Hơn bốn giờ chiều, Lâm Ngọc tan làm về nhà, sau khi vào thôn thì thấy mọi người nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ, cô đã nghe Hình Lị kể lại những chuyện đã xảy ra.
Lúc Lâm Ngọc về đến nhà, cả hai cha con đều ở đó, Lâm Ngọc rửa tay, vào phòng lấy lược, sau đó tháo búi tóc của con gái ra, chải chuốt lại lần nữa.
“Kế Đông, sáng mai chúng ta lên huyện đi, nhờ Hình Định Nam kiểm tra thân thể của cả hai xem sao?"
Lâm Ngọc cười nói với hai cha con: “Có bệnh thì khám bệnh, dù không bệnh cũng bỏ tiền mua cái yên tâm."
Mục Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ tây y không có tác dụng đâu, muốn điều dưỡng thân thể vẫn phải tìm di Tưởng Hàm."
“Đều tìm, Tưởng Hàm mang thai rồi, bây giờ thân thể đã ổn, hôm nay nghe cô ấy nói phải tiếp tục ở lại bệnh viện làm việc cho đến trước khi sinh một tuần."
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Mục Kế Đông đập bàn quyết định thời gian: “Sáng mai liền đi!”
Mặc kệ có bị bệnh hay không, có sinh được con hay không, vẫn nên có một kết quả, không thể để chuyện này trở thành tâm bệnh được.
Chiều cùng ngày, Mục Kế Đông đến tìm đại đội trưởng xin nghỉ.
“Đi làm gì vậy?”
“Đi bệnh viện khám bệnh”
Mục Giải Phóng thở dài, cực kỳ đồng cảm với Mục Kế Đông: “Đi đi, không vội, nhờ bác sĩ kiểm tra cho kĩ vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Kế Đông đạp xe chở vợ và con gái lên huyện, y tá ở bệnh viện huyện cực kỳ quen thuộc với gia đình bọn họ.
“Thanh Thanh nha, lâu ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi, hôm nay đến có chuyện gì vậy?”
Mục Thanh ngoan ngoãn chào dì: “Đến tìm chú Hình và dì Tưởng Hàm ạ”
“Biết ngay là mọi người đến tìm bọn họ mà, bọn họ vừa mới đến được một lúc, có lẽ lúc này đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ Tưởng, cả nhà qua đó đi."
Lâm Ngọc cười nói cảm ơn.
Một nhà ba người đến phòng làm việc của Tưởng Hàm, chỉ thấy trên bàn làm việc của cô ấy bày trứng gà, bánh bao và một ly sữa đậu nành.
“Sao mọi người lại đến đây?”
“Đến tìm cô khám bệnh”
Hình Định Nam bỗng thấy khó hiểu: “Cả nhà anh chị nhìn rất khỏe mạnh mà, ai bị bệnh vậy?”
Tưởng Hàm liếc Hình Định Nam một cái, bảo anh ấy ngậm miệng, sau đó cười bảo ba người ngồi xuống.
Cô ấy ngồi tán gẫu với Lâm Ngọc mấy câu, ăn sáng xong thì rửa tay, sau đó ngồi xuống ghế lần nữa.
“Hai anh chị, ai sẽ khám trước?”
Mục Kế Đông chủ động ngồi xuống đối diện với cô ấy: “Bác sĩ Tưởng, tôi trước."
Tưởng Hàm cẩn thận bắt mạch, bắt cả mười phút, sau lại đổi sang bắt mạch cho Lâm Ngọc, cũng tốn mười mấy phút.
“Sao rồi?”
Một nhà ba người đều trông mong nhìn Tưởng Hàm.
Tưởng Hàm nghiêm túc nói: “Lấy trình độ của tôi mà nói, sức khỏe của hai người đều rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với hai người không làm việc nặng là tôi và Hình Định Nam"
Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau: “Vậy nguyên nhân suốt hai năm nay vợ tôi không có thai là vì…"
Tưởng Hàm bó tay: “Tôi cũng không rõ lắm, trình độ bắt mạch của tôi cũng bình thường thôi, có lẽ là tôi không chẩn ra được. Nếu như hai người không ngại phiền, tôi giới thiệu cho hai người một bác sĩ trung y, ông ấy rất giỏi, có điều ông ấy sống trong thành phố, hơi xa."
“Đi!”
Bây giờ vẫn còn sớm, cả nhà ba người bắt xe vào thành phố, trước buổi trưa đã kịp gặp vị bác sĩ trung y đó, ông ấy họ Nhiếp.
Bác sĩ Nhiếp đã nghỉ hưu, vẻ mặt hồng hào mái tóc bạc phơ, nhìn là biết đã người giỏi bảo dưỡng. Không nói đến thứ khác, Mục Kế Đông vừa thấy tướng mạo của ông ấy đã cảm thấy người này rất đáng tin.
Bác sĩ vừa ra ngoài mua đồ ăn về, thấy người đến, chỉ liếc mắt nhìn bé con, vừa móc chìa khóa ra mở cửa vừa nói:
“Vào nhà đi”
Sau khi vào nhà, bác sĩ già mãi loay hoay với công việc của chính mình, nhặt rau, thái thịt, cho gạo vào nồi nấu, đến lúc này mới thực sự rảnh tay.
“Sắp trưa rồi, người già như tôi không thể đói được, cần phải ăn cơm đúng giờ, nấu cơm cũng phải đúng giờ."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận