Sáng sớm hôm sau, một tia nắng mặt trời xuyên qua mành cửa hơi hé mà chiếu vào chiếc giường trong phòng ngủ chính.
Đống nhỏ đang mê man trên giường vặn vẹo, lại vặn vẹo, lộ ra một cái đầu bù xù từ trong chăn. Dưới thân làn đệm mềm mại, nhiệt độ trong phòng cũng là nhiệt độ phù hợp nhất, Bạch San San trở mình ngáp một cái, bị mắc tiểu đến nỗi tỉnh dậy.
Sau khi rối rắm với suy nghĩ “Rời giường đi WC” hay “Tiếp tục ngủ”, cô lựa chọn vế phía trước, tay chống giường tính toán ngồi dậy. Nhưng động tác mới tiến hành được một nửa thì ngừng lại, theo cùng đó là một tiếng “cạch” giòn giã vang lên trong không khí.
Eo xoay.
Bạch San San, “...”
Cô hít hà một hơi, nhe răng nhếch miệng cẩn thận điều chỉnh vài giây mới duỗi thẳng eo được.
Một đêm ngủ tỉnh lại đầu đau, chân tay đau, cả người đều đau, giống như trong lúc ngủ đi đánh hội đồng một trận, khi trong trạng thái say rượu Bạch San San có chút mơ hồ, thong thả mà duỗi tay vặn cổ, hồi lâu mới miễn cưỡng nhấc được mí mắt nặng như ngàn cân lên.
Nhìn trái nhìn phải.
Phòng ngủ phong cách trắng đen, ánh sáng tối tăm, nội thất lạnh lẽo nhìn qua cực kỳ sạch sẽ và đơn điệu.
Bạch San San có chút mờ mịt mà nhìn quanh một vòng, nháy mắt sửng sốt, cả người????
Vị trí của cô lúc này hẳn là không phải ổ chó của chính mình ở nhà họ Bạch.
Sau 0.5 giây đơ, Bạch San San đỡ trán, đại não bãi công lâu như vậy bắt đầu khôi phục chuyển động, làm cho ký ức quay ngược trở lại: Ngày hôm qua mình hẹn Cố Thiên Dữ, Lưu Tử, Hạo Tử đi ăn lẩu, khi ăn lẩu mình uống mấy chai rượu, sau đó giống như là... gọi điện thoại cho lão đại biến thái?
Sau đó thì sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
?
Đừng nói cho cô là mấy cái giấc mộng như đứng trước mặt lão đại biến thái kêu to ba ba sau đó rống cổ lên với anh ta nói muốn đập chết anh ta, một lúc sau còn lột quần áo của lão đại biến thái đẩy anh ta vào bồn tắm, cmn toàn là thật thôi chứ?
Trong đầu còn chút choáng váng, nhưng Bạch San San lúc này không rảnh mà lo. Một đội thảo nê mã kết bè kéo cánh mà chạy qua đầu Bạch San San, khóe miệng cô giật giật, ấn đường run lên, lắc đầu lung tung mà xốc chăn lên nhảy xuống giường.
(Thảo nê mã: một từ mạng bên Trung có nghĩa cmn).
Di chứng của say rượu không chỉ làm cho đầu óc choáng váng, mà còn là tứ chi vô lực, dưới chân phiêu phiêu, cô đỡ tường đứng một lát, giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện phòng ngủ to như vậy chỉ có một mình cô. Đèn tường âm u chiếu xuống ánh sáng mờ ảo, chiếu bóng cô lên tường, kéo đến thật dài, nhìn qua có chút đáng sợ.
Không ngọn nguồn, trong đầu Bạch San San hiện ra mở đầu của một bộ phim kinh dị nào đó.
Miên man suy nghĩ một hồi, cả người cô đều không tốt, nhanh chóng định thần mà đi thẳng đến cửa. Ai ngờ bước đi vội vàng tự nhiên bị vấp vào cái gì, toàn thân cô vốn không có sức lực gì, nháy mắt buồn bực mà hô một tiếng té ngã trên thảm tối màu.
Bạch San San bị đau, cúi đầu vừa thấy, cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh bị cọ mạnh trên thảm, ma sát đến nỗi hơi đỏ.
Lúc này cửa phòng mở. Một đợt tiếng bước chân đến càng gần, không nhanh không chậm, trầm ổn mà hữu lực.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Thương Trì, liền thấy đối phương không biểu cảm gì mà cong lưng, hơi cúi đầu, nắm lấy cánh tay đỏ ửng của cô đưa lên trước mặt.
Bạch San San “?”
Tiếp theo trong nháy mắt anh hạ xuống một nụ hôn trên cổ tay mềm mại đỏ ửng của cô.
“...” Bạch San San hoàn toàn không dự đoán được hành động này của đối phương, mặt đột nhiên đỏ ửng.
Sau đó hai cánh tay Thương Trì ôm eo và chân của cô.
Hơi thở lạnh nhạt xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt lướt qua gương mặt Bạch San San. Trên mặt cô nóng lên, giật giật môi đang muốn nói cái gì, anh đã ôm cô lên.
Lại là một cái ôm công chúa không kịp phòng ngừa.
Bạch San San, “....”
Sắc mặt Thương Trì rất nhạt, không nói gì, lo chính mình mà đặt cô lên giường một lần nữa.
Bạch San San lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu. Thấy ở trong phòng ngủ của anh, nằm trên giường của anh, cả người đều bị hơi thở nam tính xa lạ kia bao phủ, loại cảm giác này làm cho cả người Bạch San San nóng bỏng vô cùng không được tự nhiên. Bởi vì vậy cô dường như là vừa đặt xuống giường liền nhanh chóng nhảy xuống.
Bàn chân trần chạy bộp bộp đến một góc, một tay nắm cổ áo, một tay chỉ Thương Trì, đầy mặt đều là vẻ đề phòng, lớn tiếng chất vấn: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Trái ngược với cô, Thương Trì từ biểu cảm đến ngữ khí đều vô cùng bình tĩnh: “Đây là nhà tôi.”
“..” Bạch San San một lần nữa đơ người, “à” một tiếng, ngay sau đó lại thay đổi chủ ngữ mà lớn tiếng chất vấn: “Tại sao tôi lại ở đây?”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị người ta gõ vang hai tiếng “Cộc, cộc”.
“Ông chủ, bữa sáng đã đưa tới.” Là tiếng của Glory.
“Vào đi.” Thương Trì nhàn nhạt nói.
Cửa mở, Bạch San San cảnh giác mà xoay qua, nhìn lên, chỉ thấy dì quản gia khí chất trầm ổn, rất bình tĩnh mà bưng đồ ăn đến. Dì quả gia hơi cúi đầu, sắc mặt thong dong, tựa như không hề cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, rất bình tĩnh mà đặt bữa sáng lên bàn ăn ở phía đông nam căn phòng, rất bình tĩnh mà nói câu “Mời dùng bữa”, lại rất bình tĩnh mà phất phất ống tay không có chút bụi nào đi ra khỏi phòng.
Cửa đóng, khúc nhạc đệm kết thúc.
Đầu Bạch San San lại cảnh giác mà quay trở lại, tiếp tục đối diện với lão đại biến thái mặt không biểu cảm cách xa vài bước.
Hai giây sau,
Tầm mắt Thương Trì từ trên người Bạch San San thu hồi lại, khom lưng ngồi xuống sô pha, hơi ghé mắt, bàn ăn đặt một bát cháo tổ yến cùng với mấy điểm tâm tinh xảo. Anh duỗi tay bưng cháo lên, hơi rũ mắt, lấy muỗng sứ thong thả múc lên đưa đến bên miệng, thổi nhẹ. Tây trang phẳng phiu, không chút cẩu thả, mặt mày lạnh lẽo, mặt nghiêng như họa.
“...” Bạch San San lúc này cảm thấy mình cư nhiên có thể ma xui quỷ khiến mà chú ý đến tay của anh ta so với sứ bạch ngọc còn sạch sẽ xinh đẹp hơn, thật sự là quá phục bản thân rồi.
Thương Trì mí mắt cũng không nâng lên, không có ngữ khí mà nói, “Lại đây.”
Bạch San San không hề giảm đi một tia cảnh giác nào, cũng không có ngữ khí mà trả lời, “Làm gì?”
“Glory làm mấy món em thích.” Đối phương sắc mặt lạnh lùng, dựa theo kinh nghiệm mà Bạch San San tích lũy từ trước, loại mặt vô cảm này của lão đại biến thái còn có thể xem là tâm tình không tồi, “Lại đây, tôi đút em ăn.”
Bạch San San: ......?
Bạch San San rất muốn biết vị lão đại biến thái này làm cách nào để đưa cô đến đây cả đêm, hơn nữa đối với sự chất vấn sùi bọt mép của cô còn có thể tâm bình khí hoà mà ông nói gà bà nói vịt trả lời cô.
Ước chừng mất hai giây Bạch San San mới khắc chế được khóe miệng giật đến sắp rút gân của mình.
Trầm mặc, nhận ra khoảng cách của mình và tên bệnh xà tinh này khác nhau đến nỗi không thể vượt qua, cô trực tiếp lựa chọn bỏ qua việc khua môi múa mép với vị lão đại này, ngược lại có chút tùy ý mà vẫy vẫy tay với anh ta, không biểu cảm gì nói, “Được rồi. Hôm qua tôi uống quá nhiều nên đã gây phiền toái cho Thương tổng, xin lỗi. Bây giờ tôi đã tỉnh rượu, đi trước, bữa sáng tự anh ăn đi. Tạm biệt.”
Nói xong lập tức đi về hướng cửa phòng.
Tối hôm qua Bạch San San tuy rằng uống nhiều, làm ra đủ loại hành vi không chịu khống chế của đại não, nhưng cũng không phải giống như trong phim truyền hình là hoàn toàn không có ấn tượng gì. Cô mơ hồ nhớ rõ mình quả thực gọi điện cho Thương Trì, còn sau này sao lại bị anh ta đưa đến Thương gia kỳ thật cũng không phải đặc biệt quan trọng.
---- rốt cuộc lúc này mình ngoại trừ cảm giác mệt mỏi do rượu gây ra, cũng không có gì khác thường, bởi vậy có thể thấy được, lão đại biến thái tối qua cũng không làm gì cô.
Ừm, tạm thời vẫn là một con người.
Bởi vậy, so với biết rõ ràng tại sao mình lại đến nhà họ Thương, Bạch San San càng muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà tay vừa mới đụng đến chốt cửa chưa kịp nắm, sau lưng liền truyền đến một giọng nói, lạnh tanh, giống như ngọc thạch chìm trong dòng suối lạnh lẽo, không có chút cảm xúc lên xuống nào, “Nửa tiếng trước, Giang Húc đã gọi điện cho Bạch Nham Sơn.”
Khoảnh khắc nghe vậy, bước chân Bạch San San đột nhiên ngừng lại. Cô quay đầu lại, con ngươi mang theo chút kinh ngạc, trong chớp mắt đã đoán được cái gì: “Anh nói cho bọn họ tôi ở chỗ này?”
Thương Trì tiện tay đặt bát cháo lên bàn, dựa người vào sô pha, dáng người thẳng thon dài, tướng ngồi lười biếng tùy ý, cả người tựa như một bức tượng lạnh lùng mà tuyệt mỹ. Tầm mắt của anh thẳng băng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhàn nhạt bổ sung: “Cả đêm.”
“.....”
Buổi dạ tiệc của Triệu thị dẫn người miên man bất định mà khiêu vũ, đã làm cho quan hệ của anh và cô trong mắt quần chúng ăn dưa vi diệu kỳ ảo khó bề phân biệt, “Dạ tiệc môn”* cơ hồ đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của nhân vật nổi tiếng toàn thành phố B.
(* Dạ tiệc môn: tác giả đã thay từ trong điển tích “Hồng môn yến”, hay chính là tiệc “Hồng môn”.)
Nếu không phải dạo gần đây bận công tác đi sớm về trễ, Bạch Nham Sơn cùng với Dư Lị đã sớm ngồi không yên mà tìm cô rồi.
Hiện tại lại tới một cái “Đêm khuya ngủ lại nhà” không hiểu được.
Bỗng ngốc.
Cảm xúc của Bạch San San bây giờ không phải dùng từ cạn lời để hình dung nữa, bây giờ cô chỉ muốn giết người.
Toàn bộ phòng ngủ rơi vào yên tĩnh.
Giây lát, Bạch San San hít sâu thở ra, nheo nheo mắt, sải bước về phía Thương Trì. Đứng yên, khom lưng, vịn vào hai tay vịn sô pha mà tiến đến gần anh, khóe miệng hơi gợn lên, nhưng ánh mắt không có ý cười, nhìn đối phương gằn từng chữ hỏi: “Anh Thương, xin hỏi anh làm mấy chuyện nhàm chán vô vị như vậy để làm gì? Muốn đạt được cái gì? Muốn cái gì?”
Thương Trì nói, “Tôi muốn em.”
Bạch San San,”....”
Ánh mắt Thương Trì trầm tĩnh mà chuyên chú dừng trên mặt cô, thấp giọng, “Chỉ cần em.”
Bạch San San, “....”
Một lát sau khi đơ ra, ánh mắt Bạch San San đột nhiên nhảy dựng lên, hậu tri hậu giác, lúc này mới ý thức được khoảng cách hai người lúc này gần đến mức nguy hiểm. Nhịp tim tự nhiên rớt nửa nhịp, cô mím môi, nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị kéo dài khoảng cách.
Nhưng sau cổ căng lên, bị một bàn tay nắm lấy.
Bạch San San trong nháy mắt cứng đờ, mở to hai mắt nhìn, duy trì tư thế khom lưng gần sát anh không thể nhúc nhích.
“Đêm qua em uống nhiều, có chút lời nói khẳng định không nghe rõ. Như vậy, tôi không ngại mà lặp lại một lần nữa.” Thương Trì ưu nhã mà ngồi trên ghế sô pha, tay phải đặt sau cổ cô nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời vươn tay trái, nhẹ nhàng nắm cằm cô, môi mỏng gần sát lỗ tai cô, tiếng nói trầm mà thấp, hơi thở nhè nhẹ từng đợt mà thổi tới làn da mẫn cảm sau lỗ tai của cô.
Anh tiếp tục mở miệng, ngữ khí vừa dịu dàng vừa lạnh lùng đến nỗi không thể tưởng tượng được: “Mười năm trước em thắng cuộc cá cược kia, cho nên tôi cho em cơ hội trốn thoát. Cơ hội này em đã dùng rồi, cho nên sẽ không có lần sau.”
“...” Bạch San San dùng sức tránh.
Phí công.
“Cho nên.” Cằm đột nhiên bị nâng lên. Cô hơi nhíu mi, bị bắt ngẩng đầu mà nhìn vào đôi mắt đen của Thương Trì. Tiếng nói của anh thật trầm, lạnh nhạt lại dịu dàng, “Mèo nhỏ, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, an phận một chút, đừng làm tôi tức giận. Nghe rõ chưa?”
Nói xong, Thương Trì kéo cô gái hơi cứng đờ vào trong lồng ngực, bàn tay to thong thả ung dung vỗ nhẹ vào lưng cô. Một chút, một chút, có quy luật mà thong thả, giống như là đang âu yếm một sủng vật quý giá.
Ánh mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng tối tăm mà yên tĩnh, không khí hài hòa một cách quỷ dị.
Một lát, Bạch San San áp nội tâm đang sởn gai óc, định thần, cười một cái, khi mở miệng lại là ngữ khí dịu dàng lại lễ phép kia, nói: “Xin lỗi, anh Thương, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì. Cả đêm không về nhà, người nhà tôi rất lo lắng. Tôi nên về nhà, tạm biệt.” Nói xong, đôi tay nâng lên muốn thoát ra ngoài.
Đúng lúc này, của phòng lần nữa lại bị người gõ vang lên. Theo tiếng vang của cửa phòng là giọng nói của Giang Húc, ôn hòa mà cung kính: “Ông chủ, Cậu Bạch đến.”
**
Phòng tiếp khách tầng một của Thương gia.
Trên bàn bày một ly trà Tây Hồ Long Tĩnh không hề đụng qua cùng với hoa quả và điểm tâm cũng không hề được động tới. Bạch Kế Châu một thân âu phục màu xám, cà vạt không thắt chặt, có chút thả lỏng ở trên cổ, hai tay chống lưng, nhấp môi, mặt vô cảm mà nhìn cây cỏ xanh tươi tốt bên ngoài hoa viên của nhà họ Thương.
Trên lầu truyền đến âm thanh tiếng bước chân, một uyển chuyển nhẹ nhàng một trầm ổn, rõ ràng thuộc về hai người.
Bạch Kế Châu quay đầu lại nhìn, thấy một đôi nam nữ sóng vai xuống lầu. Người đàn ông âu phục phẳng phiu trầm ổn lạnh nhạt, nữ mềm mại đáng yêu xinh đẹp động lòng người. Ánh nắng sáng sớm mờ mờ chiếu vào hai người, như vậy nhìn lên, cư nhiên còn rất xứng đôi.
Một đôi bích nhân. Trong đầu Bạch Kế Châu không hiểu được lại nhảy ra mấy từ như vậy.
“Anh.” Bạch San San lập tức đi đến bên người Bạch Kế Châu, gọi lên.
“..” Bạch Kế Châu quay đầu nhìn em gái nhà mình từ trên xuống dưới, trong mắt để lộ ra tia lo lắng không thể che giấu được, động môi muốn hỏi cái gì, khoé mắt lại thấy người đàn ông lạnh nhạt đứng đó không xa, nén hết lời muốn nói lại, chỉ gật gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Thương Trì.
Bạch Kế Châu cười một cái, ngữ khí rất khách khí: “Thương tổng, hôm qua em gái tôi ở nơi này quấy rầy một đêm, làm cho anh thêm phiền toái. Cảm ơn đã chiếu cố. Lần sau tôi sẽ đặc biệt đến cửa tạ lỗi cảm ơn.” Nói xong ghé mắt, cho Bạch San San một ánh mắt, “Còn không mau cảm ơn Thương tổng tối qua đã thu lưu em.”
Từ sâu trong lòng Bạch San San xem thường mà ngẩng mặt nhìn trần nhà, mặt ngoài vẫn là bày ra một nụ cười mềm mại vô hại, nhìn về phía Thương Trì, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Cảm ơn Thương tổng.”
Thương Trì an tĩnh đứng tại chỗ mà nhìn anh em hai người, thực nhạt mà cong cong khóe miệng, “Anh Bạch không cần khách khí. Chiếu cố Bạch San San, là bổn phận của tôi.”
Bạch Kế Châu nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục như thường, cười, “Chúng tôi đi trước, ba mẹ vẫn còn đang chờ. Không quấy rầy anh nữa. Đi thôi em gái.” Nói xong liền mang theo Bạch San San xoay người rời đi.
Hai người một trước một sau mà rời đi.
Thương Trì không có biểu cảm gì mà nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt lạnh nhạt, mãi cho đến khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm nhìn.
Giang Húc cũng nhìn theo hai anh em họ Bạch rời đi, giây lát, anh ta cười cười, nói: “Nghe nói cô Bạch cùng cậu Bạch không phải anh em ruột, hai người khác cha khác mẹ, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Thật khó tưởng tượng, tình cảm của hai người còn tốt như vậy.”
Thương Trì ghét mắt, liếc nhìn trợ lý Giang một cái. Ánh mắt lạnh đến không có chút độ ấm nào.
“Nhưng mà, theo tôi được biết, cậu Bạch đã thích người khác. Cho nên ông chủ cũng không cần phải lo lắng gì.” Trợ lý Giang buông mắt xuống, một bộ cung kính lại thành thật.
Một lát,
“Giang Húc,” Thương Trì nói.
“Vâng.”
“Đồ vật của tôi thì chính là của tôi, ai cũng không giành được.” Trong mắt Thương Trì tràn đầy sương lạnh, thu hồi tầm mắt lập tức rời đi, chỉ mặt vô cảm mà nói một câu, “Nhưng nhớ kỹ, tôi không thích bất cứ ai lấy Bạch San San của tôi ra nói giỡn.”
“...” Giang Húc nghe vậy, sắc mặt biến đổi thầm hô một tiếng không ổn, rũ mắt xuống lúc này thành thật, cung kính: “Xin lỗi ông chủ.”
Tiếng bước chân đã đi xa.
Lúc này Giang Húc mới vỗ ngực thở ra một hơi, kinh hồn chưa định mà nói: “Nguy hiểm thật. Tôi còn tưởng mình không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Trần Túc liếc nhìn anh ta một cái, mặt lộ cảm xúc nhìn một tên thiểu năng mà nói, “Lại dám nói giỡn trước mặt ông chủ, tôi thấy cậu điên rồi.”
“Aizzzz. Tôi là thấy gần đây tâm tình ông chủ vẫn luôn rất tốt, nhất thời thả lỏng, thoải mái xíu. Đổi lại trước kia ai dám.” Giang Húc có chút ưu thương mà cảm thán, “Xem ra dịu dàng của BOSS chỉ dành cho cô Bạch.”
Trước mặt bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả áo bông nhỏ tri kỷ là anh ta đây, boss vẫn là khuôn mặt bạo quân sát phạt quyết đoán máu lạnh hung ác.
Ài ài ài.
**
Chiếc Maserati chạy nhanh trên đường phố.
Bạch Kế Châu vừa lên xe liền nhịn không được, cau mày nhìn Bạch San San, hỏi: “Aizzzz tôi nói cô con gái có chuyện gì vậy? Tối như vậy, sao lại chạy đến chỗ của Thương Trì?”
“Cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ ràng lắm.” Bạch San San lúc này thân mệt tâm mệt thật sự, nhắm mắt lại không ngữ khí mà nói: “Chỉ biết hôm qua tôi uống nhiều quá.”
“Cái gì?” Bạch Kế Châu nghẹn họng nhìn trân trối, sau vài giây mới có thể tiêu hóa được tin tức này, có chút nói lắp: “Bạch San San, cô đừng có cmn nói với ông đây là cô vào Thương lão đại kia cái gì mà say rượu làm loạn nhé.”
“Không có.” Bạch San San hờ hững nói.
Bạch Kế Châu híp mắt, “Thật sự?”
Lúc này điện thoại trong túi Bạch San San vang lên. Cô lấy điện thoại ra, là một tin nhắn wechat, Cố Thiên Dữ gửi đến:
“Ngài còn sống sao ba ba? Tối hôm qua điên cuồng gọi cho cậu nhưng không nghe máy, gửi mấy chục tin nhắn cũng không trả lời, còn sống hay không thì nói một tiếng nha ba ba?”
Ba ba? Ba ba?!
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: .....
Bạch San San là Tiểu Siêu Nhân: “Khỏe mạnh.”
Mới vừa gõ chữ xong, âm thanh của Bạch Kế Châu lại từ bên cạnh truyền đến. Anh nói: “Không có thì tốt. Có điều, Giang Húc của Thương thị sáng sớm nay đã gọi điện đến cho ba tôi, nói hôm qua cô ngủ lại ở nhà họ Thương, bảo ba tôi không cần lo lắng cho an toàn của cô.”
Ngữ khí Bạch San San không có gợn sóng, “Tôi biết.”
“Biết?”
“Thương Trì nói với tôi.”
“Không cần tôi nói cô cũng biết mình dây phải chuyện phiền toái gì rồi chứ.” Bạch Kế Châu thở dài, “Tuy rằng tôi biết, lấy tính tình của cô không có khả năng sẽ để cho ba tôi bố trí, nhưng lấy tính tình của ông ấy, không tránh được sẽ gây cho cô ít phiền toái.”
“...” Bạch San San mím môi.
Bạch Kế Châu duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*, nhân lúc chưa đến nhà, trước nghĩ làm sao để đối phó với ba tôi đi.”
(* Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: một câu thơ cổ Trung Quốc, thường dùng để so sánh với khí căng thẳng trước khi xảy ra xung đột hoặc chiến tranh.)
Nghe vậy, Bạch San San nhắm mắt hít sâu, trong lòng thầm niệm Kinh phật nhằm hồi phục cảm giác táo bạo như sắp phát điên trong lòng. Bỗng nhiên hung hăng giơ tay ném điện thoại lên ghế, “Trời ạ.”
Bạch Kế Châu bị động tác này của cô dọa một cái.
Tài xế cũng bị câu nói đột nhiên của cô gái ngoan ngoan này làm cho giật mình.
Trong xe lập tức yên tĩnh lạnh ngắt như tờ.
Vài giây sau, Bạch Kế Châu cười gượng, thử mở miệng mà nói cho lão đại một mét sáu mươi đang chuẩn bị nổi bão một ý tưởng thối hoắc: “Nếu không anh đây giới thiệu cho cô một đối tượng đáng tin, cô nhanh chóng đi yêu đương gả chồng, đỡ phải phiền lòng vì chuyện này.”
Bạch San San mắt cũng không thèm mở, “Không cần.”
Bạch Kế Châu kinh ngạc, “Vậy cô muốn ai? Thương lão đại?”
“Không cần, ai cũng không cần.” Cô trợn mắt mà nhìn Bạch Kế Châu, nhẹ nhàng nhướng mày, ngạo mạn khinh miệt, kiêu ngạo khó thuần, khóe mắt đuôi mày đều như phát ra ánh nắng sáng lạn lóa mắt, “Đàn ông cái thứ này, không chỉ làm ảnh hưởng đến việc tôi ngộ đạo mà còn ảnh hưởng đến tốc độ tôi rút kiếm nữa.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận