Lớp mười hai năm đó.
Bạch San San mang danh hiệu “lão đại một mét sáu” vang danh toàn trường, không chỉ là do mấy tiểu đệ thổi phồng, cũng không phải là mấy lời đồn đại thêm mắm thêm muối, mà là thật sự cam đoan không hề giả, chính là dựa vào cánh tay tinh tế nhưng lợi hại của cô mà truyền ra.
Nhất Trung có danh tiếng “thứ nhất thành phố B” từ xưa đến nay, gồm hai cấp là cấp hai và cấp ba. Sau năm mười bốn tuổi, Bạch San San theo Dư Lị vào thành phố B, lập tức thức dậy thì giống mấy đứa nhỏ gia đình có tiền của thành phố B, từ một trường học bình thường chuyển vào học ở Nhất Trung.
Thiếu nữ mới mười bốn tuổi, an tĩnh ngoan ngoãn, thành tích ưu tú, hơn nữa làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt xinh đẹp kia, nhanh chóng làm cho toàn bộ cấp hai của Nhất Trung đều biết lớp tám có một học sinh từ dưới huyện mới chuyển đến, nhu nhu nhược nhược, mềm mại nũng nịu, giống như một đóa hoa nhài màu trắng thuần khiết mềm mại.
Dao động tuổi dậy thì, cuộc sống trung học buồn tẻ, mấy cô cậu thiếu niên thiếu nữ ngoại trừ quan tâm bài tập hóa học hôm nay, bài thi vật lý ngày mai, còn lại đều là ban nào có gái xinh đẹp như hoa, ban nào có trai đẹp trai khí chất. Thậm chí còn có người rảnh rỗi không có chuyện gì mà làm một cuộc tuyển chọn “Mười hoa khôi của sơ trung”.
Mỹ nữ xinh đẹp lớp bẩy tập chuyển trường nhanh chóng được lên bảng vàng, hơn nữa còn được vinh danh hạng nhất.
Bạch San San lúc trước học ở phía nam, cho dù cô từ nhỏ thông minh lanh lợi, nhưng huyện nhỏ chất lượng giáo dục cùng với đội ngũ thầy cô không thể so sánh được với thành phố B là một thành phố lớn được, vì để nhanh chóng tiếp thu được hết tiết tấu học tập tinh anh trong tinh anh, cùng với phương pháp dạy học “ưu tú” của các thầy cô, Bạch San San không thể không nén bi thương hy sinh một nửa thời gian đánh BOSS của mình để học tập.
Bảng đánh giá hoa hậu học đường kia ra đời, vừa đúng lúc Bạch San San đang chuẩn bị cho kỳ thi toán định kỳ cùng với tham gia đại hội võ lâm của môn phái trong game. Cuộc sống sinh hoạt phong phú bận rộn, vì thế, đối với cái bảng so sánh không thể ngốc hơn được nữa, trạng thái của cô chính là “Cái quỷ gì cũng chưa từng nghe qua.”
Bạch San San lần đầu tiên biết chính mình là hoa hậu giảng đường, là khi bảng hoa hậu giảng đường này ra đời được 2 tuần.
Ngày đó là thứ sáu, tiết cuối cùng, cả lớp đang hết sức ồn ào, học sinh cũng sắp về gần hết. Bạch San San nhận điện thoại của lái xe là lão Trần, nói hôm nay thành phố B có triển lãm, tắc đường, bản thân mình đại khái sẽ đến muộn khoảng nửa tiếng, bảo cô ở trường học đợi một lát.
Thời đại không có điện thoại cảm ứng, smartphone, Bạch San San chán muốn chết, quay đầu nhìn lên, lớp chỉ còn vài bạn học sinh học giỏi chăm chỉ, đều đang nghiêm túc làm bài tập. Cô nghĩ nghĩ, ôm tâm lý “Ta đây cũng làm bài tập” giống đám đông, lấy bài tập hàng ngày ra bắt đầu làm.
Vừa lơ đãng liền làm đến câu khó cuối cùng trong đề.
Nhìn vào đề bài, bỗng nhiên cửa sau phòng học có tiếng gõ cửa lộc cộc, thành công hấp dẫn sự chú ý của mấy người trong lớp.
Bạch San San quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, chỉ thấy có mấy nữ sinh đang đứng ở cửa, cúc áo đồng phục đóng rất thấp, thoải mái hào phóng mà lộ ra xương quai xanh cùng làn da trước ngực. Cầm đầu là một nữ sinh gầy gầy mảnh khảnh, ngực nẩy mông cong, trong miệng nhai kẹo cao su, đôi mắt xinh đẹp như con mắt của hồ ly đang nhíu mày, tô mắt rất đậm, thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp.
Nhìn chữ trên áo đồng phục của họ thì là lớp chín.
Bạch San San nhìn nữ sinh dẫn đầu, trong lòng khẽ huýt sáo, nha, người đẹp nha.
Mới vừa khen xong, một nữ sinh để kiểu tóc nam bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng hếch cằm lên mà nói: “Cô chính là Bạch San San?”
Mấy bạn học sinh trong lớp nhận ra đây là mấy học sinh ngỗ ngược của khối chín, nữ sinh cầm đầu tên là Ngô Phỉ, là em gái nuôi của đại ca bên trường cao đẳng Trung Cảnh, đánh nhau hút thuốc, đã từng vào cục cảnh sát, lòng chùng xuống, có chút lo lắng nhìn về phía bạn học mới mềm mại đáng yêu đang ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên.
Bạn học mới mềm mại kia là một bộ dạng mềm mại dễ thương, cong cong môi, nhìn mấy nữ sinh lớp chín kia nở một nụ cười vô hại, “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Nữ sinh tóc ngắn kia giơ ngón tay lên, cà phất cà phơ mà nói: “Chị Phỉ của bọn tao tìm mày đến toilet nữ nói chuyện.”
Đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi! Các bạn học cùng lớp nơm nớp lo sợ, tuy rằng dưới sự uy hiếp của đám nữ sinh ngỗ ngược này không dám lên tiếng, nhưng đều chau mày dùng ánh mắt điên cuồng biểu thị, nhắc nhở con thỏ ngoan ngoãn của lớp mình.
Nhưng mà, làm cho tất cả mọi người không ngờ đến chính là, con thỏ nhỏ làm như hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt lo lắng như mẹ già của cả lớp, nghe nữ sinh tóc ngắn kia nói xong không hề nghĩ ngợi, liền rất vui vẻ mà gật đầu đồng ý, “Được.”
Các bạn học, “...”
Nhìn Bạch San San vui mừng đi theo đám người Ngô Phỉ hướng về phía nhà vệ sinh, các bạn học giật giật khóe miệng.
Bạn học A nhíu mày: “Ngô Phỉ chính là em gái nuôi của đại ca bên trường cao đẳng Trung Cảnh. Nghe nói lần trước có một đàn chị lớp chín không cẩn thận chọc phải, bị đám người bọn họ lột sạch đồ, bịt miệng cột vào ống nước ở nhà vệ sinh suốt một đêm, ngày hôm sau mới được người phát hiện đưa đi cấp cứu đó.”
Bạn học B khó hiểu: “Bạch San San vừa mới chuyển đến, sao lại chọc phải bọn họ?”
Bạn học C: “Này còn phải nói sao? Khẳng định là do cái bảng hoa hậu giảng đường quái quỷ kia rồi. Ngô Phỉ trước khi vào trường đã được công nhận là hoa hậu giảng đường, đột nhiên lại có một học sinh chuyển trường xinh đẹp thành tích tốt hơn mình, cô ta có thể vừa mắt Bạch San San sao?”
“Được được, đừng hóng hớt nữa.” Bạn học A nôn nóng: “Ai có số điện thoại của cô giám thị không? Gọi nhanh đi.”
Mấy phút sau, cô giám thị nhận được điện thoại của học sinh lòng như lửa đốt, thân hình tròn vo như dẫm lên Phong Hỏa Luân mà từ chỗ giáo vụ chạy như bay đến nhà vệ sinh nữ tầng bốn khu cấp hai.
Ngô Phỉ là một học sinh hư có tiếng trong cấp hai, gia cảnh tốt, thành tích kém, lâu lâu sẽ vì một số chuyện mà bị giáo viên gọi vào văn phòng phê bình. Nhưng mấy thầy cô giáo vô cùng buồn rầu, học sinh Ngô Phỉ này không biết sử dụng thủ đoạn gì, làm cho mỗi học sinh bị đánh xong đều không dám lên tiếng, trường muốn xử lý, nhưng lại thiếu chứng cứ xác thực mà không làm được gì
Bởi vậy, trong lòng cô giám thị lúc này có thể nói là vô cùng phức tạp. Một bên lo lắng cho cô bé học sinh ngoan ngoãn xuất sắc mới chuyển đến bị bắt nạt, một bên còn có chút kích động – trời cao đất rộng ơi, vấn đề học sinh tác oai tác quái lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể làm cho cô bắt được tại trận, có thể trừ gian diệt ác được rồi!
Đứng ở cuối lối nhỏ hành lang lầu bốn, nhìn cửa phòng vệ sinh nữ đang đóng chặt, cô giám thị cảm thấy, giờ phút thần thánh này đáng giá để kỷ niệm.
Giây lát, cô giám thị hai tay chống nạnh, bày ra tư thế vinh quang của “nhà giáo nhân dân uy nghiêm”, dùng lực đạo Hồng Hoang chi lực mà đá văng cửa nhà vệ sinh nữ, gầm lên: “Đều dừng tay lại hết cho tôi! Ngô Phỉ, các em không được bắt nạt bạn học!”
Cạch một tiếng.
Cửa mở, thế giới yên tĩnh, uy nghiêm nhà giáo nhân dân lập tức mông lung. Cảnh tượng bên trong cùng với mật báo của bạn học Lôi Phong không biết tên nào đó có chút không giống nhau.
Cô học sinh nhỏ xuất sắc ngồi xổm trên mặt đất run run sợ hãi trong tưởng tượng? Không tồn tại. Nữ sinh kiêu căng ngạo mạn khuôn mặt hung ác có năm người giúp đỡ? Cũng không có luôn.
Hình ảnh trước mắt cô giám thị như sau: Bồn rửa tay nhà vệ sinh nữ, cây lau nhà, xô chậu văng đầy mặt đất, cảnh tượng rõ ràng đã xảy ra một hồi ác chiến, năm người Ngô Phỉ đều mặt mũi bầm dập, đầu tóc tán loạn, trên mặt còn có nước mắt, có che đầu, có che bụng, có người như không còn sức lực mà nằm phơi trên mặt đất.
Thấy cô giám thị từ trên trời giáng xuống, biểu cảm của Ngô Phỉ không có chút hoảng sợ thất thố hay ảo não nào, thậm chí còn có phần vui mừng như được cứu giúp.
Lại nhìn đến cô học sinh nhỏ lớp tám, tóc đuôi ngựa, áo đồng phục quy quy củ củ, toàn thân trên dưới sạch sẽ, không có chút chật vật, cảm giác đối lập hoàn toàn với đám người Ngô Phỉ. Cô đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt to tròn trong sáng có chút kinh ngạc nhìn cô giáo đột nhiên xuất hiện, thuần khiết vô hại vô cùng.
“...” Cô giám thị khí phách hăng hái, thề muốn cứu vớt thế giới trên mặt toát ra một tia mờ mịt.
Ước chừng qua nửa phút, cô giám thị mới hồi phục lại tinh thần, lấy lại giọng nói, dùng thước gõ mạnh lên cửa nhà vệ sinh, trầm giọng quát: “Mấy bạn đang làm gì đây?”
“Chào cô ạ.” Bạch San San cười cười, thoạt nhìn cả người như tỏa nắng hết sức đáng yêu, ngoan ngoãn: “Mấy đàn chị vừa rồi tìm em để nói chuyện.”
Cô giám thị đơ một lúc, mới nhíu mày, “Nói cái gì?”
Bạch San San nhớ lại, thành thành thật thật mà trả lời: “Nói chuyện em là hoa hậu giảng đường.”
“... Các em đều là học sinh, hẳn nên tập trung thời gian và tinh lực vào chuyện học hành, cả ngày đều nghĩ mấy chuyện linh tinh à!” Chủ nhiệm quát lớn, hơi ngừng, liếc mắt nhìn Ngô Phỉ đang sưng một cục lớn trên trán, rất khó hiểu hỏi: “Ngô Phỉ, vết thương trên người em là ai đánh? Chuyện gì xảy ra?”
“...” Ngô Phỉ ngập ngừng, muốn nói lại thôi, ánh mắt cơ hồ mang theo chút dò xét cùng khiếp sợ mà nhìn Bạch San San đứng cách đó vài bước.
Học sinh mềm mại học giỏi đứng dưới ánh hoàng hôn, quần áo sạch sẽ, dáng người đoan chính, khuôn mặt mang theo nụ cười lễ phép mềm mại, nhìn cũng không nhìn cô ta, toàn thân đều viết hoa chữ “NĂNG LƯỢNG TÍCH CỰC”.
Trong nháy mắt, trong đầu Ngô Phỉ nhớ đến màn lúc nãy: Học sinh xuất sắc mềm mại đáng yêu túm lấy mái tóc xoăn của mình, một tay ấn mình vào bệ rửa mặt, mặt không biểu cảm, từ trên cao mà nhìn xuống chính mình, đôi mắt trong sáng vô tội kia như bao trùm một màn sương mù, xương cốt lạnh lùng.
Cô ta lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ cho tôi: Bạch San San, Bạch trong từ Hắc Bạch, San trong từ San Hô, không phải là thứ mà mấy người có thể chọc vào. Sau này ở trong trường mà gặp thì phải đi đường vòng, trốn xa một chút, chọc tôi lần nữa, tôi cho cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Ngô Phỉ chính là ỷ vào gia thế hơn người cùng với quan hệ em gái mưa với đại ca bên Trung Cảnh mà tác oai tác quái, nữ sinh mười lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, nào đã gặp phải người tàn nhẫn như không muốn sống là Bạch San San đây.
Một lát, Ngô Phỉ dưới ánh mắt đang dạy dỗ của cô giám thị mà nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “... Không ai đánh em, mấy bọn em không cẩn thận té ngã.”
Cô giám thị: “....”
....
Đêm khuya tĩnh mịch, đèn đường như họa, ngựa xe như nước.
Cố Thiên Dữ và Lưu Tử Loát đi ăn canh cay, Bạch San San mười bảy tuổi lưng đeo cặp hoa văn nhỏ, miệng ngậm kẹo mút, mặt không biểu cảm gì mà nhìn một đám thiếu niên bất lương Trung Cảnh ở bên kia đường, trong đầu đột nhiên nhớ chuyện “Một trận thành thần” trong nhà vệ sinh nữ năm mười bốn tuổi.
Bạch San San cảm thấy mình cùng với Trung Cảnh có mối quan hệ như cá với nước.
Năm đó cô không tốn quá nhiều sức KO được Ngô Phỉ, trong nhà vệ sinh đánh nhau một trận xong, anh trai mưa của Ngô Phỉ, cũng chính là đại ca năm đó của Trung Cảnh, từng mang một đám lưu manh đến Nhất Trung, bảo lấy lại công bằng cho em gái mình.
Kết cục của trận báo thù đó, danh hiệu chị đại của Bạch San San lan từ Nhất Trung sang tận Trung Cảnh. Tuy rằng mới mười bốn tuổi, nhưng Bạch San San không rơi một cọng tóc nào mà đại thắng, mỹ danh có chút không đủ, nhưng đại ca Trung Cảnh mắt hếch lên trời không hề để ai vào trong mắt, sau này lại khách khách khí khí mà gọi cô hai tiếng “Chị San”.
Xuất phát từ sự kinh sợ lão đại “một mét sáu mươi”, Trung Cảnh vì vậy cũng chung sống hòa bình vài năm.
Thẳng cho đến Vu Lão Cảnh – một tên nhà giàu mới nổi được xưng là không sợ trời không sợ đất, nghe đồn là con trai nuôi của cán bộ nào đó, đã đánh cho người khác bị tàn phế, còn phải nhờ người trong nhà có quan hệ với cục cảnh sát mới được thả ra xuất hiện.
Suy nghĩ loạn xạ trong đầu, đèn đỏ phía trước nhảy sang xanh.
Bạch San San đang ngậm kẹo mút, đeo ba lô đi qua đường, ghé mắt nhìn lên, bên đường vừa hay có một cửa hàng bán bánh kem. Cô đi vào thấy khu vực dán nhãn “Bánh mousse dâu” đã hết.
Bán hết rồi T.T
Vì thế thất vọng sụp bả vai, rời khỏi cửa hàng bánh kem.
Chắc là phố này là ngoại thành của thành phố B, còn chưa phát triển lắm, chỉnh thể quy hoạch có chút kỳ quái. Con đường bên phải nhà cao tầng san sát, con đường bên trái lại nhà những căn nhà thời trước sụp xệ, mỗi khu chung cư lại cách nhau một con hẻm nhỏ tầm mấy mét, đường sâu thăm thẳm, tối như mực, nhìn như lỗ hổng tối đen ăn thịt người không nhả xương, sâu đến nỗi làm người hoảng sợ.
Vu Lão Cảnh lúc này mới từ một cửa hàng bất động sản rời đi, đi vào ngõ nhỏ ở khu chung cư cũ.
Kẹo mút đã ăn xong, Bạch San San tiện tay rút que ra khỏi miệng, vứt vào thùng rác, quay đầu nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cách đó không xa có một cửa tiệm tạp hóa nhỏ. Ngoài cửa, một bà lão đang ôm mèo ngồi trên một chiếc ghế gấp nhỏ trong quầy thu tiền quạt quạt gió.
Bạch San San nghĩ nghĩ, đi qua, lễ phép mà cười với bà lão, “Bà ơi, con có thể để ba lô nhờ ở chỗ này một lát được không ạ?”
Bà bà cười ha ha, “Có thể có thể.”
“Cảm ơn bà.”
Bạch San San cười nói, sau đó nhanh chóng gỡ balo đặt trên quầy thu tiền, đưa mắt nhìn qua, ánh mắt lại bỗng nhiên thấy một bàn tay. Cổ tay áo sơ mi trắng, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trong cổ tay áo là một đoạn cánh tay thon gầy trắng trẻo.
Bàn tay to rộng, khớp xương rõ ràng có lực, cầm một tờ tiền giấy.
Bàn tay này rất quen mắt.
Bạch San San sửng sốt, đang muốn ngẩng đầu lên nhìn, bên tai đã nghe được tiếng nói. Âm sắc trầm thấp, thanh lãnh hững hờ, làm cho người ta không nghe ra được hỉ nộ, “Một chai nước.”
“...”, ảo giác sao?
Bạch San San giật giật khóe miệng, động tác ngẩng cổ như người máy mà ngừng lại. Sự thật chứng minh cô không hề ảo giác – đập vào mắt là khuôn mặt với đường nét sắc bén sạch sẽ, ngũ quan sắc sảo, lạnh nhạt anh tuấn, lông mi màu đen thật dày.
Không phải là lão đại cùng bàn với phát ngôn vớ vẩn “Bạn cùng bàn của tôi cũng là của tôi” đây sao... Không thì là ai????
Sự trùng hợp của vận mệnh làm cho người ta không kịp phòng ngừa.
Bạch San San ngượng ngùng.
WOC! Sao tùy tiện để cái ba lô cũng có thể gặp mặt? Duyên phận cứt chó này thật sự tồn tại sao? Có nên chào hỏi một câu không? Hay thôi đi, cậu ta như vậy chắc là chưa nhận ra đâu :). Nhưng mà, nghĩ cũng lạ, vị huynh đệ vĩ đại cao gần mét chín này hình như cũng không phải nói không nhìn thấy là không nhìn thấy được đâu... Bạch San San mặt không cảm xúc nhưng trong lòng lại đang điên cuồng độc thoại, khóe miệng giật giật, vẫn quyết định thân thiện mà chào hỏi với vị đại ca ngồi cùng bàn này.
“Hi, bạn học Thương, hôm nay rảnh đến mua nước sao?” Bạch San San cười nói.
Âm thanh thiếu nữ mềm mại, âm thanh giống như làn gió thổi qua Thương Trì. Cậu ghé mắt mà nhìn một cái.
Cô gái mắt to sáng, nhìn cậu, khuôn mặt trắng như tuyết có một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt. Vì mới ăn kẹo, trên cánh môi màu hồng nhạt còn có một tầng nước óng ánh, giống như hai mảnh thạch trái cây vị dâu tây. Cả người đều ngoan ngoãn mềm mại.
Thương Trì vô cảm mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp mị hoặc nhỏ nhắn. Khoảng cách quá gần, không khí như phiên tán hương thơm trái cây trên người thiếu nữ, thanh mà ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, im hơi lặng tiếng mà khiêu khích từng giác quan trên người cậu.
Ngón trỏ Thương Trì không dấu vết mà hơi rung, một lát sau, lập tức duỗi ra lấy chai nước mà bà lão đặt trên quầy, xoay người bước chân dài hướng ra ngoài, lúc chuẩn bị đi mới lãnh đạm mà trả lời một câu: “Ở chỗ này chờ tôi, không được chạy loạn.”
Bạch San San, “...”
Nhìn chăm chú, lúc này mới thấy được đồ vật mà cậu ta để trên quầy là một chiếc bánh mousse hương dâu.
“?”
Bạch San San hơi dừng lại, trên đầu là ba dấu chấm hỏi to đùng, cầm lấy bánh mousse hương dâu, không thể hiểu được mà chạy ra ngoài hô to: “Bạn học Thương?”
Thương Trì giống như không nghe thấy, dừng cũng không dừng một chút.
“Bạn học Thương?” Đối phương người cao chân dài, đi một bước bằng Bạch San San chạy hai bước chậm. Cô đuổi theo một đoạn sau không có kiên nhẫn, ý thức được cái gì, tươi cười thu lại, thuần túy là vô thức mà túm chặt lấy cánh tay lạnh nhạt của thiếu niên.
Cách áo sơ mi, xúc cảm rất chặt và có lực, cứng rắn, vân da rõ ràng.
“...” Bạch San San đột nhiên ngẩn ra. Bạn cùng bàn này xuất thân giàu có, thân thể quý giá như ngọc, cô không đoán được là sẽ như thế này... Tràn ngập cảm giác hữu lực và xâm chiếm mãnh liệt.
Dưới tác dụng của phản lực, Thương Trì dừng bước chân. Quay đầu rũ mắt, cô gái nhỏ bắt lấy tay cậu, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, móng tay sạch sẽ, dưới ánh đèn tối tăm hiện lên màu hồng nhạt mê người.
Ngắn ngủi vài giây, Thương Trì nhìn chằm chằm vào ngón tay nhỏ kia, trong mắt sâu thẳm như hiện lên một tia hưng phấn cực nhỏ.
Lúc này Bạch San San đã phản ứng lại, mặt đỏ ửng, thu hồi cánh tay lại, định thần mà nói: “Cậu làm gì?”
Thương Trì an tĩnh vài giây, tầm mắt hững hờ quét vào nơi nào đó cách đó không xa, ngữ khí lãnh đạm, “Cậu có phiền phức.”
“...” Bạch San San theo ánh mắt của cậu mà nhìn qua, đó là ngõ nhỏ mà bọn Vu Lão Cảnh đang đứng. Cô sửng sốt, ngay sau đó có cảm giác buồn cười, “Tôi có phiền phức cho nên?”
Thương Trì nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ giúp cậu xử lý.”
“@$^%%&&%...:” Bạch San San đỡ trán, một lát, ngẩng cổ nhìn lên thiếu niên lạnh nhạt, rất rất nghiêm túc mà nói: “Bạn học Thương, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, loại tình huống này rất dọa người, không phải là tình huống mà mấy học sinh thiên tài như cậu có thể ứng phó được, đừng có rảnh quá mà nghĩ quẩn biết không?”
Thương Trì nhìn chằm chằm cô, không nói, chỉ hơi hơi nhíu mi.
“Tôi không cần cậu giúp.” Bạch San San mặt không chút để ý, nhìn về ngõ nhỏ đen như mực kia, vặn vặn cổ chính mình, hoạt động gân cốt: “Từ trước đến giờ tôi đánh nhau chưa từng thua, nếu chờ lát nữa có gì ngoài ý muốn, cậu giúp tôi báo nguy là được.” Nói rồi ước lượng chiếc bánh mousse dâu trong tay, đưa lưng về phía Thương Trì, giơ tay lên: “Cái này là của tôi rồi.”
Sau đó chuẩn bị đi vào hẻm nhỏ.
Đột nhiên, “Bạch San San.”
Sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói, lạnh tanh, gọi tên cô.
Bạch San San ngừng bước, có chút khó hiểu mà nhìn về phía Thương Trì.
Dưới ánh đèn ban đêm mơ màng âm trầm, khuôn mặt của thiếu niên dưới bóng đêm nhìn qua rất ủ dột mà lạnh lùng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen nhánh, không nói gì.
Một lát, ngay lúc mà Bạch San San bị cậu ta nhìn đến nỗi không được tự nhiên mà chuẩn bị quay đi chỗ khác, Thương Trì bỗng nhiên có động tác. Cậu nắm lấy cánh tay phải đang cầm bánh của cô, cúi người, cơ hồ thành kính mà nhắm mắt lại.
Cảm xúc lạnh băng ướt át trên mu bàn tay chớp mắt lướt qua.
“...” Bạch San San kinh ngạc, ngốc ngốc, vài giây sau mới phục hồi lại tinh thần từ trong nụ hôn của cậu trên mu bàn tay của mình.
Cô không khống chế được mà giật giật khóe miệng.
Thương Trì nhấc mi mắt lên nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, một đường cong ưu nhã đẹp đẽ. Cậu nói: “Có biết hôn mu bàn tay có ý nghĩa gì không?”
“...” Bạch San San lúc này vẫn còn kẹt trong trạng thái “Mình kẹt trong cái quỷ gì vậy?”, ma xui quỷ khiến mà mờ mịt lắc đầu.
Thiếu niên lạnh nhạt mà nói: “Là vì em mà chiến đấu, đó chính là vinh hạnh vô cùng của anh.”
Thương Trì trước năm mười bốn tuổi sống ở Las Vegas.
Căn phòng nhỏ tiếp khách của gái mại dâm, đấu trường quyền anh chợ đen ở Las Vegas, người chết thối một đống.
Hết lần này đến lần khác, cậu bé tuổi nhỏ vì miếng no mà phải chống đỡ những nắm đấm trí mạng của những đại hán mà bị thương nặng, từ trên sàn quyền anh máu tươi đầm đìa kéo dài hơi tàn mà bò dậy.
Mỗi lần xuất chiến, thắng và bại, tương ứng với sống và chết.
Từ Las Vegas người chết thành đống bò ra ngoài, cho đến bây giờ là người kế thừa duy nhất của Thương thị, thế giới của Thương Trì tràn đầy thối nát cùng với mùi máu tươi.
Mà đối với cậu Bạch San San rất đặc biệt, mang theo vị dâu tây ngọt ngào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận