Lớp mười hai năm đó.
Một ngày chào cờ thứ hai, tháng mười.
Cuối tháng mười, đã là cuối mùa thu, mùa đông chuẩn bị đến, nhưng hôm nay thời tiết thành phố B như là uống lộn thuốc, vô cùng khác thường, nhiệt độ không khí tăng cao, lên đến hai mươi mấy độ.
Trường học yêu cầu mặc đồng phục, cho nên đám học sinh đã sớm mặc đồng phục mùa thu ấm áp, nhiệt độ này, tất cả mọi người đều không hề phòng bị mà bị đột kích đến nỗi không kịp trở tay, một đám híp mắt, lắc lắc vai, đứng dưới mặt trời cùng với quốc kỳ nghe diễn thuyết, ngáp liên tục, ủ rũ héo úa.
Sĩ số đông đảo, thực lực hoành tráng, từ trên cao mà quan sát, trên sân thể dục như một khu vườn trồng đầy cỏ đuôi chó bị phơi khô.
Bạn học Bạch San San với biệt danh “Rất buồn ngủ” luôn luôn thiếu ngủ nghiêm trọng, đương nhiên cũng là một thành viên của quân đoàn cỏ đuôi chó đó.
Hôm trước cô vừa tham gia đại hội võ lâm trong game, chinh chiến quần hùng, tiếu ngạo giang hồ, vì danh xưng “Thiên hạ đệ nhất bang” của bang phái mình, xong việc cũng đã là 1 giờ rưỡi sáng. Hôm nay trời còn chưa sáng đã bị dì Chu xách dậy từ trong chăn ném vào trường.
Chỉ có trời mới biết, phải có tinh thần đam mê học tập bất khuất, cùng với ý chí sức lực ngoan cường như thế nào, mới có làm cho Bạch San San buồn ngủ như chó không ngủ gà ngủ gật mà hoàn thành tiết tự học tiếng Anh lúc sáng sớm.
Lúc này, nghe thầy hiệu trưởng đứng trên bục giảng nói đầy nhịp điệu tựa như khúc hát ru, Bạch San San bị mặt trời soi đến nỗi không thể mở nổi mắt, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, thân hình nhỏ nhắn lung lay, đầu cũng bắt đầu gật như con gà mổ thóc.
Buồn ngủ quá....
Đột,
“Bạch San San.” Bên tai vang lên một âm thanh trầm thấp, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
Bạch San San lúc này đang rất buồn ngủ, nghe vậy nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng nâng mí mắt lên dụi mắt, nhìn về phía bên trái. Chỉ thấy bạn cùng bàn của cô đang đứng cuối hàng nam sinh, thần sắc lạnh nhạt, cả người đều tản ra loại khí chất cường đại “trong phạm vi ba dặm không có một ngọn cỏ nào” ngàn năm không đổi.
Từ góc độ của Bạch San San nhìn qua, vừa vặn là góc nghiêng của cậu. Mũi cao thẳng, cằm kiêu căng sắc nét, lông mi dày. Ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, làm cho mái tóc đen của cậu như có một lớp ánh sáng cực nhạt.
Lóa mắt đến nỗi người khác không dám nhìn gần.
Làm người khác chú ý nhất chính là, ưu thế chiều cao 1m87, so với nam sinh tóc húi cua đứng thứ hai từ dưới lên, ngay trước cậu, đã cao hơn nửa cái đầu.
Nam sinh tóc húi cua thật ra cũng không thấp, nhưng mảnh khảnh yếu đuối, cánh tay cẳng chân nhỏ, trước mặt Thương Trì ngay cả áo đồng phục cũng không che được bộ dạng vai rộng eo thon chân dài kia thì giống như một con gà. Hơn nữa cũng không biết vì nguyên nhân gì, cả người nam sinh tóc húi cua câu nệ bất an, lưng thẳng đến cứng đờ, hai tay cũng đặt sát mép quần, mắt nhìn thẳng, an tĩnh như gà.
Tư thế đứng nghiêm túc như binh sĩ.
Bạch San San, “.....”
Bạch San San thấy thế trầm mặc suốt ba giây đồng hồ, mới xuất phát từ sự tò mò và quan tâm bạn học, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Tống Văn Cường, cậu có chỗ nào không khỏe à?”
“....” nam sinh tóc húi cua tên Tống Văn Cường nghe vậy, đơ người, ngay sau đó quay đầu, nhìn cô ra vẻ thoải mái mà nói, “Không có, mình không có chỗ nào không khỏe cả, mình cảm thấy rất tốt. Thoạt nhìn mình rất kỳ quái sao?” Sau đó nỗ lực điều chỉnh biểu cảm mà tươi cười một cái, bất an mà hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Có phải tự nhiên hơn nhiều rồi không?”
Bạch San San nghiêm túc quan sát gương mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc của nam sinh tóc húi cua này, gật gật đầu: “Ừ ừ, thoạt nhìn tự nhiên hơn rồi.”
“Ừ.” Tống Văn Cường nhận được cổ vũ, giữ khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc kia, quay đầu lại. Tiếp tục đứng như binh sĩ.
Bạch San San lại ngó đến vị lão đại nhà giàu cùng bàn với mình. Cậu an tĩnh mà đứng cuối hàng, không nhìn cô, đôi mắt đen lãnh đạm không chút để ý mà nhìn hiệu trưởng trên bục.
Bạch San San: “?”
Bạch San San nghi ngờ, giơ tay thành hình cung nhỏ che miệng lại, đè thấp giọng nói: “Bạn học Thương, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thương Trì vẫn không nhìn cô, mặt vô cảm mà lắc lắc đầu.
“....” Vậy cậu vô duyên vô cớ quấy rầy tôi ngủ gật làm gì? Tâm lý âm u trả thù xã hội hả?
Bạch San San cạn lời, đáy lòng thầm chửi vài câu, sau đó liền thu hồi tầm mắt mà dựa về phía trước, trực tiếp gối đầu lên vai bạn học phía trước, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, giây tiếp theo ngay sau khi cô mới vừa nhắm mắt lại, một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh cô. Giọng nam trầm hồn hậu, trung khí vô cùng, vô cùng săn sóc dân tình: “Ánh nắng mặt trời lớn như vậy còn phải tham gia chào cờ, thật vất vả cho em quá, bạn học Bạch San San.”
Người nào đó đang ngủ gà ngủ gật: “........”
Giọng nói kết thúc, toàn thân thiếu nữ cứng lại, nửa giây sau, cô lấy thế sét đánh không kịp bịt tai mà đứng thẳng thân mình, đầu xù “pi” một tiếng mà vẽ ra một đường cong trong không trung. Đứng nghiêm thẳng hàng, vẻ mặt nghiêm túc mà lắc đầu “Không không không, không vất vả.”
Chương Bình An mỉm cười: “Thời tiết như thế này em căn bản không cần đến học, ở trong nhà thật tốt, ngủ thoải mái đến tự tỉnh. Đi một chuyến xa như vậy, thật đúng là đã làm khó em quá.”
Khóe miệng Bạch San San hơi giật giật, xém chút nữa hai chân mềm nhũn mà quỳ trước mặt Chương lão nhân. Tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc mà lắc đầu, “Không không không, không hề khó khăn.”
Giây tiếp theo, tươi cười trên mặt Chương Bình An thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi. Ông lạnh lùng mà “hừ” một cái bằng lỗ mũi, nói một câu, “Lát nữa chào cờ xong lăn đến văn phòng gặp tôi.” Sau đó chắp tay sau lưng rời đi, chỉ để lại Bạch San San buồn bực khóc không ra nước mắt.
Một lát, tay nhỏ của cô nắm chặt, nổi giận, nghiêng đầu, ánh mắt lập lòe lửa giận mà nhìn về phía Thương Trì, giận dữ chất vấn: “Bạn học Thương, cậu đứng cuối cùng, lão Chương đến cậu là người đầu tiên phát hiện! Vì sao lại không nhắc tôi!”
Thương Trì nghe vậy không phản ứng, ngữ khí vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhàn nhạt nói: “Tôi có nhắc nhở.”
Bạch San San sửng sốt, “Khi nào?”
“Vừa rồi.” Thương Trì nói, tầm mắt đen nhánh chuyển động, không chút để ý mà dừng lại trên khuôn mặt nhỏ mờ mịt của cô gái nhỏ.
“Tôi nói, Bạch San San.”
Bạch San San, “....????”
Được, tư duy của biến thái người bình thường vĩnh viễn không thể hiểu được, cô có thể trông cậy vào việc lý luận với một tên biến thái sao? Nhớ cái thù này. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dù sao trước đó cô và vị lão đại biến thái trung nhị này đã có “Cường hôn chi thù”, nhiều thêm một cái này cũng coi như gộp làm đôi.
Suy nghĩ, Bạch San San không lời gì để nói, ở trong lòng lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên Thương Trì, sau đó lại nở một nụ cười thân thiện hòa ái với Thương Trì, cuối cùng quay đầu lại, yên lặng lấy giấy bút ra mà ghi thù với vị đại ca biến thái ngồi cùng bàn.
Thầy hiệu trưởng đeo đôi mắt kính thật dày còn đang trên sân cờ mà đọc hồi thứ 286 trong bài diễn thuyết đầy cảm xúc trong cuộc đời sự nghiệp của mình, đầy nhịp điệu nói: “.... Vì thế, để hưởng ứng phong trào “Bồi dưỡng nhân tài tổng hợp”, vì tăng cường sự phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao của toàn bộ thanh thiếu niên, cũng vì đề cao tố chất thể lực của thanh thiếu niên hiện nay, trường chúng ta quyết định cùng với các trường học khác của thành phố B tổ chức ‘giải thi đấu bóng rổ của mười ba trường trung học thành phố B’. Hy vọng các bạn học tích cực tham gia, dũng cảm đăng ký, làm vẻ vang trường học.”
Đám cỏ đuôi chó ở sân thể dục sắp bị mặt trời phơi chín, rộn ràng nhốn nháo hữu khí vô lực mà phụ họa: “Dũng cảm đăng ký, làm vẻ vang trường học...”
“Tốt, vô cùng tốt! Tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình sâu sắc của các bạn học sinh đối với giải thi đấu bóng rổ này!” Hiệu trưởng vẻ mặt tươi cười đầy vui mừng, giơ mic lên tiếp tục nói, “Như vậy, chúng ta trước tiên lấy lớp làm đơn vị đăng ký, các lớp đưa danh sách cho tổ trưởng ban, các tổ trưởng ban tiến hành tập hợp. Tranh thủ trước thứ hai tuần sau thành lập đội bóng rổ chính thức đầu tiên của trường!”
“Nhất Trung của chúng ta từ trước đến giờ không phải là một trường chỉ chú trọng thành tích, học sinh của chúng ta cũng tuyệt đối không phải là những con mọt sách. Tin rằng thông qua giải thi đấu lần này, chúng ta sẽ tìm được một số lượng lớn nhân tài bóng rổ!” Thầy giám thị cũng vô cùng xúc động, ủng hộ nói: “Chúng ta cổ vũ tự tiến cử, đội bóng rổ Nhất Trung của chúng ta nhất định có thể lấy được thành tích xuất sắc!”
Năm ấy, tuổi mười bảy, ánh mặt trời sáng lạn, ngay cả gió cũng nhẹ nhàng.
Bạch San San ngáp một cái mà nghe hiệu trưởng và thầy giám thị như hai người kẻ xướng người họa. Nghe nghe, trong đầu đột nhiên lóe lên, trong chớp mắt liền nhảy ra một suy nghĩ.
Ánh mắt cô như lơ đãng mà nhìn về phía người nào đó có độ cao dị thường so với mặt nước biển, sau đó, nheo mắt lại.
Thương Trì không nói một lời mà đứng cuối hàng, sắc mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh. Đột nhiên, cậu như nhận thấy được cái gì, khẽ nâng mắt lên.
Hai tầm mắt cứ như vậy mà đột nhiên không kịp phòng bị mà giao nhau trong không khí.
Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San cách đó không xa. Thiếu nữ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, phơi nắng lâu rồi, trên làn da trắng như tuyết của cô hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, đôi con ngươi trong suốt sáng lấp lánh, không mang theo chút nhút nhát nào mà nhìn thẳng. Ánh mắt bỡn cợt, giống như một chú hồ ly nhỏ đang nghĩ ra ý đồ xấu nào đó.
Giây lát sau, tiểu hồ ly cong cong khóe miệng với cậu, đáy mắt hiện lên hứng thú, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Thù cường hôn lúc trước, cùng với thù ngày hôm nay, không báo.
Bạch San San nhìn gáy của bạn học phía trước, tay nhỏ nắm chặt, nheo nheo mắt, biết cơ hội báo thù của mình cuối cùng cũng đến rồi.
**
Nhất Trung là một trường trung học trọng điểm cấp quốc gia, danh giáo trăm năm, lực lượng giáo viên hùng hậu, chất lượng dạy học cực cao, tỉ lệ lên đại học của trường so với cả nước, cũng chưa bao giờ rớt khỏi top 5. Nhưng tuy rằng Nhất Trung đứng số một số hai trong các trường trung học ở thành phố B, trên phương diện thi đấu thể thao lại không thể bật lên, dần dần, toàn bộ trường học nổi tiếng ở thành phố B đều truyền nhau, nói Nhất Trung chỉ biết học, một đám bệnh tật ốm yếu, mấy con mọt sách tay trói gà không chặt.
Dưới tác động như vậy, thầy hiệu trưởng tự nhiên đối với giải thi đấu bóng rổ này vô cùng coi trọng. Thậm chí thầy còn mời một thầy giáo dạy bóng rổ chuyên nghiệp ở một trường thể dục thể thao nổi tiếng, đến làm thầy hướng dẫn cho đội bóng rổ Nhất Trung, dốc lòng đào tạo ra một đội ngũ mạnh mẽ, rửa sạch đi biệt danh “Con mọt sách” của bọn họ.
Cái này, Chương Bình An từ trước đến nay luôn đề xướng “Học sinh nên phát triển toàn diện” tỏ vẻ rất ủng hộ.
Nghi lễ chào cờ kết thúc, Chương Bình An gọi Bạch San San ngủ gà ngủ gật đến văn phòng phê bình một hồi, sau đó cùng cô đi về phòng học của lớp 1 năm 3.
Tiết đầu tiên vừa hay là tiết toán.
Chương Bình An dùng năm phút đầu tiên của tiết học nói về giải đấu bóng rổ.
“Các bạn học đều biết, học sinh lớp mười hai hẳn là nên lấy việc học làm chủ. Nhưng mọi người yên tâm, giải thi đấu bóng rổ lần này, tôi tuyệt đối không ngăn cản bất kỳ ai muốn đăng ký dự thi.” Chương Bình An tùy tay mà gõ gõ thước Eke lên bục giảng, quay người lại, cầm lấy phấn, xoẹt xoẹt xoẹt một hồi viết năm chữ như rồng bay phượng múa trên bảng đen – Đức trí thể mỹ lao.
Trong phòng học im ắng, mọi người đều trầm mặc không lên tiếng mà nhìn bóng dáng tròn vo của lão Chương.
Viết xong, Chương Bình An quay đầu lại mà nhìn học sinh, lấy thước gõ gõ vào năm chữ trên bảng, nói: “Dạy học và giáo dục, đức ở vị trí đầu tiên, trí là thứ hai, thể theo sát sau. Vậy mấy chữ mà tôi viết có ý nghĩa gì? Tôi muốn nói cho các em biết, dưới tình huống không ảnh hưởng đến thành tích học tập của mọi người, tôi vô cùng tán thưởng việc mọi người phát triển thể lực, tăng cường thể chất, tham dự thi đấu thể thao.”
“Nói đi.” Chương Bình An giương mắt, tầm mắt quét qua một vòng quanh lớp, “Giải thi đấu bóng rổ lần này, ai muốn muốn đăng ký, giơ tay, tôi nhớ tên một chút.’
Trong phòng học tiếp tục yên ắng.
Các bạn học người nhìn ta ta nhìn người, phía dưới hồi lâu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Chương Bình An đợi một lát, nhăn mày lại, hỏi: “Lớp chúng ta không có một ai biết chơi bóng rổ?”
Giọng nói kết thúc, toàn bộ phòng học lại rơi vào an tĩnh. Sau đó Chương Bình An thấy bàn thứ hai từ dưới lên có một cánh tay nhỏ tinh tế giơ lên.
Lão Chương rõ ràng sửng sốt, nói: “Bạn học Bạch San San, tôi hiểu được tâm tình muốn làm vẻ vang trường học của em. Nhưng chiều cao này của em...” Nói rồi dừng lại, tìm từ, tự hỏi làm thế nào mới có thể uyển chuyển không làm tổn thương lòng tự trọng của bạn học lại cường điệu một chút sự thật tàn khốc là “cô bé ngay cả có thêm một cái thang cũng không có khả năng sờ đến rổ”, “Có vẻ thích hợp với môn thi đấu khác hơn?”
“Thưa thầy, em không phải đăng ký cho mình.” Một phòng an tĩnh, tiếng nói của cô gái nhỏ tinh tế mềm mại, nghe tới liền thấy ngoan ngoãn, lại dễ nghe êm tai vô cùng.
Chương Bình An khó hiểu, “Vậy em muốn báo danh cho ai?”
Lúc này, tầm mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Thương Trì mới từ một trang nào đó của cuốn “Ý chí quyền lực” bản tiếng Anh, không có biểu cảm gì mà ghé mắt, nhìn về thiếu nữ bên cạnh.
“Em giúp bạn học Thương Trì báo danh.” Ánh mắt thiếu nữ linh động, khuôn mặt tuyết trắng treo nụ cười thuần lương ấm áp, vô hại, nghiêm túc nói, “Vóc dáng của bạn học Thương Trì cao như vậy, đánh bóng rổ nhất định rất giỏi!”
Giọng nói kết thúc.
Thương Trì nhẹ nhàng nhướng mày.
Toàn bộ phòng học lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Mọi người đều chấn kinh rồi. Trong lúc nhất thời, vô số tầm mắt từ bốn phương tám phương đều tụ hội cùng nhau, hình thành một tia sáng lớn mà tụ lại dãy thứ tư bàn thứ hai từ dưới lên.
Bạch San San và bạn cùng bàn của mình trong nháy mắt thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Cả lớp, bao gồm cả ba tiểu đệ là Cố Thiên Dữ, Lưu Tử, Hạo Tử trong lòng đều bồn chồn – Thương Trì chuyển đến Nhất Trung đã gần hai tháng, tất cả các bạn trong lớp đối với cậu ta tuy rằng chưa nói là “hiểu biết”, nhưng thói quen sinh hoạt cơ bản của cậu thì mọi người vẫn biết một chút.
Vị lão đại từ nước ngoài trở về này căn bản là động vật sống một mình, lạnh nhạt kiệm lời, không giao lưu tình cảm. Từ lúc nhập học đến nay, đừng nói là kết bạn, ngay cả số lần nói chuyện của cậu ta với người khác cũng ít ỏi đến nỗi có thể đếm được. Tan học cùng với thời gian nghỉ trưa, phần lớn cậu ta dùng để đọc sách hoặc giải những câu hỏi tiếng anh mà mọi người không thể hiểu nổi, trước nay chưa ai từng thấy cậu ta xuất hiện trên sân thể dục.
Ít nhất từ tất cả các dấu hiệu mà mọi người quan sát thấy, vị lão đại này không giống một người biết chơi bóng rổ. Hoặc là, mọi người căn bản không tưởng tượng ra nổi hình ảnh đời thường kỳ quái của một lão đại cao ngạo cùng với đồng đội đuổi theo một quả bóng mà chạy tới chạy lui.
Bởi vậy, đối với hành động đề cử đầy nghi vấn của lão đại một mét sáu mươi, các bạn học đều tỏ vẻ: ????
So với các bạn học sinh khó hiểu buồn bực và cả khiếp sợ, Chương Bình An thật ra có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Lão Chương luôn đối xử bình đẳng với tất cả các bạn học, cũng không nhận thấy bạn học Thương Trì vừa ưu tú vừa tự kiềm chế có gì khác biệt, cho nên, nghe Bạch San San đề cử, lão Chương lão chỉ, “À” một tiếng, nhìn về phía Thương Trì, hỏi: “Bạn học Thương Trì, em biết chơi bóng rổ không? Có muốn đăng ký hay không?”
Trong phòng học yên tĩnh.
Lưu Tử nhíu mày, duỗi tay mà chọt chọt vào cổ của Cố Thiên Dữ, thấp giọng hồ nghi: “Ngày thường bọn tôi đánh bóng rổ cũng không thấy Thương lão đại nha, kiểu học sinh thiên tài xuất sắc như vậy mấy ai thích vận động? Đại ca có ý gì?”
“Chắc là đùa dai rồi.” Cố Thiên Dữ suy đoán, “Đại ca vốn dĩ nhìn không nổi bạn cùng bàn, tám phần là muốn chơi xấu cậu ta.”
Bạch San San đoan chính mà ngồi trên chỗ ngồi của mình, ung dung , chờ Thương Trì trả lời, “Ngại quá thưa thầy, em không biết chơi bóng rổ.”
Nhưng mà, chuyện đề cử lần này, kết cục vẫn là ngoài dự đoán của Bạch San San.
Nghe xong câu hỏi của Chương Bình An, Thương Trì không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình. Một lát, cậu thấp giọng: “Cậu muốn nhìn thấy tôi thi đấu?”
“.....” Hả?
Bạch San San ngây dại, một chốc không phản ứng lại.
Sau đó cô nhìn thấy bạn cùng bàn của mình nhàn nhạt cong khóe miệng, nhìn về phía lão Chương trên bục giảng, không có ngữ khí mà nói: “Vâng, em đăng ký.”
“..........” Từ từ.
Vậy. Cái hiểu lầm này hình như loạn hơi lớn......
**
Vốn dĩ chỉ là xuất phát từ lòng muốn đùa giỡn mà giúp Thương Trì báo danh, nhưng làm cho Bạch San San không thể ngờ chính là, vị lão đại trung nhị kia cuối cùng lại thật sự được gia nhập vào đội bóng Nhất Trung.
Bạch San San đối với việc này rất kinh ngạc.
Một lần nọ khi cô và nhóm tiểu đệ ăn cơm trưa, rốt cuộc cô không kìm nén được lòng hiếu kỳ, cắn quả táo nói bóng nói gió mà hỏi một chút về tình huống huấn luyện của đội bóng.
“Các cậu bình thường huấn luyện lúc nào?”
“Tám giờ đến chín giờ tối thứ ba và thứ năm hàng tuần, bốn giờ đến sáu giờ chiều thứ bảy, cuối tuần là cả buổi chiều.” Hạo Tử miệng nhét đùi gà, vừa ăn vừa nói, “Còn hai tuần nữa là thi đấu, bọn tôi cùng với Thất Trung đánh, thời gian rất gấp, cường độ huấn luyện cũng căng.”
“À.” Bạch San San gật gật đầu, ngừng lại, nhìn trái nhìn phải một phen, sau đó mới thấp giọng hỏi tiếp, “Các cậu bình thường đánh bóng rổ với Thương Trì, cậu ta thật sự biết chơi sao? Đánh giỏi không?”
“Đâu chỉ là biết chơi! Quả thật rất lợi hại!” Lưu Tử giơ ngón tay cái lên, từ trong nội tâm mà bội phục, chậc chậc cảm thán, “Lão đại, cậu không biết đâu, trình độ của tôi và Hạo Tử ở Nhất Trung đã là cao thủ, hai chúng tôi hợp tác phòng thủ cũng không thể ngăn được cậu ta! Quá linh hoạt rồi, kỹ xảo cũng không thể chê, cậu cũng rất giỏi, tuệ nhãn nhận anh hùng, tôi quả thật rất bội phục cậu ấy!”
Hạo Tử và Lưu Tử mở miệng là tâng bốc, ngày thường cà phất cà phơ, lời nói khó tránh khỏi sẽ có chút khoa trương. Sau khi Bạch San San nghe xong, cũng không để trong lòng.
Mãi cho đến cuối tuần kia, cô và Cố Thiên Dữ rảnh không có việc gì làm, hẹn nhau đến sân bóng rổ nhìn đội bóng của trường huấn luyện.
Hội đồng quản trị của Nhất Trung nhiều tiền nhiều của, kinh phí tu sửa cho trường học và các phương tiện dạy học cũng vô cùng đầy đủ, bởi vậy, sân bóng rổ của Nhất Trung xây rất rộng. Không gian trống trải, chiếm diện tích vô cùng lớn, phân làm ba sân, có thể đồng thời tổ chức thi đấu cho sáu đội.
Xung quanh còn có khán đài theo hình bậc thang.
Bạch San San và Cố Thiên Dữ đi một vòng quanh cửa sân bóng rổ, sau đó liền đi đến quầy tạp hóa mua nước cho Lưu Tử và Hạo Tử. Khi tính tiền, Cố Thiên Dữ đưa hai chai nước cho dì bán hàng.
Dì bán hàng quét mã, nói: “8 tệ.”
Bạch San San nhìn hai chai nước kia nửa giây, nhấp nhập môi, không nói gì, xoay người lấy thêm từ tủ lạnh một chai nữa, đặt lên bàn thu ngân.
Dì bán hàng nhìn, “12 tệ.”
Bạch San San trả tiền.
Cố Thiên Dữ nghi ngờ mà nhíu mày, đuổi theo, “San San, Hạo Tử và Lưu Tử chỉ có hai người, vì sao cậu lại mua tận ba chai nước?”
“....” Sắc mặt Bạch San San rõ ràng thay đổi, nhưng chỉ trong chốc lát, lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng tươi cười đáng yêu ngày thường, nói: “Mua thêm một chai để dự phòng, nhỡ đâu bọn họ uống không đủ thì sao?”
Đi vào sân bóng rổ, một phòng sáng choang. Ánh nắng tươi đẹp sau buổi trưa chiếu vào qua lỗ thông gió, toàn bộ không gian rộng rãi vô cùng sáng sủa.
Bạch San San dừng chân ở bên cạnh thính phòng.
Dường như nháy mắt là có thể thấy bóng dáng đang chạy trên sân.
Mấy nam sinh mặc đồng phục thể thao, chia làm hai đội, một công một thủ, quả bóng linh hoạt chuyển động lên xuống trong tay bọn họ. Trong mấy thân ảnh kia, có một người, cực kỳ bắt mắt mà xông ra, khuôn mặt quá mức đẹp trai, khí chất có một không hai, cho dù ở trong đám đông như thế nào thì cũng làm cho người ta nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh nắng màu vàng ấm áp chiếu xuống, Thương Trì dưới ánh nắng, thân hình thon dài cao gầy, chân dài thẳng tắp, cánh tay trắng trẻo thon dài mà có lực, tràn ngập vẻ cứng rắn đẹp đẽ mà khi mặc đồng phục bị che lấp.
Trong không khí tựa hồ như tràn ngập mùi hormone nam tính.
Bạch San San ôm ba chai nước, nhìn thân ảnh trong sân kia, ngẩn ngơ, cảm giác trong máu như có cái gì đang kích động, xâm nhập vào tim và hai má của cô.
Làm cho tim cô bỗng nhiên đập rộn ràng.
Trong tầm nhìn, sắc mặt thiếu niên lạnh lùng không có một tia biểu cảm, chuyền bóng, qua người, đập rổ, mỗi động tác đều không có vẻ cố hết sức. Cậu chạy nhanh dưới ánh nắng màu vàng, mồ hôi theo mái tóc đen ngắn chảy xuống, phối hợp ăn ý với đồng đội, tần suất ném trúng rổ vô cùng lớn.
Một quả bóng ba điểm vô cùng đẹp, động tác như nước chảy mây trôi, từng cái nhấc tay nhấc chân đều có thể dùng đến hai chữ ‘tuyệt đẹp’ để hình dung.
Huấn luyện viên hô một câu, “Hay.”
Cố Thiên Dữ và mấy học sinh đến đấy xem huấn luyện đều không nhịn được mà vỗ tay nhiệt liệt.
“....” trong một mảnh ầm ĩ, Bạch San San nghe thấy được tiếng tim mình không tự giác mà đập nhanh hơn hai nhịp.
Thịch thịch thịch thịch thịch thịch.
Cô cưỡng bách tầm mắt của mình rời khỏi thân hình cao lớn kia, duỗi tay vô thức mà sờ nơi trái tim, nhíu mày, vỗ vỗ hai cái. Lại thử cảm nhận, ừm tốt rồi, tần suất khôi phục bình thường, không lại đập mạnh nữa.
Hai cô gái tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Một phút đồng hồ sau, hai tiết mô phỏng thi đấu kết thúc, một đám nam sinh thân hình cao lớn mồ hôi đầm đìa, vừa nói nói cười cười, vừa hướng đến khu nghỉ ngơi. Đồng phục trên người ướt đẫm, giống như dùng tay vắt mạnh có thể chảy nước ra.
Cố Thiên Dữ đã nhắn tin của Lưu Tử và Hạo Tử nói hai người ở sân bóng. Bởi vậy khi hai tên ngốc này vừa rời khỏi sân liền chạy đến chỗ ngồi của hai người.
Mùi mồ hôi gay mũi.
Bạch San San tiện tay mà ném hai chai nước cho bọn họ, đứng dậy, dịch dịch, lại dịch dịch, ước chừng phải cách hai cái máy chế tạo mồ hôi này tầm bốn ghế ngồi.
Ừ, rất tốt. Không khí tươi mát hơn nhiều.
Cố Thiên Dữ bóp mũi bày ra bộ mặt ghét bỏ, quạt quạt giò, “Hôi chết mất. Khó trách mọi người hay nói là ‘nam nhân thối’.”
“Mới đánh bóng rổ xong ai thơm? Cậu thơm sao, vậy sao không nghe người ta nói ‘nữ nhân thơm’?” Hạo Tử cắt lời, không hề để ý mà cãi lại. Vén vạt áo lên thông khí, ngẩng cổ, uống ừng ực ừng ực một ngụm lớn nước.
Bạch San San nghe nhóm bạn người một lời ta một lời mà dỗi nhau, cúi đầu bật cười, lấy điện thoại ra chuẩn bị nghe nhạc.
Mới vừa đeo tai nghe lên, âm thanh xung quanh tựa hồ như biến mất hết.
“.....” Động tác của Bạch San San ngừng lại, nhận thấy không khí xung quanh thay đổi, lặng im vài giây, tầm mắt dịch chuyển, thấy một đôi giày bóng rổ thuần màu đen. To to, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Hướng lên trên liền thấy hai chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân rõ ràng, cẳng chân và vân da bắp chân săn chắc, cảm giác đẹp và khỏe khoắn.
Nhóm tiểu đệ bên cạnh hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng tự nhiên hoảng hốt, gương mặt cũng không hiểu tại sao có chút nóng, Bạch San San định thần, trên mặt vẫn duy trì bộ dạng tùy ý bình thản không biểu cảm gì của ngày thường. Tháo tai nghe xuống, ngẩng cổ, tầm mắt nâng cao hơn, rốt cuộc thấy được mặt của chủ nhân đôi giày kia.
Thương Trì không biết từ lúc nào đã chạy đến trước mặt cô, rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô. Tóc ngắn ướt đẫm, mắt đen nhánh mà trầm tĩnh.
Bạch San San cũng ngẩng cổ nhìn cậu.
Hai giây sau, cô liền thu hồi tầm mắt, giơ tay lên xoa xoa cổ -- cao như vậy không biết ngồi xuống sao? Có phải muốn cô bị mắc bệnh về xương cổ không....
Đang chửi thầm, bóng người phía trước bỗng tiến lên. Thương Trì đã ngồi xuống bên trái cô.
Bạch San San nao nao. Người này rõ ràng cả người đều là mồ hôi, khoảng cách gần như vậy, cô vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngửi được mùi mồ hôi.
Nhưng không có, một chút cũng không có.
Trong không khí chỉ có hương kim quế hàng ngày, cùng với một mùi thuốc lá mát lạnh vô cùng nhạt.
“Nước của tôi.” Thương Trì bỗng nhiên nói một câu, ngữ khí rất nhạt.
“.....” Cậu cứ như vậy mà khẳng định tôi mua nước cho cậu? Thể diện lớn vậy?
Tim Bạch San San run lên, nhưng khuôn mặt trắng nõn của cô vô biểu hiện vô cùng bình tĩnh, yên lặng, tiện tay mà đưa bình nước thứ ba mua ở quầy tạp hóa qua, nói: “Lưu Tử là thùng nước, vốn là mua cho cậu ta, nhưng mà hiện tại cậu ta không cần. Cho cậu cũng được.”
Lưu Tử đứng một bên:.......????
Đại ca, nói mấy lời này trước mặt lão đại trung nhị, cậu có suy nghĩ đến sự an toàn tính mạng của người tiểu đệ này không ?????
Thương Trì nghe vậy không có phản ứng gì. Lo cho chính mình mà nhận nước, rũ mắt, vặn ra, uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, sự yên tĩnh này càng làm cho nhịp tim Bạch San San thêm rối loạn. Máu toàn thân như gia tốc mà chảy, cô quay đầu âm thầm hít sâu, giơ tay quạt gió, không rõ tại sao sân bóng này rõ ràng thông gió bốn phía, nhưng cô vẫn càng ngày cảm thấy nóng đến phát hoảng.
“Bạn học Bạch rất căng thẳng.” Bên tai truyền đến một tiếng nói trầm thấp dễ nghe, thanh lãnh bình tĩnh, cũng không phải câu nghi vấn.
“Không có.” Bạch San San buột miệng thốt ra, gượng cười, khó hiểu mà kỳ quái: “Bạn học Thương, sao bỗng nhiên cậu lại nói vậy.”
“Nếu không,” Thương Trì chuyển mắt, tầm mắt thẳng lăng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô gái, nhẹ nhàng nhướng mày, thấp giọng: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận