Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 11: BẠN COI HỌ LÀ NGƯỜI THÂN, họ coi bạn là ngân hàng

Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch) (Đã Full)

  • 1755 lượt xem
  • 1702 chữ
  • 2020-10-19 21:58:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Sau khi mang thai, tôi giao hết việc kinh doanh phỉ thúy và điều hành diễn đàn cho trợ lý, chỉ thỉnh thoảng mới đích thân tiếp đãi vài vị khách chọn mua đồ gia truyền.

  Một hôm, trợ lý nói với tôi,có vị khách muốn mua một món phỉ thúy giá mấy triệu tệ,hi vọng có thể nói chuyện với tôi. Tôi liền bảo trợ lý chuyển khách hàng sang cho tôi. Thông thường,khi tiếp những vị khách này, tôi thường hỏi nhu cầu của đối phương, xem cô ấy cần gì rồi mới giới thiệu những món hàng liên quan.

  Kết quả là cô nói với tôi rằng: "Tôi không có yêu cầu gì cả, chị giới thiệu cho tôi phỉ thúy chị thích là được rồi."

  Tôi thầm cảm động, khách thật sự rất tín nhiệm tôi nên tôi lại càng không thể phụ sự tin tưởng của cô được, liền nói: "Phỉ thúy coi trọng nhãn duyên, tôi thích chưa chắc chị đã thích, thôi thì chị cứ chọn mấy món chị thích trước rồi tôi sẽ tư vấn cho chị được không?"

  Cô nói: "Vãn Tình,tôi hiểu ý tốt của chị, thực ra tôi vốn không biết về phỉ thúy, hôm nay tôi chỉ muốn tiêu tiền thôi, nhưng lại không biết phải tiêu ở đâu. Bình thường tôi rất thích đọc văn chị viết, biết chị kinh doanh phỉ thúy nên đến tìm chị. Dù sao tôi cũng muốn tiêu hết tiền, so với việc tiêu ở chỗ người khác, chẳng thà tiêu ở chỗ tác giả tôi thích còn hơn!"

  Tôi thoáng kinh ngạc, chẳng lẽ đây là phú bà trong truyền thuyết? Tiêu mấy triệu tệ chỉ vì muốn mua đại một miếng ngọc phỉ thúy?

  Tôi khuyên cô: "Có tiền cũng không thể tiêu như vậy được, kiếm tiền nào có dễ dàng. Nếu không thì chị suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi? Dù sao phỉ thúy của tôi vẫn luôn ở đây mà."

  Cô nói: "Không cần,hôm nay nhất định tôi phải tiêu tiền, nếu không cảm thấy thật có lỗi với bản thân. Dù sao tôi cũng chưa có những món châu báu giống thế này, mua một món tốt coi như bõ công vất vả bao năm qua!"

  Thấy cô kiên trì như thế, tôi cũng không ngăn cản nữa, giới thiệu cho cô mấy miếng phỉ thúy tôi cho rằng vừa đẹp vừa có tỷ lệ cân bằng giữa giá trị với giá trị sử dụng và tiềm năng tăng giá cao. Cô chọn được một món rất nhanh, hơn nữa lập tức chuyển tiền cho tôi.

  Tôi đang dặn dò cô cách giữ gìn phỉ thúy ra sao thì cô bỗng kể một câu chuyện rất dài:

  "Vãn Tình, chắc chị cảm thấy tôi rất quái gở phải không! Nếu là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không tiêu tiền như thế này, số tiền tôi tiêu suốt bao năm qua có lẽ còn không nhiều bằng hôm nay.

  Nhà tôi có bốn anh chị em, tôi là chị cả, dưới tôi còn hai em trai và một em gái. Tôi không học hành quá nhiều nhưng kiếm được tiền từ rất sớm. Tiền tôi kiếm được, trừ sinh hoạt phí tự mình giữ lại ra thì phần còn lại tôi gửi hết về nhà, để bố mẹ chi tiêu hằng ngày và cho các em đi học. Để họ được sống tốt hơn, tôi kiếm tiền cả ngày cả đêm, giờ mở hai cửa hàng, thu nhập không đến nỗi nào.

  Tôi chu cấp cho các em đến khi tốt nghiệp đại học, cũng phụ trách luôn cuộc sống thường ngày của bố mẹ. Sau này, em trai lớn lấy vợ, bố mẹ tôi không có tiền, tôi chi trả mọi chi phí kết hôn; đến khi em trai thứ lấy vợ cũng thế; lúc em gái út lấy chồng thì tôi lại chuẩn bị của hồi môn cho con bé thay bố mẹ. Còn tôi vẫn chưa lấy ai vì vướng bận gia đình, giờ đã sắp bốn mươi rồi.

Sau này, mấy đứa nó mua nhà mua cửa, sinh con đẻ cái, tôi đều cố gắng bỏ công bỏ của góp cùng. Trong lòng tôi, tiền không là gì cả, người nhà mới là quan trọng nhất. Chỉ cần họ sống vui vẻ, tôi có khổ có mệt cũng cam lòng. Đôi khi, thấy mỗi đứa em đều có đôi có cặp, con cái đủ đầy, tôi cũng ngưỡng mộ lắm,nhưng nghĩ đến cảnh nếu tôi kết hôn rồi sẽ không thể hết lòng hết dạ với người nhà nữa, tôi lại thấy có lẽ chọn sống độc thân sẽ thích hợp hơn.

  Tôi vẫn cho rằng chúng tôi là những người quan trọng nhất của nhau, nhưng sự việc nhỏ xảy ra ngày hôm qua bất chợt khiến tôi hiểu ra mình ngu xuẩn chừng nào.

  Mấy hôm trước, lúc tôi đi dạo ở trung tâm mua sắm có nhìn thấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da, nhân viên bán hàng cũng rất nhiệt tình mời tôi dùng thử. Khi được mời, tôi có dùng thử chút ít, quả thật rất dễ chịu, giữ ẩm tốt, lại khiến da mềm mại hơn. Nghĩ đến việc bao nhiêu năm trời không sắm sửa đầy đủ cho mình thứ gì cả vì bình thường tôi đưa hết tiền tiết kiệm cho người nhà, tôi thấy mình cũng cần quan tâm đến nhan sắc của mình. Thoạt nhìn, tôi cũng già hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Vậy là tôi mua bộ mỹ phẩm dưỡng da gần sáu nghìn tệ ấy về.

  Dùng được vài ngày, tôi thấy mình trẻ hẳn ra. Thế nên hôm qua khi họp mặt gia đình, tôi bảo mọi người nhìn xem tôi có gì khác không, nhưng không ai nhận ra điểm gì khác biệt cả. Tôi đành nói cho họ biết là tôi mới mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, nhìn xem làn da có đẹp hơn không?

  Kết quả là bố mẹ tôi lập tức giận tím mặt, nói hơn sáu nghìn tệ là mua được bao nhiêu đồ ăn thức uống, mấy chục tuổi đầu rồi lại chẳng có chồng, bôi mặt cho ai xem hả, còn không bằng đưa tiền về nhà.

  Em trai em gái cũng oán trách tôi tiêu tiền như nước. Em trai lớn nói: "Chị, em đã muốn đổi sang điện thoại iPhone từ lâu rồi, chị mua bộ dưỡng da sáu nghìn tệ, chị có bị điên không đấy?"

  Em trai thứ nói: "Chị, đầu óc chị có vấn đề à? Bộ dưỡng da sáu nghìn tệ mà chị cũng mua? Bọn em có trăm việc phải tiêu tiền, chị ích kỷ thật đấy."

  Em gái út nói: "Chị, chị chi tiêu phí phạm quá, nếu chị đưa tiền cho em thì chí ít còn được một tiếng cảm ơn. Chị bôi lên mặt chẳng lẽ lại không già đi à?"

  Lúc ấy, tôi sợ ngây người. Tôi bỏ tiền của mình ra mua đồ cho mình, sao lại đến nông nỗi ai cũng quát tháo thế này?

  Nhìn cảnh cả đám người xúm vào chỉ trích tôi, tôi bỗng muốn cười, đây chính là những người thân tôi luôn hi sinh đấy. Thái độ họ dành cho tôi trước kia chẳng qua đều bởi tôi ăn tiêu tiết kiệm, đưa hết tiền cho họ. Khi họ thấy tôi tiêu tiền vì bản thân thì làm ầm lên. Trong mắt họ,tất cả tiền của tôi đều phải để cho họ hết mới đúng. Nếu họ tốt với tôi, tôi thật sự bằng lòng cho họ hết, nhưng bọn họ làm tôi đau lòng quá. Thế nên tôi chưa ăn cơm đã bỏ đi luôn, nói với họ rằng sau này tôi sẽ không giúp họ một đồng một cắc nào nữa.

  Hôm nay, tôi lấy hết tiền của tôi ra, một mực nghĩ xem nên tiêu sao cho hết nhẵn. Hi sinh bao nhiêu năm nay đã thành thói quen rồi, tôi sợ mình đến lúc đó lại mềm lòng,cho nên chỉ có cách tiêu hết tiền. Nếu mua nhà cửa thì nhất định hoi sẽ nảy ra ý định chiếm nhà của tôi, nên tôi nghĩ đến phỉ thúy của chị. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ hết lòng yêu thương mình."

  Tôi hỏi cô: "Vì nhất thời giận mà làm vậy, hay là đã thật sự quyết định sẽ vạch rõ giới hạn với đám quỷ hút máu đó?"

  Cô trầm tư hồi lâu rồi đáp: "Tôi cũng không biết, nhưng thời khắc này tôi thực sự nghĩ vậy. Nhưng thói quen hi sinh nhiều năm làm tôi không nhẫn tâm nhìn họ khổ sở, không biết lúc hết người này đến người khác tới tìm tôi, tôi có thể sẽ mềm lòng hay không, thế nhưng tôi sẽ cố gắng khắc phục."

  Đây chính là điều tôi lo lắng, rất nhiều người hi sinh quá nhiều, đến khi bị phụ rẫy cũng sẽ thốt ra những lời ác độc, nhưng khi đối phương tỏ ra tốt đẹp một chút thôi thì họ lại hối hận. Những việc như vậy chỉ cần xảy ra một lần thôi là coi như "kiếm củi ba năm thiêu một giờ".

  Người thân thực sự là mối uy hiếp của nhiều cô gái, dù cho từng bị ruồng rẫy, bị tổn thương, họ đều không đành lòng cắt đút. Thế nhưng bạn thử ngẫm lại xem, bạn thương họ như vậy, họ có thương bạn không? Bạn coi trọng tình thân như vậy, họ có coi trọng không? Nếu như họ vốn  không để tâm thì bạn còn gì để không nỡ lòng, để luyến tiếc chứ?

  Tất nhiên, tôi cũng không nói rằng nếu người thân từng có lỗi với chúng ta thì mãi mãi không thể tha thứ, nhưng trước khi tha thứ, bạn nhất định phải thấu tỏ một điều: Đối phương hòa giải với bạn là vì muốn bạn tiếp tục hi sinh hay là vì thật sự thấy mình quá đáng, muốn cải thiện quan hệ với bạn. Nếu là vế trước thì dù bạn có không nhẫn tâm đến mức nào đi chăng nữa, bạn cũng phải ép mình hạ được quyết tâm.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top