Đêm tối gió lạnh, thích hợp để hẹn đánh nhau. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một đại ca thiếu gia nhà giàu trung nhị, vất cho cô một miệng mousse dâu tây, còn sàm sỡ mu bàn tay cô, mặt vô cảm mà nói với cô câu thoại điển hình không thể buồn nôn hơn trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài, “Vì em làm bất cứ chuyện gì cũng đều là vinh hạnh của anh”.
Bạch San San cảm thấy mình là người bình thản như thế nào thì cũng không thể mỉm cười đối mặt được nữa rồi.
Cô cứ duy trì động tác bị Thương Trì hôn mu bàn tay kia gần ba giây, sau đó mới xoẹt một cái ba hồn bảy vía quay trở lại.
Động tác đầu tiên của Bạch San San sau khi hoàn hồn đó chính là tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà rụt tay trở lại. Cô rũ mắt, nhìn mu bàn tay vừa mới bị cậu ta hôn qua, chỉ cảm thấy một mảng nhỏ làn da nóng rát, giống như là có kiến bò qua.
Lại có một tia ngứa ngáy.
Đổi thành ngày thường, Bạch San San đã vô cùng tức giận mà bạo phát tính bạo lực, nhưng rốt cuộc hiện trong tình huống đặc thù. Một là bởi vì cô biết cậu bạn cùng bàn này là một tên bệnh xà tinh, hai là cô không quên trong hẻm nhỏ kia còn có một đám đại ca xã hội của Trung Cảnh đang chờ mình đến dạy làm người.
Vì vậy, Bạch San San chỉ tùy tiện lau lau mu bàn tay vào góc áo, sau đó không biểu cảm gì mà nhìn về phía Thương Trì.
Thương Trì cũng nhìn chằm chằm cô.
Hai người không tiếng động mà đối diện vài giây, cô cười một cái, giơ tay lên vỗ vỗ vai Thương Trì, một bộ ‘tùy tiện đi, đều OK hết’ nói: “Được thôi. Nếu cậu đã vì tôi làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy vinh hạnh, vậy phiền bạn học Thương đến quầy bán hàng vừa rồi trông ba lô giúp tôi nhé. Cảm ơn, tôi sẽ nhanh trở lại.” Nói xong không đợi Thương Trì trả lời, xoay người đi vào hẻm nhỏ.
Thương Trì ngước mắt, trong bóng đêm, bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ là sắc nhạt duy nhất trong đôi mắt đen, tươi sáng mà bắt mắt.
**
Hẻm nhỏ sâu thẳm, trong hẻm nhỏ là một bóng đèn cũ đã bị che mất một nửa, mờ mịt âm trầm mà treo trên đỉnh đầu người, căn bản không đủ để xua tan màn đêm, Mùa hè vốn nhiều muỗi, bay vo ve như bị cái nóng của mùa hè chọc tức, bất an mà vây quanh chiếc đèn cũ kia, bóng của chúng che một mảng lớn dưới ánh đèn không mấy sáng sủa.
Bạch San San lắc lắc miếng bánh mousse dâu tây mà lúc nãy Thương Trì đưa cho mình, ngước mắt nhìn lên, một đám thiếu niên bất lương của Trung Cảnh đang đứng ở một mảnh đất trong hẻm nhỏ. Có đứng dựa tường, có ngậm thuốc lá ngồi xổm, một đám vẻ bề ngoài như không có xương cốt, nhìn dáng vẻ lưu manh, từ sợi tóc đến cẳng chân đều không có dáng vẻ nào là “Học sinh trung học”, tản ra hơi thở xã hội nồng đậm.
Cô lấy một cái kẹo mút đút vào miệng, bước đến mảnh đất vắng lặng như là đang đi dạo qua.
Lúc này một tên tóc vàng bên trường Trung Cảnh nhìn thấy cô, hướng về mấy người còn lại mà hất hất cằm lên. Tầm mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng người tinh tế đang đi vào hẻm nhỏ.
Dẫn đầu là Vu Lão Cảnh nheo nheo mắt, đầu tiên nhìn thấy Bạch San San, sau đó ánh mắt thoáng qua, mơ hồ thấy đường vào hẻm nhỏ còn một bóng người nữa. Tư thế đứng lười nhác, lộ ra vẻ không chút để ý, thấy không rõ người đến cùng nhìn như thế nào, chỉ có thể từ thân hình cao cao mà đoán được là nam.
Bạch San San đi đến trước mặt đám người này đứng yên, vóc dáng một mét sáu xinh xắn nhỏ nhắn, miệng ngậm kẹo mút, tròn vo, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng trước mắt đám thiếu niên bất lương, thần sắc cô ăn kẹo thong dong trấn định tự nhiên, không có chút nào khiếp đảm khác thường.
Vu Lão Cảnh híp mắt nhìn chằm chằm Bạch San San.
Vị mới nhận chức đại ca trường Trung Cảnh này đối với Bạch San San thù hận chất chứa đã lâu, đối với cái tên “Lão đại một mét sáu” cũng khịt mũi coi thường. Hắn chỉ cảm thấy nực cười, bọn họ Trung Cảnh đánh nhau nổi danh thành phố B, kết quả tên tuổi vang dội này thế nhưng mấy năm trước đã bị một đứa học sinh xuất sắc đánh bại. Này không khôi hài sao?
Một đám đại lão lại không đánh được một con bé chân tay mảnh khảnh này, quả thật vô cùng nhục nhã. Bởi vậy, Vu Lão Cảnh lần này gây hấn vì “Tôn nghiêm mà chiến”, thề muốn rửa sạch nhục nhã của trận chiến “Báo thù” năm xưa, làm cho uy danh của Trung Cảnh bọn họ một lần nữa lại vang vọng toàn thành phố. Mà nam sinh tên là Lưu Huy, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để bọn họ gây hấn với Bạch San San.
Làm cho “Lão đại một mét sáu” khóc lóc ôm chân hắn gọi papa, đây là mục đích của hắn.
Nghĩ đến cái này, Vu Lão Cảnh có thể nói là nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nhìn em gái nhỏ đang ăn kẹo mút, đôi mắt sáng lấp lánh, mặc áo đồng phục ngoan ngoãn mềm mại trước mặt, quyết tâm giành thắng lợi của Vu Lão Cảnh ngày càng nhiều hơn. Đáy mắt hắn toát ra một tia khinh thường miệt thị, âm dương quái khí nói: “Haaaa, này không phải chị San của Nhất Trung sao, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bạch San San nghe vậy, lễ phép mà không xấu hổ cười một tiếng, nói: “Kia thật không khéo, tên của cậu từ trước đến nay tôi chưa từng nghe qua.”
Vu Lão Cảnh: “...”
Lời vừa dứt, đám tiểu đệ của Vu Lão Cảnh nháy mắt không ổn. Trong đó có một tên tai xỏ bốn khuyên tai nhìn tóm lại khá lợi hại, sắc mặt biến đổi, ném thuốc lá xuống dưới chân, hung tợn mà chỉ vào mặt cô, “Tôi cảnh cáo cô, đứng trước mặt cô chính là đại ca của Trung Cảnh – Cảnh ca. Cô nói chuyện khách khí cho tôi.”
Bạch San San mắt nhìn mấy chiếc khuyên tai đang đinh linh đinh đinh trên tai hắn, cảm thấy có chút hoa mắt. Dời ánh mắt đi, rất nể tình, “À, chào Cảnh ca.”
Vu Lão Cảnh nghe hai từ Cảnh ca, khuôn mặt cứng đờ tự nhiên hơn một chút. Hắn điều chỉnh biểu cảm của chính mình, một lần tìm lại cảm giác nhiệt huyết vừa bị Bạch San San hắt nước, lướt qua Bạch San San mà nhìn về hình dáng đang đứng ở đường vào hẻm nhỏ, hừ lạnh nói: “Tôi biết cô không có khả năng nên đem theo một người làm trợ thủ. Kêu người đi cùng kia lại đây đi, miễn cho giang hồ lại nói, Trung Cảnh chúng ta lấy nhiều thắng ít, bắt nạt một mình cô là nữ.”
“...” Đây là lời thoại thần kỳ gì vậy.
Đại ca ngài có việc gì sao? Đọc “Tiếu ngạo giang hồ” nhiều quá hả? Cho rằng đây là Hoa Sơn luận kiếm?
Bạch San San có chút mờ mịt mà nhìn vị đại ca này nói: “Tôi không có trợ thủ nào hết.”
Vu Lão Cảnh: “...”
Hắn giơ tay chỉ về phía sau Bạch San San, “Vậy người kia là ai?”
Nghe vậy, Bạch San San hồ nghi mà quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy cách đó không xa quả nhiên có một bóng người, an an tĩnh tĩnh, tựa như một cây cao lớn sinh trưởng trong ban đêm.
Trong chớp mắt, cô phản ứng lại đó là ai.
Bạch San San trung thực mà trả lời, “À, là bạn cùng bàn của tôi.”
Vu Lão Cảnh: “Cậu ta đến làm gì?”
“Chắc là đi hóng gió.”
Vu Lão Cảnh: “...”
Một đám tiểu đệ Trung Cảnh: “....”
Học một ngày, mí mắt Bạch San San sắp gục rồi, vừa mệt vừa buồn ngủ, ngậm kẹo mút, vươn vai ngáp dài một cái, lười biếng mà nói: “Được rồi, nói cũng không sai biệt lắm rồi. Nhanh lên đi đừng trì hoãn thời gian, bạn tôi còn đang đợi tôi đi ăn canh cay đó. Nhanh xong việc để tôi còn đi ăn.”
Vu Lão Cảnh: “...”
Chúng tiểu đệ Trung Cảnh: “...”
Lúc này, một đám vẫn luôn bị “Lão đại một mét sáu mươi” khinh thường làm lơ, chịu đủ tổn thương cùng với kích động của ý nghĩa “Trận chiến lấy lại tôn nghiêm”, hoàn toàn nổi giận.
Khuyên tai chỉ vào cô, phẫn nộ nói: “Con nhóc chết tiệt kia, ở nơi này ra vẻ lão đại cái gì? Tìm đánh sao?” Nói xong vung cánh tay lên muốn đánh vào mặt Bạch San San, muốn tát cô một cái.
Bạch San San mặt vô cảm đứng tại chỗ, đang muốn linh hoạt lùi về phía, lại đúng lúc này, một bàn tay to ở trên đầu cô xuất thế, không nghiêng không lệch, một phen liền bắt được cánh tay của khuyên tai.
“...” Bạch San San có chút ngẩn ngơ.
Tầm mắt hơi đổi, thấy Thương Trì không biết từ khi nào đã đến phía sau cô. Mặt cậu thiếu niên bao phủ dưới ánh đèn mờ ảo. Môi đẹp của cậu hơi mím, sắc mặt vạn năm bất biến lạnh nhạt bình tĩnh, ánh mắt xưa nay bình tĩnh không gợn sóng lại thâm sâu âm lãnh, mang theo lãnh khốc cùng với hung ác làm cho người ta sởn gai ốc.
Nhìn không giống thiếu gia nhà giàu, thân thể quý giá không nhiễm một hạt bụi, có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng hàng ngày...
Nhưng.
Wait, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng?
Đúng vậy, vị bạn cùng bàn bệnh xà tinh này không phải có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng sao?... Vậy, Bạch San San giật giật khóe miệng, cơ hồ không thể tin được mà nhìn bàn tay thon dài đang bắt lấy cánh tay của nam sinh đeo khuyên tai kia, trong đầu không khống chế được mà suy nghĩ bay loạn xạ.
Nhìn nam sinh đeo khuyên tai đối diện, bị Thương Trì bắt lấy tay, sắc mặt đã đau đến mức trắng bệch, khẽ há miệng nửa ngày mà không phát ra được âm thanh.
Thương Trì mặt không biểu cảm mà nhìn hắn ta, ngữ khí nhẹ nhàng mà cũng thật lãnh đạm, “Ai cho phép mày động vào cô ấy.”
Vừa dứt lời, xoay tay một cái.
Hẻm nhỏ an tĩnh, bóng đêm tịch liêu không tiếng động, âm thanh giống như gãy tay “Rắc” một cái vang lên thật rõ ràng.
“A....” Nam sinh đeo khuyên tai, từ trong miệng hô lên một tiếng thật đau.
Thương Trì nhẹ nhàng bâng quơ mà buông tay. Nam sinh đeo khuyên tai lập tức toàn thân như không còn sức mà ngã trên mặt đất, ôm tay, đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua rất khổ sở.
Tất cả mọi người bị màn kinh khủng trước mắt làm cho sợ hãi kinh hoàng.
“...” Bạch San San cúi đầu nhìn nam sinh đeo khuyên tai đang run rẩy trên mặt đất, lại nhìn góc nghiêng của Thương Trì lạnh nhạt đến nỗi không thèm chớp mắt một cái, hơi nhíu mi, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ngõ nhỏ có chút tĩnh mịch.
Một lát, Vu Lão Cảnh vẫn luôn ỷ vào ba nuôi cùng với quan hệ của nhà mình mới phục hồi tinh thần. Hắn ngẩng đầu nhìn Thương Trì. Đối phương an an tĩnh tĩnh, đứng trong màn đêm, áo sơ mi trắng không hề dính một hạt bụi, lại nhìn xuống quần đồng phục màu sẫm. Một bộ dáng công tử nhà giàu thanh lãnh đạm mạc cao cao tại thượng.
Tuyệt đối không phải là một nhân vật con nhà giàu tầm thường.
Lại cẩn thận đánh giá người này một phen. Đồng tử của Vu Lão Cảnh bỗng nhiên co lại, một mặt kinh ngạc – cổ áo đối phương khẽ mở ba khuy áo, nương theo ánh sáng mờ ảo, trên ngực cậu cũng có thể nhìn thấy vài vết thương cũ.
Vết roi, đao thương, thậm chí là… dấu vết lỗ đạn.
Thấy thế, trong lòng Vu Lão Cảnh trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Thương Trì thêm bảy phần kiêng kị, ba phần tìm tòi nghiên cứu, sau một lúc lâu mới mở miệng, mang theo ngữ khí khách khí: “Huynh đệ, đây là chuyện riêng giữa bọn tôi và Bạch San San, cậu ra mặt thay là có quan hệ gì với cô ta?”
Thương Trì không ngữ khí mà nói: “Cô ấy là người của tôi.”
Bạch San San: “...”
What và What?
Này cũng quá đáng rồi?
Cô giật giật khóe miệng, ghé mắt dùng biểu cảm cạn lời “Người anh em cậu có thể nói tiếng người dù chỉ một lần được không?” mà nhìn lão đại hào môn ngồi cùng bàn, cả người không có góc chết nào mà vô cùng dọa người.
So với Bạch San San khiếp sợ, thì đại ca của Trung Cảnh Vu Lão Cảnh bình tĩnh hơn nhiều. Thời đại này học sinh cấp ba yêu đương cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, hắn chỉ cho rằng Thương Trì và Bạch San San là quan hệ yêu đương bình thường, không hề nghĩ nhiều liền nói, “Tuy rằng con nhóc này là người của cậu, nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác. Chúng tôi ở nơi này cũng khoảng mười mấy người, cậu cũng không có lợi nhiều đâu. Chúng tôi lần này tìm Bạch San San, nếu như cậu nhúng tay vào, chúng tôi cũng sẽ không khó xử...”
Lời còn chưa nói xong một tiếng hô đau vang lên.
Lại một nam sinh tóc vàng ngã xuống, ôm bụng, khuôn mặt dữ tợn mà lăn đầy đất.
Vu Lão Cảnh: “...”
Ánh mắt Thương Trì lạnh lùng mà nhìn về phía hắn ta, vô cùng bình tĩnh mà nói, “Cô ấy đói bụng, tốc chiến tốc thắng.”
Tư thế khinh miệt của người này so với Bạch San San chỉ có hơn không có kém. Vu Lão Cảnh hoàn toàn tức giận, khẽ cắn môi móc điện thoại ra ném cho người bên cạnh, cởi áo thun trên người, một thân tràn đầy cơ bắp, cơ ngực cường tráng cùng với bắp tay to khỏe lộ ra không sót thứ gì. Hiển nhiên định tự mình ra tay.
Bạch San San ở một bên trong lòng trầm xuống, tiến lên nhẹ nhàng kéo vạt áo Thương Trì, thấp giọng nhàn nhạt mà nói: “Cảm ơn cậu bạn học Thương, cậu nghĩa như mây xanh mà rút dao tương trợ, tôi nhớ kỹ. Đi thôi, Vu Lão Cảnh không phải đèn cạn dầu, chuyện sau đó cậu đừng quản, để tôi ứng phó.”
Nhưng làm cho Bạch San San không nghĩ đến chính là, Thương Trì nghe vậy chỉ rũ mắt, thần sắc an tĩnh mà nhìn cánh tay nhỏ đang nắm vào cổ tay áo của cậu.
Sau đó cong cong môi, cười một cái rất nhạt.
“...” Bạch San San bị nụ cười của cậu làm cho sửng sốt, không rõ nguyên nhân.
Tiếp theo trong nháy mắt, Thương Trì ngước nhìn về phía cô, “Lời nói vừa rồi, tôi hiểu rằng cậu đang lo lắng cho tôi.”
Bạch San San, “...”
Thẳng thắn mà nói, đôi khi cô rất muốn biết vì sao lão đại trung nhị* này lại hay cho mình thêm đất diễn thế nhỉ :).
(*hội chứng hoang tưởng tuổi teen)
Một lát, tầm mắt Thương Trì rời khỏi Bạch San San, lạnh nhạt nhìn về phía Vu Lão Cảnh đứng ở phía xa, nhàn nhạt mà nói, “Đứng xa một chút.”
Bạch San San: “?”
“Mấy tên ngu xuẩn này sẽ làm cậu bị bẩn.”
Bạch San San: “..........”
Lão đại, xin hỏi lời thoại của cậu là học trong tiểu thuyết ngôn tình thập niên 90 đúng không?
**
Kết quả là, buổi tối hôm đó Bạch San San là một quần chúng vây xem toàn bộ quá trình.
Kỳ thật chuyện này qua suốt mười năm, Bạch San San cũng không thể nhớ quá rõ “Trận chiến tôn nghiêm” của Trung Cảnh năm đó, cô chỉ nhớ rõ, một đám thiếu niên bất lương cuối cùng bị thương, bị dọa, dẫn đầu là Vu Lão Cảnh thì đầy người là máu hơi thở thoi thóp mà được đưa vào bệnh viện.
Trái lại vị sáng tạo ra hiện trường Tu la kia, ngoài việc hai tay cùng với góc áo sơ mi dính máu, nhưng khuôn mặt đạm bạc thanh lãnh như ánh trăng, lại vẫn là bộ dạng mình ta trang nhã quý tộc.
Bạch San San khiếp sợ đến không nói lên lời.
Cô vạn lần không nghĩ đến, một vị thiếu gia mặt lạnh xuất thân giàu có, thế nhưng lại có một mặt sắt máu đáng sợ như vậy.
Gió thổi tan mây đen, ánh trăng ló ra, thanh lãnh sáng ngời mà treo trên ngọn cây, thành thị ngủ say như được che phủ bởi một tầng sương mỏng như sa, dịu dàng mà ôm hẻm nhỏ vào lòng.
“Dọa đến cậu?” Thình lình, âm thanh thanh lãnh vang lên bên tai.
“...” trong nháy mắt Bạch San San hoàn hồn, có chút xấu hổ mà lắc đầu, “Không.... Không có.” Ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua chai nước Thương Trì đặt qua một bên, phản ứng lại đây là cái gì, nhanh chóng tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước cậu mua nước, chính là để dùng rửa tay?”
Đôi mắt đen láy của Thương Trì yên lặng mà nhìn chằm chằm cô, gật đầu.
Hai người đứng yên đối mặt.
Bạch San San hơi nghiêng chai nước, nước khoáng thuần khiết chảy ra, cọ rửa máu dính trên tay Thương Trì. Cậu rũ mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, cả người thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
Cùng với ma đầu đại sát lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Ánh trăng lạnh lùng, đêm thanh tĩnh, ngay cả gió cũng mềm mại, bầu không khí lộ ra vẻ yên tĩnh kỳ lạ.
Sau một lúc lâu,
“Chuyện hôm nay,” Bạch San San mở miệng, không có chút giả tạo cũng không giả cười, chính là sự vô thức chân thật nhất của cô, “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn như thế nào?” Đối diện truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
“...” Cô hơi giật mình.
Thương Trì ngước mắt, đôi mắt đen hơn so với bóng đêm nhìn chằm chằm vào cô, “Cảm ơn như thế nào?”
Bạch San San bị hỏi đến nghẹn họng. Vấn đề này đến quá đột ngột, người bình thường nghe thấy muốn nói cảm ơn, căn bản sẽ không hỏi là cảm ơn như thế nào. Cô căn bản không hề chuẩn bị, nhất thời không biết nói cái gì.
Một lát im lặng,
“Nếu cậu nghĩ không ra, tôi tự mình lấy.” Thương Trì nhàn nhạt nói.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm của thiếu nữ, nâng lên. Ánh mắt của Bạch San San hoảng loạn, còn không kịp phản ứng, liền thấy cậu cúi đầu.
Một nụ hôn lạnh lẽo cứ như vậy mà dừng ở môi cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận