Tới bệnh viện rồi, Mục Kế Đông không có tâm trạng suy nghĩ những chuyện khác, vội vàng ôm con gái xuống xe: “Bác sĩ Hình có ở đây không?”
“Có, có chuyện gì vậy?”
Hai y tá nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra.
Mục Kế Đông vội la lên: “Con gái tôi gặp phải bọn bắt cóc trẻ con, bị chụp thuốc mê"
Hình Định Nam tới rất nhanh, vội vàng đưa Mục Thanh đi kiểm tra, kiểm tra xong anh ta mới nhẹ nhàng thở phào: “Con bé không có vấn đề gì lớn, sau khi tỉnh lại thì về nhà nghỉ ngơi vài ngày."
“Khi nào tỉnh lại?”
“Có lẽ một lát nữa, mấy bọn bắt cóc đó dùng thuốc mê tự chế, hầu hết đều từ các loại thực vật, hiệu quả kém, không có tác dụng lâu, nếu hai người không yên tâm thì ở lại bệnh viện chờ một lúc, đến khi con bé tỉnh lại kiểm tra lần nữa”
Mục Kế Đông và Lâm Ngọc đều không yên tâm: “Vậy ở đây chờ."
Trong phòng bệnh còn có thêm hai người lạ mặt, Hình Định Nam thấy có vẻ như bọn họ có chuyện cần nói:
“Tôi tới phòng khám bệnh, anh có chuyện gì cứ gọi tôi."
“Cám ơn”
“Đừng khách sáo”
Dung Văn Bác nói với Cao Minh đứng trước cửa: “Anh ra xe chờ tôi."
Cao Minh còn rất ân cần, sau khi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn người trong nhà, Dung Văn Bác mới thở dài: “Tiểu Ngọc Nhi, mấy năm nay vất vả cho cháu rồi”
Lâm Ngọc không nhịn được mà khóc: “Không vất vả”
Miệng nói không vất vả, nhưng sao không vất vả cho được chứ, tuy vậy cô không muốn nói ra làm chú Dung thấy khó chịu trong lòng.
“Sau khi tôi đi xa về, đến nhà cháu tìm cháu, rồi mới biết cháu đã đi mất tích. Sau khi cháu đi, bác Cả Lâm Đại Minh đã chiếm nhà của cháu, cũng may bọn họ không biết vị trí mật thất trong nhà cháu, đồ đạc mà cha mẹ cháu để lại cho cháu vẫn còn đó”
Khi cha mẹ Lâm Ngọc còn trẻ đã đi chi viện bộ đội rồi hy sinh trên chiến trường, chỉ để lại một đứa con gái là Lâm Ngọc.
Dung Văn Bác biết gia đình Lâm Đại Minh không ra gì, cho nên luôn chăm sóc Lâm Ngọc. Kỳ nghỉ hè năm Lâm Ngọc thi đậu đại học, nhà ông ấy xảy ra chút chuyện, ông ấy phải đi xa một chuyến, nghĩ Lâm Ngọc cũng lớn, trong tay cô lại có tiền, Dung Văn Bác nhờ bạn giúp đỡ chăm sóc cô rồi vội vàng đi, không ngờ rằng sau khi ông ấy về, Lâm Ngọc đã mất tung mất tích.
Cả nhà Lâm Đại Minh đã bị ông ấy chỉnh cho một trận phải dọn về quê sống, căn nhà đã trả lại, nhưng mãi không tìm thấy Lâm Ngọc làm Dung Văn Bác sầu não không thôi.
Mấy năm nay ông ấy nhờ người tìm Lâm Ngọc khắp nơi, khoảng thời gian trước nghe một người bạn nói viện điều dưỡng huyện Mang Sơn có một người tên Lâm Ngọc rất giỏi nấu dược thiện.
Dung Văn Bác nghe thấy tên Lâm Ngọc đã để tâm, dẫn người đến nhà họ Lâm dưới nông thôn, đánh cho Lâm Đại Minh một trận, sau đó qua lời ông ta mới biết mẹ của Lâm Ngọc còn một người anh họ không cùng chi chuyển đến huyện Mang Sơn sống từ hơn hai mươi năm trước.
Dung Văn Bác nặng nề nói: “Tiểu Ngọc Nhi, nói cho tôi biết mấy năm qua xảy ra chuyện gì?”
Mục Kế Đông đau lòng xoa lưng vợ mình, chờ Lâm Ngọc hít thở chậm rãi, từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua.
“Sau khi chú Dung đi chưa bao lâu, một ngày nọ đột nhiên bác Cả dẫn một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đến nhà, nói người nọ mang rất nhiều sính lễ đến nhà cầu hôn, ép cháu phải gả cho người đàn ông đó."
“Bác Cả sợ cháu chạy, lục soát lấy giấy thông báo trúng tuyển đại học của cháu đi, còn nhốt cháu trong nhà không cho ra ngoài. Cháu rất sợ, cháu muốn chờ chú về cứu cháu nhưng chờ đến trước ngày cưới một ngày chú còn chưa về, cháu đã thu dọn tay nải chạy trốn từ nóc nhà."
“Cháu bất cẩn làm rớt mái ngói, bác Cả cháu nghe thấy tiếng động thì đuổi theo, chú cũng biết khu nhà cháu chẳng có mấy người sống, đêm hôm khuya khoắt cháu không có chỗ đi, trong lúc hoảng loạn chạy tới ga tàu hỏa, mua đại một tấm vé lên tàu."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận