Khoảng mười một giờ, tài xế lái xe vào nhà họ Bạch, dừng lại.
Bạch Kế Châu nghiêng người mà liếc nhìn Bạch San San một cái, nhíu mày, “Công ty bên kia còn đang chờ tôi về họp. Cô tự vào đi.”
“Ừ.” Bạch San San không có biểu cảm gì mà ừ một tiếng, tiếp theo liền đẩy cửa xe xuống xe. Gót nhọn giày cao gót màu trắng đạp trên mặt đất, lại nghe thấy âm thanh Bạch Kế Châu từ trong xe truyền đến, mang theo vài phần như không xác định, “Aiiii, cô cũng đừng sợ, nhiều nhất là cãi nhau với bọn họ một trận. Nếu như không biết ứng phó ra sao, tôi...”
“Cạch” Bạch San San đã đóng cửa xe lại.
Nửa câu sau của Bạch Kế Châu vẫn còn đang nghẹn lại trong cổ họng, “....”
Say rượu còn chưa tỉnh hẳn, lại ngồi gần một tiếng xe, toàn thân Bạch San San đều có chút cứng ngắc, liền đứng tại chỗ mà xoay cổ tay cổ chân. Hoạt động gân cốt xong, cô lại lấy một cái kẹo mút vị dâu trong túi ra, mở ra đưa lên miệng, nâng mắt lên, không có biểu cảm gì mà nhìn mấy cột nhà điêu khắc trạm trổ cách đó không xa.
Bạch Kế Châu mở cửa sổ xe, thò đầu ra nhìn cô, cau mày, vẫn có chút không yên tâm, “Một mình cô có được không vậy?”
Bạch San San quay đầu lại.
Khi nhìn về phía Bạch Kế Châu, tia chán đời lạnh nhạt sâu trong mắt cô không biết từ lúc nào đã mất hết. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, ngay cả lông tơ mềm nhỏ cũng nhìn thấy được. Mi mắt cô cong cong, khóe miệng giương lên, đôi mắt đen nháy thuần khiết cũng sáng lấp lánh, lại là bộ dạng thuần lương vô hại không dính chút bụi trần kia.
Bạch Kế Châu, “...”
Bạch San San mặt đầy tươi cười, ăn kẹo mút một cách vui vẻ mà vẫy vẫy tay với anh, “Anh đi đi, tạm biệt!” Nói xong liền cầm lấy túi mà nhảy nhót về phía biệt thự.
Giống như một chú thỏ đáng yêu vừa mới gặm cà rốt.
“...” Bạch Kế Châu ngồi ở trong xe biểu cảm cứng đờ, ước chừng nghẹn khoảng ba giây mới lấy lại được tinh thần, nâng tay phải lên vuốt đầu, bỗng nhiên bật cười.
Từ khi ba của anh ta là Bạch Nham Sơn tiếp nhận tập đoàn Bạch thị từ ông nội anh ta, toàn bộ công ty đã sớm bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, khủng hoảng tài chính dài tận mười tháng đè ép cơ hồ làm cho ông nội của anh đã chuẩn bị xin ngân hàng thông báo phá sản. Ba của anh ta có thể trong vòng nửa năm làm cho Bạch thị sắp tan vỡ chết đi sống lại, hơn nữa còn đứng vững gót chân trong vòng gia tộc hào môn của thành phố B, chắc hẳn không phải là một nhân vật tầm thường.
Còn về mẹ kế của anh ta, tâm cơ và thủ đoạn đều không cần phải nói.
Bạch Kế Châu vốn dĩ còn có chút lo lắng, Bạch San San sẽ không trấn áp được toàn bộ hỏa lực của ba anh ta và mẹ của cô. Nhưng bỗng nhiên anh ta lại cảm thấy, mình lo lắng có vẻ hơi dư thừa ---
Bạch San San là nhân vật nào cơ chứ, tố chất tâm lý kia, kỹ năng diễn xuất kia, tính tình kia, thủ đoạn kia, trên đời này làm gì có ai có thể gây phiền toái cho cô chứ?
Đầu Bạch Kế Châu không ngừng có hàng loạt hoạt động tâm lý biểu đạt sự tôn kính vô cùng của mình đối với lão đại một mét sáu mươi. Bên này, lão đại một mét sáu mươi ngậm kẹo mút ngân nga giai điệu Hồ lô biến đã như người không có chuyện gì mà vào nhà.
Giương mắt lên nhìn: Thím Chu đang mang theo một người giúp việc ở nhà ăn quét dọn vệ sinh, động tác cực nhẹ, cơ hồ nửa tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Mà cách nhà ăn một khoảng đó chính là phòng khách, Dư Lị một thân sườn xám tôn dáng màu xanh ngọc thong thả ung dung mà ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, trầm mặt, cau mày, dáng vẻ ưu nhã, sắc mặt không tốt.
Người còn lại bên cạnh Dư Lị đó chính là Bạch Nham Sơn đang đeo kính lão đọc báo.
Tầng một to như vậy lại an tĩnh cực kỳ, bởi vậy, tiếng bước chân uyển chuyển cùng tiếng hát Hồ Lô Biến vang lên phá vỡ bầu không khí tịch mịch liền có vẻ rất rõ ràng.
Mấy người không hẹn mà cùng quay đầu, hướng về phía cửa lớn mà nhìn.
“Thím Chu.” Bạch San San cầm kẹo mút, nghiêng nghiêng đầu, cười tủm tỉm mà chào hỏi thím Chu.
“,....Tiểu thư đã về.” Thím Chu có chút xấu hổ mà cười trừ với Bạch San San một cái, mắt lặng lẽ nhìn về hướng sô pha, đi vài bước đến trước mặt Bạch San San, nhỏ giọng, dùng âm lượng nôn nóng chỉ có cô nghe thấy mà nói: “Tiểu thư, cô chọc phải đại họa rồi, lão gia vừa rồi phát giận rất lớn, ngay cả bình Tử Sa mà ngài ấy thích nhất cũng đều đập vỡ. Nghe lời thím Chu, mau đi nhận sai đi.”
Bạch San San nghe vậy, mở hai mắt to kinh ngạc mà kêu một tiếng, “Ba tức giận như vậy? Ngoại trừ bình Tử Sa còn có cái gì khác không?”
Thím Chu bị vấn đề kỳ quái này làm cho sửng sốt, có chút mờ mịt mà nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Hình như không có.”
“À.” Đáng tiếc.
Nhà họ Bạch nhiều đồ cổ như vậy, sao không đập bình Lưu Ly mà Dư Lị thích nhất đi?
Trong lòng Bạch San San tiếc hận mà thở dài. Lại cười đáp một tiếng với thím Chu sau đó liền ra phòng khách.
“Ba, mẹ.” Bạch San San vừa ăn kẹo mút vừa hô lên, tiếng nói ngọt ngào mềm mại, “Tìm con có chuyện gì sao?”
Dư Lị nhấc mí mắt lên, cau mày nhìn con gái một cái. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy dài màu đen, trên chân còn đi đôi giày cao gót màu trắng, cách ăn mặc này phối hợp với gương mặt vốn dĩ đã quá xinh đẹp, chợt nhìn lên, giống như sinh viên chưa tốt nghiệp. Làn da trắng như tuyết, tươi cười đơn thuần đẹp đẽ, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Dư Lị giật giật môi, vừa muốn nói chuyện lại dừng lại, nhớ tới cái gì, thử tính mà nhìn chồng ở bên cạnh. Bạch Nham Sơn lúc này buông tờ báo trong tay xuống. Biểu cảm trên mặt ông ta thật nghiêm túc, giống như tận lực áp chế tức giận trong lòng, hơi nâng cằm với Dư Lị, ý bảo bà ta nói trước.
Dư Lị một lần nữa liền nhìn về phía Bạch San San, nói: “Nói đi. Tối hôm qua con đi đâu vậy?”
Bạch San San có chút kinh ngạc mà chớp mắt, cười, ngữ khí vẫn mềm mại như cũ, “Nghe nói trợ lý Giang của Thương Trì đã gọi điện cho hai người rồi, con cho rằng hai người biết con ở nhà họ Thương chứ.”
Dư Lị thoáng chốc nhăn mày càng chặt hơn, lạnh giọng: “Vậy vì sao con lại ở nhà họ Thương?”
“Ngày hôm qua con hẹn mấy người bạn ăn cơm.” Thần sắc ngữ điệu của Bạch San San không thay đổi, tựa như không hề cảm nhận được cơn thịnh nộ của đối phương, “Không cẩn thận uống nhiều mấy chén.”
Giọng nói kết thúc, sắc mặt Bạch Nham Sơn thoáng chốc đêm đen kéo đến.
Dư Lị cũng tức giận không thôi, cả giận nói: “Uống nhiều mấy chén? Con cũng không biết xấu hổ mà nói, uống nhiều mấy chén liền chạy đến nhà họ Thương? Cứ như vậy không minh bạch ở cùng đàn ông một đêm, nếu truyền ra ngoài, cả thành phố sẽ nhìn họ Bạch chúng ta thế nào? Đàm tiếu nhà họ Bạch chúng ta thế nào? Sẽ khua môi múa mép ở sau lưng như thế nào? Bọn họ một bên nói con đường đường là con gái nhà họ Bạch mà không biết xấu hổ, một bên còn nói ta không biết dạy con gái!”
Bạch San San nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh con ngươi thẳng tắp mà nhìn về phía phu nhân tư dung trang nhã, nghiêm túc hỏi: “Bà dạy tôi hả? Khi nào? Sao tôi không có ấn tượng?”
“...” Dư Lị bị lời này làm cho mặt tái rồi, hít sâu một hơi, nói: “Mấy năm nay con được ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng lại thể diện, con cho rằng mấy thứ này từ đâu đến? Gió to thổi đến sao? Không phải là ta và ba con cho sao? Làm ra chuyện khiến nhà họ Bạch hổ thẹn, không chỉ không biết hối hận nhận sai, còn có thái độ này! Con không làm ta thất vọng sao? Không làm ba con thất vọng sao?”
Bạch San San nhìn chằm chằm Dư Lị, ngữ khí nghiêm túc: “Mẹ, mẹ nói là ba nào?”
“Con!” Dư Lị chán nản, dưới cơn thịnh nộ giơ tay phải lên muốn đánh Bạch San San.
Khóe miệng Bạch San San nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt như băng, đứng tại chỗ, không có chút muốn chạy sang một bên để trốn tránh.
Nhung Thím Chu ở một bên lại bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Thím Chu nhìn Bạch San San từ nhỏ đến lớn, đối mặt với loại tình huống này đương nhiên không đứng yên mà nhìn. Lập tức bước vài bước đến ngăn trước mặt Dư Lị, khuyên nhủ: “Phu nhân, xin bớt giận, xin bớt giận... Tiểu thư là đang nói dỗi với ngài thôi, ngài đừng tức giận với cô ấy, tức giận hại thân mình không đáng!”
Dư Lị tức giận đến nỗi cả người run lên, trừng mắt nhìn Bạch San San một lát, rốt cuộc vẫn bỏ tay xuống, đỡ cái trán như không còn sức mà ngồi trên sô pha. Che mặt lại, đôi vai tinh tế đẹp đẽ như hơi run lên.
Bạch San San thì vẫn mặt vô cảm mà nhìn một màn trước mặt.
“Quậy đến chướng khí mù mịt.” Một lát sau, Bạch Nham Sơn luôn không nói chuyện rốt cuộc đã lên tiếng. Ông ta nhéo nhéo ấn đường, vài giây mới đưa mắt dừng trên người Bạch San San, trầm ngâm nói: “San San, ta hỏi con một câu, con và Thương Trì có phải đang hẹn hò không?”
“Không phải.” Bạch San San đáp, không có nửa giây ngập ngừng.
Không giống như đàn bà chưa từng biết qua thế sự, Bạch Nham Sơn tuy rằng trong lòng cũng nghẹn một cỗ tức giận, nhưng ngữ khí nói chuyện cũng vẫn trầm ổn hơn nhiều. Ông ta nói, “Nhưng theo ta được biết, Thương Trì thích con, hơn nữa còn đang theo đuổi con.”
Bạch San San không nói gì.
Thấy cô không trả lời, Bạch Nham Sơn cũng không truy vấn, chỉ là bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Đặt chén trà lại trên bàn, sau mới nói tiếp, “Ta đã biết. Lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Bạch San San xoay người rời đi.
Sau lưng truyền đến âm thanh của Bạch Nham Sơn và Dư Lị nói chuyện với nhau.
Tiếng nói của Dư Lị rõ ràng còn mang theo nức nở: “Ông nhìn xem con bé là thái độ gì? Cùng là con tôi sinh ra, Tiểu Dương ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đâu giống như nó! Cả ngày chỉ biết tức chết tôi! Sao tôi lại sinh ra một đứa không có lương tâm như vậy!”
Tiếp theo là âm thanh của Bạch Nham Sơn, “Nhìn thoáng ra một chút. Cũng không phải là chuyện gì to tác.”
“Tôi nghĩ không thông. Tôi cho con bé điều kiện sống tốt như vậy, cho con nó điều kiện vật chất tốt như vậy, con bé còn có cái gì không hài lòng?” Dư Lị ủy khuất vô cùng, càng khóc càng nức nở, cơ hồ khóc không thành tiếng, “Tôi làm sai cái gì chứ?”
Bạch Nham Sơn lại có lệ mà an ủi vài câu.
“Chuyện tối hôm qua làm sao bây giờ? Nếu truyền ra, vậy....”
“Nếu San San thật sự ở cùng CEO Thương thị, đối với chúng ta mà nói, ngược lại là chuyện tốt. Nếu như cùng Thương thị kết thân, nhà họ Bạch....”
Rẽ vào chỗ ngoặt của cầu thang tầng hai, câu kế tiếp không còn nghe rõ.
Bạch San San trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, đầu dựa vào ván cửa lạnh như băng, không có cảm xúc gì mà nhìn trần nhà đến phát ngốc. Nội tâm lại cảm thấy từ khi tên “Thương Trì” một lần nữa xâm chiếm cuộc sống của cô, tiết tấu sinh hoạt của cô bị quấy rầy phá hư nghiêm trọng.
Bát tự không hợp điển hình.
Vài giây sau, cô nhắm mắt định thần, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Thiên Dữ: Bắn cung đi.
**
Trung tâm thể dục thể thao của thành phố B ở phía nam thành, chiếm diện tích vô cùng lớn, các loại sân phân động cùng với phương tiện đều rất đầy đủ. Bạch San San hẹn với Cố Thiên Dữ xong liền bò vào trong chăn ngủ, trong lúc ngủ chỉ có lúc Thím Chu mang cơm trưa lên, cô mới tỉnh một lần, sau đó lại ngủ một giấc đến 4h chiều.
Thay quần áo trang điểm nhẹ liền đi ra ngoài.
Tuy là cuối tuần, nhưng giao thông thành phố vẫn ùn tắc như vậy, Bạch San San không bảo tài xế đưa, bản thân tự đi xe đạp công cộng chậm rãi mà đạp xe đến trạm tàu điện ngầm gần nhất. Ngồi tàu điện ngầm đến thẳng địa điểm đã hẹn.
Khi đến chỗ ngồi, Cố Thiên Dữ đã thay đồ thể thao, đứng trước cửa vào sân bắn cung đợi cô.
Bạch San San vào phòng thay đồ thay quần áo.
Lúc sau, hai cô gái từ lúc cấp ba đã bắt đầu mặc đồ đôi bắt đầu vừa bắn cung vừa nói chuyện phiếm, trong quá trình Bạch San San cuối cùng cũng không nhịn được, kể chuyện vớ vẩn là lão đại biến thái nào đó uy hiếp cô “Nếu cô không dọn đến nhà họ Thương, lập tức tới cửa cầu hôn” cho bạn tốt nghe.
Vì thế hai người có một màn này:
Đôi mắt Cố Thiên Dữ trừng lớn, khiếp sợ đến nỗi tay run lên, mũi tên trực tiếp rớt khỏi cung. Cô không thể tin được mà nói: “Còn có loại thao tác này sao?”
Vèo một cái, mũi tên Bạch San San bắn ra. Không lên tiếng.
Cố Thiên Dữ hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, cân nhắc một lát, kề sát vào Bạch San San, thử tính mà nhỏ giọng nói: “Nói thật, cậu có nghĩ tới, nếu... Mình nói là nếu, Thương Trì thật sự thích cậu thì sao?”
Tất cả sự chú ý của Bạch San San đều tập trung trên mũi tên, giơ cánh tay mà ra sức kéo cung, mộ bộ ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “Không có nếu.”
Mũi tên bắn ra, vòng 5.1
Cố Thiên Dữ nhíu mày, “Sao cậu có thể khẳng định như vậy?”
Bạch San San vẫn là gương mặt “thích sao mà thích” cái gì cũng không sao, cái gì cũng không mặn mà để bụng, tiếp tục rất bình tĩnh nói: “Thương Trì sẽ không yêu bất kỳ ai, bao gồm chính anh ta.” Một người ngay cả thất tình lục dục hỉ nộ ái ố còn không có, cả tim và máu đều là lạnh, sao có thể thích người khác.
“Lại nói tiếp...” Cố Thiên Dữ ôm cung ngừng lại, “Hồi học lớp 12 hai người ngồi cùng bàn một năm, cậu cả ngày đối mặt với khuôn mặt ấy, thật sự không động tâm chút nào sao? Không có khả năng đó”
Bạch San San dừng lại 0.3 giây, “Không có.”
Lại một mũi tên nữa bay ra, vòng 6.4.
Cố Thiên Dữ ngắt lời, một bộ “Cậu lừa quỷ đi”, thực sự không tin, lạnh lạnh mà nói: “Năm đó tiệc tối Nguyên Đán, cậu đánh cược với Hạo Tử bị thua, cho nên đã báo danh với bên Hội Học Sinh sẽ múa. Mình còn nhớ cậu còn đặc biệt lên baidu tra cái gì mà ‘điệu múa mà học bá vừa có tiền lại đẹp trai thích xem’?”
Bạch San San, “....”
Mũi tên bắn ra, 2.3 vòng.
Bạch San San trầm mặc, quay đầu, nhìn Cố Thiên Dữ phá lệ nghiêm túc mà hỏi: “Có phải hôm nay cậu rất rảnh?”
Cố Thiên Dữ không đáp lời, chỉ ý tứ mà nhìn Bạch San San. Vài giây sau, bỗng nhiên cười.
Bạch San San bị cô cười đến nỗi có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn rất đạm nhiên, “Cười gì?”
Cố Thiên Dữ nói: “Thà rằng chấp nhận nguy hiểm bị ba mẹ bức hôn, cũng không muốn dọn đến nhà họ Thương làm bác sĩ tâm lý cho Thương Trì, nguyên nhân thật sự là gì, chính cậu chẳng lẽ không rõ ràng sao?”
Bạch San San trả lời thật sự nghiêm túc, “Đương nhiên là rõ ràng. Bởi vì mình không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh ta nữa.”
Cố Thiên Dữ giơ ngón tay giữa lên, lắc lắc, “Sai.”
Bạch San San, “?”
Trong lòng tự nhiên lại có cảm giác khác thường. Bạch San San nhấp môi, che giấu điều gì đó mà lại giương cung lên. Nheo mắt lại, mạnh mẽ đặt tất cả sự chú ý lên bia bắn ở chỗ xa kia.
Thôi miên chính mình: Mày là một cung thủ không có tình cảm.
Bên tai lại truyền đến âm thanh của bạn tốt, nhẹ nhàng, thong thả ung dung, “Thừa nhận đi Bạch San San, cậu đối với Thương Trì tránh không kịp, là bởi vì cậu sợ sau mười năm, chính mình lại thích anh ta một lần nữa.”
Mũi tên trong tay Bạch San San bắn ra.
Trực tiếp không trúng bia.
Bạch San San, “.... =.=”
Cố Thiên Dữ, “... ????.”
Vài giây sau, Bạch San San phồng má mà thở ra một hơi, cảm thấy hơi khát, trong lòng cũng hơi loạn, vì thế cánh tay trắng trẻo tinh tế vỗ lên vai Cố Thiên Dữ một cái, “Cậu đợi chút, mình đi mua hai chai nước.” Sau đó xoay người đi ra khỏi cửa sân bắn cung.
Bên ngoài mặt trời chói chang nhô lên cao, ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt Bạch San San. Cô giơ tay lên nghiêng đầu chắn đi, tầm nhìn và ánh nắng đan xen, ánh mắt liếc nhìn mấy hình bóng đang chạy trên sân bóng rổ cách đó không xa.
Ánh nắng quá gắt, cô nheo mắt nhìn.
Trên sân bóng không biết là học sinh của trường nào gần đây, một đám mặc áo đồng phục, thiếu niên thanh xuân, khí phách hăng hái, cả người đều tỏa ra hơi thở tràn trề sinh lực.
Bạch San San có chút xuất thần.
Lúc này, Cố Thiên Dữ từ phía sau cô cùng ra tới, giương mắt nhìn theo ánh mắt cô, thở dài, tấm tắc cảm thán, cố ý dùng bộ dạng của một oán phụ xuân thương thu buồn nói: “Già rồi già rồi. Nháy mắt, lớp 12 của chúng ta đã là chuyện mười năm trước, rất nhiều chuyện xưa đã chôn vùi theo năm tháng.”
Bạch San San nhìn mấy thiếu nam thiếu nữ dưới ánh mặt trời phía xa xa, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
Cố Thiên Dữ ngó qua, “Suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Bạch San San lấy lại tinh thần. Dưới ánh mặt trời, gương mặt nhu mì uyển chuyển trắng như tuyết của cô gợi lên một nụ cười bình thản.
Còn không phải sao.
Những năm tháng đó, bao nhiêu chuyện xưa đã chôn vùi theo năm tháng.
**
Lớp mười hai năm đó.
Sau khi bị Thương Trì cưỡng hôn, Bạch San San cũng không biết chính mình là do quá mức khiếp sợ mà giá trị vũ lực giảm xuống cấp tốc, hai là do đại não thiếu Oxy nên chỉ số thông minh biến thành số âm, dù sao thì, cô cũng không làm mấy hành động phù hợp với hình tượng lão đại một mét sáu mươi của mình như “tát một cái vào mặt Thương Trì” bla bla bla.
Cô chỉ mở to hai mắt nhìn, vươn tay dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy cậu ra, hét lớn câu “Cậu cmn biến thái à? Tôi ghét cậu!” sau đó liền xoay người giống như trốn chạy mà chạy đi thật nhanh.
Phản ứng theo khuôn sáo cũ, lời thoại vớ vẩn, làm cho mỗi lần Bạch San San nhớ lại, đều cảm thấy chính mình lúc đó thiểu năng trí tuệ.
Tóm lại, sau sự kiện cường hôn trong hẻm nhỏ, Bạch San San không cách nào mà nhìn thẳng vào vị lão đại nhà giàu ngồi cùng bàn nữa.
Không. Cách nói này không chuẩn xác. “Không có cách nào nhìn thẳng” không đủ để biểu đạt nội tâm đau đớn phẫn hận của việc mất đi nụ hôn đầu của Bạch San San, cũng không thể biểu đạt được sự hận thù của Bạch San San đối với vị lão đại biến thái một lời không hợp liền cướp đi nụ hôn đầu của cô.
Bạch San San rối rắm, buồn bực, phẫn nộ, đều có hết. Cô lâm vào một cảm xúc sa sút tinh thần cùng tang thương trước nay chưa từng có.
Cô đau lòng suốt một tuần.
Trong lúc vì tránh có bất kỳ tiếp xúc tứ chi, ngôn ngữ, thậm chí là ánh mắt với Thương Trì, Bạch San San thậm chí còn vừa dụ dỗ vừa đe dọa hai đứa bạn học kéo bàn về phía sau, tạo ra thêm khoảng cách 30cm, bảo đảm cho cô mỗi lần đều không cần bất kỳ lời nói nào hay giao lưu gì với Thương Trì vẫn có thể vào chỗ của mình.
Loại tình hình này vẫn duy trì cho đến lần kiểm tra toán tháng nào đó.
Đây là một tiết tự học buổi tối trăng mờ gió to.
Mới vừa reo chuông, trong phòng học cãi cọ ồn ào, mọi người có người thì đeo tai nghe nghe nhạc, có người nhai đồ ăn vặt rắc rắc, có người thì nói chuyện với bạn cùng bàn của mình.
Ngay sau đó Chương Bình An bước vào.
“Buổi tối hôm nay kiểm tra.” Trong tay Chương Bình An cầm một xấp bài thi thật dày, trong tiếng kêu rên của đàn gà mà phát cho mấy bạn ngồi bàn đầu, nói, “Trong đề thi này, một nửa là những câu dễ sai mà tôi đã giảng, nếu có ai làm sai. Hừ!”
Sau tiếng hừ khinh miệt cao lãnh, toàn lớp thoáng chốc im lặng như ve sầu mùa đông.
Bài thi phát xong.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng ngòi bút ma sát với trang giấy.
Thời gian kiểm tra luôn trôi qua vô cùng nhanh. Bạch San San vùi đầu làm bài thi, làm làm làm liền đến bài thứ hai từ dưới đếm lên.
Sau đó....
Bị bí rồi.
Đề hình học giải tích này cô có ấn tượng, là đề thi đại học năm nào đó, lúc ấy khi Chương Bình An luyện đề cô không giải được, đoạn giải đề sau của tiết đó, trong đầu cô toàn là bi ai không kịp phòng ngừa mà mất đi nụ hôn đầu, căn bản không nghiêm túc nghe giảng.
Bạch San San trầm mặc. Sau khi lật qua lật lại đề thi 30 lần vẫn không làm ra được một ý nào, cô yên lặng mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trước mặt --- còn 20 phút nữa là hết giờ.
Cô có chút hoảng loạn.
Ánh mắt hoàn toàn vô thức mà nhìn sang phải. Thương Trì đã sớm làm xong bài thi. Cậu hơi rũ mắt, mặt không biểu cảm mà nhìn cuốn sách “Bi kịch ra đời” phiên bản tiếng anh trước mặt, anh tuấn thanh lãnh, cổ thon dài, góc nghiêng mặt đường cong lưu loát sắc bén, cả người đều toát ra khí chất lạnh lùng “Ngàn vạn chim bay tuyệt, vạn kính người tung diệt”*
(*nghĩa là: miêu tả sự cô độc an tĩnh, cự tuyệt người khác đến gần.)
Mắt lại đảo qua, nhìn đến bài thi cậu đặt ở bên trái bàn học.
Một quyển sách đè lên bài thi, vừa vặn đè trên bài mà Bạch San San không biết làm.
Cô, “....”
Trong lúc nhất thời, nội tâm Bạch San San như xe lửa rầm rập mà chở hàng loạt những suy nghĩ linh tinh gào thét chạy qua như “Xấu hổ quá, muốn nhìn lén”, “Có nên nhờ lão đại biến thái trợ giúp không” “Rõ ràng hạ quyết tâm đời này đều không nói chuyện với lão đại biến thái này một lời, lại đột nhiên nhìn bài thi của cậu ta, có phải có chút tự vả mặt không...”.
Trong lúc rối rắm, thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng học vẫn an an tĩnh tĩnh như cũ.
Đầu Bạch San San lại quay về nhìn đồng hồ treo tường. Khoảng cách hết thời gian kiểm tra chỉ còn 10 phút.
Lại quay lại, nhìn về phía bài thi đè dưới cuốn sách của Thương Trì. Nheo nheo mắt, rốt cuộc đã đưa ra quyết định vì tri thức mà đại nghĩa diệt thân – con đường cầu học gian nan, luôn phải khắc phục mọi gian khổ! Chu tổng lý đã nói, phải vì sự phát triển của Trung Quốc mà nỗ lực học tập!
(* Chu tổng lý: Chu Lai Ân)
Hơn nữa, cậu ta cũng đã cưỡng hôn mình, chẳng lẽ không nên nộp đáp án ra để biểu đạt nội tâm áy náy sao?!
Nghĩ như vậy, nội tâm Bạch San San nháy mắt trở nên vô cùng thản nhiên. Vì thế cô ngẩng đầu, mặt không biến sắc mà nhìn về Chương Bình An đang đi tuần quanh phòng học, kéo ghế dịch về phía bên phải, dịch dịch dịch.
Đụng phải giày thể thao trắng không dính chút bụi trần nào của Thương Trì.
Đá một chân.
Nhận thấy được cái gì, Thương Trì rũ mắt, thấy một đôi giày da nhỏ nhắn màu đen, nho nhỏ, tròn tròn. Bởi vì lui người triển khai, dưới ống quần đồng phục lộ ra một đoạn ngắn mắt cá chân trắng như tuyết mà mảnh khảnh, giống như ngọc Dương chỉ.
Tầm mắt Thương Trì dịch chuyển lên phía trên, dừng trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo nhỏ nhắn của cô gái.
“Đề thứ hai từ dưới lên.” Cô nhìn chằm chằm vào cậu, đôi môi hồng thắm khép mở, âm thanh phát ra cũng nhẹ nhàng, đáng yêu.
Ánh mắt Thương Trì thẳng tắp nhìn vào cánh môi hồng nhạt. Cậu vẫn còn độ ấm của cánh môi mê người này, xúc cảm giống như thạch trái cây, mềm đến không tưởng tượng được.
Thấy cậu không tiếp lời, cũng không có bất kỳ động tác nào, Bạch San San nhăn mày, có chút nóng nảy, “Nhanh lên. Đề thứ hai từ dưới lên.”
“Muốn sao?” Thương Trì nhàn nhạt nói.
“.... Tham khảo! Tham khảo thôi mà!” Bạch San San nắm chặt tay, biện giải cho chính mình, “Tôi cũng chỉ xem đường phụ tuyến vẽ như thế nào mà thôi.”
“Như vậy,” Thương Trì nhìn chằm chằm cô, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, “Nói không chán ghét tôi.”
Bạch San San:.....????
“Nói, cậu là của tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận