"Mẹ cháu can đảm hơn cháu, có khí chất hơn cháu, cô ấy có thể vượt sóng vượt gió ngoài biển rộng, cháu thì cùng lắm chỉ có thể nhảy nhót ở lạch ngòi”
Lâm Ngọc không biết phải nói gì: “Cháu biết chú không vừa mắt cháu, mẹ cháu là người tốt nhất thiên hạ, được chưa”
Dung Văn Bác ngạo nghễ ngẩng đầu: “Đó là đương nhiên! Tiếc là cô ấy mắt mù, chọn cha cháu!”
Mục Thanh hiểu rõ, thì ra người ông trông có vẻ trẻ tuổi này là người theo đuổi bà ngoại cô bé.
Mục Thanh nảy sinh hiếu kỳ, trước giờ cô bé vẫn chưa nghe thấy mẹ kể về nhà ngoại.
Đầu Mục Thanh đau như búa bổ, sau khi Hình Định Nam đến khám xong, vẫn nói câu nói đó: “Không có vấn đề lớn, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hồi phục."
Sau khi bác sĩ xác định không có vấn đề gì, không cần ở lại bệnh viện, Mục Kế Đông bế con gái xuất viện.
Ra trước cổng lớn, không thấy Cao Minh đâu, y tá trước cửa chủ động nói: “Vừa rồi bạn của anh đã lái xe đến cục Công An, nói nếu mọi người ra trước thì chờ anh ta một lát, anh ta sẽ quay lại ngay”
Chờ khoảng chừng mười phút, Cao Minh lái xe trở về, Dung Văn Bác mở cửa lên xe, nói Lâm Ngọc ngồi ghế phụ chỉ đường, ông ấy và Mục Kế Đông ngồi ghế sau.
Ô tô chạy về hướng nhà họ Mục, Dung Văn Bác hỏi: “Hai tên bắt cóc con nít sao rồi?”
“Đã khai rồi, nói nhìn thấy con bé trông xinh xắn, không có người lớn bên cạnh, nên đánh thuốc mê rồi bắt con bé đi”
Mục Thanh nằm trong lòng ngực cha, mặt ủ mày ê, cô bé dễ bị bắt cóc như thế sao?
“Cục Công An có một vị công an có kinh nghiệm, rất lợi hại, thẩm vấn ra trước kia bọn họ còn lừa bán không ít trẻ con, sợ là lần này bọn họ không ra được”
Mục Kế Đông tức giận: “Biết thế đã đánh cho chúng một trận, tiếc là không có cơ hội."
Cao Minh cười cười: “Yên tâm, tôi đã đánh giúp cậu rồi."
“Cảm ơn! Anh em tốt!”
“Khách sáo rồi!”
Mục Thanh đánh giá Dung Văn Bác, Dung Văn Bác cũng đang quan sát cô bé, con bé này mang đến cho ông ấy cảm giác lạ thường, ánh mắt này, giống như ánh mắt của một bé con bốn tuổi chưa trải sự đời sao?
Xe chạy vào thôn, dừng ở chân núi, đám trẻ con trong thôn tò mò bu xung quanh.
“Wow, chiếc xe này trông đẹp quá đi!”
“Màu xanh lục, có phải xe quân đội hay không!”
“Chú Kế Đông, chiếc xe này không giống với chiếc xe tới lần trước."
“Đây là xe mới của nhà Hình Chiêu sao?”
“Thanh Thanh sao vậy?”
Mục Thanh yếu ớt nằm trong lòng cha, nở nụ cười với Nha Nha, chỉ có chị em tốt quan tâm cô bé.
Mục Kế Đông nói mấy đứa bé tránh ra: “Cẩn thận cửa xe đụng vào mấy đứa”
“Ha ha ha, không đâu ạ, chú Kế Đông, có thể cho chúng cháu ngồi ô tô một chút không?”
Dung Văn Bác mở cửa xe xuống xe, cười nói: “Có thể ngồi."
Cao Minh xuống xe, rút chìa khóa xe: “Mấy đứa đi lên đi, có thể sờ tay lái, nhưng không được ấn lung tung”
Mấy bé trai ưỡn ngực: “Chúng cháu biết, chúng cháu có kinh nghiệm rồi!”
Lâm Ngọc cười nói: “Chú Dung về nhà trước với tụi cháu nhé?”
Dung Văn Bác nhìn về phía Cao Minh, Cao Minh xua tay: “Anh đi trước đi, tôi trông xe, để chúng nó chơi một lát rồi tôi đi sau”
Lấy hành lý xuống xe, Dung Văn Bác xách giỏ đi lên sườn núi, ông ấy nhìn quanh bốn phía: “Chỉ có mỗi nhà các cháu?”
Lâm Ngọc lên tiếng: “Sống ở sườn núi yên tĩnh, không có hàng xóm cũng bớt chút thị phi. Dung Văn Bác có xuất thân tốt, nhưng không phải cậu ấm chưa trải chuyện đời, nhìn thấy căn nhà lầu hai tầng mái ngói thì biết ngay cuộc sống hằng ngày của Tiểu Ngọc Nhi không đến nỗi tệ."
“Cháu kiếm tiền xây?”
Lâm Ngọc vừa mở cửa vừa nói: “Không phải, Kế Đông đào được một cây nhân sâm quý hiếm ở trên núi, bán nhân sâm lấy tiền sửa căn nhà này”
Cuối cùng Dung Văn Bác đã chịu liếc mắt nhìn Mục Kế Đông: “Cũng không tệ lắm!”
Mục Kế Đông xấu hổ xoa mũi, hai mẹ con Lâm Ngọc và Mục Thanh cười thầm, giả vờ không nhìn thấy.
Lâm Ngọc mời Dung Văn Bác ngồi xuống: “Lát nữa cháu sẽ dọn căn phòng phía đông, chú và bạn chú ngủ ở phòng phía đông”
Nhà họ có quan hệ tốt với nhà họ Hình, thỉnh thoảng hai chị em Hình Lị và Hình Chiêu được nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đến đây ở hai hôm, cho nên phòng phía đông được sắp xếp thành phòng cho khách, bây giờ muốn ở chỉ cần dọn lại giường đệm, rất tiện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận