- Anh quen nó à ?- bà nói.
- Sao lại thế ạ ?- anh vừa trả lời vừa nhỏm dậy.
- Thường ngày nó nhát lắm. Không ai đến gần nó được, thế mà bây giờ nó cứ như quấn lấy anh.
- Tôi không biết, có lẽ vậy, trông nó giống ghê lắm một người bạn gái rất thân của tôi.
- Vậy à ?- Bà Kline nói, tim đập thình thịch.
Con chó ngồi dưới chân Arthur và lại vừa sủa ăng ẳng vừa chìa chân ra cho anh.
" Kali !- Mẹ Lauren gọi - Để cho ông này được yên." Arthur giơ tay ra và tự giới thiệu, bà Kline do dự rồi cũng chìa tay ra. Bà cho rằng thái độ của con chó thật là không hiểu được và xin lỗi vì nó dám tỏ ra thân thiện như vậy.
- Không sao đâu, tôi rất yêu súc vật và con chó này thì rất dễ thương.
Nhưng thường ngày nó chỉ thích thui thủi một mình, vậy mà nó lại có vẻ thực sự quen biết anh.
- Tôi luôn luôn thu hút lũ chó, tôi cho rằng chúng cảm thấy được là ai yêu chúng. Con chó này có cái đầu xinh thật.
- Đó là một con chó lai, một nửa là giống chó săn êpahơn, một nửa là giống chó labrađô - Sao nó lại giống con chó của Lauren đến thế cơ chứ.
Bà Kline gần như bị chóng mặt, nét mặt của bà nhăn lại.
- Bà có khoẻ không, thưa bà ? - Arthur vừa hỏi vừa cầm lấy tay bà.
- Anh biết con gái tôi à ?
- Vâng, biết rất rõ, chúng tôi khá thân nhau.
Bà chưa bao giờ nghe nói đến anh và bà muốn biết anh quen con gái bà như thế nào. Anh xưng là kiến trúc sư và đã gặp Lauren ở bệnh viện. Cô khâu cho anh một vết thương do dao rọc giấy gây ra. Họ hợp tính nhau, và gặp nhau thường xuyên, "thỉnh thoảng tôi lại đến ăn trưa cùng cô ấy ở khoa cấp cứu, đôi khi chúng tôi cũng ăn tối với nhau, những lúc mà cô ấy làm việc xong sớm buổi tối".
- Lauren không bao giờ có thời gian ăn trưa, và tối nào cũng về muộn.
Arthur cúi đầu, yên lặng.
- Nhưng mà dù sao thì con Kali cũng có vẻ quen anh lắm.
- Tôi rất buồn về những chuyện đã xảy ra với cô ấy, thưa bà, từ khi xảy ra tai nạn tôi vẫn thường đến thăm cô ấy ở bệnh viện.
- Tôi chưa gặp anh ở đó bao giờ cả.
Arthur mời bà dạo bước một đoạn cùng anh. Họ bước dọc theo bờ biển. Arthur liều mạng hỏi thăm tin tức của Lauren, viện cớ là từ lâu nay anh chưa có dịp đến thăm cô. Bà Kline nói rằng tình hình không biến chuyển, chẳng còn có hy vọng mấy. Bà không nói gì về quyết định của bà, nhưng bà miêu tả tình trạng của con gái bà bằng những từ hoàn toàn tuyệt vọng. Arthur im lặng một chút, rồi bắt đầu một bài biện hộ cho niềm hy vọng.
" Các bác sĩ không biết gì hết về hôn mê"
...
" Những người bệnh trong cơn hôn mê vẫn nghe được tiếng chúng ta đấy"
...
" Có những người đã tỉnh lại sau bảy năm"
...
" Không có gì là thiêng liêng hơn cuộc sống, và nếu như cuộc sống đã được duy trì trái với cả lẽ thường, thì đó là một tín hiệu mà ta cần đọc được."
Đến Thượng Đế cũng được lôi ra như là " đấng duy nhất có quyền định đoạt cái sống và cái chết." Bà Kline dừng bước đột ngột và nhìn chằm chặp vào mắt Arthur.
- Anh không phải là gặp tôi một cách tình cờ đâu, anh là ai và anh muốn gì ?
- Tôi chỉ đi dạo ở đây thôi, thưa bà, và nếu như bà cho rằng cuộc gặp gỡ này không phải là kết quả của sự ngẫu nhiên, thì chỉ có bà mới cần tự đặt cho mình câu hỏi tại sao. Tôi không dụ dỗ con chó của Lauren để nó chạy đến với tôi mà tôi chẳng cần phải gọi nó.
- Anh muốn gì ở tôi ? Và anh biết gì mà dám tuôn ra trước mặt tôi những lời quyết định về cái sống và cái chết ? Anh không biết gì hết, không biết thế nào là cái sự phải có mặt ở đó tất cả mọi ngày, để nhìn con mình nằm bất tỉnh, chẳng có một sợi mi nào lay động, để nhìn ngực nó phập phồng, nhưng gương mặt nó thì khép kín với thế giới bên ngoài.
Trong cơn tức giận, bà miêu tả cho anh về những ngày và những đêm bà ngồi nói với con gái trong niềm hy vọng điên rồ là cô có thể nghe thấy được, bà không còn có cuộc sống nữa kể từ khi con gái bà gặp tai nạn, bà sống trong nỗi sợ một cú điện thoại gọi đến của bệnh viện gọi đến báo rằng thế là đã hết rồi. Bà đã cho cô cuộc sống. Khi cô còn nhỏ, mỗi sáng bà đánh thức cô dậy, mặc quần áo cho cô và dẫn cô đến trường, mỗi tối bà đưa cô vào giường và kể chuyện cho cô nghe. Bà lo lắng nghe mỗi niềm vui của cô, mỗi nỗi buồn của cô.
"Khi nó vào tuổi thiếu niên, tôi đã chấp nhận những cơn bực tức không chính đáng của nó, tôi đã chia sẻ những nỗi day dứt của nó lúc chớm yêu, tôi đã thức đem để giúp nó học bài, giúp nó ôn tập trong tất cả các kỳ thi. Tôi đã biết lùi lại phía sau khi cần thiết, và nếu như anh biết được ngay khi còn sống tôi đã nhớ nó đến thế nào. Ngày nào trong đời, tôi cũng tỉnh dậy với ý nghĩ về nó, đi ngủ mà nghĩ tới nó..."
Bà Kline ngừng bặt trong những tiếng nức nở cố nén. Arthur đặt tay lên vai bà và xin lỗi.
- Tôi không thể chịu được nữa- bà nói bằng một giọng trầm trầm- Anh tha lỗi cho tôi và đi ngay đi, lẽ ra tôi không nên nói chuyện với anh.
Arthur lại xin lỗi lần nữa, xoa đầu con chó và chậm rãi rời xa. Anh vào xe ôtô của mình, lúc xe xa dần, anh thấy qua gương chiếu hậu của ôtô bà mẹ Lauren đang nhìn theo anh. Khi anh vào nhà, Lauren đang tập đứng thăng bằng trên một chiếc bàn thấp.
- Em làm gì vậy ?
- Em luyện tập.
- Anh thấy rồi.
- Mọi chuyện diễn ra như thế nào ?
Anh kể cho cô nghe một cách chi tiết về cuộc gặp gỡ, thất vọng vì đã không làm thay đổi được lập trường của mẹ cô.
- Anh không gặp may rồi, em chẳng thay đổi ý kiến bao giờ đâu, bà ấy cứng đầu cứng cổ lắm.
- Đừng khắt khe thế, mẹ em rất đau khổ.
- Anh có thể làm một chàng rể lý tưởng được đấy.
- Nhận xét này có ẩn ý sâu sắc gì thế ?
- Chẳng có gì cả, anh là loại người được các bà mẹ vợ quý lắm đấy.
- Anh thấy cái suy nghĩ này của em rất tầm thường, và anh không cho đó là chủ đề đáng để ta nói chuyện.
- Tất nhiên là không rồi ! Anh sẽ goá trước khi lấy vợ.
- Em có ý gì với cái giọng chua ngoa thế ?
- Chẳng có gì hết, em không hề có ý nói gì với anh cả, thôi em đi ngắm biển đây, một khi mà em hãy còn có thể làm được điều này.
Cô đột ngột biến mất, để lại Arthur trong nhà một mình và bối rối. " Cô ấy làm sao thế nhỉ ?" - anh khẽ tự hỏi. Rồi anh ngồi vào bàn vẽ, bật máy vi tính lên và bắt đầu thảo ra những việc cần làm. Anh đã quyết định việc này từ lúc ngồi vào ôtô, khi xe rời khu Marina. Không còn cách nào khác và phải làm nhanh. Từ thứ hai trở đi là các bác sĩ có thể "ru ngủ" Lauren rồi. Anh lập một bảng cần thiết các thứ cần thiết để thực hiện kế hoạch của anh. Anh in tờ giấy ra, và nhấc máy điện thoại để gọi cho Paul.
- Tao cần gặp mày hết sức khẩn cấp.
- À, mày đã từ Knewawa trở về đấy à !
- Chuyện này gấp lắm, Paul, tao cần mày.
- Mày muốn tụi mình gặp nhau ở đâu ?
- Mày muốn chỗ nào cũng được !
- Đến nhà tao đi.
Nửa tiếng sau Paul đón bạn. Họ ngồi vào đi văng ở phòng khách - Mày có chuyện gỉ ?
- Tao cần mày giúp một việc mà không hỏi câu nào cả. Tao muốn mày giúp tao đánh cắp một cơ thể người trong bệnh viện.
- Có phải đây là một chuỗi rủi ro không ? Sau hồn ma ta sẽ chăm sóc một cái xác à? Tao có thể cho mày cái xác của tao nếu mày còn tiếp tục, mày có thể tùy ý sử dụng !
- Đó không phải là một xác chết.
- Thế thì đó là gì, một người bệnh đầy sức sống chăng ?
- Tao nói nghiêm chỉnh đấy, Paul, và tao rất vội.
- Tao không được hỏi mày à ?
- Mày sẽ khó lòng hiểu được những câu trả lời của tao !
- Tại vì tao ngu quá hay sao ?
- Tại vì không ai có thể tin được điều mà tao đang trải qua.
- Thì cứ thử xem.
- Mày phải giúp tao đánh cắp cơ thể của một phụ nữ đang bị hôn mê, cô ấy sẽ phải chịu euthanasie vào thứ hai tới. Và tao thì không muốn thế.
- Mày phải lòng một cô đang bị hôn mê à ? Ra đó là câu chuyện hồn ma của mày phải không ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận