Tuy tối đó hắn làm cho nó buồn nhưng nhớ lại lúc sáng hôm ấy, hắn cầm tay nó và nói lời yêu, tim nó cứ đập liên hồi, đầu óc thì cứ như trên mây. Hôm nay là ngày đầu cả khối 12 thi cuối kì, vậy mà nó cứ mãi nghĩ tới hắn không thôi.
Dừng chân lại ngay lan can trước phòng thi, nó nhẹ nhàng lấy đề cương ra ôn bài. Nói là ôn nhưng ôn được một lúc thì lại nhớ đến hắn. Chợt có người từ đâu ở phía sau lại gần búng tay vào trán nó, khiến nó đau đến phát cáu, nhưng nó lại không mắng người đó, chỉ vờ nũng nịu ôm trán kêu đau. Nó không mắng người búng trán nó vì nó biết người đó là hắn.
Giống như một phản xạ, khi bị búng trán nó sẽ biết ngay người đó là ai mà không cần nhìn. Như một chất kích thích, hắn luôn khiến tim nó chao đảo mỗi khi hắn xuất hiện. Tuy trán đỏ lên vì cái búng tay của hắn nhưng nó không thấy giận mà còn rất vui, vì nó là người duy nhất mà hắn làm như thế.
Hai tay cứ ôm trán, còn hai mắt cứ ngước lên nhìn hắn, hai đầu mày đang chau lại của nó cũng giản ra đôi chút, nó lặng nhìn hắn, càng nhìn tim nó đập càng nhanh hơn. Không hiểu sao mỗi lần đứng trước mặt hắn tim nó lại đập mạnh như vậy, thậm chí còn làm ra những chuyện ngốc nghếch nữa, trước đây nó nào có như vậy.
Nhớ lại có một lần nó ngồi ở căn tin, ăn gần xong ly mì thì nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa đi lên cầu thang, nó liền vội ăn hết phần mì còn lại rồi đuổi theo hắn. Nó chạy theo gọi hắn, nó cười rồi nói thật trùng hợp, nó cũng mới tới trường. Hắn đứng lại chớp chớp mắt nhìn nó, nó thấy hắn nhìn mình như vậy liền đỏ mặt, cười như không cười hỏi hắn sao lại nhìn mình như vậy.
Hắn cười cho qua chuyện nói không có gì rồi cùng nó đi lên lớp. Thấy nó cười nói với mấy đứa bàn dưới vui vẻ mà không hay biết gì, lại nhìn sang thấy mấy đứa bàn dưới cứ che miệng để lộ ánh mắt cười nhìn nó, thật khiến hắn bực bội. Hắn chợt quát lên khiến cả đám im lặng:
- Tụi bây cười cái gì, bộ có gì đáng mắc cười lắm sao?
Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn mà hắn lại nổi điên như vậy liền quay sang nhăn mặt nhìn hắn. Hắn lấy tay đẩy vai nó, xích lại gần nói nhỏ rằng trên răng của nó có dính một miếng hành lá rất to.
Nghe xong nó như hóa đá, mặt không chút cảm xúc, một giây sau nó bặm môi trợn mắt nhìn hắn rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh. Nó đứng trước gương nhe răng ra xem thử, không ngờ miếng hành to như thế nằm trên răng nó mà nó lại không hay biết gì, còn cười cười nói nói với mấy đứa bàn dưới nữa. Nó cắn môi giận đỏ mặt, vì sao hắn ngay từ đầu đã thấy mà không nói cho nó biết để bây giờ nó phải xấu hổ như thế này. Tức tối nó dậm một chân mạnh xuống sàn rồi trở về lớp, nếu không phải vì cái tiếng chuông thông báo tiết một sắp bắt đầu thì nó còn lâu mới vào lớp. Vì quá xấu hổ nên khi vào lớp nó mặc hắn có nói như thế nào cũng không thèm nói chuyện, lúc đó nó chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào cho đỡ nhục thôi.
Nó lắc lắc đầu xua đi cái cảnh đáng xấu hổ đó, hắn thấy vậy liền lấy tay lay vai nó, hỏi nó không cho mượn thì thôi làm gì mà lắc đầu ghê vậy. Nó "hở" một tiếng ngước lên chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn lại lấy tay búng trán nó nói nó làm gì mà ngơ ngơ ngáo ngáo nãy giờ vậy, rốt cuộc có cho mượn cây bút chì hay không.
Nó bị hắn nói bản thân là đứa ngơ ngáo liền chau mày lườm hắn bảo hắn học hành kiểu gì mà lúc nào cũng mượn đồ người khác, mà hôm nay là là ngày thi cử, hắn đáng nhẽ phải đem đủ đồ dùng học tập đầy đủ chứ, lỡ như không có ai cho mượn rồi làm sao.
Hắn béo má nó bảo chẳng phải có nó cho hắn mượn rồi sao. Nó phồng má nhìn hắn rồi lấy cây bút chì ra đưa cho hắn. Hắn nhìn nó cười cười rồi hỏi có dư cục tẩy nào không cho hắn mượn luôn, nó chậc lưỡi lắc đầu một lúc rồi cũng lấy đưa cho hắn. Nó dặn hắn nhất định không được làm mất hay làm hư, nếu không nó sẽ không cho hắn mượn thêm một lần nào nữa.
Hắn cười rồi xoa đầu cảm ơn nó, hắn hứa sẽ không làm hư hoặc mất, sẽ giữ gìn thật kỹ. Nhìn nụ cười ôn nhu của hắn mà người nó nhũn ra, mắt cứ nhìn mãi nụ cười ấy, con tim như muốn ngừng đập chỉ vì nụ cười như ánh nắng ban mai kia.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi nó sao không về phòng thi đi mà còn đứng đây. Nó đang chìm đắm trong nụ cười của hắn lại bị hắn lôi ra, nó mở miệng "hả" nhìn hắn rồi hỏi hắn vừa mới nói gì, câu hỏi đó đáng ra phải là nó hỏi mới đúng chứ, không phải phòng thi của hắn kế bên nó sao, chắc hắn nhầm rồi. Hắn lắc đầu cười vì bó tay với nó, cốc lên trán nó một cái rồi hắn nói:
- Mày nhìn cho kỹ đi, đây là phòng số mấy?
Nó ngước lên nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, con số 19 to đùng đập vào mắt nó như muốn mắng nó rằng: "Mắt mày có vấn đề không, tao bự như vậy mà mày không thấy à". Nó bậm môi thở dài rồi từ từ quay người lại nhìn hắn, nói câu xin lỗi rồi cầm tờ đề cương che mặt chạy nhanh qua phòng kế bên.
Không biết nó có bị ảo giác không nhưng nó nghe như mọi người xung quanh đều đang cười trêu chọc nó. Sao cứ gặp phải những tình huống xấu hổ như vậy chứ, thật là muốn chuồn khỏi đây ngay lúc này không còn tâm trạng thi cử gì nữa. Chuyện lần này còn xấu hổ hơn cả chuyện răng dính hành nữa. Tại sao cứ phải xảy ra chuyện như vậy trước mặt hắn chứ, nếu không có hắn thì nó sẽ mặc mọi người nói gì về nó nhưng có hắn nó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tiếng chuông reo lên báo thời gian làm bài thi môn Sử của khối 12 kết thúc, nó nộp bài thi rồi về chỗ gôm bút viết bỏ vào cặp đi ra ngoài. Theo như thói quen nó rẻ phải để đi về, vừa đi được một bước đã trông thấy hắn từ trong bước ra đang đi về phía nó, nó vẫn còn xấu hổ chuyện lúc nãy nên thấy hắn liền quay người bỏ đi. Nó không dám đi nhanh, cũng không dám đi chậm, chạy lại càng không thể, nếu làm thế hắn sẽ thấy có dấu hiệu bất thường mà để ý mất. Nhưng nào ngờ hắn đã thấy nó từ lúc nó xoay người, hắn vừa gọi tên nó nó liền chạy đi.
Hắn vừa chạy theo vừa gọi tên nó khiến cho mọi người ngỡ ngàng nép qua hai bên. Nó không hiểu lý do gì mà mọi người tự dưng lại nép qua hai bên, nó cố chạy nhanh hơn nhưng không thể, hắn đã đuổi kịp. Hắn nắm lấy tay nó kéo lại, nó bị kéo lại bất ngờ khiến đầu nó đập vào ngực hắn, nó quát hắn sao lại kéo nó như vậy, lỡ như nó té thì phải làm sao. Hắn buông nó ra cười nói nếu nó té thì có hắn đỡ rồi còn sợ gì.
Nó lườm hắn rồi hỏi hắn đuổi theo nó để làm gì, có chuyện gì gấp sao. Hắn khoanh tay nhìn nó, hơi chau mày hỏi nó có làm sao không mà hắn gọi khàn cả giọng mà nó không quay đầu lại. Nó toát mồ hôi, bảo vì nó đau bụng nên mới chạy đi mà không nghe hắn gọi. Hắn đưa mặt sát lại gần nó, nhìn nó với ánh mắt nghi hoặc, ba giây sau hắn hỏi nó nói thật sao, nếu đau bụng thì sao lại không chạy vào nhà vệ sinh mà chạy xuống cầu thang.
Nó đang lúng túng không biết trả lời hắn như thế nào thì có tiếng chuông từ điện thoại của hắn. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, hắn khá bất ngờ khi thấy chữ "Mẹ" hiện trên màn hình, bình thường bà không bao giờ gọi cho hắn trừ phi có chuyện gấp. Hắn cảm thấy cuộc gọi này chẳng lành gì nhưng vẫn cố bắt máy. Bà bảo hắn mau nhanh chóng trở về nhà, bà có chuyện muốn nói với hắn.
Hắn quay sang xin lỗi nó vì bây giờ hắn phải về nhà có chuyện gấp. Nó lo lắng hỏi hắn là chuyện gấp gì có cần nó giúp không, hắn lấy tay xoa nhẹ đầu nó bảo không sao, chỉ là chuyện gia đình thôi. Ngừng một giây hắn nói tiếp:
- À, hôm nay là sinh nhật của tao á, mày nhớ mua gì đó tặng đi nhé! Có gì tối tao sẽ chạy qua chở mày đi dự sinh nhật tao.
Nó cười thẹn thùng hỏi mấy giờ thì hắn chạy qua đón nó, hắn bảo chắc tầm khoảng tám giờ rồi đi trước. Nó nhìn bóng hắn đi khuất rồi mới rời khỏi, nó vừa đi vừa suy nghĩ không biết có nên tỏ tình vào ngay ngày hôm nay không. Thật sự nó rất muốn hắn hiểu được rằng nó thích hắn rất nhiều, nhiều đến nỗi nó không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa nhưng nó nghĩ chắc hôm nay nó phải nói ra thôi, không thì sẽ không kịp nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận