Hàn Tuyết (nó), học sinh lớp 11, sở hữu khuôn mặt khả ái, hoàn cảnh không đến nổi không có cơm ăn, áo mặc. Sở thích là vẽ và đọc truyện manga nhưng tính tình thất thường, hay suy nghĩ linh tinh, nhiều lúc vô cùng vụng về, ngốc nghếch, lại không giỏi giao tiếp nên cuộc sống khá là tẻ nhạt.
Ngày gần cuối năm lớp 11 này, cái được gọi là "định mệnh" đã xảy ra với nó, vốn dĩ mọi thứ xung quanh nó đều rất bình thường, cho tới khi thầy giáo chủ nhiệm đổi chổ ngồi của nhỏ. Nó chỉ muốn ngồi kế Tiểu Nguyệt (nhỏ) bạn thân của nó chứ chẳng muốn ngồi kế ai vì trong lớp ngoài nhỏ ra, nó không chơi thân với ai cả. Nhưng biết làm sao vì thầy chủ nhiệm nói đổi chỗ để thay đổi không khí đón chào một năm học mới, với lại thầy thấy nó với nhỏ nói chuyện khá nhiều nên cho nhỏ chuyển xuống ngồi ở bàn sau, chuyển một thằng con trai lên ngồi kế nó.
Tuy là học hết một năm rồi, nhưng nó vẫn chưa làm quen hết các bạn trong lớp, vì vốn dĩ nó không biết cách làm quen. Cho nên người con trai mới chuyển lên ngồi kế nó, nó không chào hỏi gì, chỉ biết làm thinh. Người ngồi kế nó tên là Võ Tài (hắn), được coi như là công tử nhà giàu, đẹp trai, học khá giỏi, tài năng, vẽ rất đẹp, sở thích là đàn ghi-ta và ca hát, nghiện anime và có tính sống tự lập. Hắn cho rằng mình hoàn mỹ như thế thì đương nhiên nó sẽ quấn quít lấy hắn như bao học sinh nữ khác, nào ngờ nó chẳng những không thèm nhìn hắn một cái mà còn không quan tâm lấy tập ra học bài coi như rằng không có hắn ngồi bên cạnh vậy. Hắn lúc này cảm thấy bản thân như bị hạ thấp, không còn giá trị nào, khó chịu trong lòng nên hắn mở miệng nói:
- Nè, bạn không tính làm quen với bạn cùng bàn mới sao?
Nó quay sang trưng bộ mặt không cảm xúc cho hắn xem, "ừm" một tiếng rồi quay lại cuối đầu học bài tiếp. Hắn thấy vậy liền cảm thấy mình bị hạ thấp lần hai, tức mình hắn muốn cho nó thấy hắn là người tài giỏi, được mọi người yêu mến như thế nào.
Hắn nói: - Ừm gì? Thấy mặt bạn đơ như vậy chắc là bạn không biết đến sự tồn tại của tui ở trong lớp này rồi ha?
Song hắn thở dài rồi lại nói tiếp: - Đã học ở lớp này một năm rồi mà bạn không biết tui thì quả thật là quá vô cảm rồi.
Nó lại trưng ra vẻ mặt không cảm xúc ban nảy rồi gật đầu nhẹ, tiếp tục cuối đầu học bài. Hắn cảm thấy hơi bực bội với nó, muốn quát ngay vào mặt nó nói cho nó biết mình là ai nhưng vì đây là lần đầu gặp mặt, nó cũng là con gái nên phải kiềm chế lại, phải nhã nhặn nếu không hình tượng công tử của hắn sẽ bị mất hết.
Hắn ưỡn ngực, tay nắm lại chìa ngón trỏ ra chỉ vào ngực, nghênh mặt tự hào nói:
- Vậy để tui tự giới thiệu, tui là Võ Tài, lúc trước hay ngồi ở cuối lớp, là đứa đẹp trai, tài năng, học giỏi, là một trong hững hot boy của trường này a.
Hắn cứ nghĩ khi nghe xong nó sẽ ngạc nhiên mà niềm nở với hắn, nào ngờ nó lại giữ vẻ mặt đó nói:
- Sao tui phải quan tâm đến bạn chứ? Dù gì bạn cũng là một học sinh bình thường như tui thôi mà, cũng đâu phải ca sĩ hay diễn viên gì.
Hắn không tin vào thính giác của mình, trợn tròn mắt hỏi lại nó: - Bạn mới nói cái gì?
Nó im lặng một lúc, cảm thấy mình có chút gì đó hơi mất lịch sự nên quay sang đáp: - À, không có gì. Tui tên Hàn Tuyết, rất không vui được gặp bạn!
Nói rồi nó cầm cuốn tập cùng với nhỏ bạn thân đi ra ngoài, để hắn lại ôm một cục tức. Hắn vô cùng bực tức vì thái độ thờ ơ của nó, hắn không hiểu sao nó có thể không quan tâm hắn được chứ, con gái ai cũng thích con trai tuấn tú cơ mà. Càng nghĩ hắn càng thấy tức, hắn nghĩ rằng nó quá tự cao, ỷ mình xinh nên không thèm nói chuyện với hắn. Tay hắn nắm thành đấm, dọng một cái lên mặt bàn, cắn môi quyết phải bắt nó nói chuyện với hắn, bắt nó nhất định phải thích hắn vì từ xưa đến nay một khi hắn đã quyết tâm ra tay thì không cô gái nào chạy thoát được.
* * *
Dưới sân trường trong cái nắng ấm áp, nó ngồi đưa mắt nhìn đám con trai chơi bóng rổ, ánh mắt có chút gì đó buồn buồn. Tiểu Nguyệt ngồi kế bên từ nảy giờ thấy nó không nói gì, lại còn hơi xị mặt nên thắc mắc hỏi:
- Ê, sao mặt mày bí xị vậy, bộ có chuyện gì sao?
Nó nhăn mặt đáp: - Không có gì, chỉ là thấy khó chịu khi nghe những lời tự kiêu của một người thôi!
Nhỏ hỏi: - Ai? Võ Tài hả?
Nó quay sang nhìn nhỏ tròn mắt nói: - Ừ, sao mày biết?
Nhỏ nghênh mặt cười đáp: - Trời, mày quên rồi hả, tao ngồi sau lưng mày mà. Tụi bây nói gì, tao nghe hết haha.
Nó nói: - Ò, vậy cũng phải. Thật sự thì tao không thích cái con người đó xíu nào, người gì mà tự cao quá đáng. Mới có gặp tao lần đầu thôi mà đã vậy rồi, vậy mà lại có nhiều bạn á, xí tao không tin.
Lúc này đây, ánh mắt của nó đang rực lửa, nó hận không thể dạy cho hắn một bài học được, bất lực quay sang nhăn mặt than thở với nhỏ:
- Tao không muốn ngồi chung với thằng đó đâu, tao muốn ngồi chung với mày thôi à!
Song mắt nó liền sáng lên như nghĩ ra điều gì đó rồi nói tiếp: - Ê, hay là tao với mày đi năn nỉ thầy cho tụi mình ngồi chung đi, biết đâu thầy đồng ý thì sao?
Nhỏ thở dài nói: - Trời mày nghĩ sao vậy, lúc bị chuyển chỗ, tao đã năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn, có được đâu? Giờ lại đi năn nỉ nữa.. không chừng tao lại bị ổng đẩy xuống cho ngồi bàn chót là mệt á!
Song nhỏ nhìn nó khuyên nhủ: - Thôi kệ đi, tao thấy ngồi vậy là được rồi, tao ngồi ngay sau mày mà, có buồn thì cứ quay xuống nói chuyện với tao. Ha?
Nó sầm mặt, bĩu môi nhìn nhỏ, nhỏ thấy vậy cười một cái rồi khoác vai nó đứng dậy nói: - Thôi được rồi, Tuyết Tuyết của chúng ta hôm nay muốn ăn gì nào, để Tiểu Nguyệt đây đi mua cho nha.
Nhỏ khoác vai nó, đầu tựa đầu, lắc qua lắc lại nói: - Ăn rồi thì đừng có nghĩ ngợi nhiều nữa nha bảo bối.
Nó bị nhỏ làm cho nổi hết cả da gà, cười một cái rõ tươi rồi đáp: - Thôi thôi được rồi cô nương, mày bỏ tao ra đi, thấy ghê quá à!
Nhỏ cười "hì hì" rồi nói: - Giờ mới chịu cười đó hả?
Nó gật đầu cười rồi nói: - Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh tráng uống trà sữa cho tan biến hết buồn phiền nào!
Tiểu Nguyệt cũng cười theo rồi hô "đi thôi", cả hai cùng nắm tay nhau vui vẻ đi xuống căn tin.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận