Thường nói, tính cách cùng với tam quan của một người và hoàn cảnh lớn lên của anh ta có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời. Bạch San San thật sự rất tò mò, cô cực kỳ muốn biết là hoàn cảnh sinh trưởng như thế nào mới có thể tạo nên một Thương Trì mắc bệnh xà tinh.
Em vốn chỉ là thuộc về tôi. Đối với em, tôi làm bất cứ chuyện gì đều không cần phải nói đúng sai.
Cái ngữ điệu đương nhiên này, biểu cảm lãnh đạm giống như "Sáng nay tôi ăn hai cái bánh bao", đại ca, anh còn có thể thần kinh thêm chút nữa được không?
Bạch San San nghiêng đầu ấn ấn mi tâm. Kể từ khi diễn tiết mục xa cách lâu ngày gặp lại với Thương Trì đến nay, những gai góc bị năm tháng mài mòn của cô có xu hướng quay trở lại, thậm chí còn ngày càng trở nên nóng nảy.
Cứ tiếp tục như vậy, Bạch San San hoài nghi trước khi chữa được bệnh tâm lý cho Thương Trì, mình sẽ biến thành tên bệnh thần kinh thứ hai mất.
Vì sức khỏe của mình, cô càng cảm thấy mình cần thiết phải nói chuyện với vị lão đại này một cách rõ ràng.
"Thương tổng, có chuyện anh cần phải rõ ràng một chút." Sau trầm ngâm, Bạch San San mở miệng. Cô vừa nói vừa dừng lại, nâng mí mắt lên nhìn về người đàn ông đang ngồi trước dương cầm, ánh mắt nhàn nhạt, giọng điệu cũng bằng phẳng: "Bây giờ tôi là bác sĩ tâm lý của anh, anh là bệnh nhân của tôi, nếu như anh nguyện ý tin tưởng lời tôi nói, vì hiệu quả trị liệu của anh tốt hơn, chúng ta có thể trở thành bạn. Nhưng chỉ ở giới hạn này."
Nghe vậy, Thương Trì không phát ra bất kỳ âm thanh gì, một phòng ánh trăng, anh chẳng qua là bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt mình.
Cô có ngũ quan tinh xảo, ánh mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, chóp mũi cao cao xinh xắn, khóe miệng hơi nhếch, là loại môi trời sinh đã như là đang cười, nhìn như thế nào cũng rất mềm mại ngoan ngoãn. Khuôn mặt trắng như tuyết ngày thường lúc nào cũng treo nụ cười vô hại, giống như một chú mèo nhỏ đáng yêu.
Nhưng lúc này chú mèo nhỏ hiển nhiên cũng không còn tâm trí để đọ sức qua loa giả dối với anh nữa, vì vậy cô không còn giữ nụ cười giả tạo kia nữa, đôi mắt đơn thuần trong sáng như nhuốm một tầng sương mù màu xám, mang theo mấy phần lạnh lùng thấu xương. Đồng thời cũng lộ ra những móng nhọn đằng sau lớp lông nhung mềm mại.
Quang cảnh trong chốc lát, Thương Trì thu hết một thân lạnh lùng cùng với gai nhọn của cô vào trong mắt, khẽ nhíu mi, tròng mắt nháy lên tia hứng thú cùng thâm ý.
Bạch San San không hề né tránh ánh mắt bức người, nhàn nhạt tiếp tục: “Tôi không thuộc về anh. Tôi không phải là vật sở hữu của anh, cho nên, tôi có quyền cự tuyệt hết thảy những yêu cầu vô lý ngoài việc trị liệu mà anh đưa ra.”
Nói xong, toàn bộ căn phòng lớn như vậy bỗng dưng rơi vào an tĩnh chết người.
Sau một lúc lâu im lặng, Thương Trì rũ mắt, môi mỏng xinh đẹp bỗng nhiên cong lên một đường cong lãnh đạm.
Thấy đối phương nở nụ cười băng sơn đại tuyết, Bạch San San trầm xuống, không cảm thấy thả lỏng, ngược lại cả người đều cảm giác không tốt.
Vị Thương lão đại này từ thời thiếu niên đã lòng dạ thâm sâu. Bạch San San là người ở cạnh anh ta sớm chiều vừa đủ một năm, đương nhiên biết, Thương Trì xưa nay hỉ nộ đều không hiện lên sắc mặt, anh ta cười, tuyệt đối không có nghĩa rằng tâm tình anh ta đang tốt.
Trên thực tế, so với nụ cười nhàn nhạt ôn nhu này, Bạch San San càng nguyện ý nhìn bản mặt núi băng vô tình của anh ta.
Lúc này,
Thương Trì vươn một bàn tay đến chỗ cô, bàn tay hướng lên, như một vị quý tộc mời công chúa của mình cùng khiêu vũ. Anh nhàn nhạt nói, “Lại đây.”
Bạch San San nhấp môi dưới, đứng tại chỗ không động.
“Lại đây, Bạch San San.” Thương Trì lặp lại một lần nữa. Thần sắc anh ta lãnh đạm như lúc ban đầu, ngữ khí hơi trầm xuống, “Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
“Tai của tôi còn không bị điếc, thính lực cũng bình thường.” Bạch San San không ngữ khí mà nói, “Anh Thương có chuyện gì thì cứ nói đi, khoảng cách này tôi nghe vô cùng rõ ràng.”
Không khí an tĩnh.
Thương Trì ở bên kia nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thanh lãnh mà tràn đầy thú vị.
Đi cao gót cả một ngày, hai chân Bạch San San vừa nhức vừa đau, ghé mắt nhìn lên, bên cạnh vừa hay là đàn dương cầm. Cô nghiêng người dựa vào, mượn sức mà chống đỡ trọng lực cơ thể, sau đó vô thức mà khẽ xoay xoay cổ chân.
Thương Trì nhìn ra động tác nhỏ của cô, tầm mắt nhàn nhạt hạ xuống, theo thứ tự đảo qua chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, đường cong đầy đặn trước ngực, chiếc váy liền thân bó eo, cùng với hai chân tinh tế mê người dưới váy. Cuối cùng dừng trên đôi chân đang đi giày cao gót màu trắng của cô.
Mắt cá chân trắng nõn bị giày cao gót cọ đến đỏ lên, có vết xước nhỏ.
“Anh Thương, hôm nay nếu chúng ta đã đến bước này, vậy thì đơn giản là nói thẳng luôn.” Bạch San San không chú ý đến ánh mắt của đối phương, cô mở miệng, tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng, ngữ điệu nhàn nhạt lười nhác, nghe có vài phần lười nhác không kiềm chế của thời thiếu niên, “Con người tôi từ nhỏ tính tình đã không tốt, không bao giờ sợ phiền phức, lúc trước đối với anh tươi cười khách khí lễ phép nhường nhịn, là vì nể anh là khách quý của KC chúng tôi. Sau này nếu anh có thể bình thường một chút, đừng có luôn phát điên như vậy, tôi vẫn có thể bỏ qua chuyện cũ, tiếp tục...”
Nói được một nửa, cô thấy lão đại đang ngồi ở trước dương cầm đứng lên, tùy tay đậy bàn phím và nóc dương cầm, sau đó đi về phía cô.
Khoảng cách hai người không xa, Thương Trì người cao chân dài, hai bước liền đứng trước mặt Bạch San San, từ trên cao mà rũ mắt xuống nhìn cô.
Không phải đang đàm phán sao, thua gì cũng không thể thua khí thế. Cô là một chú mèo Doraemon sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, đánh hội đồng khí thế như lửa nào mà chưa đánh qua? Anh nhìn tôi, chẳng nhẽ tôi lại không dám nhìn lại anh sao?
Bạch San San mặt vô biểu cảm mà tiến hành hàng loạt hành động tâm lý, một mặt vô cảm mà ngẩng đầu, lại cố gắng thêm vào một chút lạnh nhạt để đối diện với lão đại.
Hai ánh mắt ở trong không trung mà chạm vào nhau.
Thương Trì không nói, Bạch San San cũng không thốt lên lời nào.
“...”, Nhưng mà, nói gì thì nói đi, vị lão đại này tự dưng dựa gần như vậy làm gì?
Cao thì ghê gớm lắm sao? Cao hơn cô 30cm thì ghê gớm lắm sao?
Ngay khi Bạch San San chuẩn bị rút lui cứu vớt cái cổ sắp rút gân của mình, Thương Trì trước sau không nói một lời bỗng nhiên cử động.
Anh cúi sát gần người cô, một cánh tay vắt ngang eo nhỏ tinh tế của cô, một cánh tay khác thì vòng qua đầu gối trần trụi của cô.
“...” Ánh mắt Bạch San San chợt lóe lên, chưa kịp phản ứng lại với tình huống này, nháy mắt thấy hai chân nhẹ đi. Cả người đã bị Thương Trì bế ngang.
Tạo hình ôm công chúa trong tiểu thuyết tổng tài điển hình.
Bạch San San: “@#$^%&....???”
Mặt Bạch San San hiện lên ba dấu hỏi chấm to đùng, cả đầu đều là ba chữ “WHAT THE F***” được viết hoa, ngay cả vẻ mặt cũng không thể duy trì được bình tĩnh. Giãy giụa trầm giọng cả giận nói: “Anh muốn làm gì? Buông ra!”
Người trong lồng ngực cánh tay đôi chân đều nhỏ nhắn tinh tế, mềm mại mảnh mai cơ hồ làm cho người ta cảm giác không có trọng lượng, sức lực giãy giụa với Thương Trì gần như bằng không. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, không nói, cánh tay khẽ nâng, đặt cô lên trên dương cầm.
Nóc dương cầm lạnh băng cứng rắn, loại cảm xúc này làm cho Bạch San San cảm thấy có chút bất an. Cô ngồi trên dương cầm vô thức mà hơi dịch về phía sau, ánh mắt cảnh giác phòng bị mà nhìn Thương Trì, không biết anh ta muốn làm gì.
“Đừng nhúc nhích.” Thương Trì thấp giọng nói. Ngón tay thon dài lạnh băng nắm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn qua mảng da bị đỏ lên vì xước của cô, rũ mắt, chuyên chú mà bình tĩnh.
Bạch San San cả kinh, hoảng sợ, “Anh...”
Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, “Em bị thương, cần phải bôi thuốc.”
Bạch San San, “...”
**
Vài phút sau, cửa phòng bị người gõ vang, cộc cộc cộc, giọng nói của Glory từ bên ngoài truyền vào, cung kính, “Ông chủ, đồ ngài muốn đã đưa đến.”
“Vào đi.” Thương Trì nhìn cô gái với vẻ mặt cạn lời đang ngồi ở trên dương cầm, ánh mắt không rời.
Cửa mở, Glory đưa cho Thương Trì một hộp thuốc mỡ, sau đó liền đi ra.
Trong phòng lại an tĩnh, dưới ánh trăng lạnh lẽo chỉ còn Thương Trì đang đứng bên cạnh dương cầm và Bạch San San đang ngồi trên dương cầm.
Bạch San San cảm thấy tình huống này không chỉ dùng từ “xấu hổ” và “kỳ quặc” mà hình dung là được: Thương Trì cúi đầu, một tay nắm mắt cá chân của cô, một tay khác cởi đôi giày cao gót màu trắng của cô ra, mặt mày bình tĩnh, động tác dịu dàng, từ góc độ của cô mà nhìn, khuôn mặt lạnh lùng của anh như được ánh trăng bao phủ lên một tầng sa mỏng.
Hình ảnh lúc này như là một bộ phim điện ảnh quay chậm, thêm tiếng côn trùng, không đủ rõ ràng, lộ ra một vẻ đẹp mông lung mỹ cảm của những niên đại cũ.
Người này cảnh này, đẹp mắt thì đẹp thật, nhưng lại quái dị là làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
“Tôi...” Bạch San San mặt vô cảm đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nhớ tới vị bá đạo tổng tài này đang bôi thuốc lên chỗ chân bị xước da cho mình, là có ý tốt, thái độ nói chuyện của bản thân nên tốt một chút.
Cô cân nhắc, sau đó nhanh chóng thay đổi trạng thái, vô cùng có nguyên tắc ân oán phân minh, gượng cười một cái, “Thương tổng, anh đưa thuốc cho tôi, tôi tự bôi được.”
“Ngồi yên.” Thương Trì mắt không thèm nâng lên mà cự tuyệt.
“...” :)
Thương Trì không nói chuyện nữa, cúi mắt, dùng ngón tay mà thoa thuốc mỡ màu trắng lên trên làn da sưng đỏ trầy xước của cô, sắc mặt lãnh đạm, động tác tinh tế dịu dàng.
Bàn tay người đàn ông có những vết chai mỏng cọ xát lên mắt cá chân trắng nõn tinh tế, lạnh lạnh, có chút ngứa.
Bạch San San quay đầu nhìn ra chỗ khác, cả người không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu, bôi thuốc xong.
Bạch San San yên lặng vài giây, nói: “Cảm ơn.”
Trương Trì không trả lời, tiện tay ném lọ thuốc mỡ sang bên cạnh, mở hộp giấy màu đen mà quản gia vừa mang đến. Bạch San San xoay đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện hóa ra Glory mang đến chính là một đôi giày da nữ.
Màu đen, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, giày công chúa mới tinh.
“...” Không biết vì cái gì, thấy giày công chúa này, Bạch San San lại có chút kinh hãi.
Thương Trì cầm đôi chân trắng nõn của cô, đồng thời lấy giày từ trong hộp ra. Bạch San San nhận ra cái gì, theo bản năng mà thu chân lại, lại bị bàn tay to kia hơi dùng lực giữ lại.
“Cảm ơn như thế nào?” Tóc trên trán Thương Trì hơi rũ xuống vài lọn, cúi mắt, thong thả ung dung mà đi giày công chúa cho cô, tiếng nói nhẹ nhàng, ngữ khí lạnh nhạt, trong từng cái giơ tay nhấc chân đều là cảm giác “ưu nhã” vô cùng nhuần nhuyễn.
Bạch San San không nghe rõ, “Anh nói cái gì?”
Thương Trì nâng mắt lên, cúi người, một bàn tay ôm lấy người đang ngồi trên dương cầm vào ngực mình, một bàn tay nâng cằm cô lên, mắt đen như mực, từ trên cao mà nhìn cô chăm chút . Lặp lại một lần nữa, ngữ khí vẫn vô cùng bình tĩnh: “Cảm ơn như thế nào?”
Bạch San San đột nhiên ngẩn người.
Giống như đoạn đối thoại đã từng quen thuộc, cảnh tượng như đã từng xảy ra. Người đàn ông trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, hình ảnh đan xen, không biết tại sao lại hoàn toàn giống với người thiếu niên mười năm trước.
Trong đầu cô lại không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà nhớ đến chuyện trong ngõ nhỏ năm xưa, nụ hôn mang theo mùi máu tươi.
Khoảnh khắc thất thần, môi mỏng của Thương Trì đã gần đôi môi hồng nhạt của cô. Chỉ cách hai ngón tay, anh thấp giọng nói: “Lần này còn dám cắn tôi không, bạn học Bạch?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận