Lão đại trong lão đại bị gót chân trắng nõn hung hăng đá một cái, “...”
Lão đại một mét sáu mươi vừa mới hung hăng đá lão đại trong lão đại: “....”
Kết quả là, tựa như bị thượng đế ấn nút tạm ngừng, người mặc áo sơ mi màu đen mặt lạnh lùng cùng với cô gái ngồi trong bồn tắm một chân gác bên ngoài bộ mặt nửa mê man nửa khiếp sợ đồng loạt cứng lại. Toàn bộ hình ảnh dừng lại ở 0h 37p 09g.
Phòng tắm nháy mắt yên tĩnh.
Giây lát, Thương Trì bên kia có động tác trước. Anh thong thả nâng tay trái, đầu ngón tay chạm đến gương mặt vừa mới bị túi nước cốt lẩu di động đột nhiên tập kích, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt từ trước đến nay bình tĩnh không gợn sóng lóe lên một tia kinh ngạc.
Bên này, đối diện với ánh mắt sâu không đáy của vị lão đại kia, Bạch San San bị cồn ngâm cả đêm vẫn có chút choáng váng. Cô đầu tiên là mờ mịt sửng sốt, mờ mịt mà nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thương lão đại, lại mờ mịt mà nhìn chân mình vẫn còn đang giơ lên không trung không kịp bỏ xuống, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà toát ra một ý tưởng.
Chỉ xét đến cảm nhận ở chân mà nói, làn da của vị siêu cấp bá đạo tổng tài này còn rất được...
Nhưng cái ý nghĩ này chỉ tồn tại được một lát liền bị lý trí “bang” một phát bay sang tận nước Oa.
“Cái kia.. khụ.” Bạch San San gượng cười một tiếng, để chân xuống, ngồi bên trong bồn tắm mà lúng túng gãi đầu, nhìn Thương Trì nói: “Thương tổng, con người của tôi bị kích thích liền giơ chân lên, không để ý nên giơ cao quá, đạp phải mặt ngài rồi, thật xin lỗi.”
Tay Thương Trì đã bỏ xuống khỏi mặt. Anh đứng nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu, từ trên cao mà nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói tiếng nào, không có động tác nào khác.
Bạch San San: “?”
Thực ra, canh giải rượu mà Thương Trì vừa mới cho túi nước cốt lẩu uống chẳng qua là bây giờ mới từ từ có tác dụng, vào lúc này mặc dù Bạch San San đã từ trong mê man tỉnh dậy, nhưng đầu óc cô vẫn là trạng thái say khướt.
Có vài người sau khi say, sẽ trực tiếp ngủ ngon; có vài người sẽ điên cuồng mà phát say; có vài người sẽ rất bình thản mà phát say.
Bạch San San thì không giống như vậy. Cô say rượu bình thường có một phong cách vô cùng đặc biệt, là sự kết hợp của ba loại trên. Thông thường sẽ là bình thản mà phát say, như việc trước đó mặt hết sức bình thản mà gọi điện cho Thương Trì cũng vô cùng tỉnh táo mà nói cho Thương Trì biết tọa độ của mình; tiếp theo là điên cuồng phát say, tỷ như lảo đảo đụng vào ngực Thương Trì, ôm cổ anh mà rống lên như sư tử Hà Đông “Đập chết anh”; tiếp theo đó chính là ngủ một giấc, tỷ như trước đó nằm ngủ phì phò trong ngực Thương Trì, cuối cùng lại đột nhiên tỉnh lại tiếp tục điên cuồng phát say.
Ví như lúc này.
Vào lúc này, Bạch San San thuộc về kiểu phát say bình thản, biểu hiện trên mặt trấn định như thường, hoàn toàn giống như một người đã tỉnh táo. Cô bình tĩnh mà nhìn lão đại biến thái cả người toát ra vẻ lạnh lùng cường khí cách đó không xa, bình tĩnh hé mắt, trong lòng lại đang hoạt động tâm lý điên cuồng “Trời ạ, mình đã đạp một cước vào mặt của lão đại biến thái? Hoàn mỹ, có thể chém gió mười năm rồi” và “Sao anh ta không nói lời nào, bị mình đập đến ngu rồi? Mình trâu bò như vậy sao?”
Qua vài giây, Bạch San San mặt đầy bình tĩnh chống thành bồn tắm bình tĩnh mà đứng lên, bình tĩnh mà một thân từ chân đến tóc toàn dư vị của nồi lẩu, đứng trước mặt Thương Trì.
Thương Trì nheo mắt mà nhìn chăm chăm vào cô, đồng tử đen mà sáng, mang theo một tia hứng thú.
Túi nước cốt lẩu cả người cà phất cà phơ đứng bên cạnh anh, do chiều cao chênh lệch, vì có thể nhìn anh cẩn thận hơn, cô không thể không cố hết sức mà ngẩng cổ lên, ngay cả đôi chân trần cũng phải kiễng lên thật cao.
Trong giây lát, một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo giơ lên, dưới mí mắt anh mà quơ quơ, cố ý làm ra một bộ rất lo lắng rất thành khẩn, cánh môi màu hồng nhạt mềm mại khẽ khép mở, giọng nói mềm mại: “Thương lão đại, anh không sao chứ?” Dừng lại, lại nghiêm túc bổ sung, “Lấy thể trạng của thân thể của anh, tố chất của thân thể này, một cước vừa rồi của tại hạ chắc hẳn không thể làm cho anh bị đá đến thương tật độ hai chứ?”
Thương Trì ngước mắt, tầm mắt đi lên, từ cánh môi của cô hướng lên ánh mắt của cô.
Bất đồng với vẻ mặt bày ra vẻ thân thiện và quan tâm, con mắt cô trong suốt thoải mái, huênh hoang mà viết mấy chữ: Dương dương đắc ý, cười trên sự đau khổ của người khác.
Giống như một chú hồ ly nghịch ngợm.
Xem ra vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thương Trì thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt. Đưa tay, hai ngón tay nắm được cằm của cô, không có ngữ khí mà nói, “Bạch San San, em dám đá tôi?”
“Ummmmm...” Túi nước cốt lẩu thấy vậy, cúi đầu, ngón tay gõ cằm, một bộ rất nghiêm túc mà trầm tư, tựa hồ rất tán đồng mà gật đầu một cái, từ trong thâm tâm mà nói: “Tôi quả thật là không nên đá mặt anh.”
Tầm mắt Thương Trì dừng trên gương mặt đỏ ửng của cô, đầu ngón tay khẽ khều một cái, nâng cằm của cô lên, cúi đầu gần sát cô mấy phần. Anh nhắm mắt, môi mỏng như có như không mà quét qua gò má tinh tế kia, thấp giọng dịu dàng: “Vậy em biết lỗi chưa?”
“Ừm, tôi sai rồi.” Lúc này Bạch San San căn bản không hiểu quanh co vòng vo là cái gì, hoàn toàn là trong lòng nghĩ cái gì là nói cái đó. Cô nâng mắt lên, hai ngón tay nhỏ vô cùng chân thành mà cầm bàn tay to đang nâng cằm cô, mắt to nhìn anh, vô cùng thành khẩn mà tiếp tục nói, “Đối phó với sắc lang, tôi nên đá trứng của anh.”
Thương Trì, “....”
Tiểu thư nước cốt lẩu không hề chú ý đến sắc mặt âm u của người đàn ông. Nói xong, cô xoay đầu nhìn về phía bên cạnh, vừa vặn thấy bồn tắm đang chứa đầy nước. Hơi nước nóng toát lên, toàn bộ phòng tắm như có một tầng sương mù mờ mịt.
Cô duỗi cánh tay, tò mò: “Nhiều nước như vậy làm gì? Bạn học Thương muốn bơi lội sao?”
Thương Trì, “...”
Kiên nhẫn trên người Thương Trì sắp bị túi nước cốt lẩu di động này làm cho cạn kiệt rồi. Anh nghiêng đầu mặt vô cảm mà yên tĩnh vài giây, buông cằm cô ra, ngược lại, nắm cổ tay đang chỉ vào bồn tắm của cô.
Người say rượu căn bản không giữ vững được trọng tâm, Bạch San San nửa tỉnh nửa mê không hề phòng bị, lảo đảo nửa bước liền bị Thương Trì kéo vào trong ngực. Đầu tiên cô sửng sốt, sau đó giãy giụa lên.
Cánh tay người đàn ông thon dài hữu lực, chế trụ eo cô, gắt gao. Không cho cô nhúc nhích dù chỉ một chút.
Túi nước cốt lẩu bị anh hạn chế tự do, nhăn mày, ngửa đầu trừng anh: “Anh muốn làm gì?”
“Cởi quần áo cho em.” Trên mặt Thương Trì không có biểu cảm gì, một tay ôm sát cô, một tay tiếp tục kéo khóa áo khoác mỏng của cô, ngữ khí đạm mạc, “Tắm cho em.”
Tiểu thư nước cốt lẩu tuy rằng say phát điên, nhưng trong đầu vẫn còn vài phần lý trí. Đặc biệt là trước mặt lão đại biến thái, phòng tuyến tự vệ của cô vẫn vô cùng kiên cố.
Bạch San San duỗi tay túm chặt khóa áo của mình, gắt gao, sức lực vô cùng lớn, đầu lắc như trống bỏi, vô cùng bất mãn: “Không cởi, không tắm, tránh ra.”
Thương Trì trầm giọng, ngữ khí thấp đến nguy hiểm: “Bạch San San, ngoan một chút cho tôi.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải cởi mà anh lại tắm cho tôi? Hả!” Loại lời nói uy hiếp này thành công làm một mồi lửa để cho tiểu vũ trụ trong nội tâm lão đại một mét sáu mươi bạo phát. Cô hoàn toàn nổi giận: “Tôi thua thiệt bao nhiêu chứ? Vì sao không phải anh cởi, tôi tắm cho anh? Hả?”
Lão đại một mét sáu mươi nói chuyện, ánh mắt nhìn xuống, mấy khuy áo trên cùng của chiếc áo sơ mi của người đàn ông hơi mở, dưới lớp vải dệt đường cong cơ bắp gợi cảm như ẩn như hiện. Thấy thế, đầu cô cúi xuống 30 độ, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, khinh miệt mà cười lạnh một tiếng, đôi tay trắng trẻo nhanh chóng nâng lên, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mà cầm áo sơ mi của anh giật về hai bên.
Biểu cảm khí phách oai vệ, động tác liền mạch lưu loát. Một loạt động tác mạnh mẽ như hổ.
Kết quả là, trong không khí vang lên một tiếng “xoẹt”, chiếc áo giá trên trời của tổng tài siêu cấp bá đạo bị xé rách, hoàn toàn rộng mở, mấy khuy áo kim loại rơi trên đá cẩm thạch vang lên tiếng cạch cạch.
Thương Trì, “....”
Xé quần áo xong, tiểu thư nước cốt lẩu cao quý động lòng người sờ đến công tắc đèn trên tường nhà, quý phái mà “tạch” một cái, cuối cùng quý phái mà ngẩng đầu lên.
Phòng tắm sáng đèn, ánh sáng trắng xua đuổi đi hắc ám, thân hình cao lớn thon dài của người đàn ông đập vào mắt. Làn da trắng, vân da rõ ràng, bả vai thật rộng, eo hẹp, cơ ngực cơ bụng đều săn chắc đẹp đẽ.
Trước ngực eo bụng và phần vai mơ hồ có thể thấy được đủ loại vết sẹo với các màu sắc khác nhau.
Bạch San San ngẩn ra.
Có lẽ như vậy hình dung một người đàn ông thành thục không quá thỏa đáng, nhưng vào giờ phút này trong mắt lão đại một mét sáu mươi, thân hình của Thương Trì trước mắt, vô cùng hoàn mỹ.
Eo này, ngực này, dáng người này, khó trách khiêu vũ đẹp như vậy.
Phảng phất như ma xui quỷ khiến, Bạch San San duỗi tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo như kiểu vết thương do đao. Cô hơi nhíu mi, âm thanh rất nhẹ, “Khi bị thương, nhất định rất đau nhỉ?”
Thương Trì an tĩnh mà nhìn chuyên chú vào cô gái này, trầm mặc không nói gì, trong ánh mắt màu đen như mang theo chút suy tư.
Bạch San San ngữ khí vừa có chút khổ sở lại có chút đồng tình, “Chịu nhiều vết thương như vậy, khẳng định rất rất đau, cũng đau rất nhiều lần. Khó trách tâm lý anh biến thái như vậy.”
Thương Trì, “..........”
Tư duy của người say rượu không thể so được với người thường. Bởi vậy, sau khi cảm thán lão đại biến thái này có vóc dáng tuyệt hảo như thế nào cùng với đồng tình một thân đầy vết sẹo của anh ta xong, Bạch San San quay đầu, lại chuyển về vấn đề ai giúp ai tắm kia, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía Thương Trì.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đàn ông anh tuấn bình tĩnh. Cũng rũ mắt nhàn nhạt mà nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm anh, con người trong trẻo cực kỳ, giơ một tay lên làm thành hình microphone, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn cần cởi đồ sao?” cô quét mắt nhìn áo sơ mi đã mở rộng cùng với quần đen dài của anh.
“Cái gì.” Thương Trì nghe không rõ, khom lưng, nghiêng tai gần sát cô một chút.
Bạch San San cong mắt như một chú hồ ly.
Trong nháy mắt, đáy mắt cô hiện lên tia gian kế, hai tay, chống lại Thương Trì dùng sức đẩy, muốn đẩy mạnh anh vào bồn tắm. Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu cô hiện ra hàng loạt hình ảnh vị tổng tài bá đạo lạnh nhạt quý tộc cả người ngã vào bồn tắm ướt đẫm như gà rớt vào nồi canh, sau đó phẫn nộ, đấm ngực giậm chân, kêu gào một loạt biểu cảm phát điên.
Bạch San San thậm chí còn nghĩ ra dáng tạo hình đứng bên ngoài để chế giễu.
Nhưng mà, tưởng tượng so với hiện thực cách nhau cả một dãi ngân hà.
Trên sàn phòng tắm dính nước, khi duỗi tay đẩy Thương Trì, Bạch San San đã tính toán hết thảy, nhưng duy có một cái không thể đoán được trước đó chính là bàn chân trần của mình dẫm trên nước, trượt một cái. Một cái trượt này chính là bi kịch. Cô hô nhỏ một tiếng trọng tâm không vững, cả người trong nháy mắt hướng vào bồn tắm mà ngã.
Sắc mặt Thương Trì khẽ biến, sợ cô bị ngã, tay phải ôm lấy eo cô.
Nhưng mà tư thế ngã của tiểu thư nước cốt lẩu quá mạnh, trực tiếp kéo theo Thương Trì vào trong bồn tắm.
Cùng với tiếng vang lớn như là sấm sét, bọt nước trong bồn tắm tung tóe, Bạch San San và Thương Trì chìm vào trong nước.
Cũng may nước trong bồn không quá nhiều, Bạch San San ào ào vài cái, đã được một đôi tay hữu lực ôm lấy vòng eo nhấc lên. Cô “khụ” một cái nhổ ra nước ấm xộc vào trong miệng, ho khan vài tiếng, lắc lắc đầu, giơ tay lau đi nước trên mặt.
“Em có bị thương không?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh tanh, ngữ khí không còn đạm mạc như nước trước nữa, mà lộ ra một chút khẩn trương.
“...” Bạch San San không trả lời, sau khi lau sạch nước trên mặt thì mở to mắt lên. Nhìn lên, mặt Thương Trì cách rất gần. Áo sơ mi của anh bị nước thấm vào mà dính sát vào từng đường vân da, mái tóc đen ngắn hơi rũ xuống, ướt đẫm, đôi mắt đen nhanh ướt át. Tạo hình này làm cho anh thoạt nhìn rất có cảm giác thiếu niên.
Đối phương nhìn chằm chằm vào cô, nhíu mày.
Bạch San San có chút ngây ngẩn mà nhìn màn trước mắt.
Vài giây sau, ước chừng là hình tượng “thân hình ướt đẫm” của hai người lúc này làm cho bản năng nữ tính của Bạch San San có cảm giác không ổn cùng nguy hiểm, cô không trả lời, lắc đầu lung tung mà giãy giụa, trong miệng không ngừng nói: “Anh buông tôi ra....”
Trong lúc giãy giụa, chân cô một lần nữa hụt, thân mình hơi nghiêng một chút, xém chút nữa thì cụng đầu vào tường.
Thương Trì đón được cô, bàn tay to bảo vệ đầu cô, “Cẩn thận, đừng lộn xộn.”
Bạch San San vốn dĩ cảm thấy tình huống không ổn lắm, ở trong lồng ngực anh không những không cảm cảm thấy an tâm, mà lại càng cảm thấy bất an hơn. Trong lúc mơ màng giãy giụa càng mạnh hơn.
Cô gái toàn thân ướt đẫm, quần áo mùa hè vốn là mỏng và nhẹ, vừa dính nước, bó sát mà phác họa từng đường cong mê người.
Thương Trì chế trụ cô, trầm giọng uy hiếp, giọng thấp đến khàn khàn, “Tôi nói lại lần nữa, đừng lộn xộn.”
Cô ở trong ngực, giãy giụa vặn vẹo như vậy, anh chịu không nổi.
“Con trai! Bảo con buông ba ba ra có nghe thấy không?” Thấy người này dầu muối không ăn không chịu nghe lời, lão đại một mét sáu mươi thoáng chốc nổi trận lôi đình, mở to hai mắt cả giận nói: “Ai cho con đối với ba ba như vậy...”
Lời còn chưa dứt, một cái hôn không hề do dự mà áp xuống.
Bạch San San đầu óc còn đang nửa tỉnh nửa mê lập tức bị nụ hôn này làm cho ngây ngốc, đôi mắt trừng lớn, thân mình cứng đờ, nhất thời không biết phản ứng như nào.
Khoảng cách gang tấc, Thương Trì nhắm hai mắt, như nảy sinh ác độc mà nghiền ngẫm hôn môi cô, cánh tay dùng sức như muốn khảm cô vào trong xương tủy.
Trong phòng tắm hơi nước mơ màng, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Không biết qua bao lâu,
Ngay lúc mà Bạch San San cho rằng mình sắp bị thiếu Oxy mà chết, Thương Trì rốt cuộc buông cánh môi mềm mại hơi sưng của cô ra. Chưa đã thèm mà hôn vài cái lên khóe môi cô.
Bạch San San vẫn ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới hồi thần.
Một lát, ánh mắt cô thấy người đàn ông đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm vào phòng ngủ.
Cạch, cô nghe thấy tiếng phòng ngủ mở ra, sau đó là tiếng nói chuyện.
“Tắm sạch sẽ cho cô ấy đi.” Ngữ khí người đàn ông vững vàng mà lạnh nhạt.
“Vâng.” Một tiếng phụ nữ trung niên cung kính mà trả lời.
Sau đó lại là tiếng bước chân đi xa, tiếng phòng ngủ đóng lại, cùng với tiếng bước chân đang dần tới gần...
Cuối cùng buổi tối hôm đó, là Glory giúp lão đại một mét sáu mươi tắm.
Chờ sau khi lão đại một mét sáu mươi đi vào giấc ngủ, quản gia bận rộn đến hơn nửa đêm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lau lau mồ hôi ở thái dương, mới vừa quay đầu liền thấy người đàn ông hơi hơi dựa vào một bức tranh sơn dầu. Thương Trì cũng đã tắm gội xong, cả người mặc áo tắm đen dài, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn cô gái đang ngủ điềm tĩnh ở trên giường.
Một lát, anh nhích người qua, cúi người mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô gái.
Glory nói: “Đã khuya, ông chủ cũng mau nghỉ ngơi đi. Chúc hai vị mơ đẹp.” Nói xong liền xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên,
“Dọn dẹp phòng khách đi.” Đầu ngón tay Thương Trì dịu dàng tinh tế mà lướt qua gương mặt cô gái, tầm mắt bình tĩnh mà chuyên chú nhìn chằm chằm cô, sợ làm cô thức giấc, âm thanh nói chuyện cũng nhẹ hơn, “Đêm nay tôi ngủ ở đó.”
Giọng nói vừa kết thúc, ánh mắt Glory lóe lên tia kinh ngạc, đáp ứng, lui ra.
Trong phòng âm u không ánh sáng.
Thương Trì ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm Bạch San San một lát, cầm tay cô lên, đưa đến bên môi, theo thứ tự mà hôn lên năm đầu ngón tay tinh tế kia.
Trong lúc mơ màng cô gái cảm thấy hơi ngứa, lông mày khẽ nhăn nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng cũng không tỉnh lại.
Anh nhắm mắt, nhẹ nhàng cắn một ngụm vào ngón út của cô. Khi mở mắt ra, ánh mắt đã sâu như bóng đêm ngoài cửa sổ.
Thương Trì từ nhỏ là một người máu lạnh và lý trí vô cùng.
Nhiều năm trước, cuộc chiến cạnh tranh chức vị người thừa kế Thương thị ngày càng gay gắt, Brandt vì bồi dưỡng ra một con rối cầm quyền, nhìn trúng Thương Trì năm đó chỉ là con của một kỹ nữ.
Brandt mang Thương Trì tuổi nhỏ rơi khỏi chợ đen Las Vegas, sau khi ra lệnh cho hầu gái giúp tiểu thiếu gia tắm rửa sạch sẽ, liền bày ra ba đồ vật trước mặt thiếu niên trẻ tuổi này.
Hộp quà Transformers phiên bản giới hạn toàn cầu mà thiếu niên toàn thế giới mơ ước, mười vạn đô la Mỹ, cuối cùng là một con dao rỉ sét loang lổ mà chính Thương Trì mang trên người để phòng thân.
Thiếu niên trẻ tuổi xuất thân từ xóm nghèo mặt lạnh nhạt mà nhìn mấy loại đồ trước mặt, cuối cùng, duỗi tay cầm lấy dao của chính mình.
Brandt rất kinh ngạc, hỏi anh: “Không thích hai lễ vật khác sao?”
Thiếu niên trẻ tuổi nói không.
Brandt hỏi: “Vậy tại sao không chọn tiền và mô hình?”
Thiếu niên ngước mắt lạnh lùng nhìn ông ta, “Trên đời này không có ý tốt mà không có lý do gì. Nói cho tôi, ông muốn thứ gì từ tôi.”
Lúc đó Brandt vỗ tay cười to, vuốt đầu thiếu niên mà cảm thán, “Quả nhiên là thế hệ sau của nhà họ Thương. Thương thị các người là gia tộc máu lạnh và lý trí nhất, thật là thứ có từ trong xương cốt.” Cuối cùng dừng lại, lại nói: “Rất tốt, Thương Trì, làm một người ít có ham muốn, bởi vì một khi ngươi có ham muốn dục vọng thì sẽ có nhược điểm, mà nhược điểm một khi đã bị kẻ thù phát hiện, ngươi sẽ chết không còn chỗ chôn.”
Từ nhỏ đến lớn, lý trí và tự chủ của Thương Trì giọt nước cũng không lọt.
Mà lúc này, anh an tĩnh nhìn cô gái đang ngủ mơ màng.
Đêm nay, anh vốn không có tính toán chạm vào người Bạch San San, mèo nhỏ của anh là một nữ vương kiêu ngạo, sẽ không thích anh nhân lúc cô say mà cháy nhà hôi của. Anh cho rằng chính mình một tấc cũng không loạn. Cho dù tắm cho cô, ôm cô đi vào giấc ngủ. Nhưng lúc trước ở trong phòng tắm, nhìn cả người cô ướt đẫm xinh đẹp mà mê người, tự chủ và lý trí của anh trong chốc lát tan rã.
Thương Trì nhớ đến một từ năm đó của Brandt.
Nhược điểm.
Anh bỗng nhiên cảm thấy thú vị, mắt dừng trên mặt Bạch San San mà miêu tả. Nhược điểm của anh, có làn da trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, đôi mắt giống như tiểu hồ ly lại giống như ánh trăng non, cùng với đôi môi mềm mại đáng yêu.
Chết ở trên tay nhược điểm thế này, thật là một cái chết ngọt ngào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận