Ngón tay bóp trên cằm trắng như tuyết hơi tăng thêm lực, trong nháy mắt ngắt đứt đoạn hồi ức của Bạch San San.
Ba hồn bảy vía trở về, con ngươi của Bạch San San tập trung tinh thần, lúc này mới giật mình nhớ ra mình vẫn còn đang duy trì tư thế nằm trên hai đầu gối Thương Trì. Anh nắm chặt cằm cô, hơi rũ mắt, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô, tư thế bá đạo cường ngạnh không cho phép phản kháng ngàn năm không đổi, làm cho cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch San San có thể nhìn rõ hình ảnh của mình trong con ngươi của người đàn ông.
Khoảng cách này quá gần.
Gần đến nỗi hô hấp của hai người tựa như hòa vào nhau. Gần đến nỗi nguy hiểm, gần đến nỗi khiến cô bất an.
Trong phòng tối mà yên tĩnh, dường như Bạch San San có thể nghe tiếng tim đập nặng nề của mình, thịch thịch thịch thịch. Ánh sáng mờ mờ làm cho thị giác trở nên suy giảm, nhưng cũng làm cho các giác quan khác trên thân thể trở nên sắc bén.
Phía trên đỉnh đầu, Thương Trì không nói một lời nhìn chằm chằm vào cô ở dưới chân. Cô cảm nhận được rõ ràng ngón tay thon dài lạnh như băng của anh hơn nữa còn ngón tay có lực còn đang vuốt ve da thịt dưới cằm của cô.
Giống như một người sưu tầm đem món đồ sưu tầm yêu mến nhất cất đi, giống như một nghệ thuật gia vuốt ve bức họa kiệt tác nổi tiếng của mình, lại giống như chủ nhân vuốt ve sủng vật nhỏ quý giá nhất của mình.
Thân mật không nói thành lời... Lại cũng làm cho người ta rợn tóc gáy.
"..." Lông mi của Bạch San San run rẩy, chuông báo trong đầu kêu tích tích tích tích liên tục, theo bản năng ngừng thở mặc niệm kinh phật. Nhưng cho dù trong lòng có những cảm giác:
"Ủa - một lời không hợp lập tức động thủ là kiểu mở màn thần kỳ gì vậy?"
"Mình là tên thiểu năng sao tự nhiên lại đồng ý đi khám bệnh cho tên biến thái nhất thế giới thế này?"
"Anh ta chắc không muốn bóp chết mình chứ?"
"Hôm nay mình có thể sống sót ra khỏi cửa nhà họ Thương không?”
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tiền hoa tháng này mình còn chưa trả".
Những viên đạn bay loạn xạ trong lòng như dời sông lấp biển.
Nhắm mắt yên lặng lãnh đạm mà đối diện cặp mắt đen nhánh kia.
Nhưng mà, ngay lúc Bạch San San dùng tốc độ nhanh hơn gấp 16 lần đọc xong kinh "Quan âm bồ tát tự" bla bla bla, Thương Trì bỗng nhiên có động tác.
Anh cúi đầu, cùng lúc đó ngón tay khẽ nắm cằm cô hướng lên trên, gần sát. Môi mỏng cùng với môi của cô rút ngắn khoảng cách chỉ còn hai ngón tay.
"...." ?!
Biến cố này xảy ra quá mức đột ngột, Bạch San San hoảng hồn, biểu cảm hờ hững trên mặt tan vỡ nhanh như chớp, như đánh không kịp bịt tai, toàn bộ người "vèo" một cái ngửa về phía sau, né tránh.
Thương Trì thu hết biểu cảm thất thố của Bạch San San vào trong đáy mắt, nheo mắt lại, đôi mắt tràn đầy hứng thú hơi híp lại nhìn chằm chằm vào hai gò má kiều diễm đỏ ửng của Bạch San San.
Chốc lát, ánh mắt anh không rời, nhẹ giọng lãnh đạm nói: "Cô Bạch hình như rất sợ tôi."
“?”
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh cảm, âm thầm hít một hơi thật sâu, nói: "Anh Thương, mục đích hôm nay tôi đến nơi này là để điều trị chứng mất ngủ của anh." Nói cách khác, chính là, cô không có nghĩa vụ rảnh rỗi nhàn hạ mà bàn với anh những chuyện khác.
Bạch San San người này ưu điểm lớn nhất là không nhắc chuyện cũ. Từ lúc rất nhỏ cô đã hiểu đạo lý "là người, bất cứ chuyện gì, trong bất cứ hoàn cảnh nào, không gian nào đều phải nhìn về phía trước". Vì vậy, lúc này cô cũng không quan tâm Thương Trì là mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả, là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, trong lòng cô chỉ quan tâm duy nhất là bệnh tình của vị bệnh nhân này và phí ra cửa chẩn bệnh tối hôm nay.
Thương Trì nghe tiếng hơi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong lòng bàn tay, không nói.
Lưng áo Bạch San San đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh, rũ mắt, cũng không nói thêm gì.
Phòng ngủ lớn như vậy lần nữa rơi vào an tĩnh.
Dường như chỉ trôi qua mấy giây ngắn ngủi, lại dài giống như là mấy năm, Bạch San San cảm nhận được lực đạo của ngón tay nắm cằm cô thả lỏng.
Thương Trì buông cô ra.
Một lần nữa tìm lại quyền kiểm soát thân thể, căng thẳng trong lòng cô tan đi không ít, như được đặc xá, âm thầm thở ra một hơi lại thuận tay chống lên một bên bàn làm việc màu đen định mượn lực đứng lên.
Lúc này một cánh tay tiến vào tầm mắt của Bạch San San, tỏ ý đỡ cô lên.
Bạch San San ngước mắt, đầu tiên thấy năm ngón tay thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, từng ngón có lực, mỗi một ngón tay để được cắt tỉa sạch sẽ, bàn tay rất to. Cổ tay trắng từ cổ tay áo lộ ra ngoài, nút áo in hoa văn chìm điểm xuyết trên cổ tay áo màu âu phục màu đen, dưới ánh sáng mờ ảo hiện lên một tầng kim loại sáng bóng mờ nhạt.
Quý tộc chân chính, từng cái nhấc tay nhấc chân đều có có sự ưu nhã từ trong xương.
Trong đầu cô thần sai quỷ khiến không biết từ nơi nào lại hiện lên mấy câu nói trong cuốn tiểu thuyết Mary Sue. Sau đó... liền xoa cánh tay bị mình làm nổi da gà.
"Cảm ơn, tôi có thể tự đứng lên." Bạch San San vô cùng có lễ phép mà nói, không nhìn cánh tay trái đưa ra của Thương Trì, ngay sau đó liền dựa vào góc bàn mà đứng lên.
Mới vừa khom người định phủi phủi bụi trên váy nhưng lại ngừng lại. Vị lão đại này có chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, phòng ngủ của anh ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không dính một hạt bụi.
Suy nghĩ, Bạch San San liếc mắt xuống tấm thảm dưới đôi chân đang lịch sự vắt chéo của vị lão đại, cảm thấy vật này không khéo còn sạch hơn giường nhà cô.
Người như Thương Trì, tật khác người còn nhiều hơn sao trên trời, làm ra chuyện gì không bình thường thì cũng rất là bình thường. Căn cứ vào cái này mà suy ra, vị lão đại này lúc nãy có hành động quái dị kéo cô qua, rồi nắm cằm cô, cùng mấy lời thoại quái lạ kia, hình như cũng rất bình thường.
Lão đại nhà giàu phong vân truyền kỳ, nhân vật lớn mà, tư tưởng và hành động sao có thể giống đám đông, sao có thể giống như những người bình thường được?
Sao có thể trông đợi một người biến thái bất thường làm được việc gì bình thường?
Bạch San San tin theo lòng tin vĩ đại là "người sống cả đời, ức hiếp ai chứ đừng để ai ức hiếp mình" mà tự điều chỉnh lại nội tâm, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, tâm tính mới vừa rồi bị sụp đổ của cô liền khôi phục thành dạng "phật hệ bình ổn như cẩu, ái chà chà mau làm xong việc mau chóng rời đi" như lúc ban đầu.
Sau đó, khóe miệng vội đổi thành một nụ cười chuyên nghiệp như gió qua dương liễu, "anh Thương, trung tâm cố vấn tâm lý KC của chúng tôi là một trong những trung tâm cố vấn tâm lý hàng đầu cả nước, có rất nhiều những vị bác sỹ tâm lý hàng đầu trong và ngoài nước, đầu tiên vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm của anh đối với trung tâm của chúng tôi." Vừa nói vừa lấy cuốn sổ ghi chép và một chiếc đồng hồ bỏ túi, giọng nói mềm mại kiểu công việc, nói: "Trước khi buổi chữa trị hôm nay bắt đầu, tôi có thể nói với anh hai yêu cầu được không?"
Thương Trì nhìn chằm chằm đôi mắt trong sáng cong cong thành hình lưỡi liềm của cô, "Xin rửa tai lắng nghe."
"Thứ nhất, trong phương diện cố vấn tâm lý, điều quan trọng nhất là phải tin tưởng bác sĩ tâm lý của mình, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả trị liệu cao nhất." Bạch San San hoàn toàn đứng ở góc độ của một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nói, "Tôi hy vọng tôi và anh có thể thiết lập được quan hệ tín nhiệm như bạn bè."
Thương Trì im lặng mấy giấy, khẽ giương mắt, gật đầu, "Tiếp tục."
Bạch San San tự động hiểu điều thứ nhất coi như đạt được nhất trí, thông qua.
"Thứ hai." Cô lật sổ ghi chép, dừng lại, ghé mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn mặc âu phục trên ghế, "Chuyện giống như tối hôm nay, tôi không hy vọng sẽ phát sinh lần thứ hai."
Lời vừa dứt, cả căn phòng im lặng, trong không gian chỉ có tiếng kim đồng hồ có quy luật vang lên tí tách tí tách.
Thương Trì không trả lời.
Hồi lâu sau yên lặng, Bạch San San mím môi, "Anh Thương, xin hỏi lời tôi vừa nói anh có nghe rõ không?"
"Ừ." Nghe không ra một chút suy tư nào.
Thái độ của Thương Trì vẫn lạnh lùng bình tĩnh như trước. Anh cầm một cây bút kim loại màu đen trên bàn lên, năm ngón tay thon dài ung dung mà đùa nghịch, lãnh đạm nói: "Chuyện giống như tối nay, cô Bạch nói chuyện gì."
"..." Bạch San San hoàn toàn không ngờ tới vị lão đại này sẽ còn hỏi đến câu này, trong chốc lát không phản ứng kịp, cả người ngẩn ra.
"Cầm tay cô, sờ làn da trên cằm cô, nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong ngực tôi," trong ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy Thương Trì vừa thờ ơ vừa lãnh đạm cong cong môi, động tác xoay xoay chiếc bút ngừng lại, khẽ nâng mắt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô cách đó mấy bước, "Hay là mấy giây trước cô cho là như vậy, hôn cô."
.....
Sau khi thử hẹn ước hai điều không thành công, Bạch San San lựa chọn buông xuôi nói chuyện bằng ngôn ngữ bình thường của nhân loại với Thương Trì, cầm sổ và bút lên, trực tiếp theo công việc mà hỏi những vấn đề liên quan đến việc anh mất ngủ.
Tư vấn tâm lý chủ yếu là việc giao lưu giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, nhưng Thương Trì tính tình lạnh nhạt ít nói, vì thế toàn bộ quá trình đều là Bạch San San đang nói chuyện, anh chẳng qua chỉ là dựa lưng vào ghế bình tĩnh nhìn cô, thỉnh thoảng trả lời vài câu, đa phần là từ đơn âm tiết "ừ".
Tin tức hữu dụng mà Bạch San San lấy được chỉ lác đác không nhiều, lại cân nhắc đến sắc trời đã tối, không thể làm gì khác hơn là ghi lại tình hình của Thương Trì vào sổ rồi trở về nhà.
May là vị lão đại nhà giàu này đêm đó không làm thêm cái gì bất thường đối với cô nữa.
Chẩn đoán tại nhà kết thúc, lúc Bạch San San đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Glory, quản gia của nhà họ Thương đang đứng ở cửa.
Người phụ nữ trung niên khí chất trầm ồn vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, giọng cung kính nhưng không hề thất thế, nhàn nhạt nói: "Cực khổ cho cô Bạch."
"Đây là việc tôi nên làm, không cần khách khí." Bạch San San khẽ cười với người phụ nữ.
"Sau đây ông chủ còn có cuộc họp video, không thể phân thân, để đảm bảo an toàn, trợ lý Giang Húc sẽ phụ trách đưa cô về." Glory vừa nói vừa xoay người đi lên hướng cầu thang.
Bạch San San đuổi theo, "Không cần phiền toái trợ lý Giang, tôi có thể..."
Lời còn chưa dứt đã bị Glory cắt ngang, bà cũng không quay đầu mà nói, "Ở nhà họ Thương, những gì mà ông chủ giao phó, bất kỳ người nào cũng chỉ có thể tuyệt đối tín nhiệm tuyệt đối phục tùng. Quyết định của ông chủ, chúng tôi không có quyền nghi ngờ và thay đổi. Nếu như cô Bạch có gì dị nghị, có thể nói với ngài."
"..." Tạm biệt nhé, mảnh đất chủ nghĩa tư bản tràn ngập mùi tiền này.
.....
Đêm đen như mực, chiếc xe nhỏ màu đen chạy như bay trên đường.
Đối mặt với vị lão đại nhà giàu tâm lý u ám cả một đêm, số lượng tế bào bị tiêu hao là hàng ngàn hàng vạn, cả người Bạch San San mệt mỏi, vừa lên xe liền dựa vào ghế sau mà mở điện thoại chơi game. Chém quái, giết địch, chém chém chém, giết giết giết, phát tiết giống như rút đại đao năm mươi mét huyết tẩy thung lũng.
Thắng ván tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói nam ôn hòa, "nhà họ Bạch ở phía đông, từ nhà họ Thương qua cần phải xuyên thành, quả thật rất không thuận lợi. Tối nay cực khổ cô Bạch chạy qua chuyến này, nhưng sau này cô cũng không cần phải chạy qua chạy lại như thế nữa."
"Công việc bình thường thôi mà, tôi có gì mà cực khổ chứ. Ngược lại phiền toái trợ lý Giang phải đưa tôi, anh mới cực khổ." Bạch San San khoát khoát tay thuận miệng nói, vừa mới định chơi ván tiếp theo lại ý thức được có cái gì không đúng, ngón tay ngừng một lát, nghiêng đầu, giương mắt, nhìn về tiểu ca ca tinh anh ở ghế phụ.
Chờ đã.
"Sau này không cần chạy đi chạy lại" là có ý gì?
Sếp biến thái rốt cuộc có chút lương tâm muốn đổi bác sĩ tâm lý?
Nghĩ như vậy, trong mắt Bạch San San "chậm rãi" toát lên hai ngọn lửa hy vọng, từng phút như được uống máu gà sống lại, rất vui vẻ mà đè thấp giọng thần bí nói: "Chẳng lẽ anh Thương quyết định..."
"Ông chủ quyết định mời cô Bạch chuyển trực tiếp vào nhà họ Thương để chữa trị chứng mất ngủ của ngài ấy." Anh trai tinh anh xoay đầu, cũng rất vui vẻ thấp giọng, thần bí mà nói: "Cứ như vậy mỗi lẫn cô khám bệnh sẽ tiện lợi hơn. Ra ngoài có xe đưa đón riêng, đầu bếp phục vụ 24/24, có thợ bánh ngọt nổi tiếng nhất nước Pháp ở lại làm bánh mousse dâu tây. Nghĩ một chút có phải còn có chút kích động không?"
Không nghĩ đến đi?
Vui mừng hay không, ngạc nhiên hay không?
Thương thị của chúng tôi nhân tính quá, lão đại nhà tôi cũng thật là săn sóc đi!
"...."
Bạch San San: @$#&&&%.
Xin hỏi anh giai này bộ dạng vui sướng như vậy là cái quỷ gì, ai muốn đến sống ở nhà BOSS biến thái nhà các anh để ăn bánh mousse dâu tây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận