Vì nhiệm vụ ẩn xuất hiện, tình tiết phụ bản hoàn toàn thay đổi, mọi người dựa theo cách chơi lúc trước để giải quyết 60 con quái ở tiền viện, sau đó nhiệm vụ ẩn lập tức được kích hoạt.
Boss là mỹ nữ Huyết Y Giáo, dáng người thướt tha giáng xuống từ trên trời, lời kịch vẫn là những câu trước đó: “Các vị hiệp khách đêm hôm tới đây là để tìm ta sao?!” Nói đến đây, bỗng nhiên boss quay đầu lại nói, “Kẻ nào lén lút, lăn ra đây cho ta!”
Hơn nửa đêm, giọng điệu của boss đột nhiên biến đổi, mọi người không khỏi có chút ngạc nhiên.
Tất nhiên kẻ boss muốn lăn ra chắc chắn không phải mấy người bọn họ mà là boss ẩn.
Một nam nhân đồ đen che mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người như quỷ mị, nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng, loan đao lạnh lùng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng, ấn ký hình lá phong đỏ hiện rõ trên mu bàn tay.
Con boss xinh đẹp kia cười lạnh một tiếng: “Hừ, hóa ra là người của Hồng Phong sơn trang? Chuyện của Huyết Y Giáo chúng ta không đến lượt các ngươi nhúng tay vào!”
Sát thủ thản nhiên nói: “Xin lỗi, có người treo thưởng một vạn lượng vàng để lấy đầu chị em các người! Hôm nay chính là ngày chết của hai tỷ muội các ngươi!”
Thừa lúc hai con boss cãi nhau trong sân, đám người Lưu Xuyên nhanh chóng điều chỉnh vị trí của mình.
Thanh Phong Đạo Trưởng nhắc nhở: “Vì có nhiệm vụ ẩn nên boss đầu tiên sẽ không lựa chọn người ngẫu nhiên để đuổi theo nữa, nàng ta sẽ cố định cừu hận lên người sát thủ này, buff phải kéo máu sát thủ cho tốt, những người khác chỉ cần lo đánh boss là được.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Đã biết.”
Hai boss nói chuyện xong, dòng thông báo liền hiện ra giữa màn hình –
Nhiệm vụ ẩn Danh Kiếm Các mở ra, xin hãy hiệp trợ sát thủ thần bí của Hồng Phong sơn trang giết chết chấp sự của Huyết Y Giáo, thời gian đếm ngược 600, 599, 598…
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Lại còn đếm ngược thời gian nữa!”
Lưu Xuyên vội nói: “Nhiệm vụ ẩn đều có giới hạn thời gian, mọi người dốc toàn lực tấn công!”
Đội trưởng vừa ra lệnh, các chức nghiệp damage lập tức liều mạng xả hết chiêu thức lên người boss. Lý Tưởng cũng tiện tay chọn sang lưu phái Thiếu Lâm Đao với sát thương cao nhất, chém từng đao từng đao lên người boss.
Lần này người chịu áp lực lớn nhất lại là buff Ngô Trạch Văn.
Thiết lập của sát thủ là Minh Giáo Song đao, Minh Giáo Song đao trong game là chức nghiệp thích khách cận chiến, damage cao, chống chịu thấp, boss liều mạng đánh hắn thì sát thủ sẽ mất máu nhanh như rong huyết.
Ngô Trạch Văn chuyển sang Bổ thiên để kéo máu cho hắn, máu sát thủ này lúc tăng lúc giảm thực sự khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Lưu Xuyên đánh chữ nhắc nhở: “Cậu nãy giờ đều dùng chiêu diện rộng để kéo máu cho nó, để ý tiết tấu ra chiêu cuối của boss, hiện tại cứ dùng chiêu lớn buff đơn trước đi…”
Vừa nói xong thì thấy Ngô Trạch Văn lập tức tung ra một chiêu lớn, sát thủ từ 5% máu nhấp nháy đỏ lập tức hồi lại nửa cây.
Lưu Xuyên vui mừng giơ ngón cái: “Chính là như vậy, làm tốt lắm.”
Hắn biết chắc chắn Ngô Trạch Văn sẽ làm được, nói về tính toán lượng máu, liệu ai có thể tính chuẩn hơn học bá khoa Vật lý đây?
Ngô Trạch Văn tính toán thời gian hồi chiêu cùng lượng máu hồi lại và cả kỹ năng của boss trong một lần, nhanh chóng thiết lập ra một cách bơm máu khá an toàn. Nhìn qua thì máu của sát thủ kia lúc nào cũng như sắp hết, nhưng cứ mỗi lần hắn sắp chết thì Ngô Trạch Văn sẽ dùng kỹ năng thêm máu đơn mục tiêu kéo lại máu cho nó cực kỳ đúng lúc…
Ban đầu các thành viên trong đội còn kinh hồn táng đảm, luôn cảm thấy buff này chơi không nổi, sợ boss ẩn cứ thế đi đời nhà ma. Nhưng sau vài lần liên tục, bọn họ nhận ra Ngũ Độc này vậy mà vẫn luôn ung dung bình tĩnh, hoàn toàn không căng thẳng chút nào…
Mọi người không biết phải nói sao, có cảm giác hoàng đế chưa lo mà thái giám đã cuống cuồng…
Nguyệt Lượng Thảo nhịn không được giơ ngón cái trong kênh chat đội: “Ngũ Độc lợi hại quá! Bội phục bội phục!”
Đoạn Trường Thảo cũng nói: “Quả nhiên là thần buff!”
Lý Tưởng kiêu ngạo nói: “Nhảm nhí! Ngũ Độc nhà tôi vừa buff được vừa đánh được, toàn tài ba tốt!”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm: “Cậu ấy là của nhà cậu bao giờ? Dịch qua một bên coi, rõ ràng là của tôi. Đúng không vợ?”
Lý Tưởng: “…”
Ngô Trạch Văn: “…”
Người này diễn đến nghiện rồi, có điều Ngô Trạch Văn vẫn rất bình tĩnh, lựa chọn chặn luôn mấy lời đùa cợt của ai đó…
Chẳng mấy chốc, dưới sự tập trung đánh của mọi người, boss đầu tiên đã bị bọn họ xử lý, trước khi chết nó còn để lại một câu: Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho các người… Đương nhiên mọi người không thèm nhìn nó, tiếp tục bảo Lý Tưởng đi sờ trang bị rồi tiến vào hậu viện của boss thứ hai.
Thực ra boss ẩn xuất hiện cũng rất thú vị, không chỉ thay đổi tình tiết mà cách đánh cũng không giống như trước. Hơn nữa gặp được loại boss hiệp trợ người chơi giết boss thì khác nào làm chơi ăn thật, việc đánh boss bỗng chốc trở nên đơn giản hơn nhiều.
Khi đến boss thứ hai, vì Ngô Trạch Văn chuyển sang chơi buff nên không thể dùng roi khống chế hộ vệ, Thanh Phong Đạo Trưởng liền chủ động nói: “Vậy để tôi khống chế hộ vệ cho.”
Lưu Xuyên đương nhiên rất yên tâm: “Được, vậy hai chúng ta khống chế hộ vệ, hai Võ Đang còn lại tập trung đánh boss.”
Boss thứ hai cần có hai người chỉ khống chế hộ vệ nên tốc độ đánh cũng chậm hơn. Lưu Xuyên vừa kéo hộ vệ đi vòng vòng vừa đánh chữ nói: “Đạo trưởng, cậu tiện thể nói cho mọi người nghe cách đánh lần này đi.”
“Ừ.” Thanh Phong Đạo Trưởng nhanh nhẹn đánh chữ nói: “Sát thủ này biết ẩn thân, thường xuyên khiến chúng ta mất mục tiêu, cần phải cấu máu từ từ, mỗi lần mất 10% máu nó sẽ lại phân ra làm ba ảo ảnh, đánh ảo ảnh của nó thì nó sẽ không mất máu, cần tìm được bản chính, sau đó mọi người đánh bản chính cùng tôi là được.”
“Khi máu chỉ còn lại 5% nó sẽ cuồng bạo một lần, phân ra làm sáu ảo ảnh ám sát chúng ta từ sau lưng. Mọi người nhanh chóng điều chỉnh vị trí đứng, đề phòng bị nó chém sau lưng, nếu dính là mất mạng tại chỗ, sát thương của lần cuồng bạo cuối cùng chỉ có thể cố gắng hứng chịu hoàn toàn thôi.”
Mọi người nhanh chóng tỏ vẻ đã hiểu.
Điểm mấu chốt vẫn là phải tìm ra bản chính, nếu Thanh Phong Đạo Trưởng nói có thể tìm được thì những người còn lại đánh theo cậu ta là ổn. Về phần giai đoạn cuồng bạo cuối cùng, chỉ cần điều chỉnh vị trí đứng và di chuyển, đừng để bị ảo ảnh của boss vòng ra sau lưng là được.
Ngay khi boss thứ hai bị mọi người đánh chết, boss sát thủ giúp người chơi kia liền mở miệng nói: “Tại hạ là Diệp Vân Phi của Hồng Phong sơn trang, đa tạ các vị hiệp khách đã ra tay tương trợ. Đáng tiếc, chỉ có người chết mới có thể bảo toàn bí mật…”
Boss ẩn cầm thanh đao dính máu, xoay người lại: “Vì vậy, các người vẫn nên chết đi thì hơn.”
Mọi người: “…”
Boss vừa rồi còn hỗ trợ giờ đã trở mặt không nhận người, cả đám hết cách, cũng chỉ đành ra tay đấu võ.
Điểm đáng ghét của boss loại hình thích khách là thân thủ nhanh nhẹn, đã vậy còn thường xuyên ẩn thân hoặc vòng ra sau lưng người chơi, khiến người ta phải chơi trốn tìm với nó. Đánh loại boss này đòi hỏi nhiều kiên nhẫn, khi nó ẩn thân thì phải gắng chờ nó hiện hình…
Diệp Vân Phi là phản đồ Minh Giáo, chiêu thức sử dụng đều là của Minh Giáo, điểm khó khăn nhất chính là phân biệt ảo ảnh. Nếu không thể tìm ra bản thật thật nhanh, chỉ đánh vào ảo ảnh thì chắc chắn sẽ không thể hạ gục được nó trước khi thời gian kết thúc, nhiệm vụ ẩn cũng coi như thất bại.
Mà trong đội lại có Thanh Phong Đạo Trưởng, lần nào cũng có thể tìm ra bản chính từ trong ba phân thân kia.
Sau năm lần thành công tìm được bản chính, Lý Tưởng nhịn không được mà tán dương: “Mắt đạo trưởng tinh thật đấy, lần nào cũng tìm ra hàng xịn.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Cậu chưa PK với Minh Giáo bao giờ à?”
Lý Tưởng thản nhiên nói: “Trình PK của tôi không được tốt lắm, trước giờ chơi account Đường Môn đi đánh đấu trường cũng chỉ leo được lên chiến giới thứ Tư thôi…”
Trước đây Lý Tưởng vẫn luôn cảm thấy mình chơi rất đỉnh, nhớ ngày đó khi Lưu Xuyên vừa đến ký túc xá, cậu còn đắc ý nói: “Tôi thạo Đường Môn lắm đó, anh vào game cứ dựa dẫm vào tôi, tôi bảo kê cho!”. Đến hôm nay gặp được những cao thủ này, cậu mới phát hiện bản thân thực sự chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp. Với trình độ PK mầm non của mình, chắc chắn không thể ngóc đầu dậy khi đứng trước mặt cao thủ.
Cậu cũng chỉ biết đại khái về môn phái Minh Giáo này, mà quả thực cậu cũng chưa gặp bất cứ cao thủ Minh Giáo nào, dù sao thì chiến giới thứ Tư vẫn toàn gà mờ, đấu trường ghép trận lại chọn đối thủ cùng chiến giới, cậu muốn gặp cao thủ cũng gặp không nổi…
Thanh Phong Đạo Trưởng giải thích: “Cậu có thể nhìn vào động tác rất nhỏ của ba phân thân, khi bản gốc thả kỹ năng thì ảo ảnh sẽ có một khoảng thời gian đứng hình, đây cũng là do ảo ảnh sẽ bị delay, thời gian delay không quá 0.5 giây, xem nhiều là phân biệt được thôi.”
Lý Tưởng vừa học tập vừa sợ hãi mà than: “0.5 giây! Thử thách mắt quá đi!”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “0.5 giây là quá đủ để nhận biết rồi, hệ thống thiết lập boss không thông minh cho lắm nên mới có 0.5 giây khựng lại. Nếu gặp người chơi Minh Giáo thao tác tốt thì ảo ảnh sẽ khó phân biệt hơn nhiều, phải phán đoán dựa vào kinh nghiệm là chính, đôi khi còn phải xem hên xui nữa.”
Lý Tưởng đăm chiêu gật đầu: “Đạo trưởng thường xuyên PK với Minh Giáo sao? Quen thuộc Minh Giáo như vậy luôn.”
Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát mới nói: “Trước có người bạn, là cao thủ Minh Giáo.”
Lý Tưởng nói: “Ồ, bảo sao!”
Vì có Thanh Phong Đạo Trưởng sắc bén ở đây, ảo ảnh của boss trước mặt mọi người chỉ như giấy lộn, nhìn cái ra ngay, lần nào cũng có thể tìm ra bản chính chuẩn xác, vì vậy đánh rất dễ dàng.
Khi boss sắp chỉ còn lại 5% máu, Thanh Phong liền nhắc trong chat đội: “Chuẩn bị điều chỉnh vị trí, boss sắp cuồng bạo rồi.”
Lời vừa dứt, hắc y nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng, phân thân ra làm sáu ảo ảnh khác nhau xông tới phía sau sáu người, loan đao trong tay đồng loạt giơ lên chém xuống, một đao chém trúng thì nhận mệnh rơi đầu!
Cũng may Thanh Phong Đạo Trưởng đã nhắc nhở từ trước, mọi người lập tức khinh công bay nhảy liên tục, tránh cho bị boss chặt đầu sau lưng.
Sáu ảo ảnh đánh lén thất bại, boss cảm thấy rất tức giận, ảo ảnh lại tụ vào một chỗ.
Sức chống chịu của boss hạ xuống trên diện rộng, mọi người tập trung hỏa lực, bùng nổ hạ gục thành công!
“Chúc mừng người chơi: Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng, Nguyệt Lượng Thảo, Hàm Tu Thảo đã hạ gục được boss ẩn [Diệp Vân Phi] của phụ bản [Dạ Tham Danh Kiếm Các] lần đầu tiên!”
Dòng thông báo màu vàng của hệ thống vừa xuất hiện giữa màn hình, cả đám đều thấy hoảng sợ.
Lý Tưởng không tin nổi mà nói: “Chúng ta giết được đầu tiên luôn đó! Quá ngầu!”
Lưu Xuyên cũng không ngờ kết quả lại như thế, tùy tay mở bảng thành tích Võ Lâm Anh Hùng ra xem thì thấy quả thực chưa có bất cứ ghi chép gì về việc giết chết boss Diệp Vân Phi.
Lưu Xuyên cười nói: “Số may quá đi chứ, phụ bản vừa reset vào 12 giờ đêm mà chúng ta đã gặp luôn boss ẩn rồi.”
Lý Tưởng có chút nghi hoặc: “Nhưng hôm qua nhiều bang đánh phụ bản anh hùng như vậy, chẳng nhẽ lại không gặp nổi boss ẩn một lần?”
Thanh Phong Đạo Trưởng bình tĩnh nói: “Hôm qua mới vừa mở ra phụ bản Danh Kiếm Các, mỗi đội chỉ có năm cơ hội, huống hồ xác suất xuất hiện của nhiệm vụ ẩn rất thấp, đôi khi đội ngũ có thực lực thì không gặp được, đội gặp được lại không đủ trình đánh chết, cuối cùng chúng ta lại là người được lợi.”
Lý Tưởng phấn khích nói: “Công nhận, bùng nổ nhân phẩm luôn! Mau xem có phần thưởng gì nào!”
Lưu Xuyên nói: “Đại sư đi sờ đi, lần nào sờ trang bị cậu cũng mò được thứ tôi dùng được, mau ra sờ cho tôi một thanh vũ khí Đường Môn nào.”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng tâm tình rối rắm đi tới trước sờ bọc một chút, thông báo phần thưởng liền hiện ra giữa màn hình –
Vũ khí: Chiết Phiến; Vũ khí: Thất Huyền Cầm; Vũ khí: Tử Ngọc Trùng Địch;
Phòng cụ: Sương Hoa Y; Phòng cụ: Tử Đằng Nhuyễn Giáp;
Đá Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ (cấp 3) x60;
Gấm Tô Châu x12; Gấm Vóc x12; Nguyệt Ảnh Tuyến x1; Hàn Thiết Toái Phiến x1; Linh Lung Ngọc Toái Phiến x1
…
Mọi người nhìn danh sách phần thưởng dài ngoằng, ánh mắt mờ đi vì sướng.
Cảm giác được phần thưởng đập trúng mặt thực sự vô cùng hạnh phúc!
Ngô Trạch Văn nghi hoặc: “Tại sao lại nhiều như vậy? Gấp đôi lần trước đánh phụ bản rồi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Hạ gục lần đầu tiên sẽ có thêm phần thưởng, đã vậy còn là boss ẩn nữa nên mới được nhiều như thế.”
Lưu Xuyên cũng rất hài lòng: “Đúng vậy đúng vậy! Ba thanh vũ khí, hai bộ quần áo, ba món vật liệu cam hiếm, còn có một đống đá Ngũ Hành, giá trị của boss này bằng với mười lần đi phụ bản anh hùng của chúng ta.”
Đoạn Trường Thảo nhịn không được hỏi: “Cao thủ, anh có bán vật liệu cam không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không bán đâu ha, hội trưởng.”
Đoạn Trường Thảo kẹt nguyên một ngụm máu trong cổ họng!
Tại sao tên này lại biết mình là hội trưởng! Rõ ràng mình đang cầm nick của Hàm Tu Thảo mà…
Lưu Xuyên gửi tin nhắn kèm theo icon cười mỉm: “Hội trưởng, thấy trình độ của tôi thế nào nè?”
Đoạn Trường Thảo: “…”
Lưu Xuyên cười: “Không sao không sao, dù sao mọi người cũng chẳng quen nhau, cậu nghi ngờ trình độ của tôi, lấy clone đi xem là chuyện rất bình thường. Kỹ thuật thao tác của cậu cao hơn Hàm Tu Thảo không chỉ một bậc, nhìn là nhận ra ngay mà hội trưởng.”
Đoạn Trường Thảo lệ rơi đầy mặt, hóa ra cao thủ đã sớm nhận ra rồi!
Mất công mình phải che giấu trình độ bản thân, khi đánh boss còn cố tình nương tay một chút…
Sau khi bị vạch trần, Đoạn Trường Thảo đành mặt dày hỏi: “Khụ, người anh em có bán vật liệu cam này không?”
Lưu Xuyên nói: “Không bán vật liệu. Chi bằng thế này đi, hai người giúp tôi đánh boss cũng không thể không cho cái gì. Tiền sẽ chia đều, quần áo phân theo chức nghiệp, cho các cậu chọn một trong ba món đồ cam, sao nào?”
Vật liệu cam là một trong những thứ quý nhất trong game, về sau rất cần để chế tạo trang sức, có thể nói là vô giá.
Trang bị trong game chia ra làm ba loại chính là vũ khí, phòng cụ và trang sức. Vũ khí chỉ có thể dùng vật liệu, điểm để đổi ở Danh Kiếm Các; Phòng cụ gồm năm món ứng với năm bộ phận là mũ, quần áo, đai lưng, quần, bao tay. Sau khi lên cấp cuối thì sẽ có các loại quần áo cho người chơi lựa chọn, hoặc cũng có thể đi đánh phụ bản kiếm đồ, còn phối hợp ra sao thì tùy sở thích. Trang sức là trang bị có thể tùy biến thoải mái nhất, có ba loại là vòng cổ, nhẫn và vòng tay, thuộc tính trang sức rơi ra từ phụ bản cũng không tốt, trang sức cực phẩm phần lớn đều phải chế tạo thủ công.
Thị trường trang sức cao cấp cũng là nơi kiếm được nhiều tiền nhất sau khi lên cấp cuối, cũng vì thế mà vật liệu cam dùng để chế tạo trang sức cũng sẽ cực kỳ quý giá.
Những món đồ boss rơi ra chẳng đáng là bao, cái đáng tiền thực sự chính là ba món vật liệu cam này –
Linh Lung Ngọc Toái Phiến là vật phẩm quan trọng để chế tạo vòng tay Linh Lung. Vô Ảnh Tuyến là tài liệu cần có để chế tạo các loại vòng cổ. Hàn Thiết Toái Phiến lại có thể dùng làm khuôn đúc nhẫn. Mấy vật liệu cam này vào giai đoạn về sau có thể coi như vô giá, chỉ quen miệng hỏi một câu có bán hay không, chẳng ngờ Đường Môn vậy mà lại hào phóng cho miễn phí, điều này khiến người làm hội trưởng như anh ta cảm thấy thực sự ngại ngùng.
Lưu Xuyên cười nói: “Hội trưởng đừng khách sáo, muốn lấy thì cứ lấy, tôi còn nhờ cậu giúp tôi đánh kỷ lục nữa mà. Chọn một trong ba, hội trưởng thích cái nào?”
Người ta đã nói vậy, Đoạn Trường Thảo cũng không khách sáo nữa: “Vậy cho tôi Linh Lung Ngọc Toái Phiến đi. Quần áo và vàng không cần, mọi người chia nhau là được.”
Lưu Xuyên trả lời OK, gửi Linh Lung Ngọc Toái Phiến cho Hàm Tu Thảo, tiện thể chia cho Nguyệt Lượng Thảo vài viên đá Ngũ Hành, khiến Nguyệt Lượng Thảo vui nhảy cẫng cả lên.
Những người khác trong đội cũng không ai có ý kiến gì.
Khi Lưu Xuyên gọi hai người này tới giúp đã từng nói với ba người còn lại, nếu có vật liệu thì chắc chắn phải chia cho người ta coi như tiền công, không thể khiến đường đường là hội trưởng của bang Thất Tinh Thảo tới đây làm không công chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận