Đại Nhạc cùng với một diễn viên dưới trướng công ty là Tần Toa, hai người đến tìm Thương Trì muốn bàn về việc đầu tư một bộ phim điện ảnh mới.
Bạch San San không biết Tiền tổng kia là ai, nhưng đối với nữ minh tinh tên là Tần Toa, cô lại biết chút chút.
Tần Toa là nữ diễn viên nổi tiếng, Bạch San San lúc trước có xem qua một bộ phim điện ảnh thần thoại cổ trang mà cô ta diễn chính, vị nữ diễn viên này tuy rằng kỹ thuật diễn hơi kém một chút, nhưng cặp chân kia thật dài, eo nhỏ, bộ dạng cũng rất xinh đẹp. Đứng đầu trong “Tứ tiểu hoa đán” trong giới giải trí, nhân khí cực cao.
Hai người đang trò chuyện, thang máy ngừng.
Cửa mở, đầu tiên đập vào mắt Bạch San San chính là khu làm việc của thư ký đèn đuốc sáng choang, mấy vị tinh anh tốt nghiệp cụm Ivy League đang ngồi trước bàn làm việc mà bận rộn công việc của mình, thần sắc lạnh lùng, chưa có bất kỳ biểu cảm gì.
Bạch San San thấy, nhịn không được mà chép miệng.
Hoàn cảnh công tác không khí thấp áp suất lạnh như vậy, rất áp lực nha.
Chậc. Cô tiện tay ném ly sữa vào trong thùng rác.
Quả nhiên, toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới, từ kiến trúc bên ngoài cho đến từng nhân viên công tác, đều tàn nhẫn phù hợp với phong cách “Thương thị”.
Văn hóa xí nghiệp đại tư bản huấn luyện một cách thành công.
Suy tư, Giang Húc đã đưa cô đến trước cánh cửa hai cánh bằng gỗ màu đỏ đang đóng chặt. Gõ vang hai tiếng.
Giang Húc cung kính nói: “Ông chủ, cô Bạch đến tìm ngài.”
Một lát, bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh, không có ngữ khí mà nói: “Vào đi.”
Giang Húc liền cầm chốt cửa mà đẩy ra, duỗi tay về phía Bạch San San làm tư thế mời, cười cười, ý bảo cô đi vào.
Bạch San San có chút xấu hổ, chần chờ mà nói nhỏ: “Anh Thương đang có khách, tôi đi vào như vậy, có phải không quá thích hợp không.”
“Không đâu.” Giang Húc nói, “Nhìn thấy cô, ông chủ sẽ rất vui mừng.”
Bạch San San, “....”
Bạch San San cứ như vậy mang theo một cái đầu đầy vạch đen mà đi vào.
Không gian phòng tiếp khách vô cùng lớn, rộng rãi sáng sủa, chỉnh thể phong cách trang trí tương tự với thư phòng ở nhà họ Thương. Vẫn là hai màu đen trắng đơn điệu, bày biện chỉnh tề, đơn giản, lãnh đạm, không có chút vị nhân tình nào.
Không biết trong phòng điều hòa quá thấp, hay là do nguyên nhân khác, Bạch San San cảm thấy lạnh căm căm. Cô duỗi tay chà sát cánh tay, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen đang ngồi trên sô pha, hai chân vắt lên nhau, dựa vào chỗ tựa lưng của sô pha, dáng ngồi lười biếng, không chút để ý, sắc mặt lạnh nhạt, cả người tựa hồ như không có chút kiên nhẫn.
Mà đối diện với Thương Trì, hai người một nam một nữ ngồi tách biệt. Nam tầm hơn 40, dáng người ục ịch, cũng mặc tây trang, nhưng cho dù áo khoác âu phục to rộng cũng không che giấu được cái bụng bia của ông ta, cả người tai to mặt lớn nhìn ra ít cũng phải gần trăm cân. Hai chữ DẦU MỠ viết hoa trên người.
Người con gái tuổi tác không khác biệt với cô lắm, thậm chí còn nhỏ hơn cô một chút, tóc dài đen nhánh, làn da trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp. Một bộ váy màu đỏ bó sát người phô ra dáng người mềm mại quyến rũ. Làn váy ngắn quá mức, khó khăn lắm mới che được cặp đùi trắng như tuyết của mình.
Tần Toa. Trong đầu Bạch San San xuất hiện lên một cái tên.
Tần Toa rõ ràng vô cùng không được tự nhiên, rũ đầu, nhấp môi, hai tay nắm chặt túi DIOR trong tay. Khớp xương do dùng quá sức mà nổi lên xanh trắng.
Bạch San San đột nhiên đến làm cho ánh mắt của ba người dừng trên người cô.
Bạch San San yên lặng, sau đó liền tự nhiên hào phóng mà cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi tới tìm anh Thương tiên, mọi người tiếp tục. Tiếp tục.” Nói xong khom lưng, quy quy củ củ mà ngồi một bên.
Lúc này, tổng giám đốc Tiền Đại Nhạc lấy lại tinh thần, cười rộ lên, “Thương tổng, anh cũng biết, Tần Toa của chúng tôi đang hot, năng lực phòng bán vé cao, chỉ cần phim điện ảnh mà cô ấy diễn, lợi nhuận đều rất cao. Năng lực nghiệp vụ của cô ấy cũng rất tốt, biết diễn phim, cảm giác tống nghệ cũng mạnh, biết hát biết nhảy...” Nói ngừng lại, ám chỉ mười phần, “Nếu không như vậy đi, để cho Tần Toa nhảy cho anh xem một đoạn?”
Nghe vậy, Bạch San San nhìn thấy sắc mặt Tần Toa lập tức trắng bệch.
Tiền Đại Nhạc quay đầu cho Tần Toa một ánh mắt, “Toa Toa, cô còn thất thần làm gì?”
Tần Toa vẫn cứng người không có động tĩnh, cúi đầu, cắn môi gần như sắp chảy máu.
Bạch San San bên này thấy thế nhướng mày, nhìn Tiền Đại Nhạc, lại nhìn đến bộ lễ phục có thể dùng hai từ “hở hang” của Tần Toa, suy nghĩ một cái, nháy mắt liền hiểu tâm tư của Tiền tổng này ----
Mặc kệ việc đầu tư như thế nào, trước đưa một mỹ nữ lên giường Thương lão đại để biểu đạt thành ý.
Quy tắc ngầm thường thấy của giới giải trí.
?
Nhưng mà, đã suy đồi thành bộ dạng con lợn 100 cân, vẫn còn tác oai tác quái như vậy, Doraemon là cô đây đường đường là chiến hữu của chị em phụ nữ, sao có thể nhịn?
Nghĩ như vậy, nội tâm Bạch San San tức khắc khinh thường Tiền Đại Nhạc đến cùng cực. Trong lòng bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ. Bởi vậy, trên mặt cô tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh ngây thơ, nói: “Kỳ thật so với cô Tần Toa, Tiền tổng khiêu vũ hẳn là càng thú vị hơn ấy.”
Tiền Đại Nhạc: “....”
Ánh mắt Tần Toa chợt lóe lên, kinh ngạc nhìn về phía Bạch San San.
Tiền Đại Nhạc quay đầu nhìn về phía cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện này, miễn cưỡng cười vui nói, “Cô... Thật biết nói đùa.”
Thương Trì trước sau không thèm cho một cái liếc mắt, nhìn chằm chằm vào cô, hơi hơi nhướng mày, “Em nói cái gì?”
Sau đó, Thương Trì liền thấy khóe miệng Bạch San San cong lên một đường cung nhàn nhạt, đứng dậy, chậm rì rì mà đến bên cạnh anh ngồi xuống. Đôi mắt to nhìn anh, sáng lấp lánh, thuần khiết vô tội vô cùng.
Cô nhìn chằm chằm anh, âm thanh mềm mại, mang theo vài phần làm nũng mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra: “Làm sao bây giờ, em muốn được nhìn thấy Tiền tổng khiêu vũ.”
Câu nói kết thúc, mặt Tiền Đại Nhạc hoàn toàn đen.
Ông ta cau mày: “Cô gái này, xin hỏi cô là ai? Chúng tôi đang bàn chuyện, cô...”
Nói chưa dứt lời, liền bị một tiếng nói lạnh tanh ngắt lời, “Bạn gái tôi nói, so với cô Tần, cô ấy càng muốn xem Tiền tổng khiêu vũ. Nhảy cho cô ấy xem.”
Tiền Đại Nhạc: “...”
Thương Trì yên lặng nhìn Bạch San San, đầu ngón tay trượt trên khuôn mặt trắng đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một phút đồng hồ, một ngàn vạn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận