Buổi chiều ở thành phố B sương mù dày đặc, vạn vật như được che giấu đằng sau một lớp lụa mỏng như có như không. Giữa ngày hè, không khí nóng bức theo ánh chiều tà xuống núi mà giảm dần, trong những lời oán thán của ông bà già múa quạt trong công viên, không khí rốt cuộc cũng mát mẻ hơn một chút.
"Ắt ---xì."
Thành phố huyên náo, đèn điện vừa lên.
Chiếc xe Maserati lướt nhanh trên đường, cũng không biết là do buổi chiều nhiệt độ giảm hay là do tốc độ xe quá nhanh, hay là do nguyên nhân thần bí huyễn hoặc gì đó, dù sao thì, cũng không biết một trận gió yêu khí nào đó thổi ra từ cửa sổ mở hơn nửa bên ghế phụ, lạnh đến mức Bạch San San đang từ vực thẳm leo lên, lỗ mũi ngứa mà hắt hơi một cái.
Ai đang nói xấu cô vậy?
Bạch San San tiện tay xoa xoa chóp mũi, suy nghĩ một chút rồi cũng không để ý nữa, tiếp tục ôm điện thoại đánh nhau. Tập trung tinh thần, bàn tay vung loạn, vèo vèo vèo, xoẹt xoẹt xoẹt, kỹ năng thiên nữ tán hoa giống như ném loạn đầy trời.
"Trợ thủ, nhanh cho tôi thêm máu... Aiya, tên đi rừng phía đối thủ đến rồi, vừa đánh vừa lùi... Đại ca, bảo ngươi vừa đánh vừa lùi không phải là bảo ngươi bỏ lại tôi mà chạy đâu? Ok tôi chết, I'm fine thank you :)."
Cả khoang xe lớn như vậy vang lên giọng nói của cô gái cùng với bạn mạng, tiếng tranh cãi làm cho Bạch Kế Châu đang lim dim ở một bên phải nhíu mày, không nhịn được hé mắt nhìn cô một cái.
Nghe theo lời vàng ý ngọc hồi sáng nay của Bạch Kế Châu, Bạch San San cảm ngộ sâu sắc, thay đổi thái độ kiên quyết không xem mắt cùng vị công tử địa trung hải Triệu gia kia, không chỉ đồng ý tham dự tiệc tối, mà còn hết sức chăm chút từ ngón chân đến sợi tóc.
Bạch Kế Châu nói Triệu gia công tử kia thích mỹ nhân thanh thuần, ghét nhất diêm dúa lẳng lơ. Vì thế Bạch San San hết sức bỏ công chọn quần áo, mất mười lăm phút để chọn được một bộ lễ phục bó sát đuôi cá, màu đen tuyền, vải satanh, hơn nữa cánh tay nhỏ giơ lên, còn kêu kít kít, xịt nước hoa mị hoặc YSL Black Opium thơm nồng.
Còn vô cùng tỉ mỉ mà tô son đỏ rực.
Trước khi ra khỏi cửa đi dự tiệc, Bạch San San còn nhìn cô gái tóc đen xoăn dài với bộ lễ phục màu đen và đôi môi đỏ mọng trước gương vô cùng hài lòng mỉm cười một cái, phất tay: "Diêm dúa lẳng lơ, xin chào cô."
Bạch Kế Châu quan sát cô một vòng. Thật ra thì, ngoại trừ lần vung búa tuyên bố muốn đập đầu anh thành đầu chó, công bằng mà nói, dáng dấp của em gái anh quả thật rất xinh đẹp.
Mi dày cong cong, ánh mắt trong suốt giống như pha lê, ngũ quan tinh xảo, uyển chuyển linh động. Da vốn trắng không tỳ vết, mặc một thân màu đen lại càng trắng hơn. Lại kết hợp với trang điểm kỹ càng, sóng mắt lưu chuyển, một cái nhăn mày, một nụ cười, cũng giống như tiên nữ hạ phàm.
"Nè nè, Điêu Thuyền huynh đệ có thể nghe thấy lời tôi nói không?" Bạch San San bỗng nhiên tâm bình khí hòa mà nói.
"Có thể nghe được đúng không. Vậy cậu nghe cho kỹ." Cô mỉm cười, "Trong lòng tôi cảm thấy, tôi đánh đường giữa không ra gì nhưng vẫn còn thủ tốt hơn cậu, gà..."
"..." Bạch Kế Châu nhếch mép một cái, cảm giác suy nghĩ "cô gái này chính là tiên nữ hạ phàm" của mình chẳng qua chỉ là một giấc mộng bị lừa đá qua.
Một ván trò chơi kết thúc.
Bạch San San cất điện thoại, hất mái tóc xoăn đen dài của mình, mở nắp chai nước suối, vừa uống vừa tùy ý hỏi: "Có biết buổi tiệc này Triệu gia mời những ai không?"
Hôm nay Bạch Kế Châu tổ chức họp cả một buổi chiều rất mệt mỏi, mở chai dầu gió để dưới mũi xông khí, mùi cay cay làm cho thoải mái không ít, nâng cao tinh thần. Anh giật mình một cái, cũng vô cùng túy ý mà trả lời: "Khác không biết. Tôi chỉ biết thư mời của Thương Thị là tự tay ba Triệu Tử Hào mang đến tận cửa."
Lời vừa dứt, Bạch San San bất ngờ không kịp đề phòng, hô một tiếng nước trong miệng bị sặc, ho đến kinh thiên động địa.
Bạch Kế Châu cau mày, mặt đầy ghét bỏ rút khăn giấy mà đưa qua cho cô, "Chớ có làm bẩn xe mới của ông."
Bạch San San nhận lấy khăn giấy yên lặng lau miệng, không nói gì.
Bạch Kế Châu nhìn cô, chốc lát, thay đổi giọng nhẹ nhàng trêu ghẹo, hóng hớt: "Sao vậy, không phải trong lòng còn có chút mong đợi sao?"
Bạch San San nhíu mày nhìn về phía anh. Ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc. Cô hoài nghi cái danh tài phú thông minh của tên ngốc này là do Bạch Nham Sơn dùng tiền mua chuộc truyền thông, hai bằng tốt nghiệp quản lý kinh tế ở trường Thường Thanh Đằng cũng là mua mấy trăm tệ ở thánh địa đồ giả thành phố B.
Tên ngốc kia vẫn không nhận ra được một chút khinh bỉ nào trong mắt cô, vẫn là thái độ trêu chọc như trước, hiếu kỳ nói: "Nói thật, lúc đó cô cùng với Thương Trì 'nhan sắc vượt qua giá trị nhan sắc thế kỷ' ngồi cùng bàn cũng thành một giai thoại. Một hoa khôi một học sinh gương mẫu, không xảy ra một chút gì sao?"
Bạch San San không trả lời, thu hồi tầm mắt, mặt không cảm xúc mà nhìn về phía ngoài cửa xe, từng chùm sáng rực rỡ của thành phố lùi dần về phía sau. Chốc lát, giọng cô cùng với thần sắc nhàn nhạt nói: "Cường hôn có tính không."
Bạch Kế Châu: "..."
Bạch Kế Châu mặt đầy "WTF", không nhịn được, kinh ngạc mà gào lên: "Mẹ ơi, thì ra những lời đồn năm đó không phải là giả không có lửa làm sao có khói, cô và lão đại xã hội đen nhà họ Thương kia thật sự có quá khứ sao?"
Bạch San San có chút không kiên nhẫn mà dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Buồng xe lớn như vậy rơi vào yên tĩnh.
Bạch Kế Châu nhìn bộ dạng cô nằm xoài trên ghế lười nói chuyện tào lao với mình, cũng mất hết hứng, kết lại phân đoạn "những lời đối thoại ngượng ngùng hàng ngày của anh em trên danh nghĩa": "Nhưng mà cô cũng không cần căng thẳng. Thư mời là Triệu lão gia tự mình đưa tới, nhưng Thương Trì là nhân vật nào, nhà họ Triệu cũng không có mặt mũi lớn đến như vậy để mời- Thương thị bên kia đã từ chối."
Bạch San San ở bên cạnh nghe cũng không có phản ứng gì quá lớn: "À."
Bạch San San nhìn gương mặt bình tĩnh mà trắng như tuyết của em kế, thần sắc bỗng nhiên thay đổi bằng giọng cà chớn không đứng đắn, dừng lại, nói: "Nếu như cô đã gọi tôi một tiếng "anh trai", có mấy lời tôi không thể không nói. Cho dù trước kia cô và Thương Trì như thế nào, từ nay về sau, cô và anh ta cũng chỉ có một loại quan hệ, đó chính là 'bạn học cũ'. Người đàn ông này Bạch San San cô tuyệt đối không thể đối phó, cũng không chọc nổi."
Thật ra thì sau khi Bạch Kế Châu tốt nghiệp về nước, chỉ gặp Thương Trì vài lần trong mấy bữa tiệc thương mại quốc tế xa hoa. Đối với vị nắm quyền tuyệt đối của đế quốc Thương thị này, Bạch Kế Châu biết được không nhiều hơn wikipedia trên Google viết là bao nhiêu - sinh ra ở Las Vegas, từ mười bốn đến mười bảy tuổi ở New York, mười tám tuổi trở về nước, sau đó sang Anh học tập. Bây giờ đang đảm nhiệm CEO của Thương thị, tài hoa xuất chúng, thủ đoạn sắt máu, là thương nhân trẻ tuổi nổi tiếng cả thế giới.
Mấy số liệu khái quát sơ lược, không nói đến ba mẹ và cuộc sống của Thương Trì trước năm mười bốn tuổi.
Bạch Kế Châu ở trong vòng lẫn lộn của người nổi tiếng, ngược lại nghe được mấy tin đồn không chính chủ liên quan đến vị CEO thiên tài này. Theo như lời đồn đại, một tin rất khủng khiếp, ly kỳ nhất, phiên bản lưu truyền rộng rãi nhất, nói Thương Trì không phải là con cháu chính thống nhà họ Thương, anh ta sinh ra ở khu đèn đỏ của Las Vegas, sau khi nhận tổ quy tông trở thành người đầu tiên có quyền kế vị, anh ta ở nhà họ Thương tạo ra một hồi gió tanh mưa máu kéo dài ba năm, cực kỳ lãnh huyết vô tình.
Dĩ nhiên, lời đồn đại có độ tin cậy không cao, Bạch Kế Châu nghe sơ sơ lúc đầu cũng không để ý. Đến khi anh tận mắt chứng kiến vụ "Thu mua Fras" náo động toàn cầu - Thương thị chỉ dùng ba ngày ngắn ngủi để làm một đại quý tộc có lịch sử trăm năm ở Ý tuyên bố phá sản, tốc độ nhanh, thủ đoạn hung ác, bối cảnh hùng hậu, làm giới thương nghiệp toàn cầu không lạnh mà run.
Bạch Kế Châu từ đó bắt đầu tin những lời đồn đại kia.
Dù sao tuổi còn nhỏ mà nắm quyền cả một đế quốc to lớn màu xám kia, tuyệt đối không phải là hiền bình thường.
Bạch San San ở bên kia nghe, bỗng nhiên cười.
Cô mở mắt khôi phục lại bộ dáng thuần lương vô hại, khẽ cong môi, một kiểu nhẹ nhàng không nói lên lời: "Cảm ơn anh trai đã nhắc nhở."
Thật ra thì cô cảm thấy Bạch Kế Châu không cần uổng công vô ích nói ra những lời này.
Là một người sống bên cạnh một tên lão đại biến thái cấp sử thi một năm trời, cô quá hiểu sự lạnh lùng âm hiểm dưới vỏ bọc đẹp đẽ của Thương Trì.
.....
Lớp mười hai năm đó.
Một lão đại ngồi cùng bàn từ trên trời rơi xuống, Bạch San San cảm thấy, ngoại trừ cảm giác luôn bị một hơi lạnh nào đó áp bách mười phần, lấy bạn cùng bàn làm tâm trong vòng chu vi ba thước luôn yên tĩnh như gà; bạn cùng lớp đi qua chỗ cô cũng không nói chuyện phiếm không đùa giỡn, ngay cả bước chân cũng vô thức mà nhẹ nhàng lại; giờ ra chơi sẽ có những thiếu nữ ngây ngô đỏ mặt chạy đến cửa phòng học gần vị trí của cô mà ngó nghiêng bla bla, thì cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi.
Vẫn nghe giảng, ăn cơm, ngủ gật trò chuyện bát quái như trước, thỉnh thoảng sẽ dành chút thời gian mà chơi game cùng với mấy người anh em.
Thật ra thì Bạch San San ở Nhất Trung cũng là nhân vật có tiếng tăm. Mà nguyên nhân cô có tiếng tăm, cũng không phải là gương mặt đẹp hay là một trong mười nhân vật thành tích đứng đầu trường, mà vì vị hoa khôi trường vô cùng xuất sắc này mặc dù có khuôn mặt tiểu bạch thỏ thuần lương vô hại, nhưng trong xương cốt không hề thuần lương dịu dàng như vẻ bề ngoài.
Bạch San San còn có thể coi là một nửa thiếu nữ bất lương: Không hút thuốc, không uống rượu, không nhảy nhót, không đi hộp đêm tìm trai đẹp, nhưng hạ thủ không chút lưu tình.
Bởi vì Bạch San San thân mang lưu lượng, cộng thêm khuôn mặt quá mức anh tuấn cùng với khí chất "chu vi trăm dặm không có một ngọn cỏ nào" của Thương Trì, nhanh chóng toàn bộ Nhất Trung đều đồn đại - học sinh gương mẫu lạnh lùng mới chuyển tới cùng với nữ lão đại nổi danh trường học của bọn họ ngồi cùng bàn.
"Đại ca, hôm nay nộp vở bài tập số học, cậu làm xong chưa?"
Hôm đó là thứ sáu, Bạch San San vừa mới tới trường liền bị một nam sinh dáng dấp to lớn níu cánh tay lại. Nam sinh tên là Từ Hạo, là bạn bè cùng một lứa với cô, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, đánh nhau chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng thành tích vô cùng tệ.
"Đừng có gấp." Bạch San San trấn an cậu ta bằng cách vỗ vỗ vai lão đệ, mò một cuốn sách trong cặp ra, nói: "Chép xong thì nộp luôn cho tôi, đại ca chiều cậu."
Từ Hạo ôm quyển sách, "Đa tạ đại ca!" Sau đó nhanh chóng đi chép bài tập.
Bạch San San còn nộp nốt những cuốn bài tập còn lại ở dãy bàn đầu tiên, sau đó không có cảm xúc gì mà cắn kẹo mút đi về phía chỗ ngồi của mình. Đến nhìn một cái, chỉ thấy bạn cùng bàn của mình đã ngồi vào chỗ, đang cúi mặt không có biểu cảm gì. Cả người lạnh lùng thâm trầm, cùng với phòng học tràn ngập sinh khí là hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Cô tò mò, lặng lẽ liếc nhìn đồ vật trong tay Thương Trì - một chồng văn kiện A4, toàn là tiếng anh, từ đầu đến cuối không có một chữ tiếng Trung.
"..." Quấy rầy.
Yên tĩnh chờ nửa giây, Thương Trì mắt nhìn thẳng, giống như căn bản không nhìn thấy cô.
Bạch San San trầm mặc, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh lại cảm xúc thường ngày, nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn ‘bạn cùng bàn hài hòa trên biểu hiện’, nói: "Bạn học Thương chào buổi sáng, phiền cậu nhường đường một chút, cảm ơn."
Giọng nói thiếu nữ trong veo mềm mại, nhẹ nhàng, giống như lông chim khiêu khích giác quan của Thương Trì. Cậu ta cũng không nhìn cô, thậm chí mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chẳng qua là bình tĩnh lạnh lùng nói ra hai chữ: "Lau tay."
"?" Nụ cười giả tạo trên mặt cô gái nhỏ nhắn lộ ra ra một tia mê mang.
Chốc lát, tầm mắt Thương Trì cuối cùng cũng rời khỏi tập văn kiện, không có chút nhiệt độ nào mà rơi trên người cô, dừng lại trên cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết lộ ra khỏi bộ đồng phục học sinh của cô, nhìn kỹ vài giây, lại nhìn đến khăn ướt trên bàn, lạnh lùng, không có ngữ khí mà nói: "Lau tay."
Bạch San San: "...."
Lúc nãy cô đã làm gì mà phải lau tay?
Bạch San San có chút mờ mịt lại có chút cạn lời mà cố nhớ lại. Sau đó mơ hồ ý thức được cái gì đó - đúng rồi, tay cô hình như vừa mới bị Từ Hạo chạm qua, hơn nữa còn tiện tay vỗ vai tên ngốc nghếch kia?
Cũng bởi vì cái này, cho nên cô mới phải lau tay thì mới được về chỗ ngồi?
Đại ca, đầu óc cậu thật sự không bị cái gì chứ?
"... Không phải, bạn học Thương, xin hỏi cậu tại sao tôi phải lau tay?" Bạch San San có chút tò mò lại không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Thương Trì.
Phía đối diện an tĩnh một lúc, mở miệng, giọng nói hết sức bình tĩnh lạnh lùng, "Tôi không thích người nào đụng vào đồ của tôi."
Bạch San San: "?"
So what?
Chốc lát, Bạch San San nhìn lông mi dày đậm của cậu thiếu niên khẽ nhúc nhích, đôi mắt đen lãnh chậm rãi nâng lên, nhìn thẳng vào cô. Cậu ta lãnh đạm nói: "Bạn cùng bàn của tôi, cũng là của tôi."
Thương Trì có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng. Từ nhỏ đến lớn, thứ mà cậu ta thích, sẽ không chừa thủ đoạn nào mà cướp đoạt, đồ vật bị người khác chạm qua, cậu cũng không chút lưu tình mà phá hủy.
Thương Trì không biết cư xử kiểu hữu nghị huynh đệ tương thân. Cậu chỉ biết là, Bạch San San chỉ có thể là của cậu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận