Vị lão đại nhà họ Thương từ nhỏ đã là một tên bệnh thần kinh khăng khăng độc đoán. Bạch San San biết, từ lúc vị lão đại kia còn là thiếu niên, nhà họ Thương từ trên xuống dưới, đã bắt đầu cung kính phục tùng tín nhiệm tuyệt đối đến mức bệnh hoạn. Nhưng, làm cô ngàn lần không nghĩ đến chính là ngay cả anh trai trợ lý đẹp trai cũng không bình thường như vậy.
Một nhà từ chủ đến tớ đều mắc bệnh xà tinh, suy nghĩ một chút đúng là có chút đáng thương. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Bạch San San khi được trợ lý Giang đưa về đến cửa nhà họ Bạch, rồi nhìn chiếc xe màu đen giá trên trời kia rời.
(bệnh xà tinh: ngôn ngữ mạng, chỉ bệnh thần kinh, nhưng không có ác ý.)
Một đêm mộng mị không yên giấc, Bạch San San cảm thấy mình vừa dính vào gối chưa được đến năm giây thì đồng hồ báo thức đã vang lên. Mí mắt của cô đánh nhau vừa mệt vừa buồn ngủ, cánh tay nhỏ mò mò, cầm điện thoại nhắn cho Đồ Lam một tin báo đến trễ, sau đó kéo chăn qua đầu, chuẩn bị quay lại giấc mộng cùng vị Tôn Thượng Hương đại chiến ba trăm hiệp.
Nhưng mà vừa ngủ không quá năm phút, một trận đập cửa vang lên làm người tỉnh mộng, cốc cốc cốc.
Bạch San San cau mày, nhắm hai mắt hàm hồ làu bàu: "Tôi xin lãnh đạo công ty nghỉ rồi. Không ăn sáng."
Người gõ cửa không những không ngừng, mà còn lấy khí thế hào hùng như đánh trống càng gõ càng nhanh, càng lớn - cộc cộc cộc cộc....
"...."
Bạch San San thò cái đầu rối bời như ổ gà cùng với cái ót tràn đầy vạch đen yên lặng từ trên giường bò dậy. Nhảy xuống giường ngay cả dép cũng không đi, chân trần đạp trên sàn nhà cộp cộp đi về cửa phòng ngủ, kéo ra, cố nén buồn ngủ nặn ra một nụ cười lễ phép lại khôn khéo, nói: "Thím Chu, cháu đã xin nghỉ với công ty..."
Chợt thấy rõ người đứng ngoài cửa, Bạch San San hơi sửng sốt một chút, dừng lại, lời còn lại chưa nói xong nuốt hết xuống. Thu hồi nụ cười ngọt ngào, cả người lười biếng dựa vào cửa, không cảm xúc mà hỏi: "Có chuyện gì?"
Bạch Kế Châu hết sức quen thuộc việc trở mặt còn nhanh hơn lật sách của Bạch San San. Từ sau khi xách búa nửa đàm phán nửa uy hiếp anh năm mười bốn tuổi, cô cũng lười ở trước mặt anh giả dạng tiểu bạch thỏ vô hại.
Vì vậy, Bạch Kế Châu cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ nói là: "Bảy giờ tối có một buổi dạ tiệc, ba tôi bảo tôi đưa cô đi mua lễ phục."
Bạch San San đang ngáp, nghe vậy, động tác ngáp được một nửa thì ngừng lại, có chút khó hiểu: "Dạ tiệc gì?"
" 'Khách sạn Tinh Hào' chính thức hoạt động, tổ chức tiệc khai trương, mời hơn nửa nhân vật nổi tiếng thành phố B và mấy minh tinh đang hot hiện nay." Bạch Kế Châu nói, "Ba tôi và mẹ cô tối nay đều không ở trong nước, muốn hai chúng ta thay mặt nhà họ Bạch đi dự tiệc."
"Tham gia một bữa tiệc còn bắt Bạch đại thiếu gia đưa tôi đi mua lễ phục, muốn tôi ăn mặc lộng lẫy để tham dự, aizzzz, để tôi đoán một chút coi." Bạch San San vẫn còn buồn ngủ, giọng nói vốn mềm mại lẫn với giọng mũi, nghe vừa có chút dịu dàng lại có chút nhẹ nhàng, "Khách Sạn Tinh Hào là sản nghiệp của Triệu gia, ba anh muốn mượn danh nghĩa dự tiệc để cho tôi và Triệu công tử kia, xem mắt?"
Bạch Kế Châu nhướng mi, "Có chút thông minh."
"Không đi." Bạch San San lúc này chỉ muốn trở về chăn của mình tiếp tục ngủ, nào có thời gian rảnh rỗi mà ứng phó với Triệu công tử, Lý mẫu tử gì gì đó, đưa tay nắm cửa chuẩn bị đóng lại.
Bạch Kế Châu đưa một tay lên chặn lại.
Bạch San San nghiêng đầu cau mày nhìn anh, không lên tiếng.
"Tránh được mồng một không tránh được mười năm. Trốn tránh không phải biện pháp. Tính tình cô không dễ chọc, nhưng ba tôi và hai người lớn Triệu gia cũng không phải là đèn cạn dầu. Bạch San San cô thông minh như vậy, chắc chắn biết được là cứ trốn tránh như vậy, không bằng ngay từ đầu chặt đứt suy nghĩ của bọn họ." Giọng nói Bạch Kế Châu rất tùy ý, nói xong nhấc tay nhún vai, "Bổn thiếu gia nói đến vậy thôi, muốn đi hay không, tùy cô."
Toàn bộ hành lang yên tĩnh mấy giây.
Bạch San San lúc nãy mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn chưa hoạt động, bây giờ nghe Bạch Kế Châu nói như vậy, suy nghĩ một lúc, hai mắt đồng thời sáng lên. Ngay sau đó đưa tay lên vỗ vai của Bạch Kế Châu, xúc động từ tận trong đáy lòng, "Được đó Châu ca, suy nghĩ này của anh không tồi, vô cùng rõ ràng."
Bạch Kế Châu nhìn cô gái này bằng ánh mắt hết sức ghét bỏ, hất cánh tay cô ra, xoay người không thèm quay đầu lại mà nói ra một câu: "Nghe nói Triệu công tử thích mỹ nhân thanh thuần, không ưa nhất mấy người trang điểm lòe loẹt diêm dúa. Tự mình chuẩn bị cho thật tốt."
Bạch San San cười, đưa đôi chân trắng nõn chỉ về bóng lưng của anh trai kế huýt sáo một cái, lên tiếng, "Đã biết."
......
Sau buổi trưa, cơn mưa tới thật vội vàng. Hơn bốn giờ chiều, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rơi đầy trên đất, như là vẽ lại cả một trang viên biệt thự phong cách Châu Âu trung kỳ trên mặt đất như một bức tranh sơn dầu của danh sư nổi tiếng.
Thư phòng nhat họ Thương, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu vào từ cửa sổ.
Thương Trì hơi ngước đầu dựa vào lưng ghế phía sau bàn làm việc, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi. Trong tay nghịch một chiếc bút kim loại không mở, nắp bút kim loại gõ đều lên mặt bàn, phát ra những âm thanh có quy luật.
Trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên da trắng, mặc một bộ âu phục màu xám, cả người khí chất nho nhã ôn hòa. Người đàn ông da trắng hơi rũ mi, tư thái kính cẩn báo cáo những hạng mục đầu tư và tình huống của tập đoàn tài chính Thương thị tại chi nhánh Nam Mỹ nửa năm gần đây. Cuối cùng, ông ta đẩy một phần văn kiện lên bàn, "Đây là báo cáo cuối cùng, mời ngài xem qua."
Thương Trì mắt không hề động mà nghịch chiếc bút bằng kim loại, mở miệng, giọng lạnh lùng và thờ ơ, "Chú Brandt, chú ở cùng tôi bao nhiêu năm rồi?"
Phát âm thuần khiết lưu loát kiểu Mỹ.
Brandt không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, sợ run lên, cúi người cung kính dùng tiếng anh đáp lại: "Từ lúc toàn lực nâng đỡ ngài trở thành người thừa kế thứ nhất của Thương thị, đã mười bốn năm, ông chủ."
"Như vậy, chú Brandt, tôi rất tò mò." Thương Trì mở mắt ra, tầm mắt không hề nhìn tập văn kiện trên bàn kia, mà lãnh đạm rơi vào người đàn ông da trắng kia. Giọng rất bình tĩnh, "Lý do chú bán tư liệu cơ mật của Thương Thị cho người Tây Ban Nha là gì?'
Lời vừa dứt, khuôn mặt vốn thong dong của Brandt phút chốc đại biến. Ông ta hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thương Trì, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà họ Thương trải qua sóng to gió lớn, sau một lúc hoảng loạn ngắn ngủi, Brandt nuốt nước miếng ép chính mình trấn định, định thần, nói: "Mấy lời nói vớ vẩn này ai nói cho ngài? Mời hắn đối chất cùng tôi! Tôi đối với ngài trung thành tận tâm, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện phản bội ngài và nhà họ Thương!"
Lúc này, Glory đứng một bên ghé mắt nhìn đồng hồ, mặt vô cảm mà nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ông chủ, hai tiếng sau ngài có chuyến bay đến Trung Đông mười phút sau nên xuất phát."
Thương Trì ngồi trên ghế, hai chân vắt lên nhau, mặt không biểu cảm, một lát sau, nhẹ nhàng nâng tay.
Glory rũ mi, cung kính lên tiếng: "Vâng."
Brandt thấy thế ý thức được gì, sắc mặt khẽ biến, chỉ trong giây lát, mấy người vạm vỡ mặc âu phục màu đen từ ngoài cửa tiến vào.
Brandt bị việc này làm cho hoàn toàn hoảng sợ, khẽ cắn môi, dưới tình thế quẫn bách duỗi tay tìm kiếm trong túi sườn của âu phục, nhưng mà tay còn chưa đụng tới con dao quân dụng Thụy Sỹ liền bị hai người đàn ông vạm vỡ kia đá một cái ngã xuống đất.
"Ông chủ!" Người ở trong tuyệt cảnh sức lực vô cùng lớn, hai mắt Brandt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, có thể thoát khỏi sự khống chế của hai người đàn ông vạm vỡ, nhào về phía người mặc âu phục thẳng tắp ở phía sau bàn làm việc kia. Bỗng nhiên bị cái gì vấp, ông ta ngã thật mạnh trên mặt đất, răng đập vào môi máu chảy đầm đìa, giơ tay lên níu lấy ống quần không vương một hạt bụi nào của người đàn ông, "Ông chủ, là tôi nhất thời hồ đồ, cầu mong ngài nể tình tôi mấy năm nay làm trâu làm ngự như vậy, tha cho tôi lần này! Van xin ngài!"
Thương Trì rũ mắt, liếc nhìn vết máu dính trên ống quần mình từ ngón tay của người đàn ông da trắng, chân mày hơi nhíu lại, lộ vẻ không vui.
Mấy người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng tới ấn Brandt xuống đất.
Nhìn người đàn ông trung niên chật vật giãy giụa, Thương Trì cảm thấy cảnh tượng này thú vị, ngón tay thon dài ưu nhã gõ nhẹ lên mặt bàn, dù bận rộn nhưng vẫn thong dong lại lạnh lùng âm trầm.
Glory đứng ở một bên lạnh nhạt nhìn toàn bộ quá trình.
"Thương Trì, mày đừng quên những thứ bây giờ mày có được là từ đâu! Một tên tạp chủng do gái kỹ nữ sinh, bò ra từ nơi chất đầy xác chết, không có ta, mày đã chết lâu rồi!" Mặt mũi Brandt vặn vẹo dữ tợn, cắn răng nói, "Lấy oán trả ơn mà hạ thủ với ta, mày nhất định sẽ xuống địa ngục! mày nhất định sẽ xuống địa ngục."
Người đàn ông da trắng bị kéo ra ngoài.
Ngay lúc này, trợ lý Giang từ bên ngoài tiến vào. Trên mặt anh ta vẫn là nụ cười ôn hòa như bình thường, giống như hoàn toàn không nhìn thấy màn vừa rồi, đi thẳng đến trước bàn làm việc đưa đến một bức thiệp mời mạ vàng, cung kính nói: "Ông chủ, Khách Sạn Tinh Hào dưới danh nghĩa của tập đoàn Anh Hội tối nay tổ chức tiệc khai trương, chủ tịch Anh Hội Triệu Lương tự tay mang thiệp mời tới."
Glory lãnh đạm nói: "Nửa tháng sau tiên sinh đều không ở trong nước, làm phiền trợ lý Giang từ chối."
Trợ lý Giang dừng lại, lại nói tiếp: "Ông chủ, liên quan đến buổi dạ tiệc này, tôi đã tìm hiểu được một chuyện ở bên trong. Có liên quan đến cô Bạch."
Thương Trì không lên tiếng.
Ánh mắt Glory khẽ động, sắc mặt bình tĩnh như cũ.
Trợ lý Giang nói: "Nghe nói, Bạch thị và Anh Hối có ý liên hôn, dạ tiệc hôm nay vừa là lễ khai trương Khách Sạn Tinh Hào, vừa là tiệc coi mắt của cô Bạch và Triệu công tử."
Lời nói xong, cả thư phòng lớn như vậy rơi vào yên tĩnh.
Thương Trì mặt không thay đổi rũ mắt, yên tĩnh mấy giây, không có ngữ khí mà nói: "Hủy bỏ lịch trình tiếp theo."
Glory và trợ lý Giang đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều có biểu cảm ngoài dự liệu.
Trợ lý Giang cung kính: "Vâng. Vậy ông chủ tối nay an bài là?"
Thương Trì nói: "Dự tiệc."
"Vâng." Trợ lý Giang cong môi, cầm thư mời đi ra khỏi thư phòng.
Glory yên lặng ở một bên liếc nhìn ống quần bị làm bẩn của Thương Trì, nói; "Ông chủ, xin chờ một chút, tôi đi lấy quần áo mới cho ngài." Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng trong trẻo, trong giọng nói còn có chút bình tĩnh và nhẹ nhàng quỷ dị: "Glory, công chúa của tôi trưởng thành rồi."
"..." Động tác của Glory dừng lại, đáy mắt lóe lên một tia bất ngờ rồi biến mất, đầu hơi rũ, không lên tiếng.
Thương Trì phất tay, tỏ ý bà có thể đi.
Glory đi ra khỏi thư phòng, cạch một tiếng, hai tay từ bên ngoài đóng cửa lại.
Cả phòng yên tĩnh.
Chốc lát, Thương Trì kéo ngăn tủ thứ hai của bàn làm việc ra, lấy ra một khung ảnh. Trong khung ảnh hình vuông có một tấm ảnh rất cũ, nhưng được giữ gìn vô cùng cẩn thận. Trong ảnh là một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, áo khoác đồng phục cột ngang hông, tay cầm một cái vợt cầu lông, đang tiếp cầu.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo ung dung mơn trớn mặt của cô gái trong hình.
Khóe miệng Thương Trì khẽ nhếch lên, "Còn trốn sao."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận