Quà sinh nhật nó đã chuẩn bị từ một tuần trước, nhưng nó sợ hắn không thích vì chỉ là một cái móc khóa hình trái tim bằng len mà thôi. Cái móc khóa len hình trái tim này là do chính tay nó tự đan cho hắn. Cầm cái móc khóa trên tay nhìn đăm chiêu một hồi lâu, nó mới bỏ vào trong một chiếc hộp nhỏ màu xanh lá. Chiếc hộp màu xanh không quá chói như màu xanh dạ quang, cũng không quá tối như màu xanh lá mạ, mà là một màu xanh đậm nhạt vừa phải, màu xanh mà hắn thích.
Nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn vì sắp đến tám giờ, sắp đến thời gian nó gặp hắn. Không hiểu sao nó cảm thấy thời gian như đang gây áp lực cho nó, như hối thúc nó phải nói ra lời cần nói. Nó một tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại hít thở thật sâu rồi nó mở tủ quần áo ra lấy cho mình một chiếc váy mà nó đã chuẩn bị từ tuần trước.
Cuối cùng cũng tới giờ hẹn, hắn chạy xe tới dừng dưới ngay cửa sổ phòng nó hướng ra. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho nó, nó nghe tiếng chuông liền biết là hắn liền chạy tới cửa sổ nhìn xuống. Thấy hắn vẫy tay với nó, nó liền cười tươi vẫy tay lại ý nói đợi một tí, nó xuống ngay. Nó nhanh chóng bỏ chiếc hộp nhỏ màu xanh vào túi xách rồi chạy xuống nhà.
Nó chạy xuống nhà, lấy ra đôi giày cao gót mình mới mua cách đây vài ngày, nhưng nó lại lưỡng lự không mang vào. Nhìn đôi giày cao gót có chiếc nơ hồng đính trên mũi giày, hai đầu chân mày nó hơi chau lại. Đây là lần đầu nó mang giày cao gót, nếu đi không vững mà trẹo chân té thì có phải sẽ mất mặt trước đám đông hay không.
Nó bỏ đôi giày cao gót xuống, với tay lấy đôi giày thể thao phía trên, song nó liền lắc đầu bỏ xuống nói:
- Không được, không được. Đã đi dự tiệc thì phải mang giày cao gót, cũng đã lớn rồi còn mang giày thể thao gì chứ?
Nó cũng không muốn hắn chờ lâu bên ngoài nên quyết định mang đôi giày cao gót kia. Nó mang đôi cao gót năm phân kia lên, người liền chao đảo xém ngã nhào xuống. Nó cố đứng thẳng dậy, lấy tay vịn lấy tủ giày đi từng bước nhỏ. Tay vừa rời tủ giày, đôi cao gót lại không nghe lời khiến nó chao đảo, nó cố gắng đứng thẳng, bắt chước dáng đi của bao cô gái xinh đẹp mang cao gót khác, nhưng nó dường như thất bại. Thật sự việc đi cao gót đối với nó còn khó hơn cả việc làm một núi bài tập về nhà nữa.
Hít thở sâu nó lấy quyết tâm phải đi được cho thật đàng hoàng, vừa mới mở cửa ra đã thấy hắn đứng ngoài đó đợi. Hắn đang ngồi trên xe, thoáng chốc thấy bóng ai mặc một chiếc váy màu hồng phấn với đôi cao gót cùng màu, hắn liền tròn mắt nhìn chằm chằm. Thật không tin được, đây là nó sao, từ đầu đến chân đều quá khác so với một Hàn Tuyết ở lớp, hắn không thể tin vào mắt mình được liền rời khỏi xe đi đến bên nó.
Hắn càng tiến gần càng thấy nó xinh xắn quá độ, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng với lớp trang điểm vừa phải, mái tóc xõa dài có chút gợn sóng. Chiếc váy hồng phấn có phần buộc nơ ngay eo, tôn lên vòng eo con kiến của nó. Chiếc váy không có tay áo, để lộ hai cánh tay thon dài của nó. Cuối cùng hắn lại đảo mắt nhìn vào đôi môi hồng của nó, đôi môi mộng nhỏ nhắn ấy sao hôm nay lại gợi cảm đến như thế.
Dừng lại trước mặt nó, hắn đảo mắt nhìn hướng khác, ho vài tiếng rồi hỏi nó làm gì mà lâu vậy, giờ này mới thấy ra khỏi nhà. Nó nhìn hắn tỏ vẻ có lỗi nói do nó phải tập thích nghi với đôi cao gót nên mới lâu như vậy. Hắn nhìn chân nó rồi hỏi đây là lần đầu nó mang giày cao gót sao. Nó không nói gì chỉ gật đầu, thấy mặt mày nó không thoải mái gì mấy, hắn liền ân cần hỏi nó có đi được không, nếu không được thì cứ thay đôi giày khác, không nhất thiết phải mang giày cao gót.
Nó nghe vậy liền lắc lắc đầu nói không sao, nó có thể đi được, chỉ là lần đầu đi nên chưa quen thôi. Thật ra thì chân nó đang đau lắm, phần viền gót giày cứ khứa vào gót chân, khiến nó khó chịu vô cùng, nhưng nó không thể tháo đôi giày này ra mà đi đôi giày khác để đến buổi tiệc được vì nó không muốn người khác đánh giá thấp mình, cũng không muốn người khác cười chê hắn có một cô bạn ăn mặc không ra gì như nó.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó nhưng lại tỏ ra không có gì của nó, hắn lắc đầu rồi một tay luồn qua lưng nó, một tay luồn qua đầu gối, rất nhanh chóng hắn đã nhấc bổng nó lên. Theo phản xạ nó hốt hoảng, hai tay ôm choàng lấy cổ hắn, hai mắt nó tròn xoe nhìn hắn như đang muốn hỏi hắn sao hắn lại làm vậy.
Hắn như hiểu ý nó liền nói: - Cứ đứng đây không được đâu, trễ rồi. Đợi mày đi đến chỗ xe tao đậu chắc tới sáng mất.
Mắt nó chớp liên tục rồi cúi mặt xuống, chợt nó nghe được nhịp tim của hắn, nghe cứ như nhịp trống múa lân vậy. Nó một lần nữa ngước mặt lên nhìn hắn, nhưng sao lạ quá, mặt hắn trông rất bình thường như không có cảm xúc gì. Không lẽ do nó nghĩ nhiều rồi sao, chắc là tim hắn trước giờ đều đập nhanh như vậy mà nó không biết. Chắc do hắn không có tình cảm gì với nó nên khi bồng nó trên tay như thế này mặt mới bình thản như vậy.
Hắn đặt nó lên yên xe rồi đội nón bảo hiểm cho nó, đối xử với nó cứ như người hầu với công chúa vậy. Nó đỏ mặt đưa mắt nhìn xuống dưới đất, không nói một lời. Không gian im lặng đến ngạt thở, nó có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình. Chợt hắn lên tiếng phá tan không gian im lặng ấy bằng câu nói:
- Nếu ngồi nghiêng một bên không quen thì cứ ôm lấy eo tao, không thôi mày lọt khỏi xe thì tao không đền nổi cho ba mày đâu.
Nó nghe vậy liền nhăn mặt đáp hắn: - Không đền nổi thì phải đối xử cho tốt vào đó.
Hắn không nói gì liền gồ ga chạy đi khiến nó không kịp chuẩn bị nhào đến phía trước ôm lấy hắn. Hắn nhìn xuống hai tay nó đang ôm chặt lấy hắn liền nhếch miệng cười rồi quay sang nói:
- Đã bảo rồi mà, không ôm thì té ráng chịu.
* * *
Đến nơi, hắn đưa tay có ý dìu nó xuống xe nhưng nó lại không đưa tay cho hắn mà bước thẳng xuống. Nó không muốn mọi người vừa tới buổi tiệc đã nhìn nó chăm chăm như thế. Nhưng nó càng cố tránh càng khiến người khác chú ý hơn, khi đẩy tay hắn ra bước xuống, vô tình chân nó trẹo sang một bên, ngã nhào vào người hắn. Hắn đỡ lấy nó như thể ôm trọn cả thân hình nhỉ nhắn của nó, mọi người mới đến xung quanh đó đi ngang đều liếc mắt chú ý.
Nó ngại ngùng đẩy hắn ra, hỏi nhỏ hắn rằng hắn mời nhiều khách đến vậy sao. Hắn cười nhạt rồi nói đó là do mẹ hắn tự ý mời chứ không phải do hắn. Không biết nó có nhìn nhầm hay không nhưng nó thấy vẻ mặt bây giờ của hắn không hề vui một chút nào, nó kéo tay hắn rồi nói: - Mau vào thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận