Sau khi tàu đến thành phố Vân Đài thì cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu còn một người cậu họ sống ở huyện Mang Sơn, vì thế cháu mua vé tới huyện Mang Sơn.
Sau khi tới nơi mới biết cậu họ đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại một người em gái họ, nhưng mấy năm trước đã được gả tới tận Đông Bắc xa xôi, chỉ để lại một căn nhà cũ nát, nên cháu miễn cưỡng ở lại Mang Sơn.
Lâm Ngọc dậy thì xinh đẹp, một cô gái độc thân dễ rước lấy phiền phức, một lần đi mua đồ ăn, trên đường về cô gặp phải lưu manh, nhờ Mục Kế Đông đi ngang qua đuổi đánh chúng bỏ chạy, sau đó hai người thường xuyên qua lại, không bao lâu đã kết hôn.
Mục Kế Đông ngạc nhiên muốn rớt cằm, chẳng phải vợ anh nói với anh rằng cô chỉ biết được mấy chữ thôi sao?
Anh còn khoe khoang với cô là mình từng thi đậu cấp hai, cô còn khen anh thông minh nữa chứ!
Mục Kế Đông chua xót, vợ thi đậu đại học, thế mà vợ không nói cho anh biết!
Có phải trong lòng cô thầm chê cười anh không?
Dung Văn Bác liếc mắt nhìn Mục Kế Đông, rồi nói với Lâm Ngọc: “Sao mấy năm sau cháu không về?”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Cháu viết thư về nhưng không nhận được hồi âm."
Dung Văn Bác nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi chưa từng nhận được thư cháu gửi”
Không biết trong chuyện này xảy ra uẩn khúc gì, cũng may, cuối cùng đã tìm được người.
Nghĩ đến cả nhà Lâm Đại Minh, Dung Văn Bác tức đến đau cả ngực: “Cả nhà Lâm Đại Minh mục rữa từ gốc, từ già đến trẻ đều chẳng ra gì, chờ tôi về trút giận cho cháu”
“Còn chuyện này nữa, nếu bây giờ cháu đã kết hôn rồi, cháu còn muốn về Thượng Hải hay không? Không cần lo lắng chuyện cháu mang hộ khẩu nông thôn, chỉ cần cháu gật đầu, tôi có thể nghĩ cách cho ba người nhà cháu chuyển đến Thượng Hải."
“Cháu không muốn về, cháu sống ở thôn họ Mục khá tốt. Chú Dung, nếu chú đã nghe cháu nấu dược thiện rất tốt thì cũng biết bây giờ cháu không thiếu tiền"
Dung Văn Bác tôn trọng ý kiến của cô: “Cháu muốn ở lại cứ ở lại, sau khi về tôi sẽ gọi người chuyển đồ ở nhà cháu đến đây. Bên nhà cũ của cháu không có người, hai ba nhà hàng xóm mấy năm qua cũng đã dọn đi hết, đồ đạc để ở đó không yên tâm."
“Có chú Dung ở đó, không có gì lo lắng cả."
Dung Văn Bác không nói tiếp, ông ấy không muốn đụng vào đồ đạc của nhà họ Lâm.
Mục Thanh đã tỉnh, trong người rất khó chịu, nhớ lại trước khi cô bé ngất xỉu đã nhìn thấy hai ông bà già, cô bé đã bị bắt cóc sao?
Chẳng lẽ đây chính là tai họa do người gây ra mà đạo sĩ đã nói?
Mục Kế Đông vui mừng: “Con tỉnh rồi, có mệt không? Khó chịu không?”
Mục Thanh rên hừ một tiếng: “Khó chịu, đau đầu, không có sức."
“Con ngoan của cha, con làm cha đau lòng chết mất, lát nữa gọi chú Hình Định Nam đến khám cho con."
Lâm Ngọc ôm con gái vào lòng: “Được rồi, sao lại bị bắt cóc?”
Mục Thanh cũng rất tủi thân: “Con ngồi đó chờ cha mẹ, bỗng nhiên có bà già lấy khăn bịt miệng con lại."
Lâm Ngọc nghĩ lại mà thấy sợ, thở dài nói: “Mẹ và cha con luôn cảm thấy con thông minh, không nghĩ đến việc con mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi, từ nay đến khi con lớn, không cho phép con rời khỏi tầm mắt mẹ và cha."
“Con được cứu như thế nào? Hai người kia đâu?”
“Đây là chú Dung, con phải gọi ông Dung, ông ấy tình cờ cứu được con, nếu không thì để bà già đó đưa con ra khỏi thành, mẹ và cha con không biết đi đâu tìm con đây."
Mục Thanh còn muốn hỏi ông Dung kia là ai, nhưng cha cô bé không cho cô bé hỏi, bảo cô bé nằm yên đó, anh đi gọi bác sĩ đến.
Dung Văn Bác đánh giá cô bé này, tuy nói sinh ra ở vùng núi, nhưng cô bé này lại chẳng hề giống người nhà quê.
Ông ấy mỉm cười, nói với Lâm Ngọc: “Con gái của cháu có khí chất rất giống mẹ cháu."
Dung Văn Bác lại ghét bỏ nói thêm một câu: “Từ nhỏ cha mẹ cháu đã bảo bọc cháu quá tốt, cháu thua xa mẹ cháu."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận